Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 240
*Từ chap này kể từ góc nhìn của Go Yo Han nha.
Sau khi mưa tạnh, chỉ còn lại hơi ẩm trên mặt đất vào rạng sáng. Xuống cầu thang ở hiên nhà, tôi phát hiện một con rết chết. Không rõ đó là sự co cứng sau khi chết hay cử động cuối cùng, nhưng hàng chục cái chân của con rết đang cử động như đang chơi đàn piano. Tôi nhận ra đó là khúc dạo đầu cho bản nhạc cầu hồn bất hạnh sắp ập đến dinh thự này.
Trước khi đến trường sớm, tôi quay lại nhìn dinh thự chìm trong sương mù.
Rết bắt đầu xuất hiện từ ba tháng trước. Dù đã diệt trừ nhưng số lượng vẫn không giảm. Không chỉ ở cống rãnh. Rết ẩn náu ở mọi ngóc ngách khuất tầm mắt trong dinh thự này. Tôi dùng lưỡi liếm chiếc răng nanh nhọn rồi khẽ cười nhạt.
Chẳng mấy chốc, mình sẽ bị lũ sâu bọ ăn thịt mất.
***
Năm ba trung học, Go Yo Han nghe được lời nói nhảm nhí ngay trước lễ tốt nghiệp.
Lúc đó tôi đang hùng hồn kể về Thomas Edison đã gây ra đủ thứ tội ác nhưng cuối cùng lại chết như một anh hùng. Sự hùng hồn của tôi bắt nguồn từ những ham muốn chưa được thỏa mãn.
Không biết có ai mắc bẫy không nhỉ. Tôi bẻ khớp ngón tay răng rắc rồi nhìn quanh. Bên trong lớp học, nơi sương giá mùa đông len lỏi vào, tĩnh lặng đến rợn người. Cứ như sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Tiếng khớp ngón tay kêu răng rắc.
“……Cái thằng Edison đó ngay từ đầu đã dở hơi rồi. Nghe nói hắn còn cho bạn mình uống hydro vì muốn bạn bay lên trời.”
Vừa nói tôi vừa không ngừng nhìn quanh. Tôi chỉ chờ có ai đó lọt vào mắt xanh của mình thôi. Rồi tôi chạm mắt với ‘Cheese’ đang chăm chú nhìn tôi. Đó là một thằng nhóc làm trong ngành phân phối sữa.
Ban đầu, đám đông trong lớp đã tản mác gần hết, chỉ còn lại khoảng bảy người. Đó là dư âm của việc sắp tốt nghiệp. Một kẻ cố chấp ở lại chỗ ngồi một cách khó hiểu chính là thằng nhóc đó. Đôi mắt một mí sưng húp của nó lóe lên ngọn lửa kiêu ngạo. Một ngọn đuốc bùng cháy trong khoảnh khắc.
Tôi dùng ngón tay vuốt môi, thèm thuồng nhìn con chuột nhắt đang tiến vào bẫy.
“Go Yo Han, này.”
“Không.”
“Đừng có đùa nữa. Thằng nhóc. Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy, đừng có hiểu lầm. Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy.”
“Nghiêm túc á?”
“……Cậu thích con trai à?”
Con chuột gõ đuôi gầy guộc vào cái bẫy. Cái bẫy tuột mất con chuột. Chết tiệt. Tôi tiếc nuối khẽ cắn lưỡi.
“Tôi á?”
Nhưng thứ mồi mà con chuột để lại trông ngon quá.
Tôi á? Tôi đã từng như vậy à?
Bàn tay vừa vuốt môi ấn xuống cằm rồi rơi xuống, khẽ chạm vào cổ. Bàn tay trượt dài xuống, khựng lại ở xương quai xanh rồi lại trượt xuống giữa ngực. Thú vị đấy. Tôi nhanh chóng nắm lấy miếng pho mát thiu mà con chuột để lại, nghiến nát nó. Tôi dùng ngón tay cong gõ nhẹ vào ngực mình rồi hỏi:
“Tôi đã từng như vậy à?”
Xít-. Tôi hít một hơi thô bạo rồi khẽ nghiêng đầu. Tôi chưa từng như vậy.
“Không à? Không phải à? Chắc chắn là không phải rồi?”
“Đương nhiên là không rồi. Thằng chó chết.”
“Đồ chó má. Ban đầu tôi cũng không tin! Tôi chỉ hỏi thôi. Thằng nhóc.”
Con chuột nhắt lượn vòng quanh cái bẫy, sủa như một con thú rồi lùi dần vào bóng tối biến mất. Tôi gãi gãi gần ngực, hỏi Cheese.
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“À, thật ra là…….”
Cheese chỉ vào cái mõm nhọn của mình rồi thì thầm. ‘Jo Je Wook nói thế.’
“Jo Je Wook là ai?”
Tôi hỏi.
“Cậu ta.”
Cheese chỉ thốt ra một từ lớn rồi ghé sát vào tai tôi nói nhỏ hơn.
“Bố cậu ta vừa đắc cử nghị sĩ khu vực mình đấy-. Số 2 Jo Kyung Cheol.”
Giọng Cheese nặng nề và u ám như một tảng đá trong núi sâu giữa đêm khuya. Nó cũng giống như tiếng lá cây bị cuốn đi trong núi lúc rạng sáng cùng tiếng nước chảy róc rách ở đâu đó trong thung lũng. À. Lúc đó tôi mới nhận ra rồi gật đầu. Có chuyện thú vị sắp xảy ra rồi.
Tôi ngẩng đầu lên mỉm cười.
“Tôi biết cậu ta. À, biết.”
“Tóm lại là cậu ta bảo thế. Bảo cậu thích con trai.”
“Một ý tưởng thú vị đấy.”
Đó là cảm nhận của tôi về tin đồn lan truyền về mình.
Jo Je Wook nghĩ tôi là gì mà lại tung ra những lời như vậy? Tò mò thật. Lò xo cố định cái bẫy kêu lên một tiếng chói tai rồi lại há miệng. Trong trạng thái đó, nó chờ đợi con mồi mới ở trên trần nhà, những góc đầy bụi cùng những nơi tối tăm.
Tôi móc ngón tay vào cổ áo sơ mi rồi kéo mạnh xuống. Phần cổ áo siết chặt vào gáy tôi. Tôi khẽ suy nghĩ rồi hỏi Cheese.
“Jo Je Wook à?”
Cheese khẽ gật đầu mấy cái. Tôi kéo mạnh cổ áo mấy lần rồi đứng dậy. Tôi phải đi gặp Jo Je Wook.
“Đi đâu đấy?”
“Tôi á? Tôi cũng không biết nữa.”
Vì tôi không biết Jo Je Wook ở đâu. Đương nhiên là tôi không biết rồi.
Nhưng tôi biết tin đồn này chắc chắn sẽ gây ra một chuyện khó chịu. Đó là linh cảm của tôi. Linh cảm của tôi thường rất tốt, chín phần mười là đúng. Và tôi có cảm giác một chuyện rất thú vị sắp xảy ra vì chuyện này. Một lần nữa tôi cảm thấy linh cảm của mình thật sự rất tốt.
Suốt dọc hành lang, tiếng ngân nga của tôi không ngừng. Bước chân tôi nhẹ nhàng, nảy tưng tưng trên sàn gỗ khô. Rồi cứ ai chạm mắt tôi, tôi lại chặn đường hỏi.
“Cậu biết Jo Je Wook không?”
Nhưng ngạc nhiên thay, đứa nào tôi hỏi cũng biết Jo Je Wook.
Ấn tượng về Jo Je Wook trong trí nhớ tôi chỉ là hình ảnh khoảng một năm trước. Một thằng nhóc thấp hơn tôi hai gang tay, hơi mập mạp. Tôi nhớ nó đã chạy nhảy khắp nơi vì bố nó ra tranh cử quốc hội.
Nhưng tôi lại không thân thiết với nó lắm.
Rốt cuộc nó nghĩ tôi là gì mà lại tung ra cái tin đồn vớ vẩn đó chứ. Đúng là phải đích thân đến giải thích hiểu lầm mới được.
“Đúng là một thằng hẹp hòi.”
Tôi thở hắt ra vào không trung. Hơi thở nóng gặp không khí lạnh biến thành làn khói trắng. Thật ra tâm trạng tôi đang dần đi xuống. Tôi chỉ tò mò hỏi thôi, nhưng khi hỏi mấy thằng đi ngang qua xem có biết Jo Je Wook không, tôi đã đọc được sự coi thường trong ánh mắt chúng.
Điên thật. Lũ chó chết.
“……Một ý tưởng thú vị đã lan đi hơi xa rồi nhỉ.”
Chùm chìa khóa trong tay lạnh buốt cả lòng bàn tay tôi. Trước khi ra khỏi lớp, tôi đã tự tiện lấy chìa khóa lớp. Chắc chắn người trực nhật sẽ không khóa được cửa vì tôi mất. Cũng hơi áy náy.
Nhưng chuyện của tôi quan trọng hơn chứ. Việc một thằng nhóc không quen biết không về được nhà thì có liên quan gì đến tôi. Tôi ném và bắt chùm chìa khóa kêu loảng xoảng. Rồi vừa đến ngay trước lớp của Jo Je Wook, tôi tóm lấy cánh tay một thằng đi ngang qua.
“Ơ? Ơ, sao…….”
“Cậu biết Jo Je Wook không? Cậu ta ở đâu?”
Tôi cố kìm nén cơn giận, nở một nụ cười hết cỡ để lộ cả hàm răng. Trông thân thiện thì tốt hơn mà. May mắn thay, thằng nhóc này có vẻ rất thích sự thân thiện của tôi, nó chỉ một nơi nào đó với vẻ mặt rất tốt bụng.
“Cậu ta ở đằng kia kìa.”
“À, cảm ơn. Chúc cậu may mắn.”
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay nó rồi nhìn về phía Jo Je Wook. Ở đó có một thằng cao kều trông bảnh bao hơn tôi tưởng. Ồ- đẹp trai đấy chứ. Chắc giờ chiều cao chỉ kém tôi một ngón tay thôi nhỉ. Nghe đồn nó tung tin vớ vẩn nên tôi cứ tưởng nó là một thằng thất bại nào đó chứ. Vẻ ngoài bất ngờ khiến tôi cảm thán vỗ tay.
Thế là cả đám bạn đang trò chuyện dựa vào cửa sổ đều nhìn tôi. Wow, nhìn tôi kìa. Tôi rùng mình vì niềm vui đến sởn gai ốc. Dù hơi bất mãn vì vẻ mặt cứng đờ của cả đám, nhưng tôi rộng lượng tha thứ cho bọn chúng rồi dang hai tay về phía Jo Je Wook.
“Je Wook à!”
“G, Go Yo Han?”
“Chào cậu. Ơ, lâu rồi không gặp nhỉ. Gặp nhau hết ở đây rồi. Chúng ta học cùng mẫu giáo phải không nhỉ!”
“À, chào.”
Trông khó chịu nhỉ. Đúng là đồ nhát gái. Tôi nhăn mũi rồi thả lỏng, cười tươi hơn nữa. Vừa dang tay tiến lại gần, Jo Je Wook cũng hơi ngập ngừng rồi đứng dậy. Đúng là chào hỏi tươi sáng thì ai cũng thích mà. Đúng không? Tôi cười mỉm, Jo Je Wook cũng có vẻ đồng ý. Nhưng cái thằng chó chết đó lại nhăn mặt hỏi tôi.
“……Nhưng mà chúng ta có học cùng mẫu giáo không nhỉ?”
“Không à?”
Tôi giữ nguyên tư thế dang tay rồi di chuyển, hất cằm Jo Je Wook lên. Tôi cảm nhận rõ ngón tay mình lọt thỏm vào phần mềm giữa xương hàm cùng xương cổ. Đúng là chuẩn xác. Ngay cả một tiếng kêu nhỏ cũng không phát ra. Cái cảnh nó trợn mắt trắng dã ngã xuống trông buồn cười đến nỗi tôi không thể ngừng cười. Đồ chó chết dám hỏi tôi cái gì. Tôi nhìn thân hình cứng đờ ngã ngửa ra sau rồi lại xòe hai tay ra. Một tiếng ‘Rầm’ vang lên, thân hình biến thành một khúc gỗ đập đầu xuống sàn. Tôi vẫy tay điên cuồng về phía Jo Je Wook đang nằm.
“Tôi học tại nhà. Đồ chó.”
Hành lang chìm vào tĩnh lặng. Mọi người đều nhìn tôi, tôi đảo mắt một vòng rồi đáp lại bằng một nụ cười.
“Sao nào?”
***
“Dinh thự này đẹp thật.”
Tiếng mẹ vọng đến vào rạng sáng như tiếng móng tay cào vào bảng đen. Giọng nói trong trẻo chưa từng trải qua gian khổ dù chỉ một lần xé toạc màng nhĩ tôi. Nơi bà chỉ tay đến là một dinh thự không thấy được cuối bức tường rào.
“Dù là dinh thự bị tịch thu đấu giá nhưng giá của nó vẫn rất cao.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.