Hành Trang Tuổi 18 - Chương 88

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 88

Ánh mắt dữ tợn kia khiến tôi khẽ rùng mình. Quả lắc đồng hồ như đè nặng lên tôi. Dù bụng dưới nóng ran, đầu óc tôi lại tràn ngập nỗi sợ hãi. Quả nhiên, không thể với Go Yo Han. Rồi một ngày nào đó, cậu ta lại hành hạ tôi theo ý cậu ta thôi. Lý trí tôi đã bật đèn cảnh báo. Tôi cố giấu đi cái rụt cổ cùng giọng nói khẽ run, nói:

“Chỉ cần không đánh nhau, cứ như những người bạn cùng lớp chào nhau mỗi sáng thôi thì…”

Go Yo Han vẫn nắm chặt tay, trừng mắt nhìn tôi. Vẫn như thế. Tôi không thể chịu đựng được ánh mắt cay nghiệt đó, đành dời mắt từ Go Yo Han sang tấm ga giường trắng toát. Cứ thế, một khoảng lặng kéo dài. Mãi đến khi không biết bao nhiêu phút trôi qua, Go Yo Han đột ngột đứng phắt dậy.

“Đi đây.”

Chỉ để lại một câu như thế.

Tôi giật mình hạ vội bàn tay đã vô thức giơ lên.

“…Ừ.”

Tôi không ngăn Go Yo Han lại. Cậu ta đứng dậy, nhìn về phía cửa, có chút do dự. Rồi ngay lập tức, cậu ta lao ra khỏi phòng bệnh với bước chân vội vã như chạy trốn. Vẫn không hề quay đầu lại.

Kể từ đó, Go Yo Han không còn đến phòng bệnh nữa.

***

Cơ thể tôi yếu đuối nhưng lại khỏe mạnh. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng ý tôi là, dù yếu ớt khi đánh nhau hay dùng sức, tốc độ hồi phục của tôi lại nhanh đến kinh ngạc. Đúng là một cơ thể kỳ lạ.

Chưa đầy ba tháng, tôi đã được tháo bột. Xương đã liền lại hoàn toàn. Thật ra, tôi cũng không còn thấy quá khó khăn khi cử động cánh tay. Những vết bầm tím với trầy xước trên người tôi nhanh chóng trở lại màu da ban đầu. Bàn chân chỉ còn lại vài vết sẹo, không còn đau đớn gì nữa. Có vẻ như cơ thể tôi dù yếu về sức mạnh nhưng lại có khả năng phục hồi tốt. Quả đúng là trên đời này không có thứ gì hoàn toàn xấu cả.

Bố mẹ tôi đã một phen náo loạn. Bố tôi vẫn đang ở nước ngoài vì công việc, liên tục nổi giận qua điện thoại. Mẹ tôi ngay khi nhận được tin đã vội vã bay về, vừa nhìn thấy mặt tôi đã hét lên một tiếng rồi gọi điện thoại cho ai đó. Nội dung thì quá rõ ràng rồi. Bà đang đe dọa sẽ mở một cuộc họp kỷ luật học đường.

Lúc đó, tôi cảm thấy có chút tội lỗi với bố mẹ. Cứ như thể cuối cùng tôi đã trở thành một đứa con bất hiếu vậy.

Mọi chuyện sau đó được giải quyết nhanh chóng. Tôi không cần phải nhúng tay vào bất cứ việc gì. Chỉ cần nằm trên giường, đón những cơn gió mang theo vị mặn của mùa hè oi ả.

Kết cục mà tôi nhận được sau những ngày tháng ăn không ngồi rồi là việc Hong Hwi Jun bị đuổi học. Nghe nói nó vốn có hành vi không đúng mực, thường xuyên gây rối, làm ảnh hưởng đến không khí học tập của các bạn khác. Thật ra, Hong Hwi Jun ít gây chuyện hơn Kim Min Ho và là một học sinh khá trầm tính.

Dù sao thì, có bố mẹ giàu có cũng tốt ở điểm này. Mẹ tôi cuối cùng đã giành chiến thắng rồi lại bay ra nước ngoài. Bà đã khóc trước mặt tôi, nhưng ngay khi đến giờ lên máy bay, bà không hề ngoảnh đầu lại mà cứ thế đi thẳng ra sân bay. Tôi hiểu rằng đó là điều không thể tránh khỏi. Đó là sự đãi ngộ xứng đáng mà một người con trai ngoan ngoãn, đáp ứng được kỳ vọng của bố mẹ nên nhận được. Tôi quyết định sẽ tự hào về đãi ngộ đó. Đó chỉ là sự cô đơn mà tôi phải chịu đựng để đổi lấy những lợi ích lớn lao sẽ đến với tôi trong tương lai.

Vậy là ở nhà không có người lớn bảo vệ tôi, ở trường cũng không có bạn bè đồng minh. Nhưng tâm trạng tôi lại bình lặng đến lạ thường.

Trong một cuộc chiến, người chiếm thế thượng phong luôn là người đi trước trong việc lay chuyển dư luận. Về mặt đó, tôi có lợi thế. Dù muộn màng, tôi vẫn trở lại, còn Hong Hwi Jun thì bị đuổi khỏi trường. Nhưng tôi cũng không phải là người chiến thắng hoàn toàn. Đáng tiếc thay, đó lại là một sự ô nhục.

“Mama boy” là biệt danh mới mà tôi có được lần này. Tất nhiên, nó chỉ được gọi theo một cách ngầm hiểu.

Điều may mắn là dường như mọi người đều có xu hướng tránh xa Kang Jun. Dù chỉ là tránh né vì thấy bẩn thỉu, đó vẫn là một điều tốt cho tôi.

Thật ra, ai mà muốn bị đuổi học vào học kỳ 2 của năm cuối cấp chứ. Những học sinh năm cuối cấp ở trường này, đặc biệt là những đứa sống ở khu phố đối diện, chắc chắn đã cảm nhận sâu sắc sự khác biệt về địa vị. Dù có giỏi giang thế nào ở trường, khi ra xã hội, tất cả đều phải dưới trướng Kang Jun. Nhưng không hiểu sao, việc những đứa ở trường nhận ra điều đó lại không khiến tôi cảm thấy vui vẻ chút nào.

“Nhưng mà mama boy Kang Jun hơi quê mùa và đáng xấu hổ nhỉ.”

Giữa lúc này, tôi lại thốt ra một câu vô nghĩa. Có lẽ đó là vì nỗi buồn lớn nhất của tôi đã biến mất.

Ngay khi tôi đến trường, người chào đón tôi nhiệt tình nhất lại là Oh Yeon Jun, thật đáng ngạc nhiên. Dù hơi gượng gạo, Park Ha On với Im Yoon Ki cũng tỏ vẻ lo lắng cho tôi.

“Kang Jun à, chào cậu. Cậu thấy trong người thế nào rồi?”

Đúng là một câu nói sáo rỗng như trong sách giáo khoa vậy.

Còn Go Yo Han thì sao? Buồn cười thay, cậu ta lại đang gục mặt xuống bàn. Không biết là ngủ thật hay cố tình làm ngơ nữa. Tôi thường đoán được ý đồ của Go Yo Han, nhưng đa số thời gian tôi không thể hiểu được cậu ta nghĩ gì. Oh Yeon Jun dạo này đang tỏ vẻ hống hách không ngồi ở bàn ngay trước mặt Go Yo Han mà ngồi ở bàn trước bàn đó, ở dãy bên cạnh. Cậu ta cư xử cứ như thể đã trở thành một phần trong nhóm của Go Yo Han vậy.

Ngay sau khi màn chào hỏi gượng gạo với Park Ha On và Im Yoon Ki kết thúc, Oh Yeon Jun đã lững thững tiến về phía tôi như một con linh cẩu đang rình mồi. Đây là sự chào đón sôi động nhất mà tôi nhận được hôm nay.

“Này, Kang Jun. Cậu cũng ghê đấy chứ?”

Cũng ghê á? Buồn cười thật. Ai dám đánh giá ai chứ? Tôi không cảm thấy cần phải trả lời nên chỉ khẽ gật đầu. Oh Yeon Jun có vẻ không hài lòng với phản ứng đó, lại tiếp tục nói những lời vô nghĩa.

“Quả nhiên, dù làm gì đi nữa thì việc nhà có nhiều tiền là điều tuyệt vời nhất.

Đúng là như vậy. Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy khó chịu với câu nói đó, có lẽ là do ngữ điệu của Oh Yeon Jun.

“Sao?”

“Sao trăng gì? Chẳng phải bố mẹ cậu đã cắt đứt đường sống của Hong Hwi Jun rồi sao?”

Oh Yeon Jun đưa tay lên gần cổ, làm động tác cứa. Cậu ta có vẻ không nhận ra sự khó chịu của tôi, giọng nói vẫn rất hớn hở. Thật đáng ghét. Tôi lục lọi chiếc cặp đặt trên bàn. Oh Yeon Jun vẫn còn tiếc nuối vì phản ứng thờ ơ của tôi, cúi đầu xuống thì thầm.

“Thật ra thằng đó vốn là cùng một bọn với cái thằng gay kia mà. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không biết muốn được chú ý đến mức nào nữa. Đúng là đồ thích thể hiện mà.”

Cậu ta cư xử cứ như thể bản thân không phải là người như thế, thật nực cười, lố bịch. Vốn dĩ cậu ta phải là kẻ tôi dùng làm bàn đạp để củng cố vị thế của mình. Thật đáng buồn cho tình cảnh hiện tại của tôi khi không thể tóm được một kẻ như vậy.

“Cậu đuổi được hắn đi thật may mắn. Thật lòng mà nói, nếu trong lớp còn những đứa như thế thì làm sao mà không khí học tập tốt được chứ.”

Đúng là xạo. Tôi đang cố gắng nhẫn nhịn những lời ngu ngốc của Oh Yeon Jun thì đột nhiên khựng lại khi lấy hộp bút ra.

Tôi chợt nhận ra một điều vô cùng quan trọng. Ngây ngốc nhìn lên trần nhà. Tại sao tôi lại cứ im lặng nghe cậu ta nói vậy? Cái dáng vẻ nhẫn nhịn như một con chó ngoan vừa rồi của tôi thật đáng thương hại. Trò chơi thứ bậc này đúng là khốn nạn. Rõ ràng không phải vị trí của mình, nhưng khi bị gán cho một vị trí tồi tệ, người ta sẽ nghĩ mình thật sự là một kẻ tồi tệ.

…Ừ. Đúng vậy. Bây giờ không cần phải như thế nữa.

Rõ ràng tôi với Go Yo Han đã có một thỏa thuận ngầm. Ít nhất thì cũng cư xử như bạn cùng lớp. Nếu vậy, ít nhất cậu ta sẽ không còn đè đầu cưỡi cổ tôi nữa. Thậm chí có lẽ cậu ta sẽ thờ ơ như trước đây. Khóe miệng tôi từ từ nhếch lên thành một nụ cười. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy một sự khó chịu. Chẳng mấy chốc, sự khó chịu đó tan biến. Tôi đâu còn là thằng ngốc Kang Jun nữa. Bỏ ngoài tai những lời nói văng vẳng bên cạnh, tôi nhìn thẳng vào mắt Oh Yeon Jun.

“Này.”

“Hả?”

“Cậu…”

Khóe miệng tôi cong lên hết cỡ. Tôi nở một nụ cười tươi tắn nhất mà mình có. Không phải là cố tình. Đó là niềm vui chân thật từ sâu trong lòng. Tôi trách móc Oh Yeon Jun bằng một giọng điệu nhẹ nhàng như nói đùa.

“Đừng có nói xấu sau lưng nữa.”

Đúng vậy. Tôi đã thắng Hong Hwi Jun. Thậm chí dù có hòa, cuối cùng người ở lại trường rồi thao túng dư luận vẫn là tôi. Dù sao thì tôi cũng đã đuổi được Hong Hwi Jun rồi, một tên nhãi nhép như Oh Yeon Jun thì có là gì chứ.

“Ơ? Gì, gì cơ? Nói xấu?”

Đôi mắt tôi cũng cong lên thành hình lưỡi liềm.

“Sao vậy, Kang Jun, cậu sao thế?”

“Sao là sao? Nghe khó chịu lắm. Xì xào bàn tán chuyện cũ rích, thật kém sang mà.”

“Gì? Kém sang?”

“Không, tôi nói nặng lời quá. Xin lỗi. Chắc là tôi hơi nhạy cảm thôi.”

Tôi dứt lời ngay lập tức rồi tiếp tục lấy đồ trong hộp bút ra. Giờ ra chơi sau tiết một vốn dĩ phải ồn ào lại im lặng như tờ. Tôi thì chẳng quan tâm. Đặt hộp bút xuống bàn, tôi lại nhìn Oh Yeon Jun. Lần này là với mong muốn cậu ta mau chóng rời đi.

“Cậu biết là tôi đùa thôi mà, đúng không?”

“Này!”

Oh Yeon Jun đột ngột hét lên. Tiếng hét chói tai khiến tôi không tự chủ nhíu mày. Nụ cười đã biến mất. Tôi khẽ dùng tay che tai, cau mày lại.

“Này… Sao tự nhiên cậu lại hét lên vậy?”

“Ôi trời, Kang Jun, cậu sao vậy? Cậu bị điên à?”

“Điên cái gì chứ, cậu nói khó nghe thật đấy.”

“Cậu không nhớ vừa nãy cậu nói gì với tôi à? Chính cậu là người nói những lời khó nghe trước đấy!”

“Gì vậy, tự nhiên sao thế?”

“Này, cái thằng…”

Thật nực cười là Oh Yeon Jun ngay cả chửi thề cũng không xong, đang định dốc hết sức lực thì một kẻ phá đám xuất hiện. Một cuốn sách bài tập dày cộp đập mạnh vào tường. Là giáo viên dạy Toán.

“Các em làm gì đấy, mau về chỗ ngồi!”

Oh Yeon Jun ngay lập tức im bặt, nhìn cuốn sách Toán với vẻ mặt ấm ức.

“Sao thế? Thầy bảo về chỗ kìa.”

Tôi vui vẻ vỗ vai Oh Yeon Jun, ân cần nói. Thầy Toán đã nhận ra bầu không khí kỳ lạ bao trùm cả không gian bốn bức tường, tỏ ra hài lòng với thái độ của tôi. Cũng phải thôi. Thật ra thầy chỉ cần học sinh không làm phiền tiết học của mình, không gây thêm rắc rối là đủ. Trong mắt thầy, việc tôi tự giác giải quyết tình huống này chắc chắn là một điều tốt. Mà vốn dĩ, thầy Toán đã rất quý tôi từ trước.

Bằng chứng là trong suốt tiết học, thầy Toán không hề gọi tôi lên bảng giải bài dù chỉ một lần.

Sau khi tiết học kết thúc, Oh Yeon Jun lại tìm đến chỗ tôi, nhưng cách đối phó của tôi rất dứt khoát. Ít nhất thì tôi nghĩ vậy.

“Yeon Jun à.”

Thật lòng mà nói, đó là những lời chân thật của tôi. Lúc này, dường như tôi đã quên mất cách nói dối như thế nào.

“Cậu tìm đến tôi tận hai lần như thế này, cậu không thấy hơi thảm hại sao?”

Và có lẽ số phận của tôi không phải là một cuộc sống đơn giản như tôi nghĩ.

“Nếu cậu cứ như thế này, người khác sẽ nghĩ cậu là kẻ thua cuộc đấy. Đừng làm vậy nữa.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo