Hành Trang Tuổi 18 - Chương 238 - NT 92

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 238

Chiếc quần thể thao mỏng manh nhanh chóng trượt lên đôi chân dài của Go Yo Han. Tôi vừa cố ý vừa thật lòng liếc nhìn, thoáng thấy vết sẹo trên bắp đùi cậu ta.

'Gợi cảm.'

Tôi vội vàng dùng tay bịt miệng, ngăn lại tiếng thở nóng hổi sắp bật ra. Lòng bàn tay ấn chặt lên môi, cố gắng làm như không nhìn thấy gì rồi quay mặt đi. Liếc thêm một lần nữa chắc sẽ thấy cả vết thương trên lưng. Tôi khẽ gãi má.

Tôi đúng là đồ biến thái mà. Go Yo Han nói đúng.

Cậu ta mặc quần xong, tiếng soạt soạt khi cậu ta chỉnh lại quần vang lên bên cạnh giường. Chắc là đôi tay dài đang vuốt phẳng những nếp nhăn. Vùng bụng dưới của tôi nóng lên, tôi khẽ siết chặt cơ bụng. Tuyệt đối không được để bị phát hiện. Tôi vội vàng dùng mu bàn tay xoa mạnh lên cằm và má, che đi khuôn mặt có lẽ đã ửng đỏ.

Lúc đó, Go Yo Han phủi phủi quần rồi nói:

"Nếu muốn nhìn thì nhìn thẳng đi, đừng có liếc trộm như thế."

"Ơ? Không? Em không nhìn gì hết."

"Tiếng mắt em đảo còn vọng đến tận đây này."

"......"

Vậy thì, sao nào. Vì đã được cho phép rồi mà......

Tôi giả vờ không biết gì, quay mặt đi. Định làm bộ mặt hỏi 'Anh nói gì vậy?', nhưng đúng lúc đó Go Yo Han chỉnh lại quần rồi di chuyển chân. Vì không mặc quần lót nên đường nét bộ phận sinh dục càng lộ rõ, lọt ngay vào mắt tôi.

"......"

Đáng lẽ không nên nhìn. Chết tiệt, cái đó có thật là của con người không vậy?

"Anh định đi tắm đây."

"Ơ? Ừ!"

"Em không muốn tắm cùng anh à?"

"Không, không phải. Anh đi tắm đi. Em tắm ở phòng em."

"Không cần anh rửa cho em sao?"

Go Yo Han thường yếu vào buổi sáng, nhíu mày xoa mạnh giữa hai lông mày. Nhưng đồng thời, cậu ta dùng ngón cái cùng ngón giữa tạo thành hình móc câu rồi cào cào trong không khí. Thậm chí ngón giữa còn di chuyển chậm rãi lệch nhịp. Cử chỉ đó dâm đãng đến mức tôi vội vàng cúi đầu lẩm bẩm.

"Đã dùng bao cao su rồi. Không sao đâu."

"À, em nhớ à?"

"Đương nhiên rồi."

Không, thật ra tôi chẳng nhớ gì cả. Thảo nào eo lại đau như vậy, lại làm rồi. Tôi xoa xoa cái eo đau nhức rồi ngẩng đầu lên. Cố tình nhìn Go Yo Han với ánh mắt trơ tráo, cậu ta vẫn xoa xoa cái đầu đang đau nhức rồi nói tiếp:

"Sao em lại nhớ nhỉ. Anh định nói dối là bắn bên trong rồi mới cho vào mà."

"......Không nói nữa."

Hình như tôi cũng bắt đầu đau đầu rồi.

Tôi đứng dậy với dáng đi xiêu vẹo. Lúc đi ngang qua Go Yo Han, cậu ta vươn tay lướt nhẹ qua eo với bụng tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn Go Yo Han, cậu ta nhíu mày nhếch mép cười rồi quay lưng đi.

Đôi chân dài sải bước nhanh về phía phòng tắm. Rồi cậu ta mở cửa bước vào, trước khi đóng cửa còn lén quay lại hỏi tôi.

"Thật sự không tắm cùng anh sao?"

Nghe thấy lời đó, tôi vội vàng lắc tay lia lịa rồi bước ra khỏi phòng. Dáng đi xiêu vẹo của tôi chắc trông thảm hại lắm, nhưng vẫn tốt hơn là để lộ cái thứ đang dựng đứng kia.

Tôi cứ thế đi thẳng vào phòng tắm cạnh phòng mình, cởi áo phông. Rồi cởi quần. Vứt quần áo vào phòng thay đồ bên cạnh rồi bước vào dưới vòi sen.

"A, chết tiệt......"

Vùng dưới đau nhức đến muốn chết đi được. Tôi nghiến răng bật vòi nước. Trước hết phải dội nước nóng lên người đã. Dù sao thì ngâm mình trong nước ấm cũng dễ chịu hơn nhiều.

Ngâm mình trong nước nóng một hồi lâu, tôi thỉnh thoảng lại nhìn về phía tay nắm cửa.

'Chắc không đến đâu.'

Không biết tôi muốn cậu ta đến hay không đến nữa. Tôi cũng không chắc chắn về lòng mình. Thật ra tôi cũng đoán được phần nào nhưng lại cố tình lờ đi. Đầu ngón tay tôi mân mê những viên gạch. Làm mát đầu ngón tay bằng đá cẩm thạch lạnh lẽo. Ý bảo tôi tỉnh táo lại đi.

"Chắc không đến đâu. Sao anh ấy lại đến chứ."

Ha. Nực cười. Tôi nực cười đến nỗi lần này quay người đập đầu vào bức tường đá cẩm thạch.

Cơn suy nghĩ ngày càng dày đặc khiến tôi tắm lâu hơn. Chắc nếu không nghĩ vẩn vơ thì mười lăm phút trước tôi đã xong rồi. Tắm xong, thay quần áo trong phòng thay đồ rồi bước ra, Go Yo Han đã tắm xong từ lâu rồi. Thậm chí còn đặt khăn lên mái tóc ướt sũng rồi ngồi trước laptop của tôi xem gì đó.

Nhưng tôi cũng chẳng khác gì. Vừa vẩy vẩy mái tóc ướt, tôi vừa liếc nhìn cậu ta.

"Sao lại dùng laptop của em?"

"Anh có chút việc cần kiểm tra."

"Nếu không gấp thì dùng điện thoại đi."

"À, điện thoại không mở được."

Go Yo Han bỏ lại một câu hỏi khó hiểu. Rốt cuộc cậu ta đang kiểm tra cái gì vậy? Tôi lại bước đi xiêu vẹo vào bếp rót một cốc nước. Rồi đứng ngơ ngác tại chỗ hít thở để làm dịu đầu óc, vài phút sau tôi mới chạm môi vào cốc. Trong lúc uống ừng ực, một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu tôi.

"Ơ......"

Chẳng lẽ. Cổ tôi khẽ kêu lên khi cử động. Cuối cùng nhìn sang, Go Yo Han đang nhìn màn hình với vẻ mặt kỳ lạ. Thật là kỳ lạ. Khuôn mặt cậu ta nghiêm trọng như thể sắp giết ai đó, rồi từ từ đưa tay lên chạm vào môi. Sau đó lại đưa tay lên gãi tai.

Cậu ta ngước mắt lên liếc nhìn tôi, vừa chạm mắt tôi đã vội vàng quay đi.

"......"

Gì vậy?

Khuôn mặt Go Yo Han quá xa lạ. Tôi đặt cốc lên bàn với động tác cứng nhắc, kéo mạnh chiếc khăn quàng trên cổ rồi bước đi. Lần này dáng đi của tôi vẫn xiêu vẹo.

"......Anh xem gì vậy?"

"......"

Go Yo Han không nói gì. Lại nhìn tôi rồi nhìn xuống sàn, chỉ mải miết xoa xoa tai. Điều kỳ lạ hơn nữa là cậu ta vừa xoa tai vừa phát ra tiếng cười gượng gạo như robot. Tôi vẫn tiến lại gần Go Yo Han, hỏi:

"......Sao vậy?"

Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi. Một nụ cười rất kỳ lạ nở trên khuôn mặt u sầu của cậu ta. Không biết đó là nụ cười trêu chọc, vui vẻ, buồn cười, hay ngớ ngẩn nữa. Một cảm giác bất an ập đến.

Cuối cùng tôi cũng đến được chiếc bàn ở phòng khách, đặt tay lên đó rồi tiến lại gần Go Yo Han, nhìn vào màn hình laptop. Thế rồi tôi đọc được dòng chữ ngắn ngủi trên đó.

100. Dẫu vậy, GoOOO vẫn đáng được yêu thương.

100-1. Người viết cũng cảm thấy kỳ lạ.

"......"

Kang Soo Hyun đã gửi cho Go Yo Han một bản <Báo cáo về GoOOO>.

Một tiếng sấm rền vang trong đầu tôi. Sóng thần ập đến, bão táp nổi lên. Tôi từ từ quay đầu về phía Go Yo Han với một tâm trí hỗn loạn như vừa trải qua mọi thảm họa tự nhiên. Cậu ta đối diện với tôi, đưa tay lên che mặt vào khuỷu tay.

Và phần mặt phía trên không bị che lại thì đỏ bừng như sắp nổ tung.

Tôi tránh mặt cậu ta để tìm cách thoát khỏi tình huống này. Cứ nhìn cậu ta là mọi ý nghĩ trong đầu tôi đều tan biến. Tôi ngước mắt nhìn quanh, chiếc gương nhỏ đặt ở phía cửa ra vào phản chiếu hình ảnh Kang Jun đỏ hơn cả cà chua.

"......"

"......"

Im lặng, một sự im lặng vô tận. Khoảnh khắc tiếng kim đồng hồ cũng vọng lên như sấm.

Go Yo Han mở miệng.

"Này."

"Ơ, ư, ơ ơ."

"Anh, anh viết điều ước được không?"

Giọng Go Yo Han nghẹn lại sau cánh tay đang che mặt. Tôi vẫn còn đang ngơ ngác, như bị thôi miên trả lời câu hỏi đó.

"Ừ, ừ."

***

Sáng hôm sau, tôi giật mình khi chuông cửa vang lên bất ngờ, hóa ra là giường được giao đến. Tôi biết thời cơ đã đến, nhắm chặt mắt lại.

Nhìn chiếc giường được chuyển vào từ sáng sớm, Go Yo Han cứ tủm tỉm cười suốt. Thật ngạc nhiên, món quà cậu ta dành cho tôi có hai thứ, và một trong số đó là cái giường này. Một chiếc giường. Thậm chí không phải là giường để trong phòng tôi.

Vậy tại sao lại là quà của tôi? Sự tò mò của tôi được giải đáp bởi điều ước của Go Yo Han.

Ngày mà bản báo cáo của tôi bị lộ. Khuôn mặt cậu ta đỏ bừng từ đầu đến chân, cậu ta thở hổn hển nói một câu mà đến giờ tôi vẫn không thể nào quên. Làm sao mà quên được chứ. Tình huống đó tuyệt đối không thể nào quên được.

'Chúng ta cùng dùng chung giường nhé.'

'Hả?'

'Cùng nhau ngủ, cùng nhau thức dậy, cùng ở bên nhau. Anh muốn cùng em nhắm mắt, cùng em mở mắt.'

Ai mà không xao xuyến trước những lời đó chứ. Cuối cùng. Chuyện như hôm nay đã xảy ra.

Người thực sự dùng chung phòng là tôi lại thấy đau đầu khi nhìn xuống sàn nhà bừa bộn, nhưng thôi, chuyện ngày mai cứ để ngày mai tính.

Thật lòng mà nói, tôi đang háo hức theo một ý nghĩa khác. Đó là một lý do rất đỗi bình dị. Hơi xấu hổ một chút, nhưng trong lòng tôi đang mong chờ được ăn mì tương đen giao tận nhà. Có thể gọi đó là một sự lãng mạn chăng.

Khi mới bắt đầu sống chung với Go Yo Han, cả hai chúng tôi đều hơi mất trí nên không nhớ rõ ngày đầu tiên đã trải qua như thế nào. Vì vậy, bây giờ tôi quyết định thực hiện cái lãng mạn đó. Vốn dĩ đang buồn bã, quên đi theo cách này cũng không sao mà. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã bị lộ rồi.

Lý do không hề to tát. À không, có lẽ là to tát chăng? Chỉ là ngày mà Go Yo Han với tôi gộp phòng lại với nhau. Chúng tôi quyết định dùng phòng của cậu ta, phòng đó lớn hơn phòng tôi một chút. Tiện thể mua luôn một chiếc giường mới. Tuyệt đối không phải tôi mua. Go Yo Han tự ý mua. Hơn nữa lại là một thương hiệu khó mà trả lại được.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo