Hình Thái Khởi Sinh (Spin-Off) - Chương 5

Ánh hoàng hôn buông xuống trên tòa nhà bê tông xám xịt.

Tòa nhà ba tầng vô vị tồn tại giữa những tòa nhà tầm thường khác như thể Wolly. Những tấm giấy bóng kính mờ dán trên mỗi cửa sổ khiến bên trong hoàn toàn không thể nhìn thấy được. Không ai có thể biết liệu đèn có tắt hay bật. Một tấm biển màu hồng được gắn ở lối vào tầng một.〈COSMOS〉. Và một biểu tượng hình môi dày. Bóng râm màu đỏ tươi phủ xuống khu rừng tòa nhà rồi nhanh chóng tối sầm lại. Đèn đường thắp sáng từng cái một, soi sáng con hẻm tối tăm.

Tôi đang ở trên mái của một tòa nhà năm tầng cách đó một dãy nhà. Một người đàn ông hút thuốc đã liếc nhìn tôi trong mười lăm phút. Một nhân viên văn phòng xui xẻo chưa thể tan làm, hoặc một người không có gì để làm, hoặc một người nghiện thuốc lá nặng. Chỉ riêng số lượng tàn thuốc rơi dưới chân gã đã là sáu điếu rồi, và tôi đã thấy gã hút liên tục ba điếu rồi. Dù sao thì gã cũng không phải là người đáng bận tâm. Gã béo bụng. Cổ gã khom. Lưng gã cong. Tay gã mềm nhũn. Gã thuộc giống thường. Tôi phớt lờ gã và tiếp tục nhìn về phía Cosmos.

Mười phút nữa trôi qua.

“Này.”

Gã đàn ông nói chuyện với tôi. Tôi phớt lờ.

“Này!”

Gã ta nói lớn hơn một chút. Và đồng thời, tôi nhìn thấy ba chiếc xe sedan màu đen tiến vào con hẻm hẹp vuông góc 90 độ. Ba chiếc xe sedan góc cạnh không hợp với con hẻm chật hẹp nối đuôi nhau tiến vào hẻm. Ba chiếc xe sedan nối đuôi nhau như xúc xích Vienna ngoằn ngoèo qua con hẻm và dừng lại trước tòa nhà Cosmos. Bingo. Tôi hơi nghiêng người về phía lan can sân thượng. Mặt trời đã lặn, nhưng ánh sáng từ tấm biển Cosmos màu hồng đủ sáng để nhận ra khuôn mặt của những người bước ra khỏi xe. Một con lợn, hai con lợn, ba con lợn…. Không đáng để phân biệt.

“Thằng khốn kiếp, tao đã bỏ qua cho mày từ nãy đến giờ, nhưng mày dám coi thường tao…”

Gã đàn ông lảm nhảm gì đó. Chính xác hơn là gã định lảm nhảm. Tôi giật điếu thuốc đang cháy dở trên tay gã và ấn mạnh vào trán gã. Và trước khi gã hét lên thu hút sự chú ý, tôi dùng mu bàn tay đánh nhẹ vào cằm gã. Gã đàn ông kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.

Tôi lại hướng mắt nhìn ra ngoài lan can sân thượng.

Những con lợn đang đi vào bên trong tòa nhà Cosmos. Nhờ con lợn số n đang giữ cửa mà tôi có thể nhìn thấy một chút bên trong tòa nhà. Không có thang máy. Thay vào đó, có cầu thang đi lên và đi xuống. Tấm biển Cosmos màu hồng đang nhấp nháy trên cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Con lợn số 1, hay còn gọi là trùm lợn, đã bước lên cầu thang đi lên, trái với dự đoán của tôi.

Những con lợn khác nối đuôi nhau theo sau trùm lợn. Con lợn số n, kẻ đang giữ cửa đến phút cuối, liếc nhìn ra ngoài lần cuối rồi đóng cửa lại. Sau đó, gã khoanh tay và đứng trước cửa với một tư thế khá áp bức.

À ha. “Gặp nhau ở Cosmos” là thế này đây.

Tôi đưa mắt lên cao hơn một chút. Những cửa sổ có dán giấy bóng kính tiếp tục. Và sân thượng trống rỗng.

Có vẻ như không có tay bắn tỉa. Ít nhất là trong phạm vi tầm nhìn của tôi.

Tôi quay người lại. Tôi bước qua lưng gã đàn ông đang nằm sấp và quằn quại trên sàn.

Con hẻm chìm trong bóng tối.

Ở Mexico, đôi khi cần phải giải quyết công việc một cách ầm ĩ. (Trên thực tế, điều này đúng trong hầu hết các trường hợp.) Nhưng bây giờ thì ngược lại. Tôi đã chọn một cách im lặng. Khi tôi đi vòng ra phía sau tòa nhà, một bức tường bê tông với dây điều hòa và ống dẫn khí gas rối tung xuất hiện. Tôi gõ nhẹ vào ống dẫn khí gas bằng mu bàn tay. Ống kim loại đó gắn vào tường đủ chắc chắn. Tôi nắm lấy phần trên của ống dẫn bằng tay trái và nhẹ nhàng dùng lực kéo cơ thể lên. Tay phải tôi nắm lấy một ống dẫn cao hơn. Cơ thể tôi nhanh chóng trèo lên trên.

Khoảng tầng ba, tôi dừng lại một lúc khi đặt chân lên một khung cửa sổ nhỏ. Đó là phòng nồi hơi. Cửa sổ hơi hé mở và có mùi mốc và nấm mốc từ khe hở.

Tôi quan sát động tĩnh bên trong một lúc.

Tôi không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng có một cảm giác đặc biệt rằng có rất nhiều người tụ tập lại với nhau. Cả mùi nữa. Mồ hôi ấm và mùi cơ thể. Mùi lợn.

Tôi thò một tay vào khe hở nhỏ trên cửa sổ. Đầu ngón tay tôi chạm vào chốt khóa đang khóa cửa lại để nó không mở ra được quá nửa. Tôi thò tay sâu hơn một chút. Tôi kéo chốt khóa. Rắc. Bây giờ cánh cửa đã mở ra dễ dàng. Tôi mở rộng cánh cửa lên trên và đẩy chân vào trước. Nếu tôi cao hơn 5 cm, hoặc nặng hơn 5 kg, thì tôi đã không thể lọt vào được rồi.

Bàn chân tôi chạm đất an toàn.

Bụi bám đầy trên sàn và có tiếng ồn ào của nồi hơi gas đang quay.

Tôi tiến hai bước và hơi dựa người vào cửa. Một ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua khe hở nhỏ trên cửa. Tôi thấy một bóng dáng nặng nề. Tiếng thở phì phò của lợn. Tôi đếm tiếng thở đó.

Ba, hai, một.

Đồng thời, tôi đá mạnh cánh cửa ra ngoài bằng tất cả sức lực.

Rầm!

“Ư!”

Con lợn đang đứng trước cửa kêu lên một tiếng rồi nhảy dựng lên rồi ngã xuống. Phía sau con lợn bị ngã là lợn số 1, 2, 3, 4….

“Mẹ kiếpppppp…!”

Một lời chửi rủa lẫn tiếng hét, hoặc ngược lại, bùng nổ.

Tôi lao đến con lợn gần nhất và đấm mạnh vào bụng gã. Gã ta sùi bọt mép và ngã xuống, và từ phía sau, một tên khác lao vào cùng một lúc. Tất nhiên, gã rất sơ hở. Tôi cúi xuống để tránh cú lao tới của con lợn thứ ba và dùng cả hai tay túm lấy thân hình to lớn của gã rồi nhấc bổng lên và ném xuống đất. Kuung! Con lợn thứ tư và thứ năm rút dao ra khỏi túi. Và chúng lao vào với bụng mỡ rung rinh.

“Thắng chó đáiiiiiiiiiiiiii!”

“Chết điiiii!”

Cùng với những tiếng như vậy, những lưỡi dao lấp lánh lao tới. Tôi cúi người để tránh những lưỡi dao đâm vào từ cả hai phía và vung cánh tay từ trong ra ngoài đánh vào tay một tên. Thân thể gã không chịu được cú sốc và xoay tròn trên không trung. Lưỡi dao văng ra cắm vào đâu đó trên tường. Tôi túm lấy cổ tay đang cầm một lưỡi dao khác đang lao tới tai mình và xoay mạnh. Tiếng cổ tay và khuỷu tay vỡ rắc một tiếng rõ ràng.

“Áaaaaaa!”

Con lợn, có lẽ là thứ tư hoặc thứ năm, ôm lấy cánh tay và ngã xuống sàn. Tôi cứ thế túm lấy gáy gã và kéo lê gã về phía cánh cửa trước mặt. Tôi đá vào cánh cửa.

Ầm ầm!

Phụt!

Âm thanh một băng đạn xoay có gắn bộ phận giảm thanh.

Con lợn gầm lên.

“Á! Đừng, đừng bắn….”

Phụt, phụt, phụt!

Có lẽ là một khẩu súng lục tự chế. Tôi đợi cho đến khi nghe thấy âm thanh đó hơn mười lần rồi lao vào khi tiếng thứ mười một, ném mạnh thân thể con lợn đang rũ xuống về phía trước. Một tên bị đè dưới thân thể con lợn đã chết hét lên.

“Thằng chó chết kia mày làm cái gì thếeeeeee!”

Tôi cứ thế lao qua thân thể con lợn đè lên gã ta.

“Khụ!”

Tên bị đè ở dưới kêu lên một tiếng như ếch.

Tôi nhảy lên ghế sofa. Và tôi túm lấy gáy của trùm lợn đang bò phía sau lưng ghế.

“X, xin hãy tha…”

Trùm lợn hét lên.

“Chết điiiii!”

Một tiếng như vậy lại vang lên sau lưng tôi.

Tên cầm súng lại đang chĩa súng vào tôi. Tôi không muốn bị bắn. Tôi nhảy xuống phía sau trùm lợn và dùng khuỷu tay siết cổ gã. Thân hình mập mạp của gã có thể chứa đến khoảng năm người như tôi.

“Đừng, đừng bắn! Đừng bắn, đừng bắn, xin đừng bắn, ơ hơ ơ ơ, xin đừng bắn!”

Trùm lợn gào lên.

Họng súng rung lên.

Tôi đẩy trùm lợn ra và lao vào ngay lập tức.

Tôi nhanh chóng vươn tay ra túm lấy bàn tay đang cầm súng. Rắc một tiếng xương mu bàn tay vỡ vụn. Khẩu súng rơi xuống và tôi đá nó đi.

“Áaaaa, áaaaa!”

Tên làm rơi súng thút thít, nước mắt nước mũi dãi chảy ròng ròng.

Tiếng ồn ào từ cả hai phía.

Hừm. Như đã nói, ở Mexico, đôi khi cần phải giải quyết công việc một cách ầm ĩ. Giống như bây giờ.

Tôi khoanh tay trước ngực và nhìn xuống hai tên đang kêu gào. Để xem nào. Trùm lợn vừa bước ra khỏi chiếc sedan ban nãy chắc là ‘ông chủ’, còn tên kia là ‘buôn chó’. Nếu vậy thì chắc chắn là bên kia….

Tôi nhìn hai tên đó luân phiên một lúc.

Khuôn mặt đỏ bừng. Cổ nhăn nheo. Lưng khom. Bụng phệ. Cả hai đều là lợn.

Ai là… Ai là ai?

Thật khó để phân biệt đâu là ông chủ mà tôi chỉ thoáng thấy từ xa một lần, giữa hai con lợn đang kêu ụt ịt. Tôi đã chọn một cách dễ hơn.

“Chào. Cho tôi hỏi một câu. Ai trong hai người là ‘buôn chó’?”

Hai con lợn trao đổi ánh mắt gấp gáp.

“Mày, mày, mày là ai. Gì vậy. Mày định…”

Tên làm rơi súng hỏi, thở hổn hển và ôm lấy cánh tay bị gãy. Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi khác không phải là một thái độ lịch sự cho lắm. Nếu đây là Mexico, thì đó là một sự xúc phạm lớn đến mức có lẽ sẽ có ngón tay hoặc tai bị cắt.

Hơn nữa, tôi ghét việc lặp lại một câu hỏi.

“Tôi hỏi lại đây. Bên nào là buôn chó?”

May mắn thay, tôi vẫn có thể duy trì một giọng nói vui vẻ. Chắc là. Không biết đến câu hỏi thứ ba thì sao.

Ánh mắt của con lợn hướng về phía bàn. Điện thoại bàn trên bàn. Tất nhiên, tôi cũng không ngạc nhiên nếu gã đang giấu một chiếc điện thoại thông minh trong túi sau.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo