Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 78
Ánh nhìn vẫn còn đó. Nếu không thì sao có thể chân thực đến mức siết chặt lấy cổ tôi như thế này chứ? Dù không ai trực diện nhìn tôi, nhưng đồng thời, tất cả đều đang dõi theo mọi cử động của tôi.
Phải nói rằng, từ hôm qua tôi đã trở thành một thằng hề. Nhân vật chính của vở kịch mang đến niềm vui cho ba mươi con người trong lớp học hình hộp nhỏ bé này. Tất nhiên, hồi kết cho vở kịch của tôi lại là bi kịch. Đáng tiếc thay, tôi chẳng có một Damien nào bên cạnh để bảo vệ mình cả. Lý do lớn nhất khiến tôi cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong bầu không khí chính là Park Ha On và Im Yoon Ki.
Thật ra, tôi đã lường trước được điều này. Vậy nên khi bước vào lớp rồi ngồi vào chỗ, tôi đã cố tình không chào hỏi trước với hai người đó.
“…”
Trước khi ngồi xuống ghế, tôi lặng lẽ nhìn xuống hai người họ. Lẽ nào ánh mắt còn ẩn sau gáy? Rõ ràng tôi cảm nhận được ánh nhìn từ hai người này đang hướng về phía mình. Cuối cùng, Park Ha On là người chủ động quay đầu lại chào trước. Im Yoon Ki cũng khẽ liếc nhìn theo Park Ha On.
“Chào.”
“Ừ. Chào.”
Chỉ một lời chào ngắn ngủi. Đến lúc đó tôi mới có thể yên tâm ngồi xuống chỗ của mình.
Nhưng dù vậy, trong giờ ra chơi, hai cậu ta vẫn thỉnh thoảng quay sang bắt chuyện với tôi. Đa phần chỉ là những câu chuyện vô thưởng vô phạt, không đầu không cuối. Vẫn cứ hệt như mọi khi. Nhưng tôi lại cảm nhận được một bức tường vô hình đã phơi bày rõ ràng ý định giữ khoảng cách với tôi của hai cậu ta.
Ngược lại, người chủ động bắt chuyện với tôi lại là Oh Yeon Jun.
Oh Yeon Jun liên tục quay đầu nhìn về phía tôi. Cậu ta trông như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại hết lần này đến lần khác vội vàng quay mặt lên phía trước, lén lút nhìn về cuối lớp.
“…Điên mất thôi.”
Tôi tự hỏi tại sao cậu ta cứ nhìn về phía cuối lớp như vậy, nhưng việc hiểu ra đến với tôi chẳng hề chậm trễ. Cuối lớp học là vị trí của Go Yo Han.
“Đồ ngu ngốc.”
Tôi lẩm bẩm chửi rủa đủ nhỏ để không ai nghe thấy. Cơn ghen tị bắt đầu thiêu đốt tôi.
Go Yo Han sinh ra là để được yêu thương, sinh ra là để nhìn đời từ trên cao, điều đó đã quá rõ ràng.
Rốt cuộc, người thừa hưởng dáng dấp người bố nhất trong ba anh em, chính là Go Yo Han. Có một sự tương đồng về gen không thể vượt qua. Go Yo Han giống bố cậu ta như đúc. Có lẽ vì thế mà xung quanh Go Yo Han luôn đầy ắp người. Đa phần đều muốn kết thân với cậu ta.
Thực tế, có không ít kẻ ghen tị với Go Yo Han. Nhưng phần lớn trong số đó chỉ ghen tị với những điều kiện Go Yo Han đang có mà thôi. Có lẽ, người duy nhất ghét bỏ Go Yo Han vô cớ ngay từ lần đầu gặp mặt chỉ có mình tôi. Ngay cả Han Jun Woo chẳng phải cũng quý mến Go Yo Han đó sao? Cậu ta có một sức hút kỳ lạ như thế đấy.
Nhưng tôi vẫn tự nhủ rằng mình sẽ làm tốt hơn ở cái lớp này. Tôi đã nghĩ rằng danh hiệu học sinh giỏi nhất trường có thể trở thành quyền lực ở đây. Không, tôi đã chắc chắn như vậy. Nhưng tôi đã mất quá lâu để nhận ra rằng, danh hiệu nhất trường chẳng khác nào tấm bia cho mũi tên nhắm đến. Vì tôi chưa từng nếm trải cái cảm giác được làm nhất trường bao giờ.
Đáng buồn thay, khác với Go Yo Han, tôi lại chẳng có phúc khí được lòng người. Và kết quả là, mọi chuyện phơi bày ra hết vào ngày hôm nay.
Tại sao chúng nó lại yêu quý Go Yo Han vốn chỉ thuộc nhóm dưới của lớp học này?
Go Yo Han có làm gì đâu kể từ khi vào lớp đến giờ chứ. Cậu ta không cố gắng tạo dựng phe phái, không trêu chọc giáo viên, cũng chẳng nhắm vào ai để bắt nạt cả.
Thế mà Go Yo Han lại nghiễm nhiên trở thành nhân vật chính của lớp học này. Tất nhiên, khác với tôi, đó là một vở hài kịch. Go Yo Han chẳng thèm để ý đến ánh mắt của bất kỳ ai. Dù có vô tư xé toạc gói bánh snack kêu soạt soạt, nhai rồm rộp phát ra tiếng ồn ào, cậu ta cũng chẳng bị ai ghét bỏ. Vậy mà sao cậu ta có thể nghiễm nhiên ngồi chễm chệ trên đỉnh cao như thế được cơ chứ? Khi cảm giác tự ti mơ hồ bủa vây lấy tôi, Go Yo Han đã di chuyển. Rồi vở kịch của tôi cũng bắt đầu.
Kéttt– Tiếng ghế sắt kéo lê trên sàn nhà vang lên. Quả nhiên, âm thanh phát ra từ cuối lớp. Trong cái bầu không khí này, người có thể lúc nào cũng gây ồn ào như vậy chỉ có thể là Go Yo Han mà thôi. Rồi tiếng bước chân vang lên. Cả tiếng ai đó né tránh nữa. Nơi âm thanh dừng lại là phía trước của tôi.
Tôi biết rõ chủ nhân của sự ồn ào đó là ai, nên chẳng buồn ngẩng đầu lên. Tuyệt đối không muốn ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng việc nghe thấy âm thanh lại là điều nằm ngoài ý muốn của tôi.
“Cậu làm gì đấy?”
Không phải là đang nói với tôi. Vì Im Yoon Ki ngồi trước mặt tôi đã lúng túng đáp lời:
“Ơ, hửm?”
“Cho tôi qua được không?”
Trong tầm nhìn mờ mịt, bàn tay của Go Yo Han hiện ra. Vẫn là chuỗi tràng hạt kia. Bàn tay đeo tràng hạt đang đút hờ hững trong túi quần đồng phục. Tôi càng cúi gằm mặt xuống, giả vờ chăm chú học bài hơn.
“À, à! Xin lỗi. Cậu ngồi đây đi.”
“Cảm ơn.”
Vị trí nào mới là vị trí người ta phải nói lời xin lỗi ngay cả khi nhường chỗ của mình? Và vị trí nào mới là vị trí mà người ta có thể đường hoàng chiếm đoạt chỗ ngồi của người khác, lại còn được nhận lời xin lỗi nữa chứ? Go Yo Han ngồi xuống chỗ của Im Yoon Ki, đặt hai tay lên bàn tôi. Nhưng sự cưỡng ép của Go Yo Han vẫn chưa dừng lại ở đó.
“Này, cậu làm gì thế?”
Tiếng sột soạt vang lên. Âm thanh xôn xao nhộn nhịp. Thứ tôi thấy chỉ là bóng đen đổ dài của vấn đề mà thôi. Giọng nói trầm thấp của Go Yo Han lại càng nhỏ hơn.
“Tôi có chuyện muốn nói với Kang Jun.”
“À, xin lỗi! Cứ tự nhiên nói chuyện đi.”
Tiếng ghế di chuyển vang lên. Tiếng cọt kẹt rợn người cào cấu mặt sàn. Tiếng bước chân của Park Ha On cùng Im Yoon Ki nối đuôi nhau bước ra hành lang cũng vọng lại. Không dứt khoát, mà lê thê kéo dài trên sàn nhà. Sự luyến tiếc âm ỉ trong từng bước chân.
Cuối cùng, xung quanh tôi chẳng còn ai nữa. Lúc đó, Go Yo Han mới lên tiếng gọi tôi.
“Kang Jun à.”
Kang Jun à. Khoảnh khắc ấy, tim tôi như vỡ vụn.
Nhất định phải nhấn mạnh như thế sao? Lồng ngực tôi nghẹn ứ, chẳng thốt nên lời. Tôi cũng không muốn để ai thấy bộ dạng nặng nề trĩu xuống này của mình. Tôi chẳng đáp lời, chỉ cắm cúi dùng bút chì kim gạch xóa lung tung trên giấy.
“…”
Thấy tôi không trả lời, bóng của Go Yo Han đổ xuống bàn học càng lúc càng lớn hơn. Hơi ấm của cậu ta phả vào vành tai tôi. Rồi cậu ta khẽ khàng thì thầm, dịu dàng đến lạ thường.
“Ngẩng đầu lên.”
“…”
Tôi cũng chỉ là một con chó mà thôi. Một con chó của thứ bậc. Tại sao ngay cả trong khoảnh khắc này, tôi cũng phải ngẩng đầu lên cơ chứ? Nhưng cái cổ cứ tự động ngóc lên, hệt như phản xạ có điều kiện của chó Pavlov vậy. Trong khoảnh khắc ấy, vì không muốn nhìn thẳng vào Go Yo Han, tôi đã hạ thấp ánh mắt xuống.
Vùng da dưới mắt bắt đầu nhức nhối. Nóng rát xen lẫn đau đớn.
Go Yo Han hài lòng cong môi, từ tốn đứng thẳng người dậy. Đôi bàn tay đan vào nhau của cậu ta đặt ngay trước mặt tôi. Go Yo Han lại cất tiếng lần nữa.
“Kang Jun, cậu làm gì đấy?”
Một khi câu hỏi được lặp lại lần thứ hai, đó là sự ép buộc phải trả lời.
“…Tôi… giải bài tập.”
“À–.”
Go Yo Han khẽ vặn mình. Dời ánh mắt về phía giữa lớp học, Go Yo Han nói với cả lớp, như thể thật sự tò mò chứ không hề nhắm vào riêng ai.
“Này các cậu. Tôi vừa làm gì sai à?”
“Không?”
Một giọng nói vọng ra từ đâu đó. Câu trả lời cộc lốc chất chứa đầy vẻ hiếu kỳ.
“Thế sao… sao các cậu cứ nhìn tôi thế?”
Nhưng Go Yo Han vốn dĩ chẳng bao giờ cho người khác câu trả lời mà họ muốn nghe. Go Yo Han chỉ tay về phía mình, nghiêng đầu khó hiểu. Rồi câu tiếp theo cậu ta nói ra, dù ai nghe cũng đều hiểu đó là một mệnh lệnh.
“Tôi ước gì các cậu đừng nhìn tôi nữa.”
Ha ha. Một tràng cười ngắn ngủi bật ra. Ngay cả trong khoảnh khắc ấy, tôi vẫn im lặng cúi gằm mặt nhìn xuống bàn. Thân hình vặn vẹo của Go Yo Han trở về tư thế ban đầu. Lộp cộp. Chuỗi tràng hạt của Go Yo Han chạm vào mặt bàn tôi.
“Kang Jun này. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, cậu trả lời tôi được không?”
“…Ừ.”
Nếu tôi không trả lời, cậu ta sẽ lại nổi điên lên như vừa nãy cho coi. Tôi cố gắng hết sức che giấu giọng nói run rẩy của mình mà đáp lời.
“Dạo này cậu ăn trưa với ai thế?”
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Kang Jun này. Cậu bảo sẽ trả lời mà?”
Chết tiệt. Bàn tay đang nắm chặt cây bút chì kim càng siết chặt hơn. Chết tiệt, chết tiệt.
“…Một… một mình… tôi ăn một mình.”
“À, thật á?”
Đột nhiên giọng điệu trở nên tươi sáng đến phát điên. Rồi cậu ta bật cười khúc khích. Cười một cách trơ trẽn. Cười nhạo báng, chà đạp lên người khác rồi vội vàng đưa tay lên che miệng. Bàn tay còn lại vung vẩy trong không trung, biện minh.
“Không, không phải. Không phải tôi cười cậu đâu, chỉ là dạo này tôi với cậu không ăn cơm cùng nhau, tôi thấy hơi buồn thôi mà.”
“Tôi đã bảo rồi mà. Chân tôi đau, tay tôi cũng thế này, thời gian học còn không đủ nên tôi không xuống phòng ăn được.”
Tôi trơ tráo nói dối.
Tôi buộc phải làm như vậy vì Go Yo Han đang chà đạp lên tôi. Bảo là đừng nhìn cậu ta sao? Như vậy có nghĩa là bọn chúng sẽ thật sự thôi không tò mò về cái tình cảnh này hả? Tiếng bọn chúng xì xào bàn tán phấn khích đã vọng đến tận đây rồi. Lòng tự trọng ít ỏi của tôi dù chết cũng không cam tâm chết đi như thế này.
“Ơ kìa.”
“…”
Tôi nắm chặt cây bút chì kim đến mức tưởng chừng như nó sắp gãy đến nơi, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt lạnh tanh mà đáp lời. Cuộc đời dối trá tuổi mười chín của tôi vẫn chưa lụi tàn. Nhưng Go Yo Han vốn xem việc hành hạ người khác làm thú vui, đã tàn nhẫn chà đạp lên cái hy vọng nhỏ nhoi của tôi.
“Cậu nói câu đó bao giờ thế?”
“…Hồi trước… hồi mới bị thương ấy.”
“Không phải, tôi có nghe cậu nói câu đó bao giờ đâu?”
Go Yo Han che miệng cười khúc khích.
“Gì chứ. Lần đầu tôi mới nghe thấy đấy. Cậu đừng có mà nói dối.”
“Không phải là do cậu không nhớ đấy chứ?”
Cơn giận trào dâng. Tôi liều chết phản công Go Yo Han. Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất.
“Hơn nữa, chẳng phải cậu mới là người nói dối giỏi hơn tôi sao? Cậu, nói dối chẳng phải là sở thích của cậu à?”
“Thì đó. Nếu muốn nói dối thì phải nói dối cho giỏi như tôi ấy, đằng này cậu lộ liễu quá đấy.”
“Tôi không có nói dối, là do cậu không nhớ thôi, nên tôi nói lại cho cậu nghe đấy. Tôi bận.”
“Lời nói dối mà không ai biết đến thì vô tội, nhưng lời nói dối mà ai cũng nhận ra thì có tội đấy.”
Go Yo Han nhún vai tinh nghịch, tiếp lời.
“Cậu có tội rồi.”
Rồi cậu ta lại đưa tay lên che miệng, cười khúc khích. Chuyện đó buồn cười lắm sao? Chết tiệt. Mắt tôi nóng ran lên như muốn phát điên. Bàn tay nắm chặt cây bút chì kim run lên bần bật. Khác với vẻ chật vật của tôi, Go Yo Han vẫn vô cùng thong thả, buông thõng tay xuống rồi xoa đầu tôi.
“Từ giờ trở đi tôi sẽ mua cơm cho cậu, trưa cứ ăn cơm đó đi. Đừng có mà ăn mấy thứ linh tinh nữa. Rõ chưa?”
“…”
“Ừ đi chứ.”
Bàn tay vẫn xoa đầu tôi, dịu dàng đến lạ. Tôi vẫn trừng mắt nhìn xuống sàn nhà. Tôi bất giác nuốt nước bọt. Có lẽ thứ bị nuốt xuống không chỉ là nước bọt mà còn cả lời nói nữa. Tôi gượng gạo moi móc những lời muốn trốn sâu vào tận đáy lòng mình mà bật ra.
“Không thích.”
“…”
Bàn tay đang xoa đầu tôi khựng lại. Khuôn mặt tươi cười khi nãy của Go Yo Han chợt trở nên lạnh lẽo.
Bàn tay vừa xoa đầu tôi giờ lại chậm rãi lướt xuống vành tai cùng gò má tôi. Bỗng khựng lại khi chạm vào vành tai khiến tôi giật mình run rẩy, bàn tay của Go Yo Han lại cố ý lượn một vòng quanh vành tai tôi.
Tôi buông tay đang nắm bút chì kim, siết chặt lấy bắp đùi.
Chết tiệt, thằng khốn chết tiệt.
Bàn tay của Go Yo Han lướt xuống gò má tôi, rồi vỗ nhẹ lên má tôi một cái. Giữa đùa giỡn và thật lòng. Vừa đúng chừng mực đó.
“Sao cứ phải nói chuyện kiểu đó vậy hả?”
“…”
“Đau lòng đấy.”
Ai mới là người đang làm tổn thương người khác chứ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.