Hành Trang Tuổi 18 - Chương 85

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 85

May mắn là cánh tay phải của tôi bị thương. Nếu cánh tay phải của tôi vẫn ổn, có lẽ tôi đã vội vàng dùng nắm đấm rồi có lẽ tôi đã thua cuộc. Go Yo Han dùng đầu gối với chân để tấn công vào mặt Han Jun Woo đã giúp tôi rất nhiều. Tôi chịu đựng cơn mưa chân rơi xuống lưng rồi bất chấp tất cả, dùng đầu gối tấn công vào mặt Hong Hwi Jun.

Ống chân cọ xát xuống sàn. Chiếc quần dính đầy bụi đất trở nên tả tơi vì ma sát. Nhưng bây giờ tôi làm gì còn tâm trí nào để lo lắng về điều đó nữa.

“Thằng chó chết, khốn kiếp, thả tao ra–!”

Tai tôi dường như không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Thứ còn sót lại trong tôi chỉ là sự phẫn uất. Quyết tâm rằng dù chết cũng không chịu thua kém lũ người này. Chính quyết tâm đó đã giúp tôi đứng vững. Tôi cố gắng cúi thấp người để che mặt, nhưng không thể ngăn chặn được những cú đá bay tới tai cùng thái dương. Việc duy nhất tôi có thể làm là nắm chặt đầu Hong Hwi Jun với khí thế muốn giết người rồi điên cuồng dùng đầu gối tấn công vào mặt nó.

“Á, khốn kiếp……. Mẹ kiếp!”

Mặt Hong Hwi Jun vùi sâu vào đất, miệng nó đầy đất cát. Ai bảo há miệng ra làm gì chứ. Tôi phớt lờ lời nói của Hong Hwi Jun, tiếp tục dùng hết sức đè đầu nó xuống. Cái chân đang quờ quạng dưới đất vụng về đá trúng người Hong Hwi Jun. Cuối cùng, thế giới đột nhiên lộn ngược lên trên.

“Dừng lại đi! Các cậu đang làm cái gì vậy!”

Ai đó vòng tay qua nách tôi, kéo tôi lên. Chết tiệt, vậy là xong rồi sao. Trong lúc lo lắng, tôi thoáng thấy khuôn mặt của thầy thể dục. Sao mặt người cuối cùng tôi nhìn thấy lại là thầy thể dục chứ. Đúng là xui xẻo hết chỗ nói mà. Và rồi thế giới chìm vào bóng tối. Mặt tôi đau nhói. Cả người cũng vậy.

Đột nhiên tôi mở mắt.

Tôi không nhớ những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian giữa lúc nhắm mắt với mở mắt. Thứ hiện ra trước mắt tôi không phải là cảnh trường mà là một trần nhà trắng trơn. Tôi chậm rãi quay đầu. Cảm giác xương cốt toàn thân như bị gãy vụn. Bên cạnh tôi là một chiếc bàn nhỏ cùng một bình truyền dịch. Tôi lập tức hiểu ra. Đây là bệnh viện.

Tôi còn nhận ra một điều nữa. Cuộc đời của Kang Jun mười chín tuổi đã tiêu tùng rồi.

“…Chết tiệt.”

Căn phòng riêng dường như chỉ có một mình tôi trở nên tĩnh lặng như tờ. Phòng như thế này không phải ai cũng có thể tự thanh toán được. Có lẽ bố mẹ tôi đã nhận được liên lạc ngay lập tức. Chắc chắn một trong những thư ký của bố mẹ đã thay mặt xử lý mọi việc. Thật kinh khủng. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng bị bại lộ rồi.

Năm tháng mười ba ngày kể từ ngày bố mẹ tôi rời khỏi nhà. Đến lúc này, tôi cũng nghĩ chẳng phải tôi là đứa con bị bỏ rơi hay sao, nhưng mỗi khi nhận được cuộc gọi video, tôi lại nghĩ rằng tôi vẫn là một đứa con được yêu thương.

Thật ra, chuyện cánh tay tôi bị bó bột không thể nào che giấu được. Không thể nào cứ dí sát mặt vào màn hình trong suốt ba tháng được. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đã tự thú với bố mẹ. Tôi đã lên kế hoạch tác chiến. Nếu tôi chủ động thú nhận sự thật, bố mẹ sẽ không thể nào truy hỏi tôi thêm được nữa. Nghĩ lại thì đó cũng là một ý tưởng không tồi.

Thế là vào cái ngày đầu tiên bó bột, tôi đã nói dối rằng tôi bị ngã cầu thang.

‘Sao vậy? Dạo này con cứ bị thương hoài vậy. Có chuyện gì hả?’

Đúng như dự đoán, bố mẹ tôi đã rất lo lắng. Nhưng vì không thể biết được lý do thật sự tôi bị thương, bố mẹ hoàn toàn tin vào lời nói dối của tôi. Những lúc như thế này, tôi mới thấy rằng việc tôi luôn là một đứa con ngoan ngoãn đối với bố mẹ quả là may mắn biết bao.

“Lần này thì thật sự to chuyện rồi.”

Lời nói dối dựa trên sự tin tưởng đó lại bị bại lộ như thế này. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Tôi bỏ qua những vết thương đau nhức dù chỉ cần cử động một chút, xoay người sang phía đối diện. Tôi muốn tìm xem mấy giờ rồi, muốn tìm đồng hồ.

“……”

Rồi tôi bắt gặp Go Yo Han ở phía đối diện.

Go Yo Han đang thu lu người ngủ trên ghế sofa.

***

Thằng chó chết đó sao lại ở đây?

Nằm trên giường, tôi chìm vào trạng thái sốc. Cơ thể đang xoay ngang bỗng cứng đờ lại. Chắc chắn rằng nếu nhìn vào gương, lòng trắng mắt tôi đã lộ rõ ra hết vì tôi đang mở to mắt hết cỡ. Ngạc nhiên đến mức đó. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đang buông xuống, cảnh vật màu cam nhạt nhẹ nhàng lan tỏa vào phòng bệnh, dưới tấm rèm cửa đang lay động, Go Yo Han với khuôn mặt tái nhợt đang ngủ say, hai tay kẹp giữa hai chân.

Nhưng mà sao thằng chó chết đó lại ngủ ở đây chứ?

Bản năng mách bảo tôi phải tìm điện thoại. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi cử động cánh tay đau nhức như muốn gãy khớp, cố gắng bám víu vào tấm ga trải giường nhưng chẳng thấy gì cả. Phải rồi, làm sao mà điện thoại lại ở chỗ này được chứ. Tôi nhăn mặt quay đầu nhìn về phía chiếc bàn nhỏ ở đối diện.

“……Ở chỗ đó thì có lẽ có.”

Cổ họng khô khốc, rát buốt. Đồng thời, một cảm giác do dự trào dâng. Người tôi đau quá. Nhưng tôi lại tò mò. Cuối cùng thì sự tò mò đã chiến thắng tất cả. Đôi môi khô khốc lẩm bẩm chửi thề, tôi vươn tay ra.

“Ư.”

Tay tôi không chạm tới tay nắm ngăn kéo. Tôi cố gắng kéo người lại gần hơn rồi vung tay. Cộp. Cộp. Tôi vô nghĩa vỗ tay lên ngăn kéo vài lần rồi cuối cùng cũng nắm được tay nắm.

“Phù……”

Được rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, dồn sức lực, rồi tôi đã phạm sai lầm. Tư thế tôi không đúng. Vừa dồn sức, khuỷu tay tôi đã va vào cái giá treo bình truyền dịch.

Keng, bình truyền dịch rơi xuống đất phát ra một âm thanh chói tai. Tôi vội vàng đưa tay ra vì sợ kim tiêm cắm ở tay tôi sẽ tự động bật ra. May mắn là dây truyền dịch khá dài nên không xảy ra thảm họa máu me nào.

“……”

Rắc rắc. Xoay xoay. Đó là âm thanh cổ tôi xoay cùng âm thanh con ngươi tôi đảo.

Chỉ là tưởng tượng của tôi thôi nhưng có lẽ nếu có ai đó ở bên cạnh, họ đã có thể nghe thấy những âm thanh này thật sự. May mắn là Go Yo Han vẫn chưa tỉnh giấc. Chưa tỉnh sao. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Ha…..”

Tôi giữ chặt bình truyền dịch rồi nhẹ nhàng nâng người dậy. Cảm giác như tất cả các khớp xương đều đang kêu răng rắc. Ánh mắt tôi vẫn hướng về phía Go Yo Han. Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt dài hẹp của Go Yo Han từ từ mở ra. Như thể ngay cả khi nhắm mắt, cậu ta vẫn nhìn thấy tôi, đôi mắt nhỏ hướng về phía tôi.

“……”

“……”

Một sự im lặng tĩnh mịch như băng giá bao trùm.

“Cậu.”

Go Yo Han khẽ cười, đôi mắt vẫn còn lờ đờ buồn ngủ.

“Cũng gan đấy chứ.”

Tay cậu ta vẫn kẹp giữa hai chân. Giọng nói cũng nhẹ nhàng trầm lắng, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

“Hong Hwi Jun, thằng chó đó bị gãy xương mũi rồi.”

“……”

“Là cậu làm đấy.”

Go Yo Han khẽ nhắm mắt lại rồi cười nhẹ. Cơ thể đang khom người của cậu ta duỗi thẳng ra, lấy lại chiều dài vốn có. Đôi chân lơ lửng ở mép ghế sofa đột ngột vượt qua thành ghế, vắt vẻo trên không trung. Nhìn cảnh tượng đó, tôi nheo mắt lại. Chân dài đúng là lợi thế. Thằng khốn đáng ghét.

“Tôi.”

Tôi định nói nhưng lại im bặt. Hắng giọng một tiếng rồi tôi mới mở miệng lần nữa.

“……Tôi thắng à?”

“Không thua.”

Ý của Go Yo Han đã quá rõ ràng. Tôi thở dài một tiếng lớn. Chết tiệt.

“Tôi tiêu đời rồi.”

“Tuyệt đấy chứ. Mặt cậu đẹp trai mà.”

Cậu ta đang giỡn mặt với tôi à? Tôi nhíu mày nhắm mắt lại.

Thật lòng mà nói là vậy. Go Yo Han đến đây làm gì chứ. Đến để đè đầu cưỡi cổ rồi coi thường tôi như Han Jun Woo sao? Hay là có ý đồ gì khác? Bình thường thì tôi đã ngậm chặt miệng, dè chừng quan sát rồi, nhưng kết quả tôi ít nhất cũng không thua Hong Hwi Jun đã khiến tôi say sưa. Một nửa là sĩ diện, một nửa có lẽ là do tinh thần đang mơ màng vì thuốc giảm đau. Nói trắng ra là tôi đã ăn gan hùm mật gấu rồi.

“Cậu đến đây làm gì?”

Một tiếng cười khẩy rỗng tuếch vang lên. Go Yo Han dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên lớp da ghế sofa tiếp khách. Hành động đó khiến tôi vô cớ nổi cáu.

“Đến để chế nhạo tôi à? Một thằng đần độn không biết đánh nhau mà cũng đòi đánh đấm.”

“……”

“Đến để tát tôi như Han Jun Woo chắc?”

Lần này thì Go Yo Han im lặng. Tiếng cười cũng không còn nghe thấy nữa. Cậu ta từ từ mở mắt ra rồi giơ tay lên, lơ đãng nhìn móng tay của cậu ta. Tôi cười tự giễu cợt, nói tiếp:

“Hay là cậu đã tranh thủ lúc tôi ngủ mà tẩn tôi một trận rồi. Mặt tôi rát rát chắc là bị ăn đòn rồi đây.”

“Sao cậu lại đánh nhau với Hong Hwi Jun?”

“Cậu bị điên à? Cái trò cậu bày ra sao lại hỏi tôi.”

Cậu ta hỏi với giọng điệu khá nghiêm túc rồi lại im lặng. Tôi công khai chế giễu Go Yo Han như vậy. Cậu ta ngước mắt khỏi móng tay, nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn khoảng không vô định, hỏi:

“Hong Hwi Jun nói vậy hả?”

“Cũng lảm nhảm gì đó.”

“Vậy hả? Thằng chó chết. Đánh hay lắm.”

Một tiếng cười khẩy lại vang lên. Lúc thì coi thường tôi, lúc lại đột nhiên nổi nóng, lần này thì lại cất công tìm đến tận đây rồi lại có những hành động khó hiểu.

“Rốt cuộc là cậu đến đây làm gì?”

Nghe câu hỏi của tôi, Go Yo Han chớp mắt rồi ngồi thẳng dậy. Ư ư. Cậu ta khẽ rên một tiếng nặng nề, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, chậm rãi dùng một tay vuốt cằm. Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, lập tức quay ánh mắt nhìn ra hư không, nói:

“Khỏe lại thì đến trường ngay đi.”

“Cậu điên à? Muốn tôi bẽ mặt đến mức nào nữa?”

“Tôi sẽ không để cậu bị bẽ mặt đâu.”

“Tại sao?”

“……”

“Sao cậu phải làm vậy?”

“Tại vì.”

Go Yo Han đan hai tay vào nhau. Đôi bàn tay dài đan xen vào nhau. Giọng nói của cậu ta nghe kỳ lạ, âm ẩm.

“Chỉ là.”

Go Yo Han nghiêng đầu nhìn tôi. Đôi mắt nhỏ hẹp mang đến một cảm giác kỳ dị. Tôi không thể rời mắt khỏi đôi mắt đó. Nằm dài trên gối, tôi chớp mắt nhìn chằm chằm vào Go Yo Han kỳ lạ. Căn phòng bệnh màu cam nhạt đang dần chìm vào bóng đêm. Tôi chậm rãi mở miệng.

“Tôi không muốn. Tôi sẽ chuyển trường.”

“Hả, trường nào khùng đến mức nhận học sinh chuyển trường vào thời điểm này chứ?”

“Tôi không biết. Có tiền là được thôi. Nhà tôi nhiều tiền mà. Với lại bố mẹ tôi khó tính như vậy, sao mà để yên cho đứa con trai độc nhất của mình ra nông nỗi này được chứ……”

“Không được.”

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua. Tôi vô thức nhíu mày. Tôi vừa nghe thấy cái gì vậy. Nhưng chưa kịp đặt câu hỏi thì Go Yo Han đã nhanh chóng lên tiếng trước.

“Cậu chuyển trường thì tôi cũng sẽ chuyển theo.”

“Điên à.”

Go Yo Han chắc chắn là điên rồi.

“Không phải cậu sắp đi du học sao.”

Nhưng trong tình huống này, tôi nói ra những lời này thì chắc chắn tôi cũng điên không kém. Đúng là nắm bắt cơ hội kỳ quặc thật. Tôi bộc lộ câu hỏi mà tôi đã tò mò đến mức ám ảnh bấy lâu nay. Tôi liếc mắt nhìn vu vơ vào khoảng không. Khi tôi quay mắt lại thì Go Yo Han đang nhướn một bên lông mày. Thật là lâu lắm rồi tôi mới thấy thói quen này của Go Yo Han.

“Ai bảo?”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo