Hình Thái Khởi Sinh (Spin-Off) - Chương 42-H++

[Hôm nay nó xin nghỉ phép.]

Đã cất công xin nghỉ phép quý giá rồi thì tại sao lại bảo là buồn chán?

Chẳng lẽ đây là kiểu "thằng em họ không nghe lời"...

Tôi nhún vai.

"Được thôi."

[Vậy hôm nay nhờ cả vào cậu. Nhớ cho nó ăn uống đầy đủ nhé. Hôm nay tôi về hơi muộn.]

"Mấy giờ anh về?"

[Trước 10 giờ...]

Anh sửa lại.

[Tôi sẽ cố gắng về trước 9 giờ.]

Bây giờ là 9 giờ kém 10 phút sáng, chắc không phải anh ấy nói sẽ đến sau 10 phút nữa... Vậy thì đây là một biểu hiện ý chí ghê gớm, rằng anh sẽ làm việc 12 tiếng. Thật lòng mà nói, tôi hơi tò mò không biết anh có nhiều việc đến mức nào, nhưng tôi không hỏi. Vì tôi đâu phải là một omega chuyên chèn ép alpha.

"Ừ."

Tôi trả lời một cách trưởng thành.

Cuộc gọi kết thúc.

Kwon Jaewoo đang nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu.

"Xong rồi thì mặc quần áo vào."

Tôi đang mặc bộ đồ ngủ lụa màu kem mà Kwon Shinwoo mua cho. Nó thoải mái đến mức tôi không muốn thay ra, nhưng nếu muốn ra ngoài ăn gì đó thì tôi phải mặc quần áo vào. Thằng ngốc này chắc chắn sẽ không bắt đầu nấu ăn ở đây, và kể cả có thì tôi cũng không hoan nghênh, và việc tôi nấu ăn cho nó ăn lại càng vô lý hơn.

Tôi vươn vai rồi nhảy khỏi дhế.

Tôi đi về phía phòng ngủ.

Thằng ngốc Kwon Jaewoo gào lên sau lưng tôi.

"Này! Bảo mặc quần áo vào thì sao lại đi vào phòng của anh ấy?! Phòng cho khách ở bên kia! Mẹ kiếp! Đừng bảo là anh ngủ cùng phòng với anh ấy đấy?! Không phải chứ? Hả? Không phải chứ! Nàyyy!"

Tôi phớt lờ.

Tôi mặc quần áo và cùng Kwon Jaewoo rời khỏi penthouse. Chà... không vui vẻ gì cho cam. Chiếc hatchback 5 cửa của cậu ta cũng chẳng vui vẻ hơn là bao. Một chiếc hatchback dễ thương không hợp với thằng ngốc Kwon Jaewoo... Thật lòng mà nói, chiếc xe thể thao màu bạc lần trước vẫn ổn hơn.

"Tôi đổi xe rồi."

Cậu ta nói một cách tự hào.

"SR hatchback C-series facelift, mới ra mắt lần này đấy. Nhỏ nhưng mà 2500cc."

Thì sao chứ.

"Định ngừng sản xuất rồi, nhưng tôi đã cãi đấy. Tôi bảo nhất định phải tiếp tục sản xuất nó."

Thì liên quan gì đến tôi....

Trong suốt chuyến đi, thằng ngốc Kwon Jaewoo luyên thuyên về việc chiếc hatchback chật hẹp này tuyệt vời đến mức nào. Tinh thần của chiếc hatchback cổ điển những năm 1980 được áp dụng vào trim hiện đại và tái sinh một cách hiện đại gì đó...

Tôi cứ tưởng cậu ta là nhà phát triển chiếc xe này đấy.

"Hả? Tôi á? Tôi làm ở bộ phận nhân sự mà? Năm ngoái lên đại lý."

Kể từ đó, tôi hoàn toàn không quan tâm đến những lời vô nghĩa của cậu ta.

Và nhờ đó, tôi có thể nhớ lại công việc của mình sau gần mười ngày.

Nền tảng và giao dịch ma túy, và Kwon Shinwoo đang cố gắng lợi dụng nó.

Nếu tôi chỉ cần chờ đợi, Kwon Shinwoo có lẽ sẽ ném xác chết của nền tảng đó cho tôi.

Có thể là hiệu quả. Nhưng không chuyên nghiệp.

Và việc chỉ ngồi yên chờ đợi cho đến khi vụ án kết thúc cũng không phải là sở thích của tôi.

Ngay khi tôi kết luận như vậy, thằng ngốc Kwon Jaewoo dừng xe.

Đó là một con hẻm nhỏ. Xung quanh um tùm những cây cối mới bắt đầu đâm chồi, và những bức tường gạch ngói kiểu Hàn Quốc kéo dài theo con hẻm. Một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây chỉnh tề đang đứng trước một cánh cổng lớn tuyệt đẹp như trong phim cổ trang và cúi đầu lịch sự về phía chúng tôi. Kwon Jaewoo cởi dây an toàn trước rồi nháy mắt với tôi.

"Làm gì đấy? Xuống xe đi."

Hình như chúng tôi đã đến đích.

Tôi mở cửa và bước ra khỏi xe.

Kwon Jaewoo ném chìa khóa xe về phía người đàn ông đang đứng đó, và người đàn ông nhanh nhẹn bắt lấy chìa khóa xe trong không trung.

Tôi bước qua ngưỡng cửa cao và đi vào bên trong.

Một khu vườn được trang trí đẹp mắt, không giống như ở trung tâm thành phố lớn, hiện ra trước mắt. Tiếng nước chảy róc rách từ đâu đó vọng lại, và khu vườn được trang trí bằng sỏi và cỏ không lớn lắm, nhưng lại dài. Và dọc theo khu vườn dài đó là mái hiên kiểu Hàn Quốc trang nhã và sàn gỗ. Những cây thông thấp và đèn đá đứng cùng nhau dưới bức tường, và tiếng sáo mơ hồ lẫn vào tiếng nước chảy.

Đó chính là Hàn Quốc mà tôi nghĩ đến!

Đồng thời, tôi nghi ngờ liếc nhìn thằng ngốc Kwon Jaewoo. Thằng ngốc này lại biết một nơi trang nhã và đậm chất Hàn Quốc như thế này sao?

"Nhà hàng này là Kwon Shinwoo chọn đúng không?"

Tôi hỏi như vậy, và Kwon Jaewoo tỏ vẻ kinh tởm.

"Sao... sao anh biết?"

Quả nhiên.

Đúng như lời giới thiệu của Kwon Shinwoo, bữa ăn rất thỏa mãn.

Điều đáng tiếc là người ngồi đối diện tôi không phải là Kwon Shinwoo, mà là tổ tiên người Australopithecus cách Kwon Shinwoo cả triệu năm.

Những món ăn được bày biện gọn gàng trong những chiếc bát sứ rất đẹp liên tục được mang ra. Những hạt cơm bóng loáng. Sanjeok (thịt xiên nướng) và deodeok gui (rễ cây deodeok nướng), sườn nướng mà tôi thích, cá đuối hấp, yukhoe (thịt bò sống), ốc xào, japchae (miến trộn), các loại rau trộn mà tôi nghĩ là có đến mười loại, và kimchi cũng có đến năm loại. Màu trắng, màu đỏ, màu xanh lam.... Và những món ăn vô cùng lộng lẫy và đẹp mắt mà tôi thậm chí còn không biết tên được bày ra trong những chiếc đĩa xinh xắn.

May mắn thay, khi đồ ăn được bày ra trước mặt, cái miệng luyên thuyên của thằng ngốc Kwon Jaewoo cũng im bặt.

Trong lúc đó, tôi vừa ăn vừa làm việc chăm chỉ.

Tôi dùng đũa bằng một tay và gõ điện thoại bằng tay kia.

[Subject : Chào! :)

Là tôi đây! Nhân tiện, đám cưới kết thúc tốt đẹp chứ?

Xin lỗi vì không đến được :'( Tôi có việc bận]

Thư công việc mà lại viết dài dòng một chút, nhưng chà, dù sao thì chúng ta cũng không phải là chưa gặp nhau một hai lần, nên việc hỏi thăm như thế này chắc cũng không sao đâu nhỉ?

[Tôi có một việc muốn nhờ anh, anh có thời gian không?]

Tạch, tạch, tạch, tôi tiếp tục viết email.

[Nếu anh có hứng thú thì liên lạc với tôi qua email hoặc contact bên dưới nhé?]

"Nếu anh có hứng thú." Thật là tiếng Hàn cao cấp.

[Đây là contact cá nhân của tôi, đừng để nó bị lộ ra ngoài nhé >:)

Vậy tôi đợi anh]

"터트리지 ", "퍼트리지 "... Cái nào đúng nhỉ. (nghĩa là "đừng làm lộ ra ngoài")

Trong khi tôi đang băn khoăn về điều đó, thằng ngốc Kwon Jaewoo bực bội.

"Này, mẹ kiếp, anh đang ngồi trước mặt người khác mà sao cứ dán mắt vào điện thoại thế hả? Vô lễ vừa thôi, mẹ kiếp."

Tôi thản nhiên giơ ngón giữa lên với thằng ngốc vô lễ đang chửi thề trước một bàn ăn thịnh soạn. Thằng ngốc nổi cơn thịnh nộ. Tôi phớt lờ và chỉ định người nhận email.

[To: YOUNG]

Tôi chạm vào nút hình máy bay giấy để gửi email.

Đồng thời, thằng ngốc Kwon Jaewoo hạ giọng thì thầm như thể đang nói một chuyện bí mật.

"Này, anh này, nhưng mà... anh và anh Shinwoo có thật sự đang hẹn hò nghiêm túc không đấy? Tôi tin là anh không đến mức ngu ngốc như vậy đâu. Hả?"

Tôi phớt lờ.

--------------------

Sáng hôm sau, hương cà phê và nụ hôn đánh thức tôi. Tôi thấy nhột nhạt đến mức tay chân co quắp lại. Khi tôi không chịu mở mắt, đôi môi mềm mại lướt qua sống mũi đến giữa trán, rồi lại đến má, đuôi lông mày, thái dương. Tôi dùng tay đẩy đôi môi phiền phức đó ra. Đôi môi đó hôn sâu vào lòng bàn tay tôi. Khoảnh khắc đó, lông tơ trên sống lưng tôi dựng ngược lên.

"Biết rồi, thôi đi mà!"

Cuối cùng tôi cũng đầu hàng.

Khi tôi mở mắt, khuôn mặt của Kwon Shinwoo ở ngay trước mắt. Những đường nét khuôn mặt sắc sảo như được cắt ra từ dao, nhưng vì đôi mắt dài híp lại và nụ cười ngọt ngào treo trên đuôi mắt nên anh ấy không hề trông lạnh lùng.

Anh ấy nhìn tôi và từ từ hạ môi xuống. Trước khi đôi môi xấc xược đó chạm vào tôi, tôi nhanh chóng quay đầu đi để tránh. Anh ấy cười gượng rồi ngồi dậy.

"Cơ thể thế nào?"

"Cơ thể? Tôi á?"

Đó là một câu hỏi khó hiểu.

Tôi nghiêng đầu bối rối.

"Ổn mà. Đáng lẽ tôi đã ổn hơn nếu anh không đánh thức tôi đấy."

Trước câu trả lời của tôi, Kwon Shinwoo khẽ cười ha ha.

"Có vẻ  ổn."

Và rồi anh  đặt hai tay lên nệm và cúi người sâu xuống hôn tôi. Lần này tôi không thể tránh được đôi môi bất ngờ ập đến. Môi chồng lên nhau và lưỡi của cả hai chạm vào nhau.

"Ưm..."

Tôi vô thức nhắm mắt lại. Miệng mở rộng hơn và lưỡi anh hòa lẫn với lưỡi tôi. Chiếc lưỡi vừa thô ráp vừa mềm mại lướt qua khoang miệng tôi. Mỗi khi lưỡi và vòm họng cọ xát vào nhau, tạo ra âm thanh ẩm ướt, cột sống tôi lại ngứa ran. Vùng đen bên trong mí mắt dần dần xa xăm và đầu óc tôi trở nên mơ màng.

Tôi vô thức nắm chặt vai Kwon Shinwoo. Ngón tay siết chặt. Tôi thở dốc. Cảm giác như anh đang tiến vào bên trong tôi qua miệng. Đó là tình dục bằng môi và lưỡi. Đến một lúc nào đó, xương cụt của tôi căng cứng và cột sống bật lên.

"Ướt...!"

Một tiếng rên ngắn bật ra từ Kwon Shinwoo.

Môi hơi hé ra. Tôi không nhịn được nữa, ôm chặt lấy vai anh và lao vào anh lần nữa. Tôi nuốt lấy môi anh. Vị tanh của máu hòa lẫn vào lưỡi.

"A...!"

Đến lúc đó, tôi mới giật mình và rời ra.

Khi môi rời nhau, những giọt máu đỏ bắn tung tóe. Chúng để lại những dấu chấm trên tấm ga trải giường trắng tinh.

Tôi ngước mắt lên từ những vết máu đó.

Đôi mắt dài và đẹp đang nhìn tôi. Trán nối liền với xương lông mày hoàn hảo, rồi đến thái dương, gò má và đường má. Đôi má đó hơi ửng hồng. Và máu chảy từ vết rách trên môi trên của anh, chảy theo đôi môi dưới căng mọng.

"Hộc, hộc, xin lỗi. Tôi không cố ý...."

Tôi thở dốc và vội vàng xin lỗi.

Tôi cũng biết rằng mình không nên cắn đối phương trong khi hôn. Chỉ là, vô tình mà thôi....

Khoảnh khắc đó, Kwon Shinwoo cong mắt và mỉm cười. Cảm giác như có thứ gì đó tan chảy như kẹo chảy ra từ đuôi mắt anh.

"cậu thích đến vậy sao?"

Anh vừa nói vừa chậm rãi vươn tay, dùng tay áo trắng tinh không một nếp nhăn lau đi vết máu dính trên khóe miệng tôi.

Khoảnh khắc đó, xương cụt của tôi lại nóng ran và cột sống trở nên cứng đờ. Tôi lại lao vào anh.

Tôi ôm chặt lấy thân anh và cào cấu lưng anh, lăn vài vòng trên nệm. Tay anh đỡ lấy giữa hai bả vai tôi, đồng thời dùng lồng ngực chắc nịch đè tôi xuống từ trên. Trong chốc lát, tôi bị kẹp chặt giữa lồng ngực và tấm nệm đến mức không thể nhúc nhích. Trong trạng thái đó, tôi bị cướp đi đôi môi.

"Ưưưm...!"

Lưỡi bị mút mạnh đến mức đau rát. Không còn là nụ hôn mềm mại và thụ động lúc nãy nữa. Lưỡi anh, hay là môi anh, dù là gì đi nữa, màng nhầy nóng bỏng và ngọt ngào đang thấm vào miệng tôi. Đến một lúc nào đó, anh dùng một tay nắm chặt cằm tôi. Miệng tôi hé ra. Đôi mắt dài tham lam quét qua miệng tôi. Khoảnh khắc cảm thấy ớn lạnh trước ánh mắt đó, anh khẽ luồn đầu ngón trỏ vào miệng tôi. Ngón tay thô ráp, chai sạn của một alpha. Đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Đầu ngón tay đó từ từ bò vào miệng tôi. Ngón tay cái theo sau. Vuốt ve nhẹ nhàng tận sâu trong gốc lưỡi, vòm họng. Hai ngón tay kẹp lấy lưỡi tôi và xoa đi xoa lại như trêu ngươi. Eo tôi giật nảy lên và mông tôi siết chặt.

“Ư, ừm….”

Tôi vô thức rên rỉ một tiếng như đang rên rỉ.

Sau tiếng cười khẽ, môi anh tiến đến. Anh nhẹ nhàng áp môi mình lên khóe môi tôi rồi dùng ngón tay dai dẳng vuốt ve bên trong miệng tôi.

“Hức, ha, ha hức, ưm, ừ, ừ…!”

“Hwa Kyung à….”

Một giọng nói ngọt ngào, pha chút hài hước thì thầm tên tôi.

“Hay là chúng ta thử đến khi nào Hwa Kyung-ssi xuất tinh thì thôi nhé?”

Tôi không thực sự hiểu những gì anh nói.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo