Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 84
“Này, này, này, này! Mày định gọi cho ai hả? Không được đâu, ơ ơ.”
“Đưa điện thoại đây.”
“Ê, đằng nào mày cũng có ai để gọi đâu mà? Hay là gọi cảnh sát hả? Đồ điên, đồ ngu.”
Cảnh sát hả.
Tiếng cười khanh khách của Hong Hwi Jun ôm ngực cười nghiêng ngả. Tiếng cười lan ra, lây nhiễm sang đám đông xung quanh nó. Những gương mặt quen thuộc cũng cười theo. Toàn là những gương mặt đã từng chơi chung từ hồi lớp 10. Xem ra, vị trí trống của Han Jun Woo đã bị Hong Hwi Jun chiếm lấy rồi. Chậc, thăng tiến nhanh đấy.
“Hay là mày định gọi cho Go Yo Han hả? Vừa thôi chứ. Tin mày bị Go Yo Han bỏ rơi lan ra khắp nơi rồi đấy.”
Hong Hwi Jun dùng cánh tay gõ gõ vào cánh tay phải đang bó bột của tôi.
“Ai lại cố tình sơ suất đúng thời điểm như thế chứ? Gãy tay, gãy chân. Rắc, rắc.”
“Tôi đã nói là tự ngã, tự dẫm phải thủy tinh rồi mà. Đừng có mà hoang tưởng nữa, biến đi.”
“Biến đi hả? Ê, nghe chưa, nó bảo tao biến đi kìa.”
Tiếng cười chế nhạo không ngớt vang lên. Tiếng cười đó khiến tôi phát điên. Mặt không thể không nhăn nhó. Tôi hạ tay xuống, không định giật lại điện thoại nữa mà lạnh lùng hỏi:
“Có gì buồn cười vậy?”
“Sao thế? Đương nhiên là buồn cười rồi. Bọn tao biết mà. Hồi giữa kỳ lớp 11, có một thằng y như mày ấy. Không nhớ hả?”
“Tôi không biết. Rốt cuộc mấy cậu muốn nói cái gì với tôi?”
“Không biết? Mày là người rõ nhất còn gì. Han Tae San ấy. Han Tae San. Thằng bị bọn tao đánh cho thừa sống thiếu chết. Thằng lúc nào cũng bốc mùi bao cát ấy.”
Hong Hwi Jun xòe tay ra. Cuối cùng, chiếc điện thoại của tôi cũng rời khỏi tay nó, rơi thẳng xuống đất. Hong Hwi Jun chộp lấy cổ áo tôi. Nó ghé khuôn mặt ghê tởm lại gần, phả hơi thuốc lá vào mặt tôi rồi nói:
“Từ người mày toát ra cái mùi bao cát ấy.”
Hí hí hí. Hong Hwi Jun rung vai cười ghê tởm.
“Mày ấy hả. Dù gì cũng từng thân nhau hơn một năm, lại làm bộ không quen, thái độ chó má như thế không phải hơi quá đáng sao?”
“……”
“Riêng mày thì ung dung chuồn mất… Ê, tao thật sự ghét cay ghét đắng mày đấy.”
“Vậy sao. Ai bảo cậu thế?”
“Hả?”
Bàn tay đang nắm cổ áo tôi siết chặt lại. Tôi cúi đầu nhìn bàn tay đó rồi nói:
“Là tại cậu không nhận ra Han Jun Woo là loại người gì mà cứ theo nó thôi. Sao lại trách tôi?”
“Mày….”
“Với lại, chẳng dám hé răng với Park Dong Chul đã cùng nhau bám theo Go Yo Han, bây giờ lại chỉ dám bắt nạt tôi, lý do đó quá…”
Tôi khó nhọc nhếch mép cười gượng gạo.
“Rõ ràng.”
Đánh nhau chắc chắn thua. Tôi tuyệt đối không thể thắng Hong Hwi Jun. Lý do tôi mãi là quân hai luôn rất hiển nhiên. Vì tôi đánh nhau không giỏi. Thân hình nhỏ bé, sức lực yếu đuối.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn không né tránh việc gây sự của Hong Hwi Jun.
Thứ nhất, không giống như lần bị Han Jun Woo đánh, nơi này là một địa điểm rất công khai. Chắc chắn có không dưới mười thằng đang theo dõi cảnh này qua cửa sổ từ trên lầu.
Thứ hai, dù không có ai nhìn đi chăng nữa, vẫn có đám bạn của Hong Hwi Jun làm chứng.
Thứ ba, đúng như lời nó nói, tình cảnh của tôi rất nguy hiểm.
Và cuối cùng, thứ tư, sau này chắc chắn sẽ còn những kẻ mang ác ý đến tìm tôi. Cũng giống như bây giờ. Vì lúc đó, tôi phải cảnh cáo trong khả năng có thể của mình.
Khẳng định rằng, Kang Jun không phải là kẻ dễ bị bắt nạt.
“Chúng mày à. Kang Jun hình như muốn ăn đòn lắm thì phải.”
Tôi nhất định phải dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào để giành chiến thắng ở chỗ này. Nhưng phương pháp rõ ràng thì vẫn chưa nghĩ ra. Rõ ràng là vậy, nhưng mà. Từ miệng tôi bật ra một câu đầy ngạo nghễ.
“Trên đời này ai lại muốn ăn đòn chứ?”
Chát. Hong Hwi Jun vung tay tát mạnh từ trên xuống dưới vào má tôi. Trong khoảnh khắc, mắt tôi hoa lên, đầu óc choáng váng. Cảm giác như não đang lăn lộn trong hộp sọ. Chết tiệt. Trong miệng tanh nồng mùi máu.
“Thử bị đánh rồi thấy thế nào? Khốn nạn chứ hả?”
Ừ. Khốn nạn thật.
Tôi dùng lưỡi liếm vết thương, trừng mắt nhìn Hong Hwi Jun. Tôi không có cách nào để thắng. Mọi người đều nói như vậy. Kẻ ra tay trước sẽ thắng. Tôi đã không ra tay trước với Hong Hwi Jun, cũng không chiếm được thế thượng phong. Ngón tay dày cộp, cứng ngắc chọc chọc vào đầu tôi. Cảm giác đó thật khó chịu và bực mình, tôi trừng mắt nhìn chủ nhân của ngón tay đó.
“Oa, nhìn nó trừng mắt kìa. Ghê rợn thật đấy.”
Chủ nhân ngón tay đó chế giễu tôi. Tiếng cười chế nhạo của bốn năm người vây quanh tôi lại vang lên. Bàn tay to như vạc lại giơ lên. Chát. Một bên má nóng bừng lên.
“Ôi, sảng khoái quá. Nghe tiếng đã tai thật chứ hả?”
Lại một tiếng “chát” vang dội. Lần này là má bên kia. Tôi theo phản xạ giơ tay túm lấy tay Hong Hwi Jun định giật ra, nhưng dù đã dùng hết sức kéo mạnh vẫn không hề nhúc nhích, chỉ cảm thấy thất vọng tràn trề. Một tay thì không làm được gì cả. Chết tiệt. Mắt lại nóng lên.
“Ê, nhìn nó gầy nhom kìa. Tay chân thế kia mà định đánh nhau thì ít nhất cũng phải ra tay trước chứ.”
Nắm đấm của Hong Hwi Jun đấm “bụp” vào cánh tay tôi. Rồi lại tát vào má. Môi như bị dao cứa, rách toạc ra. Đau, đau quá. Ừ, ít nhất tôi nên là người ra tay trước. Trước, tôi phải là người ra tay trước…… Chát, đầu lại bị hất sang một bên. Lần này là bên má bị đánh đầu tiên. Hong Hwi Jun ngửa cổ cười lớn, sảng khoái vô cùng. Lúc đó, một giọng nói như tia chớp lóe lên trong đầu tôi.
‘Han Jun Woo ra tay trước mà tôi vẫn thắng được đó thôi? Thấy chưa, Jun à. Tôi mạnh lắm đấy.’
‘Giỏi thật đấy. Sao cậu có thể thắng được cả Han Jun Woo khi bị đánh trước vậy?’
Thời còn mặn nồng giữa tôi với Go Yo Han. Trong ký ức, Go Yo Han đang cười dịu dàng trong phòng tôi. Sao lúc đó tôi lại như thế nhỉ? Bỗng dưng, vành mắt tôi nóng ran.
“Ê, sao thế? Thằng này hình như sắp khóc rồi kìa?”
“Oa, lần đầu tao thấy Kang Jun khóc đấy.”
“Quay lại! Lấy máy quay ra. Tuyệt vời đấy. Ê, nó khóc thì quay lại rồi đăng lên trang web trường ngay cho mọi người cùng xem chứ.”
Tiếng cười nhạo báng vang vọng lớn hơn.
‘Jun nhà ta yếu ớt thế này, tôi sẽ chỉ cho cậu cách thắng dễ dàng ngay cả khi bị người ta gây sự trước nhé. Nếu có ai gây sự với cậu, Jun à. Hãy nhớ đến tôi đầu tiên nhé?’
Ánh mắt rạng rỡ của Go Yo Han, nụ cười trên môi Go Yo Han cùng bàn tay dịu dàng nắm lấy ngón trỏ của tôi. May mắn thay, trí nhớ của tôi khá tốt. Tôi lập tức dùng một tay nắm chặt lấy ngón trỏ của Hong Hwi Jun.
“Mày làm cái trò gì đấy hả? Đồ hèn mạt, túm lấy một ngón tay rồi định làm cái gì hả?”
Tiếng cười chế nhạo càng lớn hơn. Tôi dồn hết sức lực cuối cùng, bẻ ngược ngón trỏ của Hong Hwi Jun, đồng thời ngả người ra sau. Cùng lúc đó, Hong Hwi Jun hét lên đau đớn rồi ngã dúi dụi theo tôi. Bàn tay giật mình buông lỏng. Thật lòng mà nói, tôi thực sự không ngờ lại thành công.
Mặc dù vậy, đã chuẩn bị sẵn sàng để ngã, tôi vừa chạm mông xuống đất đã bật dậy như con lật đật, túm lấy mái tóc dài của Hong Hwi Jun.
“Đồ chó chết này! Á!”
‘Nếu bị túm được thì cứ ngã xuống. Xóa bỏ cái thứ bậc do thằng đó tạo ra. Rồi nhân lúc nó sơ hở thì túm lấy tóc. Biết vì sao dân anh chị toàn trọc đầu không? Vì trong lúc đánh nhau, tóc mà bị túm là xong đời đấy. Chỗ lợi hại nhất là giữa tai với đỉnh đầu. Đặt ngón tay vào đó rồi xoay cổ tay một vòng. Không phải chỉ túm tóc bình thường, mà là túm như lưới ấy.’
Ngón tay dài của Go Yo Han vung vẩy trong không trung. Tôi khi ấy còn hạnh phúc, gật đầu lia lịa. ‘A–.’ Tiếng cảm thán nhẹ nhàng vang lên. Ngược lại với vẻ mặt phồng má, hùng hổ xông lên, tôi xoay mạnh tay trong mái tóc của Hong Hwi Jun rồi nắm chặt.
“Á, cái đéo gì thế này!”
‘Rồi dùng trọng lượng cơ thể đè xuống. Dùng toàn bộ sức lực đè xuống. Phải nghĩ rằng nếu mất vị trí này là chết đấy. Nếu để mất vị trí đó thì cậu thật sự thua. Và nếu không để mất vị trí đó thì cậu sẽ thắng.’
Trong ký ức, bàn tay Go Yo Han đập mạnh xuống bàn. Tôi dồn toàn bộ sức lực lên vai, ấn mạnh đầu Hong Hwi Jun xuống đất. Hong Hwi Jun bị ép xuống đất giãy dụa như con gián, gào lên:
“Buông ra! Thằng chó chết này!”
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy vai bị đá mạnh. Lưng nóng rát, đau đớn. Đầu bị đá như quả bóng. Giữa những cơn đau dồn dập, Go Yo Han trong tưởng tượng khẽ thì thầm.
‘Đánh chết bỏ một thằng thôi.’
Dù bị đánh cho thừa sống thiếu chết cũng không sao, chỉ cần giành được thế thượng phong trên đầu là được. Vì quy tắc của cuộc chơi này là, dù tôi có tàn phế thế nào đi nữa, chỉ cần kết quả cuối cùng là tôi đã giành được thế thượng phong trên đầu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.