Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 77
Tôi nhăn mặt, liếc nhìn Han Tae San. Thiếu chín chắn ư? Ai bảo? Tôi? Dù vậy, tôi cố gắng che giấu vẻ khó chịu trên mặt. Hít một hơi thật nhẹ, cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể.
“Tae San này, xin lỗi nhé, nhưng tôi trưởng thành chán rồi.”
“Những người nghĩ, những người nói ra điều đó mới là người chưa trưởng thành đấy.”
Dù tôi phản bác, Han Tae San vẫn chỉ cười và nói:
“……Cậu nhất định sẽ trở thành một người lớn tốt bụng, ừm, tử tế cho xem.”
“……”
“Vì cậu là người duy nhất đã giúp đỡ tôi mà.”
Đúng là có mục đích cả. Một sự thật không thể thốt ra thành lời, tôi thầm nghiền ngẫm điều đó trong lòng.
Bất chợt, tôi nhớ đến làn hơi nóng bốc lên vào đầu hè. Học sinh không được hút thuốc lá đâu nhé. Rồi nụ cười của Han Tae San. Nhưng mà cậu ngầu thật đấy. Đúng vậy, đã có lúc như thế. Han Tae San có những mặt vừa cổ hủ, vừa bướng bỉnh đến kỳ lạ. Ngẫm lại thì cuối cùng Han Jun Woo cũng chẳng làm gì được Han Tae San cả. Nghe những lời này, tôi chợt nhận ra, Han Jun Woo hóa ra lại thích những kẻ bướng bỉnh đến đáng ghét như vậy.
Nhìn Han Tae San tháng Năm năm ngoái mà tôi vĩnh viễn không thể thắng nổi, tôi im lặng. Tôi biết rằng dù Han Tae San có làm gì, nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không thể nào thắng được. Han Tae San mà ngay cả Han Jun Woo cũng không khuất phục được, đã đưa ra cho tôi một lời khuyên có chút khó chấp nhận.
“Vậy nên. Jun à. Hãy đến bãi rác thải đi mà. Trước khi người ta đến dọn vào tuần tới.”
“……”
“Xem xong, rồi cậu….”
Han Tae San ngập ngừng một chút. Cậu ta như đang cân nhắc lựa chọn từ ngữ. Cuối cùng, có vẻ như đã tìm được một từ thích hợp, cậu ta khẽ động đậy đôi má phúng phính, nói:
“Tôi mong cậu sẽ đưa ra lựa chọn tốt, à không, tuyệt vời hơn tôi.”
Nếu chỉ nói những lời trừu tượng như vậy thì thà đừng nói còn hơn. Rốt cuộc là muốn tôi phải làm cái quái gì với cái tình huống này chứ?
Nghe những lời khó hiểu của Han Tae San, cơn giận của tôi bỗng trào lên. Vấn đề mà cậu ta đưa ra cho tôi quá khó. Han Tae San đã trải qua cả thất bại lẫn thành công sẽ lựa chọn điều gì nếu chuyện này xảy ra lần nữa?
Tuy nhiên, vì muốn giải quyết bằng được tình huống này, tôi đành nuốt trôi lòng tự trọng rồi định hỏi cho ra nhẽ.
“Hai em đang làm cái trò gì đấy hả?”
Nếu như người đột ngột mở cửa bước vào không phải là cô y tế thì có lẽ tôi đã hỏi rồi.
“À, không, không có gì ạ.”
“Khoan đã, em không phải là Kang Jun sao? Sao mũi em lại thế này? Bị thương à?”
Han Tae San giật mình hoảng hốt rồi lại nằm xuống giường, còn cô y tế thì nhìn mũi tôi, hốt hoảng la lối. Với sự có mặt của cô y tế, tôi không thể hỏi thêm được gì nữa, đành nén lại sự tiếc nuối.
“Dạ, tại giờ thể dục… em bị va vào ạ.”
***
Khi tôi trở về lớp thì giờ thể dục đã kết thúc.
Từ những đứa đã kịp thay đồng phục, mùi mồ hôi ẩm mốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Vừa mở cửa lớp, tôi đã không thể chịu nổi thứ mùi độc hại ấy, đành cố gắng nín thở. Cô chủ nhiệm đang chuẩn bị cho giờ tan học, ngước mắt nhìn tôi vừa mới bước vào. Không còn cách nào khác, tôi tự mình phải giải thích.
“Thưa cô, tại giờ thể dục em bị chảy máu mũi, phải xuống phòng y tế nên em đến muộn ạ.”
“Ôi trời, thế cơ à. Mũi em ổn chứ?”
“Dạ, em hết chảy máu rồi ạ.”
“May quá. Vậy em về chỗ ngồi đi.”
“Vâng.”
Không khí gượng gạo khiến tôi không khỏi khó xử, tôi tự nhiên đưa tay lên xoa cổ rồi trở về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Park Ha On đã quay xuống thì thầm.
“Ổn chứ?”
Tôi khẽ gật đầu. Giờ tan học diễn ra chóng vánh, cô chủ nhiệm liếc nhìn tôi một cái rồi giơ ngón tay cái lên, đồng thời nở một nụ cười rồi rời đi. Nhìn bộ đồ thể dục tôi vẫn còn đang mặc trên người, tôi chợt hối hận. Đáng lẽ mình nên vào lớp thay đồng phục trước mới phải.
Cuối cùng, vì không muốn phải chen chúc giữa đám đông nhốn nháo để thay đồ, tôi đành chờ đến khi lớp vắng hẳn mới bắt đầu thay.
Lớp tôi tan học sớm hơn bình thường, hành lang vắng lặng, lớp bên cạnh cũng đồng thời “xả lũ”, tống ra một đám thiếu niên hôi hám như cống rãnh vừa xả nước. Khi hành lang đã vãn người, tôi mới khó nhọc thay bộ đồng phục vào.
Đến khi tôi thay xong thì tiếng chuông báo hiệu giờ tan học của các lớp khác mới bắt đầu vang lên.
Tôi chậm rãi xách cặp lên. Muốn ra khỏi lớp mà không va phải đám đông ồn ào kia, tôi phải nhanh chân lên mới được.
Cố gắng không dồn lực xuống gót chân khiến bước chân tôi trở nên chậm chạp. Trọng lượng cơ thể dồn hết sang một bên khiến tôi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Bàn chân cũng đau nhức. Tôi đúng là đồ ngốc khi dẫm phải mảnh kính chết tiệt đó. Không, đáng lẽ tôi nên hỏi xem thằng khốn nào đã trộm giày của tôi mới đúng. Nghĩ đến đó, lời nói của Han Tae San lại vang lên trong đầu tôi.
“Hãy đến bãi rác thải đi mà.”
Những lời đó cứ văng vẳng mãi trong tâm trí tôi.
Vừa lẩm bẩm những lời của Han Tae San, vừa khó nhọc bước đi, tôi chợt cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Bất giác, tôi ngẩng đầu lên.
Đáng ngạc nhiên thay, người đó lại là Go Yo Han.
Cậu ta đang ngồi trên bậc cầu thang như thể đang chờ đợi ai đó. Khi thấy tôi, cậu ta lúng túng đứng dậy. Ánh mắt gượng gạo của chúng tôi chạm nhau. Thật lòng mà nói, tôi thấy ánh mắt của Go Yo Han thật đáng sợ. Từ trước đến giờ cậu ta luôn phớt lờ tôi, giờ thì lại muốn giở trò gì đây?
Tất cả là tại Han Tae San chết tiệt, những lời nói của cậu ta lại bắt đầu văng vẳng bên tai tôi.
“Tôi cũng bắt đầu từ quả bóng rơi từ cửa sổ xuống đó.”
Park Dong Chul là một fan cuồng nhiệt của Go Yo Han.
“Ôi chết tiệt. Ra là thế này… Thảo nào.”
Nỗi tuyệt vọng nặng trĩu đè lên tâm trí tôi. Cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra chân tướng, đôi chân vô thức lùi lại. Go Yo Han thấy vậy liền lên tiếng trước, giọng nói gấp gáp, dù cố gắng che giấu nhưng vẫn lộ rõ vẻ vội vàng:
“Chân… chân cậu.”
Cậu ta định nói gì? Tôi có nên đáp lời không? Tôi hé mở môi, rồi lại mím chặt. Khởi đầu là quả bóng rơi từ cửa sổ xuống. Quả bóng rơi trúng mặt tôi. Go Yo Han đã không nói một lời nào.
Tôi lại lùi thêm một bước nữa.
“…”
Tôi chưa bao giờ hiểu nổi Go Yo Han đang nghĩ gì. Nhưng may mắn thay, tôi biết khá nhiều thông tin về cậu ta. Go Yo Han diễn xuất giỏi, đầu óc thông minh. Mà đặc biệt, cậu ta thích thú một cách bệnh hoạn với việc bắt nạt người khác.
Tôi không muốn dao động thêm nữa.
Tôi gồng mình, gắng gượng nhìn thẳng vào Go Yo Han đang đứng trên cầu thang. Cố gắng che giấu mọi cảm xúc, không để lộ vẻ sợ hãi, yếu đuối. Vẫn như mọi khi, nỗ lực của tôi luôn được đền đáp xứng đáng.
“…”
Tôi ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn Go Yo Han rồi bước tới. Go Yo Han đưa tay lau vào quần, mắt nhìn theo tôi. Có vẻ cậu ta hơi thích thú khi thấy tôi chủ động tiến lại gần.
Có lẽ cậu ta thích thú vì sắp được bắt nạt tôi.
Tôi gượng gạo bước đi. Hương thơm quen thuộc của Go Yo Han tràn ngập khoang mũi. Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ mơ hồ đến choáng váng ập đến, đè nặng lên tâm trí tôi, nhưng tôi nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kìm nén. Cứ thế, tôi lướt qua Go Yo Han. Hiên ngang bước xuống cầu thang, đó là sự phớt lờ cao ngạo nhất mà tôi có thể bộc lộ.
“…Ái da.”
Bước xuống cầu thang, chân tôi run lẩy bẩy. Bàn chân vẫn còn non da nhức nhối. Go Yo Han đã khuất bóng sau lưng. Nhưng tôi vẫn cố gắng bước đi hiên ngang. Tôi không muốn tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ ai, đặc biệt là Go Yo Han, tôi không muốn cậu ta thấy bộ dạng thảm hại của mình. Dù có ngu ngốc đến đâu, đó vẫn là động lực và sức mạnh giúp tôi gắng gượng đến tận bây giờ.
Để giữ vững tư thế, tôi phải ưỡn thẳng lưng.
Muốn ưỡn thẳng lưng, tôi phải dồn đều lực xuống toàn bộ bàn chân. Nhưng bàn chân tôi vốn dĩ không lành lặn, cánh tay cũng không đủ khỏe để giữ thăng bằng. Thứ duy nhất giúp tôi bước xuống cầu thang một cách vững vàng chính là ý chí của bản thân.
Cuối cùng thì tôi cũng đến được tầng một, nơi học sinh tụ tập đông nghịt. Tôi nhìn lướt qua đám đông ồn ào náo nhiệt.
“Mấy lão già khốn kiếp, giao bài tập kiểu quái gì thế này?”
“Á! Má nó, giày mày bỏ cái gì vào đấy hả? Chẳng lẽ lại là miếng lót giày à?”
“Haizz, ồn ào quá đi. Tránh ra cho tao nhờ tí.”
“Tan học ghé qua hiệu sách mua ít đề cương rồi đi học thêm luôn không? Sắp thi rồi đấy.”
“Thằng nào đến muộn thì khao cả lũ thịt heo xào cay nhé!”
Tôi nhìn những gương mặt quen thuộc trước đây từng đối xử khá tốt với tôi, dù gần đây không còn thân thiện nhưng cũng không hẳn là thù địch. Tôi ưỡn vai, không hề chớp mắt. Hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.
Bước đi thôi. Cứ bước đi một cách hiên ngang.
Tuyệt đối không được để ai thấy một Kang Jun run rẩy sợ hãi sau khi chạm mặt Go Yo Han. Phải luôn là một Kang Jun kiêu ngạo. Nghiến chặt răng, tôi bước mạnh về phía trước. Ngay lúc đó, một tiếng hét xé tan bầu không khí.
“Này!! Kang Jun!!!”
Tiếng Go Yo Han gào lên như xé họng vọng xuống từ cầu thang. Tiếng tràng hạt của cậu ta va vào thành cầu thang lách cách. Khung cảnh ồn ào náo loạn bỗng chốc im bặt. Những người biết Kang Jun đều nhìn về phía tôi, những người không biết thì ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi ánh mắt cũng đổ dồn về một hướng.
Tôi nắm chặt bàn tay đang giấu trong lớp bó bột.
“…Gì thế…?”
Tiếng xì xào bàn tán nổi lên, ánh mắt đổ dồn về phía tôi, mỗi lúc một nặng trĩu hơn. Cảm xúc mà tôi cảm nhận được lúc này không gì khác ngoài sự sợ hãi tột độ.
Tôi có cảm giác Go Yo Han đang áp sát ngay sau lưng. Bàn tay to lớn của cậu ta như đang đè nặng lên vai tôi. Cơn áp lực nghẹt thở cùng cảm giác buồn nôn ập đến. Điều đáng sợ hơn cả là hàng trăm con người đang đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
“…”
Hàng trăm đôi mắt vô hồn, vô cảm, tôi không tài nào đoán được chúng nó đang nghĩ gì. Chân tôi như nhũn ra. Sự im lặng bao trùm mỗi lúc một nặng nề, rồi bị phá tan bởi tiếng gào thét xé rách không gian của Go Yo Han:
“Thằng chó chết này!!!”
May mắn thay, khoảnh khắc ấy tôi đã không cúi đầu, cũng không hề né tránh ánh mắt của đám đông. Theo mỗi bước chân tôi, hàng trăm cái đầu cũng đồng loạt chuyển động. Nhưng tôi vẫn hiên ngang bước đi giữa vòng vây của họ. Chỉ đến lúc này, tôi mới thực sự nhận ra rằng cơn ác mộng của mình, giờ đây mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.