Hình Thái Khởi Sinh (Spin-Off) - Chương 43

“Anh có thể xuất tinh theo cách này không? Hử?”

Tôi vô thức cắn vào ngón tay anh. Lông mày anh hơi nhíu lại và thân hình rắn chắc đang đè lên tôi run lên. Môi anh giờ đã nuốt lấy dái tai tôi.

“Không được cắn….”

Lời thì thầm dính nhớp vang lên.

“Vẫn còn khó để xuất tinh chỉ bằng miệng thôi.”

Anh  giữ lưỡi tôi và hôn tôi lần nữa. Đó là một nụ hôn bẩn thỉu mà ngay cả phim khiêu dâm cũng không có, khi ngón tay và lưỡi trộn lẫn vào nhau.

Khi anh cuối cùng cũng rời ra, tôi hoàn toàn mất hết sức lực và ngã vật ra giường. Tôi chỉ chớp mắt. Mắt tôi hơi nhòe đi, có lẽ vì có một chút nước mắt đọng lại.

"Anh... thật là biến thái...."

Trước lời nói của tôi, Kwon Shinwoo hơi nghiêng đầu và chớp mắt như thể không thể tin được.

"Đâu có."

Tôi định ném gối vào anh, nhưng tôi không có sức.

Một lúc sau, anh mang đến một tách cà phê đen nóng. Hương thơm rất đậm đà, vị hơi chua và có cả hương thơm sâu lắng của thùng gỗ sồi. Tôi rất thích.

Kwon Shinwoo ngồi sát bên cạnh tôi khi tôi ngồi trên giường nhâm nhi cà phê. Anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay tôi, tay tôi đang nằm lộn xộn trên nệm. Bàn tay anh to đến mức che phủ hết bàn tay tôi, ngón tay anh thon dài, các đốt ngón tay không quá rõ nên tôi cảm thấy nó rất mịn màng. Một bàn tay đẹp. Tôi lật tay mình lại và đan các ngón tay vào giữa các ngón tay anh. Kwon Shinwoo cười ngượng ngùng.

Tôi không bị lừa đâu.

Vừa mới 10 phút trước thôi, anh đã hôn tôi bằng một nụ hôn vô lý mà ngay cả trong phim khiêu dâm cũng không có....

"Hwa Kyung à."

Anh ấy lên tiếng.

"Tôi định đặt lịch hẹn ở bệnh viện."

"Bệnh viện?"

Tôi vừa uống cà phê vừa nhìn anh.

Gì vậy? Một bộ phim truyền hình Hàn Quốc lướt qua đầu tôi.

Chẳng lẽ đây là thời điểm anh thú nhận căn bệnh nan y giấu kín của mình?

"Khoa sản."

?

"Vì chúng ta đã thắt nút từ ngày 31 tháng 3 đến ngày 1 tháng 4, nên bây giờ chúng ta có thể biết cậu có thai hay không bằng xét nghiệm máu."

Anh ấy vuốt ve mu bàn tay tôi và thì thầm ngọt ngào.

Ừm....

Tôi tặc lưỡi và nắm chặt rồi thả tay tên alpha ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần 'thắt' một lần là có thể có thai.

"Mình à... việc mang thai đâu có dễ dàng như vậy."

Dị chủng về cơ bản là hiếm muộn.

Mỗi khi tôi nghĩ đến những nỗ lực hết mình mà bố mẹ tôi đã bỏ ra để có được tôi, nước mắt tôi lại chực trào ra.

Tập thể dục, bỏ thuốc lá và rượu, kiểm soát chế độ ăn uống nghiêm ngặt, uống vitamin, tiêm thuốc kích thích hoạt động của tinh trùng hoặc thuốc kích trứng, dù cố gắng trong khoảng 1 hoặc 2 năm cũng không được.

Nhưng dù tôi đã giải thích như vậy, Kwon Shinwoo chỉ mỉm cười.

"Dù sao thì chúng ta cũng nên kiểm tra. Ngay cả khi không có thai, chúng ta cũng có thể làm các xét nghiệm khác. Kiểm tra trước khi sinh chẳng hạn...."

Anh ấy lấp lửng rồi lại mỉm cười với tôi.

"Nếu cậu không phiền, tôi sẽ đặt lịch hẹn ở bệnh viện nhé. Ngày kia thì sao?"

Lúc đó, trong đầu tôi hiện lên câu hỏi thúc giục của thằng ngốc Kwon Jaewoo. "Này, anh này, nhưng mà... anh và anh Shinwoo có thật sự đang hẹn hò nghiêm túc không đấy?" Hừm. Xin lỗi cậu nhóc, nhưng có vẻ người nghiêm túc không phải là tôi đâu.

Tôi đưa cốc lên miệng, liếc mắt nhìn Kwon Shinwoo. Khi mắt tôi chạm mắt anh, Kwon Shinwoo mỉm cười. Đôi mắt đen xinh đẹp lấp lánh.

"Nếu có thai thì sao?"

Một bộ phim truyền hình Hàn Quốc khác lại hiện lên trong đầu tôi....

Kwon Shinwoo nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh mắt dịu dàng.

"Hwa Kyung-ssi muốn thế nào?"

"Tôi chưa nghĩ đến."

Tôi lên kế hoạch nghỉ hưu trước cả kế hoạch gia đình. Nhân tiện, kế hoạch nghỉ hưu của tôi là nghỉ hưu ở tuổi ba mươi tư với một biệt thự tuyệt đẹp ở vùng biển Caribbean có sân golf và hồ bơi. Tất nhiên, sẽ không có gì tệ nếu có một alpha đẹp trai và ngây thơ ở cùng biệt thự đó....

Tôi nhẹ nhàng móc ngón tay vào giữa các nút áo sơ mi của Kwon Shinwoo rồi trượt xuống. Một trong những chiếc cúc áo vướng vào ngón tay tôi, hé mở một khe hở và để lộ bên trong. Thân thể trần trụi rắn chắc của một alpha. Kwon Shinwoo nở một nụ cười bối rối.

"Này... Tôi xem trong phim truyền hình Hàn Quốc rồi...."

"ừ."

"Trong những trường hợp này, mẹ của anh sẽ xuất hiện...."

"ừ."

"Và đưa cho tôi khoảng mười triệu peso và bảo tôi chia tay với anh và phá thai."

"cậu sẽ nhận chứ?"

Kwon Shinwoo hỏi lại, cong đuôi mắt lên như thể đang thấy thú vị. Tôi nhún vai.

"Để xem thành ý?"

"Trong bộ phim cậu xem, cậu có nhận không?"

Có nhận không...? Hay là không nhận nhỉ?

Tôi không nhớ rõ.

"Nhận chứ."

Tôi nói dối bừa. Chắc chắn là sẽ nhận rồi. Mười triệu peso mà.

Sau đó, hai đầu lông mày của Kwon Shinwoo rũ xuống một cách đáng thương.

"Đừng làm vậy mà..."

Bàn tay anh siết nhẹ tay tôi.

"Hwa kyung? Đừng nhận mà."

Anh ấy lại thì thầm van nài, và tôi bật cười.

"Ngốc ạ. Mười triệu peso thì không đủ để tôi lay chuyển đâu."

Tôi áp trán mình vào trán anh rồi lùi lại. Tôi hớp một ngụm cà phê đã hơi nguội. Đột nhiên anh chụp lấy cốc từ phía đối diện, từ từ kéo mạnh nó về phía mình. Tôi ngước lên nhìn anh.

"Sao vậy? Muốn uống một ngụm à?"

"Không. Bây giờ tôi muốn thứ khác hơn."

?

Trước khi tôi kịp hỏi anh đang nói gì, anh đã giật lấy cốc khỏi tay tôi và nhẹ nhàng đè người lên tôi. Lồng ngực anh đẩy tôi về phía sau, và thân trên tôi ngã ra sau xuống nệm.

Anh ấy vươn tay ra, đặt cốc xuống chiếc bàn bên cạnh giường một cách có phần thô bạo, tạo ra một tiếng "cạch". Vị trí của chiếc cốc rất chênh vênh ở mép bàn. Anh không quan tâm.

Anh ấy trườn lên trên tôi rồi cúi xuống cắn vành tai tôi.

"Tôi mút ti cậu được không?"

"Ư...."

Biến thái.... Tôi không biết từ đó có bật ra khỏi miệng tôi hay không. Kwon Shinwoo khẽ cười. Ngón tay anh cởi cúc áo bộ đồ ngủ của tôi. Bàn tay to lớn chậm rãi luồn vào bên trong vạt áo ngủ đang mở rộng, và như một lời nói dối, cái chạm nhẹ nhàng đó đột ngột siết chặt lấy ngực tôi. Đồng thời, anh cúi xuống hôn tôi.

Sau khi Kwon Shinwoo rời đi, tôi nằm trên ghế ngủ thêm khoảng một tiếng nữa. Tôi tỉnh giấc vì đói. Dạ dày tôi đang kêu gào đòi thức ăn. Tôi ném chiếc chăn đang đắp trên người và đứng dậy. Tôi vươn vai và duỗi tay chân vài lần rồi đi về phía nhà bếp. Tôi nhớ Kwon Shinwoo đã dặn tôi đừng bỏ bữa. Anh còn nói gì nữa nhỉ... Anh có bảo là có đồ ăn trong tủ lạnh không, hay là không có nhỉ....

Tôi định mở tủ lạnh.

Từ xa vọng lại tiếng rung điện thoại, "rẹt, rẹt, rẹt". Tôi vội quay người lại. Tôi chạy nhanh về phía phòng khách. Điện thoại của tôi đang rung một mình dưới ghế. Tôi cúi xuống nhặt điện thoại lên. Một số lạ.

Tôi không do dự mà chạm vào nút nghe.

"Vâng, xin nghe ạ."

Phản hồi điện thoại nhanh chóng và thân thiện là điều cơ bản của một người chuyên nghiệp.

Từ bên kia điện thoại có một chút do dự khoảng 1 giây.

[Ừm….]

Và, trái ngược với số lạ, đó là một giọng nói quen thuộc.

Đó chính là giọng nói mà tôi đã mong đợi.

Tôi mỉm cười.

"Chào? Cậu khỏe không?"

Sau đó, chuyên gia máy tính duy nhất mà tôi biết ở Hàn Quốc trả lời.

[Ừm. Hwa Kyung-ssi có khỏe không?]

Vẫn là một giọng nói hơi ngốc nghếch.

Tôi đã gặp chuyên gia máy tính này lần đầu tiên ở Colombia. Tôi đã giúp cậu ấy lấy lại hộ chiếu... Ngoài ra, tôi cũng đã giúp cậu ấy một số việc khác. Tôi thường không nhận công việc di chuyển những thứ còn sống, nhưng người này rất hợp tác và có năng lực ở một số điểm nhất định, nên đó là một quá trình khá thú vị.

Cậu ấy đã kết hôn vào đầu năm nay, và tôi cũng được mời đến đám cưới, nhưng tiếc là tôi không thể đến được.

"Tôi thì khỏe rồi. Xin lỗi vì không đến được đám cưới. Đám cưới thế nào? Bây giờ cậu ở Hàn Quốc à? Ở Seoul à?"

[Ừ, tôi ở Seoul.]

Lee Youngjin nói với giọng rõ ràng hơn một chút. (ủa Bot9 Hình thái khởi sinh hả)

[Đám cưới thì... ổn. Rất vui.]

"Vậy thì tốt rồi. Tôi thấy mấy bức ảnh trông cậu có vẻ rất vui."

Tôi nhớ lại những bức ảnh đám cưới trên du thuyền bị rung và nhòe. Thật lòng mà nói, những bức ảnh quá rung nên khó có thể nhận ra khuôn mặt của mọi người, nhưng dù sao thì trông họ cũng có vẻ vui.

Việc nghe thêm về đám cưới, hoặc tiến xa hơn là nghe về cuộc sống hôn nhân, có lẽ cũng tốt, nhưng bây giờ công việc là trên hết. Tôi đi thẳng vào vấn đề.

"Nhân tiện, việc cậu gọi điện thoại cho tôi như thế này có nghĩa là cậu có ý định nhận việc đúng không?"

[Tôi nghe thử xem….]

Sau đó, Lee Youngjin nói thêm một cách khá sắc bén.

[Tôi không thể làm những việc tốn quá nhiều thời gian. Cũng không đi công tác được.]

"À, phải rồi. Vì cậu mới cưới."

Tôi không đến nỗi vô liêm sỉ đến mức giao cho một người bạn mới kết hôn được hơn hai tháng một công việc cần đi công tác nước ngoài đường dài. Dù sao thì tôi cũng biết quan tâm đến các cặp đôi mới cưới đấy.

"Đây là một công việc đơn giản. Có lẽ vậy? Tôi nghĩ thế?"

[Việc gì vậy?]

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo