Hành Trang Tuổi 18 - Chương 236 - NT 90

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 236 

Một bóng hình không rõ ràng, Go Yo Han sải bước trên giường, đứng ngay trên người tôi. Tôi ngửa cằm, tự nhiên khép mắt lại, còn cậu ta chống tay lên thành giường, cúi người xuống. Cả hai chúng tôi vẫn đang cười, môi chạm vào nhau. Tiếng cười cùng hơi thở hòa quyện vào nhau.

Tôi và Go Yo Han nghiêng đầu như đã hẹn trước. Cậu ta sang phải, tôi sang trái. Mũi không hề chạm nhau. Chúng tôi hé môi, đón nhận chiếc lưỡi của nhau. Cũng không hề thấy nghẹt thở.

***

Ánh gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ đang mở, từ từ cuốn đi cơn buồn ngủ nặng trĩu. Mí mắt tôi nặng trịch như thể vừa trải qua một trận gió cát sa mạc, cuối cùng cũng hé mở. Cảm nhận được ánh sáng lọt qua hàng mi đan xen, tôi vô thức nghĩ rằng đã đến sáng rồi.

"......"

Điều kỳ lạ là tôi còn cảm thấy một sự xa lạ. Ban đầu, vùng bụng dưới của tôi có cảm giác bị đè nén khó chịu, nhưng khi tinh thần dần tỉnh táo, áp lực đó cũng trở nên rõ ràng hơn.

Để tỉnh giấc, tôi dụi mặt vào gối. Đầu tóc rối bời chạm vào làn da khô ráp, ngay lúc đó, một hơi nóng lạ lẫm nặng nề áp vào sau gáy tôi. Ơ. Trong lúc ngơ ngác chớp mắt, tôi nghe thấy tiếng thở đều đặn, nhịp nhàng.

Ý thức của tôi mỗi lần trở lại đều vào những khoảnh khắc kỳ lạ. Giống như bây giờ.

"......Cái gì vậy?"

Mắt mở to, tôi ngồi dậy nhìn quanh căn phòng. Vẫn nằm trên gối, tôi nhanh chóng lục lại ký ức.

Hình như là buổi tối. Đúng là buổi tối mà. Go Yo Han với tôi hôn nhau đến sưng cả môi, đột nhiên lại mua một lon bia cùng một miếng bánh kem nát bét ở cửa hàng tiện lợi. Hình như còn bốc đồng mua thêm mấy gói xúc xích Vienna đông lạnh nữa. Chỉ là chợt muốn thế thôi. Chắc chắn lúc đó tôi đã không còn tỉnh táo rồi.

Về nhà, chúng tôi chia nhau rót bia vào chiếc ly rượu vang phủ đầy bụi bặm không biết đã bị vứt xó ở đâu.

......Sau đó thì tôi không còn nhớ gì nữa.

"Á, á!"

Vừa định ngồi dậy, vùng bụng dưới lại bị đè mạnh, tôi kêu lên một tiếng rồi ngã nghiêng sang một bên. Không những không ngồi dậy được mà chỉ nhấc được nửa thân trên. Đồng thời, tôi cũng nhận ra hơi nóng lạ lẫm kia.

"Chết tiệt."

Tôi lặng lẽ nghiến răng, cẩn thận vén chăn lên.

Một tấm lưng áp sát sau lưng tôi, một cánh tay vòng qua eo, hai bàn tay to lớn nhét chặt trong quần lót. Thậm chí còn không nhét hết được, ba ngón tay ở phía bên phải còn chưa chui hết ra ngoài.

Tiếng thở mà khi tỉnh giấc tôi còn không nghe thấy giờ đây lại vang lên như sấm bên tai tôi.

Điên mất, cái tên này rốt cuộc tại sao lại ngủ với tay nhét trong này chứ?

Tôi định đẩy Go Yo Han ra nhưng rồi lại bất lực bỏ cuộc. Vì phần dưới của tôi, sau một đêm ngon giấc, đang cương cứng một cách khéo léo mắc kẹt vào ngón tay cái của Go Yo Han.

"Ha, làm ơn đi."

Bàn tay đang mắc kẹt trong quần lót khẽ cựa quậy rồi chạm vào phần đùi đang gấp lại của tôi. Khốn kiếp. Tôi che mặt bằng cả hai tay, thất vọng một hồi lâu. Sau tiếng thở dài, tôi nắm lấy cổ tay đáng ghét của cậu ta. Ưm-. Một tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ cọ vào sau gáy tôi.

Lúc đó, tôi chợt hoảng sợ, vội vàng cúi đầu về phía trước. Chẳng lẽ tôi đã gội đầu rồi đi ngủ sao?

Chết tiệt, tôi nghiến răng vì xấu hổ. Rồi tôi mạnh tay kéo cổ tay đang nắm giữ, lôi kẻ xâm nhập dài ngoằng ra khỏi nơi cấm địa. Khi những ngón tay mất hết sức lực lướt qua vùng da non mềm, tôi thực sự nóng bừng mặt đến muốn chết đi được.

Cuối cùng, khi kéo được nó ra đến vùng xương chậu, tôi đẩy mạnh tay Go Yo Han ra rồi vội vàng nhảy xuống giường.

"Đồ điên, sao lại ngủ với tay nhét trong đó chứ!"

Lấy tay che đi khuôn mặt đang nóng bừng, tôi trừng mắt nhìn thân hình cao lớn đang nằm trơ trẽn trên giường mình. Rồi tôi nhìn xuống phần dưới đang dựng đứng đến muốn bật ra khỏi quần lót của mình với tâm trạng muốn khóc.

Ôi trời, tệ nhất rồi.

Không hề hay biết tình cảnh của tôi, những ngón tay bị vứt bỏ khẽ vuốt ve tấm chăn nhăn nhúm. Có lẽ là do đang ngủ mơ. Điều nực cười hơn nữa là bàn tay đó còn nắm chặt lấy chăn rồi lắc lư lên xuống, vẻ mặt như sắp khóc.

"Đi đâu mất tiêu rồi—ơ."

"Đi đâu là đi đâu?"

Tôi ném chiếc gối về phía mặt Go Yo Han. Vậy mà cậu ta lại nghiêng đầu tránh một cách dễ dàng. Cái tên này, không phải là đang thức đấy chứ?

Mặt tôi nóng ran như sắp nổ tung. Tôi nghĩ mình cần phải đi rửa mặt ngay, vội vàng quay người bỏ chạy suýt nữa thì vấp ngã. Ư, á. Nuốt vội tiếng hét sắp bật ra, tôi nhìn xuống vật cản dưới chân. Là chiếc quần ngủ không biết từ bao giờ đã tụt xuống đến tận bắp đùi tôi. Thật thảm hại. Đúng là thảm hại. Đương nhiên thói quen cởi quần khi ngủ không thể hình thành trong một sớm một chiều được. Vậy thì rõ ràng rồi.

Tôi lại trừng mắt nhìn Go Yo Han đang ôm chặt chiếc chăn trống không, vẻ mặt như sắp khóc, rồi liên tục giật giật nó.

"Cái tên đó, mình thật sự là......"

Tôi kéo quần lên với tư thế lúng túng. Ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở giữa hai tấm rèm vẫn chưa được kéo ra. Tôi đứng bên giường nhìn bàn tay Go Yo Han đang mân mê không gian vô nghĩa một hồi lâu, rồi bước sang phía bên kia giường. Có lẽ là do tấm thảm nên bề mặt thô ráp sột soạt khẽ làm tôi nhột. Ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào Go Yo Han đang nhắm mắt khịt mũi.

Tôi cứ đứng nhìn cậu ta như thế một hồi lâu, rồi giấu tay ra sau lưng, khẽ cúi người xuống. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Mùi hương xanh mát tỏa ra từ những sợi lông tơ trắng mịn của Go Yo Han. Giống như màu xanh da trời vậy. Tôi càng cúi thấp đầu hơn, đưa mũi đến gần vị trí mà làn da khô ráp suýt chạm vào. Hương thơm khẽ chạm vào mũi, một nụ cười không cố ý khẽ nở trên môi tôi.

"Anh với em thật là thoải mái nhỉ. Thật đấy."

Nhưng sao vùng dưới eo lại đau thế này? Tôi ấn mạnh lòng bàn tay vào phía trên xương cụt đang nhức nhối. Chắc là do hai người đàn ông trưởng thành ôm nhau ngủ trên chiếc giường chật hẹp này. Thỉnh thoảng toàn thân tôi lại nhức mỏi như thế này, xem ra dạo này tư thế ngủ của tôi hơi tệ thì phải.

Tôi ấn mạnh vào vùng eo đang nhức nhối rồi nhìn cảnh tượng hỗn loạn. Tất cả đều là dấu vết của đêm qua. Hộp bánh kem đã ăn hết và bị bẹp dúm, lon bia cùng chai rượu vang lăn lóc trên sàn. Cùng cả chiếc hộp nhỏ mà tôi đã giấu dưới bồn rửa nữa.

"......Chết tiệt, sao cái đó lại ở đó?"

Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Điên mất. Tôi rên rỉ rồi ôm trán.

"Rốt cuộc mình đã làm cái quái gì vậy......"

Tôi ôm lấy cái đầu đang đau nhức rồi tìm điện thoại của mình trong đống đồ vứt bừa bộn trên sàn. Vì đã để chế độ rung nên tôi không biết có tin nhắn hay cuộc gọi nào đến không. Quả nhiên, là Kang Soo Hyun.

「Sao cậu lại...... phớt lờ tôi vậy?」

Xem ra tôi phải chặn cậu ta thôi. Thật sự đã đến lúc rồi. Không phải nói dối, mà là thật.

Quyết tâm vừa dứt, hành động liền dứt khoát. Tôi vuốt tên Kang Soo Hyun sang một bên rồi nhấn nút đỏ. Nghĩ đến việc cậu ta sẽ im lặng một thời gian, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn. Đáng lẽ tôi nên làm thế sớm hơn. Cơn ác mộng kéo dài suốt nửa năm cuối cùng cũng kết thúc đơn giản như vậy sao? Lòng nhẹ nhõm, bước chân tôi cũng trở nên thanh thoát hơn.

Có lẽ lớn thêm một tuổi khiến việc kiểm soát tâm trí trở nên dễ dàng hơn. Không còn tự mình suy diễn ý nghĩa từ những lời nói vô tư của người khác, không còn oán trách những người không hiểu mình mà không dám thể hiện ra, và loại bỏ những kẻ vướng víu ra khỏi cuộc đời. À, đây chính là người lớn rồi.

Trong lúc Go Yo Han vẫn còn đang ngủ say, tôi khẽ bước chân ra bếp uống nước. Sau khi ngủ dậy uống nước lạnh luôn khiến tôi cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, nên tôi luôn có thói quen này. Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên một cách không đúng lúc. Là một số lạ. Tôi ngập ngừng một lát rồi nhấc máy vì lo có chuyện gì đó.

"Alo?"

–Ồ, cậu thật sự chặn tôi rồi sao?

"Kang Soo Hyun?"

Không thể nào, vừa chặn xong đã gọi lại được ngay sao? Tôi vô thức nhìn quanh rồi xoa cánh tay. Cái tên này có linh khí gì à?

–Tôi nhắn tin cậu đọc rồi mà không trả lời à? Cậu còn thêm chữ "chắc là" vào trước tên tôi nữa hả? Bây giờ sao? Sao cậu có thể như vậy chứ. Người ta bảo lòng người ở quê còn khắc nghiệt hơn mà.

"Số này của cậu là số nào?"

–Số... của bạn... tôi... nên cậu mới nghe máy chứ... Cậu...

Giọng điệu đầy vẻ oan ức. Tiếng rên rỉ của một người đàn ông cao hơn 1m8 thật ghê tởm. Tôi phản xạ có điều kiện cúp máy ngay lập tức. Điện thoại lại reo lên, tôi bình tĩnh nhấc máy.

"Xin lỗi. Tôi giảm âm lượng rồi vô tình nhấn nhầm nút tắt."

–Ôi trời, cậu cẩn thận chút đi chứ. Tôi cứ tưởng cậu ghét tôi đến nỗi không muốn nhìn mặt nên mới cúp máy, suýt nữa thì tôi tổn thương rồi đấy.

"Vậy à."

–Vậy cậu chặn tôi thật đúng không?

"Không phải."

Không thể nói "ừ" được. Ít nhất thì xã giao là như vậy. Đáng tiếc là Kang Soo Hyun hoàn toàn không nhận ra ý định của tôi. Ngược lại, cậu ta còn hỏi với giọng điệu phấn khích.

–Cậu đi rồi hả? Cậu đi công viên giải trí với bạn cậu hả?

"Cậu bảo tôi đi với cậu ta còn gì."

–Bạn của Jun. Cậu quá đáng thật đấy? Như thế này lương tâm tôi cắn rứt quá. Bảo đi mà cậu đi thật sao?

"Hả?"

–Tại sao một người bạn như thế này vẫn chưa có người yêu nhỉ? Hay là do cậu quá ngây thơ? Tôi cứ tưởng cậu là một tên sở khanh, hóa ra cậu quá ngây thơ nên mới bị giăng bẫy khắp nơi. Trời ơi. Người bạn tốt bụng Jun. Nếu là tôi, tôi đã bán lại cái vé đó cho người khác rồi. Tôi thật sự không ngờ cậu lại đi thật. Tôi thì mục ruỗng đến nơi rồi.

Đồ khốn kiếp......

Tôi nuốt nước bọt để kìm nén cơn nóng giận đang dâng trào.

"Không phải đâu. Dù sao tôi cũng muốn đi một lần."

–Ư ư ư......

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo