Ngày tháng cũng đã đổi, một đêm muộn gần sáng, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng khe khẽ mở ra. Soạt, soạt, tiếng dép lê xột xoạt trên sàn nhà. Tôi nhắm mắt cảm nhận tiếng bước chân đó ngày càng gần. Chẳng mấy chốc, phía ngoài giường lún xuống vì một sức nặng, Alpha đã lên giường.
Mùi không khí lạnh lẽo bên ngoài. Mùi mồ hôi nhè nhẹ hòa lẫn với hương nước hoa phai nhạt, mùi hương đặc trưng của Alpha. Tôi hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng phồng.
Tôi đẩy chăn sang một bên, vòng một tay ôm nhẹ lấy vai Kwon Shinwoo đang nằm cạnh mình kéo lại. Anh ngoan ngoãn đi theo. Tôi hôn lên gò má có chút thô ráp vì gió lạnh của anh, liếc mắt nhìn đồng hồ. Một giờ sáng.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của tôi, Kwon Shinwoo lên tiếng trước.
“Đánh thức cậu rồi à? tôi xin lỗi.”
“Ừm, cái đó thì không sao…”
Tôi vừa bám lấy vai anh, đồng thời đẩy anh nằm xuống bên cạnh, rồi trèo lên người anh. Alpha ngoan ngoãn nằm dưới thân tôi, ngước nhìn tôi. Tôi cảm nhận ánh mắt đó chạm vào trán mình, vừa kiểm tra vừa nhìn anh. Anh vẫn chưa thay quần áo. Áo sơ mi ít nếp nhăn, cà vạt vẫn thắt chặt cổ anh. Tôi luồn ngón tay vào vòng cà vạt, kéo mạnh. Cà vạt nới lỏng, tôi thấy cơ cổ anh chuyển động.
“Anh bảo bận lắm mà? Thằng ngốc Kwon Jaewoo bảo thế.”
“Cũng hơi.”
Anh khẽ cụp hàng mi xuống, nhỏ nhẹ đáp.
Không phủ nhận, xem ra đúng là bận thật.
Ừm, khác với tôi, người đàn ông này ngoài việc chạy theo các nền tảng ra thì còn nhiều việc khác phải làm mà. Dù sao thì cũng phải bán vũ khí thì mới duy trì được căn penthouse này, xe đẹp, đồng hồ và trang sức chứ.
Lúc đó, Kwon Shinwoo đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuỷu tay tôi rồi nói.
“Nhưng mà ngày kia tôi đã xin nghỉ phép rồi. Chính xác là ngày mai.”
“Không phải anh bận à?”
“đã đặt lịch hẹn khám bệnh rồi mà.”
Anh cười khẽ, nhẹ nhàng ôm lấy sau gáy tôi kéo xuống. Tôi bất giác cúi mặt xuống, anh hôn lên khóe môi tôi một tiếng kêu "chóc".
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
“Anh định đi cùng à?”
Phản ứng trước câu hỏi đó mạnh hơn dự kiến. Môi Kwon Shinwoo mím chặt lại, hàng mi chớp liên tục.
“cậu định đi một mình sao?”
Anh hỏi ngược lại. Giọng có vẻ bối rối.
Tôi chống tay lên vai anh, lại nâng người lên.
“Nếu anh bận thì tôi định thế.”
“tôi không bận.”
Anh lật lại lời nói vừa nói cách đó một phút như trở bàn tay.
Tôi bật cười, anh chống tay lên giường, ngồi dậy rồi vòng hai tay ôm chặt lấy eo tôi. Cuối cùng tôi lại nằm sấp trên người anh, dính chặt lấy anh. Trong trạng thái đó, Kwon Shinwoo thì thầm bên tai tôi.
“Chuyện đó mà lại để cậu đi một mình thì không thể chấp nhận được.”
Thường thì đúng là vậy.
Tôi không đáp mà chỉ hơi nghiêng đầu, lên tiếng.
“tôi đói bụng rồi. Anh muốn ăn gì không?”
Hai cánh tay đang siết chặt của Kwon Shinwoo bỗng chùng xuống. Anh nhìn tôi. Đôi mắt đen dài hẹp trong bóng tối trông như đang cười, nhưng cũng có thể không phải vậy. Một lát sau anh trả lời.
“Ừ. Vậy nhé.”
Ngày hôm sau, Kwon Shinwoo nói rằng có cuộc họp bữa sáng nên đã ra ngoài trước 7 giờ.
Chỉ việc đi làm trước 7 giờ thôi cũng đã đủ để thấy anh bận rộn đến mức nào rồi, thêm vào đó, trước khi ra ngoài Kwon Shinwoo còn nói với tôi,
“Hôm nay tôi có thể sẽ về hơi muộn. Vì ngày mai nghỉ phép nên tôi đẩy lịch lên một chút.”
“‘Hơi’ muộn hơn 1 giờ sáng là đến khi nào?”
Tôi trêu anh, anh nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời.
“Chắc là cũng gần thế thôi. tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.”
Thế là tôi từ bỏ việc trêu anh.
Ừm, không có Kwon Shinwoo thì căn penthouse rộng lớn này cũng không hề buồn chán. Điều tôi thích nhất là ngâm mình trong bồn tắm, xem phim truyền hình Hàn Quốc và nhâm nhi sâm banh hoặc tequila. Nhưng không biết từ khi nào mà tôi đã uống hết chỗ rượu đó rồi, hầm rượu trống trơn.
Tôi đứng trước hầm rượu trống rỗng, chìm vào suy nghĩ.
Nằm dài trên ghế sofa, ăn salad cobb với bia cũng không tệ.
Hay là ra ngoài mua bia nhỉ.
Quyết định vậy, tôi trùm áo hoodie rồi bước ra cửa. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi rung lên.
Tôi kiểm tra số rồi bắt máy ngay.
“Chào. Nhanh hơn tôi dự đoán đấy? Chẳng lẽ đã tìm thấy rồi, có chuyện gì vậy?”
Tôi đã nghĩ sẵn ba trường hợp.
Thứ nhất, Lee Youngjin bây giờ đổi ý không muốn làm nữa, rút lui.
Thứ hai, công việc khó hơn dự kiến, đề nghị tăng tiền công.
Thứ ba, khả năng thấp nhưng đã hoàn thành công việc rồi.
Và cuộc gọi này là trường hợp thứ ba.
[Tôi đã tìm thấy nơi nghi là có ma túy. Ừm… khoảng hai chỗ.]
Giọng của Lee Youngjin nhanh hơn bình thường một chút. Không thể hiện rõ lắm nhưng có vẻ hơi phấn khích. Ừm. Có lẽ vì số tiền công tôi đề nghị quá hấp dẫn, hoặc là vì lâu lắm rồi mới được làm một công việc ra hồn. Dù là cái nào thì cũng đáng mừng.
“Sớm vậy sao?”
Trước câu hỏi của tôi, Lee Youngjin hơi ngập ngừng.
[…Sớm gì chứ. Đã 19 tiếng rồi đấy.]
À. Ra là một kỹ sư máy tính đếm thời gian bằng giây phút chứ không phải bằng ngày tháng.
[Có lẽ nào lịch trình của cậu gặp khó khăn?]
“Không. Không phải. Càng nhanh càng tốt chứ. Chỉ là nhanh hơn tôi nghĩ thôi.”
Tôi xỏ chân vào giày, dùng đầu ngón tay kéo gót giày ra rồi nói tiếp.
“Dù sao thì. Hai chỗ cơ à?”
[Tôi sẽ gửi địa chỉ vào mail của cậu Hwa kyung nhé.]
“Cảm ơn.”
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
“Tôi sẽ kiểm tra rồi trả tiền thưởng khi thành công. Được chứ?”
[Thật ra không cần trả cũng được mà….]
Lời nói vô lý. Thay vì dài dòng về tác phong làm việc chuyên nghiệp, tôi chỉ đơn giản là phớt lờ lời nói đó.
“Vậy tôi sẽ liên lạc lại từ Manila nhé. Giữ gìn sức khỏe. Nếu có dịp quay lại Seoul thì gặp mặt một lần.”
Tôi nháy mắt một cái qua điện thoại rồi cúp máy.
Ra khỏi cửa và bắt thang máy.
Thong thả bước ra khỏi sảnh lát đá cẩm thạch bóng loáng.
Thời tiết ở Seoul giờ đã dễ chịu hơn nhiều. Bầu trời xanh ngắt và có những cơn gió nhẹ nhàng thổi. Kể từ khi tôi đến Hàn Quốc, đây là thời tiết đẹp nhất. Thời tiết quá tuyệt vời để máy bay cất cánh.
Tôi ghé qua ga tàu điện ngầm, lấy túi xách ở tủ giữ đồ. Bên trong túi có hộ chiếu bọc trong giấy và túi nilon cùng với thẻ tiền mặt mang tên người khác. Nhờ Kwon Youngwoo cướp mất hành lý của tôi mà đây là cuốn hộ chiếu cuối cùng rồi. Tôi thầm cầu nguyện Kwon Youngwoo bị bắn vào sau gáy trên đường đi rồi cẩn thận lấy hộ chiếu ra, bỏ vào bên trong túi.
Một tiếng sau, tôi ngồi trên xe buýt sân bay, tìm kiếm lịch trình bay. Incheon đi Manila. 4 tiếng 15 phút. Gần hơn tôi nghĩ, và cũng có nhiều chuyến bay.
Tôi đến sân bay.
Nạp khoảng 2,5 triệu won vào thẻ tiền mặt, đổi khoảng 1 triệu won sang peso Philippines. Sau đó tìm đến quầy vé của hãng hàng không đã tìm hiểu trước và thanh toán vé đi Manila. Còn 2 tiếng 17 phút nữa là đến giờ cất cánh. Thời gian quá hợp lý để vào khu vực miễn thuế ăn một bữa.
Tôi vào một nhà hàng Hàn Quốc và ăn một suất canh kim chi. Không tệ cho bữa ăn Hàn cuối cùng ở Hàn Quốc.
Đánh răng và vươn vai một cái, loa phát thanh thông báo giờ lên máy bay.
Tôi ngồi trên ghế chờ cho hàng dài người vào khoang hạng phổ thông ngắn bớt lại.
[Hành khách Mike Jang, xin mời hành khách Mike Jang đến quầy vé…]
Tôi chỉ ngồi nghe thông báo đó.
Đến lần thứ 3 phát lại, tôi mới đứng dậy.
Tôi tiến đến quầy vé, một nhân viên hàng không với nụ cười thân thiện hỏi tôi.
“Anh là Mike Jang phải không ạ?”
“Yes.”
Tôi cố tình trả lời bằng tiếng Anh.
Nhân viên hàng không không hề thay đổi sắc mặt, vẫn giữ nụ cười trên môi và đổi sang tiếng Anh.
“Vì vấn đề quá tải ở khoang hạng phổ thông nên chúng tôi sẽ nâng hạng ghế cho anh. Xin mời anh đến cửa lên máy bay này.”
Việc đón nhận một may mắn bất ngờ như một điều hiển nhiên là việc chỉ có nghiệp dư mới làm. Tôi hơi nghiêng đầu.
“À, tôi không sao đâu. Hãy nhường cho người khác đi. Cho phụ nữ có thai hoặc… người khuyết tật chẳng hạn.”
Ngay lập tức, nhân viên hàng không lại tươi cười đáp.
“Theo quy định nội bộ, việc nhường quyền nâng hạng ghế cho người khác là không thể. Và may mắn là hiện tại trên chuyến bay đi Manila không có khách hàng là phụ nữ có thai hoặc khách hàng khuyết tật.”
Họ nói đến mức đó thì càng đáng ngờ hơn.
Tôi đành đi theo cô ấy.
Càng kỳ lạ hơn. Nơi nhân viên hàng không dẫn tôi đến không phải là cửa lên máy bay hạng thương gia mà là cửa lên máy bay hạng nhất. Nâng hạng hai bậc từ hạng phổ thông lên hạng nhất thì tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. Cửa lên máy bay trống không, hai nhân viên hàng không mặc bộ đồ bó sát khó chịu cúi gập người 70 độ chào tôi với nụ cười tươi rói.
“Chào mừng quý khách. Chúc quý khách có một chuyến bay vui vẻ.”
Không biết chuyến bay có vui vẻ không đây….
Khoang hạng nhất yên tĩnh, không một bóng người. Hành lang trải thảm êm ái đến mức không nghe thấy tiếng bước chân, giữa các ghế trống trải rộng rãi.
Tôi chậm rãi bước đi trên hành lang rồi dừng lại.
Tôi đã nghĩ việc nâng hạng bất ngờ này thật kỳ lạ...
"Sao anh lại ở đây?"
Trước câu hỏi của tôi, Kwon Shinwoo ngồi bên trong chiếc ghế dài trả lời với nụ cười tươi rói.
"Tôi mới là người muốn hỏi câu đó. Tại sao Hwa Kyung lại ở đây?"
Tôi không trả lời mà chỉ nhìn anh một lượt.
Anh ta trông không giống một người sắp trải qua chuyến bay bốn tiếng đồng hồ chút nào. Áo sơ mi trắng không một nếp nhăn như vừa mới đi làm, cà vạt thắt chặt đến tận yết hầu, bên cạnh chỗ ngồi của anh ta có một chiếc áo khoác vest xám được treo ngay ngắn trên móc áo, trông như anh ta vừa mới cởi ra. Vẻ mặt điềm tĩnh, đôi môi vẽ nên đường nét mềm mại như đang cười, và đôi mắt đen láy không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi hay bất kỳ cảm xúc nào khác.
"Hừm."
Tôi liếc nhìn Alpha đang ngồi chiếm trọn chiếc ghế hạng nhất rộng rãi, rồi khẽ lắc cằm.
"Tôi đang làm việc."
Rồi tôi nhảy lên ghế bên cạnh anh ta và ngồi vắt vẻo.
"Còn anh?"
Tôi hỏi Kwon Shinwoo như vậy, đồng thời ra hiệu gọi tiếp viên. Người tiếp viên đang đợi như cái bóng ở cuối hành lang chạy tới với nụ cười trên môi và quỳ xuống.
"Tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
"Cho tôi một cốc nước cam. Không đá."
"Vâng. Xin quý khách vui lòng đợi một lát."
Người tiếp viên lui ra.
"Anh bảo bận lắm mà?"
Thay vì trả lời, Kwon Shinwoo quay đầu về phía tôi. Ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm vào tôi.
"Tôi khuyên can cậu cũng vô ích phải không?"
Một câu hỏi kỳ lạ được trả lại cho câu hỏi của tôi. Tôi không đáp mà chỉ im lặng nhìn anh ta. Một lát sau, Kwon Shinwoo khẽ thở dài rồi tự nhiên hơi nghiêng người về phía tôi.
"Tôi sẽ cho vài người đi theo cậu."
Anh ta nói thì thầm.
"Người gì?"
"Người sẽ giúp Hwa Kyung khi cậu làm việc."
"Tôi quen với việc tự mình hành động hơn."
"Không phải cậu đã mang theo Jaewoo sao?"