Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 235
Thấy vậy, Go Yo Han thờ ơ lên tiếng, vẫn ngồi yên rồi khẽ vẫy tay. Cũng thật tệ khi tôi như bị mê hoặc, bước đến đứng trước mặt cậu ta. Khi Go Yo Han cụp mắt, hạ bàn tay xuống, tôi lại càng tệ hơn khi ngồi xuống theo. Rốt cuộc tôi đang làm cái trò quái gì thế này? Đâu phải tôi là kẻ ngốc chứ.
Nhưng một khi nhìn vào đôi mắt màu sắc nhạt nhòa, thiếu sắc tố của Go Yo Han, tôi lại không thể không bị cuốn theo. Tôi tự biện minh rằng đây là bản năng không thể cưỡng lại của con người. Thực tế, cậu ta luôn là người nổi bật nhất dù ở bất cứ đâu.
"Em ngoan thật đấy."
Vẻ mặt tôi không khỏi nhăn nhó. Go Yo Han khẽ bật cười rồi đột ngột đưa mặt sát lại gần tôi.
"Gì......"
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lại không thể thở ra. Đôi mắt màu xám tro dán chặt vào mặt tôi, săm soi từng chi tiết. Chiếc mũi sát gần khẽ chạm vào chóp mũi tôi, hơi thở ấm áp phả lên da. Tôi thậm chí còn không thở nổi.
"......"
"Hừm."
Tôi cố gắng nghĩ vẩn vơ để quên đi sự hiện diện quá lớn ngay trước mắt.
Có lẽ trong người Go Yo Han có dòng máu ngoại quốc. Hơn nữa, chắc chắn là dòng máu rất gần gũi. Nếu không, làm sao cậu ta có thể có màu mắt kỳ lạ như vậy được? Một màu mắt vừa huyền bí, vừa đôi khi lạnh lẽo đến rợn người, chợt biến mất khi cậu ta chớp mắt rồi lại hiện ra. Cuối cùng, khuôn mặt sát gần khẽ mỉm cười rồi rời xa.
Chỉ một gang tay. Go Yo Han chỉ cách mặt tôi đúng một gang tay, khẽ vỗ má tôi bằng lòng bàn tay, nói:
"Muốn hôn không?"
"......"
"Hôn đi."
Nghe thấy lời đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi gật đầu.
"Ừ, nghĩ kỹ rồi đấy."
Lời khen của Go Yo Han vừa dứt, đường quai hàm sắc sảo của cậu ta đã chiếm trọn tầm nhìn của tôi. Hàng mi dài khẽ khép rồi chậm rãi chồng lên nhau, làn da trắng mỏng đến nỗi thấy rõ cả mạch máu, đôi mắt dài hẹp đầy vẻ mê hoặc cũng tiến lại gần rồi lại biến mất khỏi tầm mắt. Mùi xạ hương hòa lẫn hương xà phòng ôm lấy vai tôi, đè nặng lên toàn thân. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận sự bức bối khó chịu.
Lúc đó, hàng mi của tôi cùng Go Yo Han khẽ chạm vào nhau, gây ra một cảm giác nhồn nhột.
"Anh làm em nhột."
"Anh làm em nhột à?"
Sự rung động của Go Yo Han chạm vào môi tôi. Giờ thì đến môi tôi cũng cảm thấy nhồn nhột. Cậu ta khẽ cười rồi càng lấn sâu hơn. Âm thanh của thịt ướt át chạm vào nhau vang lên. Bàn tay đặt giữa hai chân tôi khẽ cựa quậy. Hơi ấm nóng ẩm ướt bao phủ lấy môi trên của tôi khẽ cắn nhẹ, vừa đủ để không gây đau đớn.
Vì không nhìn thấy gì, tôi đành chấp nhận sự xâm nhập dịu dàng này với tâm trạng như một người dân yếu ớt chống chọi với cơn bão sắp ập đến chỉ bằng một lớp giấy dán cửa mỏng manh. Sự run rẩy háo hức trước cơn bão lan tỏa đến tận lớp da mỏng của tôi. Đôi môi Go Yo Han khẽ mỉm cười, thổi ra một làn hơi lạnh lẽo. Làn hơi đó mơn trớn đôi môi tôi, kích động sự run rẩy của tôi.
Mi mắt mỏng khẽ run rẩy. Cậu ta vặn mặt, hết cắn rồi lại thả môi tôi ra, khẽ cười.
"Em cũng đừng có cọ mi vào anh. Ngứa."
Nghe thấy làn hơi đó, tôi cũng mở mắt. Nhột thật. Đồng thời, sự xấu hổ cũng ập đến. Chúng tôi đã ở gần nhau đến vậy sao? Xấu hổ quá, tôi khẽ rụt cổ về phía sau. Không, tôi đã định rụt lại. Nếu không có bàn tay của Go Yo Han chặn ngay sau gáy tôi, có lẽ tôi đã làm được rồi.
Giống như con mồi bị túm gáy, tôi tròn mắt nhìn, nhờ vậy mà vẫn có thể thấy khuôn mặt cậu ta đang nhắm mắt tiến lại gần. Tôi còn nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ nhẹ: "Cái đó cũng đừng làm."
Những nụ hôn cố tình trượt mục tiêu là trò đùa ác ý của Go Yo Han. Khi môi tôi chạm vào khóe miệng cậu ta, tôi khẽ mở mắt hỏi:
"......Không sao chứ?"
Go Yo Han không trả lời, tay trái vẫn giữ gáy tôi, còn ngón trỏ tay phải khẽ gãi má tôi. Ý bảo tôi im lặng. Đúng là một kẻ độc tài thuần túy. Nhưng tôi, người dân đáng thương của cậu ta, chỉ còn cách im lặng tuân theo.
Bàn tay đang gãi má tôi xoay sang hướng mu bàn tay. Móng tay nhẵn mịn lướt nhẹ trên má tôi rồi di chuyển xuống gần tim, sau đó lại quay về ấn nhẹ lên ngực tôi. Một áp lực nhẹ nhàng. Tôi vẫn là một đứa trẻ đáng thương ngoan ngoãn nghe theo lời cậu ta. Tôi sẵn lòng nằm xuống sàn một cách chậm rãi theo cử chỉ của cậu ta.
Khi đầu chạm sàn, Go Yo Han quỳ gối giữa hai chân tôi rồi cúi người xuống. Mái tóc thơm mát của cậu ta suýt chạm vào trán tôi. Khoảnh khắc những sợi tơ mỏng manh chạm vào nhau, Go Yo Han khẽ mở mắt. Hàng mi dài khẽ cọ vào mí mắt tôi.
"Jun à, anh có quà cho em......"
"Ừ."
"Nhận quà rồi thực hiện một điều ước cho anh nhé. Tiếc là sinh nhật anh chẳng có gì cả."
"......Em biết rồi."
Dù lý do có hơi kỳ lạ, nhưng tôi sẽ chấp nhận mọi thứ. Đó là hành động xuất phát từ sự đáng yêu nảy nở trong tâm trạng u ám, và là một bí mật mà tôi không thể thốt ra bằng lời.
Go Yo Han, người nhận được tình yêu của tôi, thò tay phải vào chiếc hộp bánh kem đã hỏng.
"Ư."
Khuôn mặt tươi cười của tôi lập tức nhăn nhó. Cậu ta nhìn biểu hiện của tôi rồi nhướn một bên lông mày, làm ra vẻ tinh nghịch.
"Bàn tay hỏng chui vào chiếc hộp bánh hỏng kìa. Buồn cười không?"
"Không buồn cười."
Go Yo Han đột nhiên nhìn tôi mỉm cười.
"À, anh rửa tay rồi."
"Ừ."
Ừ, ra là vậy. Tôi gật đầu với khuôn mặt vẫn chưa giãn ra. Go Yo Han nhìn tôi như thế rồi cười tươi rói đến nỗi lộ cả răng nanh, sau đó rút ra bàn tay dính đầy kem tươi. Cậu ta xòe lòng bàn tay ra trước mặt tôi. Trên lòng bàn tay ít kem hơn có một chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh.
"Vòng tay?"
"Không, vòng chân. Thò chân ra xem nào."
Tôi ngơ ngác nhìn món quà của Go Yo Han rồi thò chân ra. Trong lúc đó, cậu ta ngậm ngón cái vào miệng liếm lớp kem tươi trắng mịn. Khi thấy chân tôi duỗi ra, cậu ta quệt một vệt kem dài lên dưới môi tôi rồi nói:
"Jun à, liếm đi."
Đã bôi hết lên rồi còn gì. Tôi há hốc miệng vì không nói nên lời, Go Yo Han liền nhân cơ hội đó nhét ngón giữa vào miệng tôi. Thật ngạc nhiên, tôi sẵn lòng ngậm lấy ngón tay của cậu ta. Vị ngọt gắt tan chảy trong đầu óc tôi. Ngón giữa dính đầy nước bọt của tôi ấn nhẹ vào môi dưới rồi rút ra. Trước khi tôi kịp khép miệng lại, cậu ta lại đưa ngón áp út vào cho tôi liếm, rồi đến ngón út.
Kem tươi đã hết từ lâu, nhưng tôi vẫn say sưa mút những ngón tay bị thương của Go Yo Han. Vị ngọt làm mắt tôi lờ đờ, và việc chính cậu ta đã bôi thứ vị ngọt đó lên khiến tôi hưng phấn. Nhưng cậu ta nhanh chóng rút cả ngón út ra. Chiếc lưỡi đang cố gắng nuốt trọn Go Yo Han của tôi đáng thương đuổi theo.
Nhìn thấy sự đón chào của lưỡi tôi, cậu ta hài lòng mỉm cười rồi khẽ liếm lớp kem còn sót lại trên ngón trỏ.
"Xin lỗi vì đã làm phiền em đang tập trung, nhận quà rồi em trả lại ngón tay cho anh nhé."
"......"
"Không ngờ em lại thích đến vậy."
Go Yo Han cúi người xuống tháo chiếc vòng chân ra. Cậu ta quỳ xuống dưới chân tôi, hạ thấp người. Kim loại mỏng manh lạnh lẽo quấn quanh mắt cá chân tôi. Go Yo Han khẽ vuốt ve mắt cá chân, ngón chân tôi khẽ giật mình. Sau vài tiếng lách cách, cậu ta ngẩng đầu lên. Nụ cười rạng rỡ mà không ai có thể thấy đã chào đón tôi như thế.
"Đẹp quá."
"......Cảm ơn anh."
"Chiếc vòng chân anh chọn đấy."
"Ừm, em cảm ơn."
Trước phản ứng của tôi, Go Yo Han nhắm chặt mắt rồi khẽ cười không thành tiếng. Trái tim u ám của tôi kỳ lạ thay lại tan chảy trước nụ cười đó. Phải rồi. Đã bị phát hiện rồi thì còn lo lắng gì nữa. Ngay cả một đứa con sống buông thả như cậu ta còn tồn tại mà.
Tôi nhìn Go Yo Han vẫn không ngừng cười rồi khẽ lắc chiếc vòng chân vàng trên mắt cá.
"Đây này, ngắm nghía nhiều thứ đẹp vào nhé."
"Em chẳng làm gì cho anh cả, còn anh thì chuẩn bị đủ thứ cho em. Biết ơn vì có bạn trai tốt đi cái đồ rác rưởi này."
Lời đó khiến tôi cảm thấy hơi oan ức. Tôi cũng đã cố gắng chuẩn bị mà.
......Chỉ là gặp phải khó khăn bất ngờ trong cuộc đời nên thất bại thôi. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau đầu vẫn chưa dứt rồi gượng cười. Ừ thì, dù sao cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì.
"Yo Han à."
"Sao?"
"Em nướng xúc xích thay bánh kem cho anh nhé."
"Anh là trẻ mẫu giáo chắc?"
Go Yo Han nhíu một bên lông mày. Rồi cậu ta khẽ liếm đôi môi khô khốc, lần này hạ giọng hỏi:
"Xúc xích Vienna?"
Ha-. Tôi không khỏi bật cười trước sự ngớ ngẩn đó.
Phải rồi, tôi đã băng qua sa mạc Sahara rồi. Gặp một cơn bão cát trên đường đi cũng là chuyện đương nhiên thôi. Chỉ là tôi sẽ không đi lùi như con đà điểu Ostrich Blue. Vì tôi có một con lạc đà bên cạnh.
Tôi đưa tay ra sau lưng, ngắm nhìn con lạc đà của tôi đang cười vì một chuyện chẳng có gì buồn cười. Nụ cười u ám nở rộ trên khóe miệng tôi. Dù là một đêm u ám, nếu chúng ta cứ dựa vào nhau như thế này, rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ đến được Ai Cập thôi. Ít nhất thì nó vẫn tốt hơn là chết đuối trong một hố cát không đáy mà không bao giờ thoát ra được. Ít nhất thì tôi vẫn có lạc đà bên cạnh. Tôi không muốn cả đời hối hận vì đã không chọn Go Yo Han vào ngày đó.
Ánh mắt chúng tôi tự nhiên chạm nhau. Một lần nữa tôi cảm thấy, Go Yo Han thật sự giống một con rắn.
Nghe nói rắn giao phối tận bốn tuần liền. Hoàn toàn giống cậu ta. Hay là con vật đang cùng tôi vượt qua sa mạc không phải là lạc đà mà là rắn? Nghe cũng có lý đấy chứ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.