Ngay sau đó, một tiếng "thịch" vang lên. Tiếp theo là tiếng hét thất thanh đầy kinh ngạc của thư ký "Giám đốc Kwon?!" khiến y tá và bác sĩ giật mình và lao ra ngoài rèm.
Bên ngoài rèm lập tức trở nên ồn ào.
Tôi nhìn cảnh bác sĩ, y tá và đám thư ký của Kwon Shin-woo tụ tập đông đảo đang nhốn nháo với tâm trạng mơ hồ không hiểu vì sao qua khe hở nhỏ trên tấm rèm hơi hé mở.
Thời gian chậm lại, vô số lời nói lởn vởn trong đầu tôi. Lời mẹ dặn đừng bao giờ dây dưa với Alpha ám ảnh. Lời Kwon Young-woo nói đừng tin Shin-woo. Lời Shin Sang-pyungpa khuyên mau chóng chia tay với tên tâm thần. Rồi đến một lúc nào đó, tất cả những lời lảm nhảm đó đều trở nên mơ hồ và không còn gì sót lại.
Thằng ngốc Kwon Jae-woo đi đi lại lại như một cây chổi bối rối trước hành lang phòng bệnh VIP.
Cậu ta phát hiện ra tôi rồi hét lên "Aaaack" và túm lấy tóc mình. Thằng điên này?
"Yoon Hwa-kyung!"
Cậu ta lao về phía tôi và định túm lấy cổ áo tôi. Đương nhiên tôi dễ dàng tránh được rồi khẽ gạt khuỷu tay cậu ta từ trong ra ngoài. Cậu ta kêu "Á" rồi loạng choạng.
"Sao đánh tôi!"
"Ai là người định túm lấy cổ áo tôi trước?"
"Điên à? Tôi không định túm lấy cổ áo anh! Tôi định đỡ anh thôi! Sao tôi lại túm lấy cổ áo anhchứ! Đồ điên?!"
Tôi mặc kệ cậu ta và sải bước về phía phòng bệnh. Chân băng bó có hơi khó chịu nhưng không đến mức cần phải đỡ. Cậu ta lải nhải theo sau tôi một cách phiền phức.
"Tất cả là tại anh. Tại anh mà anh tôi cũng tiêu đời, tôi cũng tiêu đời, tất cả đều tiêu đời. Xii, nếu bà biết chuyện này thì sao đây. Tôi kiện anh. Tôi đã liên lạc với luật sư rồi. Tôi sẽ kiện anh. Này! Nghe tôi nói không đấy?"
Đương nhiên là tôi không nghe rồi.
Tôi tình cờ gặp bác sĩ đang ra khỏi phòng bệnh.
"À, tôi định tìm bác sĩ đây. Bệnh nhân trong đó thế nào?"
Bác sĩ nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi mỉm cười.
"Đừng lo lắng. Chồng anh không sao. Bị loét dạ dày do căng thẳng và suy dinh dưỡng nhẹ thôi. Đang truyền dịch dinh dưỡng nên sau khi truyền xong thì kê đơn thuốc rồi có thể xuất viện. Nếu cần gì thì gọi y tá nhé."
Vậy thì, bác sĩ cúi đầu chào rồi đi ngang qua tôi.
"Gì cơ? Anh ta nói gì vậy? Anh ta nói gì! Đừng nói tiếng Tây Ban Nha trước mặt tôi!"
Kwon Jae-woo lại làm ầm ĩ ở phía sau.
Tôi kệ cậu ta và mở cửa phòng bệnh bước vào. Đương nhiên là tôi không quên đóng cửa trước khi cậu ta kịp bước vào.
"Ác, xì...!"
Cùng với cánh cửa đóng sầm lại, khuôn mặt cậu ta cũng biến mất. Tôi nhanh chóng khóa cửa.
Tôi xoay người lại.
Lại là phòng bệnh VIP.
Trên tường treo một bức tranh nhái của Monet, một chiếc TV đời mới chắc chắn là phải 75 inch và bộ chăn ga gối đệm lông ngỗng cao cấp, căn phòng này giống một khách sạn 4 sao hơn là một phòng bệnh.
Kwon Shin-woo đang ngồi tựa lưng vào đầu giường. Anh mặc áo sơ mi chứ không phải áo bệnh nhân. Trông anh vẫn tao nhã dù vừa nôn cả ra máu. Tôi ngắm nhìn anh một lúc.
Đúng lúc đó, Kwon Shin-woo quay đầu lại.
Đôi mắt anh cong lên khi nhìn thấy tôi.
Anh bước xuống giường. Vừa cầm giá treo truyền dịch vừa chậm rãi bước về phía tôi, anh dùng tay kia nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.
"cậu ổn chứ? Có đi được không?"
Đương nhiên là tôi đi được. Giống như tôi vừa đi đến đây vậy.
Tôi vứt chiếc nạng đi và khẽ đẩy ngực Kwon Shin-woo.
"Về giường đi."
Đôi mắt anh nheo lại. Tôi cười khẩy rồi nhón chân lên cắn má anh một cách nhanh chóng. Vai Kwon Shin-woo giật mình cứng lại rồi vòng tay ôm lấy eo tôi.
"Không được."
"Cái gì?"
"Còn sớm quá."
"Đừng nghĩ bậy bạ."
Tôi khúc khích cười rồi kéo anh ngồi lại xuống giường. Tôi không phải Omega vô tình đến mức bắt bệnh nhân đang cắm ống truyền dịch đứng nói chuyện. Rồi tôi trèo lên giường ngồi xuống. Bởi vì tôi cũng là bệnh nhân băng bó tay chân mà.
Tôi bắt đầu quan sát Kwon Shin-woo một cách nghiêm túc.
Đường quai hàm sắc nét hơn trước. Xương lông mày và sống mũi nổi bật, hốc mắt sâu hơn. So với những điều đó thì trán anh lại thẳng và đôi môi cân đối hoàn hảo, không quá dày cũng không quá mỏng, tạo ấn tượng điềm tĩnh và lạnh lùng thay vì đường nét uốn lượn. Tôi chống cằm lên tay, ngắm nhìn đường nét cằm và má sắc sảo hơn trước của anh.
Đúng lúc đó, Kwon Shin-woo cất giọng trầm tĩnh.
"Tôi nghe nói đã gắp viên đạn ra an toàn rồi. May mắn là xương cũng không bị gì. Bác sĩ nói là có thể cần phải phục hồi chức năng một chút, tôi có một chuyên gia phục hồi chức năng rất giỏi. Anh ấy cũng là chuyên gia tư vấn về chấn thương tâm lý do súng bắn, nếu Hwa-kyung đồng ý thì tôi sẽ liên lạc với anh ấy đến đây."
"Ừm..."
Tôi khẽ nghiêng đầu với nụ cười nhẹ nhàng khi nghe bệnh nhân lo lắng cho mình. Kwon Shin-woo im bặt. Sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng, anh không nhịn được mà lên tiếng trước.
"Đứa bé..."
"Khỏe mạnh."
Tôi trả lời một cách vui vẻ. 4 tuần. Khỏe mạnh và có tính cách tốt. Hơn nữa, nó được tạo ra chỉ sau một lần thắt nút, đúng là may mắn. Tôi quyết định từ giờ trở đi sẽ gọi nó là đứa bé may mắn.
Kwon Shin-woo lại im lặng.
Tuy nhiên, giữa hai hàng lông mày anh lại xuất hiện những nếp nhăn mờ, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt hẹp hơn. Khuôn mặt suy nghĩ hết sức tập trung. Đáng yêu thật. Nhưng tôi kìm nén lại. Vừa mong đợi vừa đoán trước những gì anh sẽ nói.
Sau một phút hoặc một giờ, Kwon Shin-woo khó khăn mở lời.
"Xin hãy cho tôi... được trả tiền nuôi con."
Tôi cố gắng lắm mới không bật cười. "Cố gắng" mà anh nói chẳng lẽ là cái này à?
Nhưng anh không hề để ý và vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc. Tiền học phí, tiền ăn, nếu cần thì cả tiền tiêu vặt, và nếu có thể thì thỉnh thoảng được gặp con...
Tôi kết thúc những lời vô nghĩa của anh bằng một nụ cười.
"Anh không muốn sống cùng tôi à?"
Kwon Shin-woo im lặng. Anh mím chặt môi và không nói gì, thay vào đó anh nhìn tôi với ánh mắt oán hận.
Cuối cùng tôi cũng bật cười.
Và tôi nhìn Alpha với phản ứng không hề nằm ngoài dự đoán của tôi. Một Alpha tốt bụng, ngây thơ và vô cùng nhạy cảm đến mức bị loét dạ dày, suy dinh dưỡng và thiếu ngủ đến mức ngã quỵ khi không có tôi bên cạnh.
Tôi không biết anh đã tìm thấy chiếc máy tính xách tay của nền tảng mà tôi để lại hay chưa, nếu tìm thấy thì anh đã làm gì, những vấn đề khẩn cấp khác thì sao. Anh định nói gì với bố tôi, vân vân và vân vân. Đó là những câu hỏi hiển nhiên và tôi không cần phải hỏi vì tôi đã biết câu trả lời rồi.
"Vậy thì..."
Thay vào đó, tôi nghĩ ra một câu hỏi rất thông minh bao quát tất cả những câu hỏi đó.
"Thay vì chỉ sống cùng nhau,cậu có muốn kết hôn không?"
Im lặng. Chỉ có tiếng lạch cạch của dao dĩa chạm vào đĩa. Ánh sáng phản chiếu từ chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh trên bàn ăn, và đầu bếp liên tục mang món ăn ra. Gà nướng giòn rụm với lớp da như được chiên giòn và món ceviche tôm Argentina với sốt chanh chua ngọt lần lượt được mang ra, món chính là thăn bò Pampa ăn kèm với chimichurri, cùng với pate thận bê, sốt bí ngô, ngô nướng và ớt chuông nướng.
Đầu bếp mang rượu Malbec và Syrah Napa Valley đến, nhưng tiếc là thứ đặt trước mặt tôi lại là rượu sâm panh không cồn.
Tôi phết pate lên bánh mì baguette và quan sát bàn ăn.
Một chiếc khăn trải bàn có hoa văn lộng lẫy màu đỏ và vàng được trải trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật dài, ở giữa đặt một giỏ hoa và trái cây trang trí cùng với chân nến bạc khắc hình Đức Mẹ.
Và bố tôi ngồi ở một đầu bàn, Kwon Shin-woo ngồi ở đầu bên kia và tôi ngồi ở giữa.
Không phải là một sự sắp xếp chỗ ngồi tuyệt vời cho lắm.
Thực tế, bầu không khí không hề vui vẻ.
Bố tôi không nói gì, và Kwon Shin-woo cũng vậy. Vẻ mặt cả hai người đều bình thường nhưng đầu bếp thì lo lắng ra vào phòng ăn, và cuối cùng hai chai rượu đã hết veo chỉ trong vòng chưa đầy 30 phút. Nếu có mẹ ở đây thì mọi chuyện đã khác, nhưng tiếc là mẹ đã đến Baja California để tham gia lớp học yoga.
Khi uống ly đầu tiên của chai thứ ba, bố tôi cuối cùng cũng mở lời.
"Tôi sẽ không dài dòng."
Khả năng tiếng Hàn của bố tôi được rèn giũa nhờ viết thư cho người yêu rất điêu luyện. Có lẽ cũng phần lớn là nhờ mẹ tôi, người tuyệt đối không bao giờ nói tiếng Tây Ban Nha ngay cả sau khi kết hôn. (Bố tôi đã chọn học thêm tiếng Hàn thay vì thuê phiên dịch viên 24 giờ)
"Chọn ngày càng sớm càng tốt và tổ chức đám cưới trong nhà thờ. Cha xứ làm chủ hôn tôi sẽ tìm cho, không cần phải lo lắng gì cả, còn địa điểm đi tuần trăng mật thì chọn một trong ba nơi: Cancun, Baja California, Acapulco."
tôi chen ngang
Bởi vì tôi biết rằng những lời cằn nhằn sẽ còn kéo dài thêm một tiếng nữa.
"Sinh con ở đây, làm lễ rửa tội ở Nhà thờ lớn Metropolitan, cho con đi học ở Châu Âu hoặc Mỹ cũng được nhưng trước đó thì nuôi ở đây, còn tên thì nếu là con gái thì..."
Blah blah blah.
"Xin lỗi vì đã cắt ngang lời ngài."
Đúng lúc đó Kwon Shin-woo với vẻ mặt tươi cười đã lên tiếng. Những ly rượu trước mặt anh đã được thay khá nhiều lần nhưng dường như anh vẫn chưa say.
"Tôi nghĩ đó là vấn đề mà Hwa-kyung và tôi nên cùng nhau quyết định."
Tôi có chút lo lắng rằng bố tôi sẽ rút súng ra và bắn chết Kwon Shin-woo.
May mắn thay, bố tôi đã không rút súng ra. Thay vào đó, bà bắt đầu trừng mắt nhìn Kwon Shin-woo với ánh mắt lạnh lùng. Kwon Shin-woo vẫn giữ nụ cười trên môi. Cuộc chiến tâm lý giữa hai Alpha tiếp diễn, và nó giống như đang xem một trận đấu vật nhàm chán nhất thế giới.
Tôi dùng nĩa gắp từng hạt ngô nướng lên ăn, cắt một miếng bít tết lớn và nuốt ừng ực. Tôi đã no bụng. Đầu bếp đã không xuất hiện từ lâu rồi.
"Tôi có lý do gì để tin anh?"
Phản ứng của bố tôi không hợp lý. Đó cũng không phải là câu trả lời đúng cho câu nói "Tôi nghĩ đó là vấn đề mà Hwa-kyung và tôi nên cùng nhau quyết định".
Nhưng có vẻ như ý của bố tôi không phải như vậy.
Bố tôi dùng đầu con dao bít tết chỉ vào Kwon Shin-woo.
"Việc anh bố trí những thứ đó tại địa điểm giao dịch chứng tỏ rằng anh cũng không tin tưởng bên này."
"Đó là một buổi trình diễn vũ khí hợp pháp."
"Không phải là để đe dọa sao?"
"Đâu có."
Đúng lúc đó Kwon Shin-woo lần đầu tiên bật cười.
"Sao tôi lại làm vậy?"
Ngay lúc đó tôi thấy một mạch máu nổi rõ trên cổ bố tôi.
"Tôi làm sao có thể tin tưởng một kẻ thậm chí còn không giải quyết được cuộc chiến trong gia đình mà giao Hwa-kyung cho anh đưa về Hàn Quốc?"
Câu nói đó thì đúng.
Nhưng chỉ cần tôi giải quyết thay anh thì có sao đâu?
"Gia đình luôn là một vấn đề đau đầu. Nhưng tôi muốn sử dụng những phương pháp ôn hòa nhất có thể. Dù sao thì họ cũng là gia đình."
Và Kwon Shin-woo đã chọc tức bố tôi bằng một nụ cười trên môi.
Bố tôi, người đã giải quyết cuộc chiến trong gia đình bằng những phương pháp không ôn hòa, nắm chặt con dao bít tết. (Tôi liếc nhìn xem liệu bố tôi có đâm chết Kwon Shin-woo bằng con dao đó không)
Ngay sau đó, bố tôi nghiến răng và nói với tôi.
"Yoon Hwa-kyung. Ra ngoài một lát đi."
Đó là một đề nghị rất đúng lúc nên tôi đứng dậy ngay lập tức và rời khỏi phòng ăn.
Ở ngay trước cửa phòng ăn, không xa lắm, đầu bếp đang bối rối đi đi lại lại. Khi tôi bước ra, anh ta vui mừng hỏi.
"Bây giờ có thể mang đồ tráng miệng vào được không ạ? Bầu không khí bên trong thế nào ạ?"
"Ừm, không. Hãy vào sau một tiếng nữa. À, không được. Cứ chia nhau ăn hết món tráng miệng trong bếp đi. Nếu còn thừa thì cứ mang về. Tan làm đi."
Đầu bếp nở một nụ cười rạng rỡ như vừa được cứu sống rồi nhanh chóng rời khỏi trước phòng ăn.
Tôi ngân nga một giai điệu và bước xuống cầu thang. Vừa gọi điện thoại quốc tế vừa bước lên xe đậu ở bãi đỗ xe. Không lâu sau, cuộc gọi được kết nối qua bên kia Thái Bình Dương.
"Ừ, tôi đây. Khỏe không? Không có gì đâu, chỉ muốn nhờ tìm một người thôi. Ừ, không nguy hiểm đâu. Chỉ là có chuyện muốn nói chuyện riêng thôi."
Tôi đang chờ đợi ai đó trong khi thưởng thức một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Sự chuyển màu từ màu đỏ sang đường kẻ trắng rồi đảo ngược từ màu trắng để kết thúc ở màu xanh đậm. Nó giống mặt trời nhìn từ vũ trụ hơn là biển lúc hoàng hôn. Không có tiêu đề hay chữ ký.
Chờ đợi không hề nhàm chán.
Ít nhất thì studio rộng lớn này, có lẽ phải đến 600 mét vuông, giống một phòng trưng bày hơn là một ngôi nhà. Một bên tường là cảnh tượng những tòa nhà chọc trời ở trung tâm Seoul, một bên là bàn ăn bằng gỗ nguyên khối tuyệt đẹp và đèn chùm trang trọng, và một hầm rượu lớn được đặt ở góc bên kia. Không có cây cối, nhưng thay vào đó là ba bốn bức tranh sơn dầu lớn trang trí những bức tường trống trải.
Tôi không thể nói là nội thất đẹp, nhưng tranh sơn dầu thì không tệ. Phong cách nhất quán như thể do một người vẽ. Nếu là để đầu tư thì thật là ngu ngốc, còn nếu là sở thích thì tôi phải công nhận gu thẩm mỹ này.
Thời gian chờ đợi không lâu. 8 giờ tối. Đèn ở phía cửa trước bật sáng. Tôi không cố tình kéo dài thời gian.
"Chào?"
Khi tôi cất lời chào, bóng người đang bước vào khựng lại.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một sự căng thẳng đến tê dại da thịt lan tỏa giữa hành lang và phòng khách. Tôi cười tươi và chờ đợi cho đến khi anh ta hoàn toàn tỉnh táo.
May mắn thay, tôi không phải chờ đợi lâu.
"Đây là ai vậy. Đến Hàn Quốc khi nào vậy? Chẳng lẽ vừa đến Hàn Quốc là đã đến gặp tôi ngay sao? Có nên vinh dự không đây?"
Quả nhiên cái lưỡi này vẫn hoạt động trơn tru. Thôi được, điểm đó thì tôi có thể khen ngợi. Tôi mỉm cười với Kwon Young-woo.
Kwon Young-woo tiếp tục nói trong khi bước sang một bên một cách uyển chuyển như không có chuyện gì xảy ra.
"Uống gì không? Rượu vang? Cognac? Hay là khui một chai sâm panh để chúc mừng tái ngộ nhỉ?"
Nói rồi anh ta bước về phía hầm rượu.
Xin lỗi nhưng tôi không có ý định lãng phí thêm thời gian nữa. Tôi đã chờ đủ rồi.
"Này. Tôi đã nghĩ lại rồi đấy."
Nghe tôi nói vậy, tay Kwon Young-woo khẽ khựng lại, rồi lại tiếp tục di chuyển mở hầm rượu. Anh ta giả vờ chọn rượu bên trong.
Tôi mỉm cười tươi rói.
Đồng thời tôi lao đến chộp lấy gáy Kwon Young-woo nhanh như chớp. Thịch! Xoạc! Cơ thể anh ta bị hất văng ra ngoài, khẩu súng lục rơi khỏi tay anh ta. Tôi lập tức dùng chân đá văng nó. Khẩu súng lăn vào góc tối.
"Khự...!"
Kwon Young-woo rên rỉ và quay người lại đấm thẳng vào má tôi. Không hẳn là nghiệp dư. Nhưng cú đấm quá nhẹ. Tôi nhẹ nhàng gạt tay anh ta sang một bên rồi siết chặt cổ anh ta bằng cổ áo sơ mi.
"Khặc..."
Tôi siết cổ anh ta cho đến khi mặt anh ta đỏ bừng rồi nới lỏng ra. Và khi anh ta dùng cả hai tay cào cấu vai tôi để chống cự, tôi lại siết chặt lại.
"Ừm. đang nói đến đâu rồi nhỉ. Tóm lại là, cậu đang ở đây, ở Hàn Quốc, còn Kwon Shin-woo vẫn còn ở Mexico đúng không?"
Kwon Young-woo vừa ho vừa cố tỏ ra bình tĩnh cười. Không tệ. Tôi tiếp tục.
"Vậy nên dù có chuyện gì xảy ra ở đây thì cũng không liên quan đến Kwon Shin-woo đúng không?"
Tôi buông tay đang siết cổ Kwon Young-woo ra.
"Khụ, khục! Khặc, khụ khụ!"
Anh ta ho dữ dội, người run lên bần bật.
Tôi không thích cách làm của bọn mafia ma túy. Nhưng có những lúc cách làm của chúng rất hiệu quả.
"Nghe cho rõ đây. Tôi không thích đánh nhau trong gia đình."
Giải quyết các cuộc chiến trong gia đình là sở trường của bố tôi, nhưng tôi cũng làm được thôi. Bởi vì bây giờ Kwon Young-woo và tôi sẽ trở thành gia đình mà, phải không?
"Vậy nên sau này đừng để chúng ta phải đánh nhau nữa. Bởi vì thật buồn nếu gia đình không thể giải quyết mọi chuyện bằng lời nói đúng không?"
Bố tôi đã kết thúc bằng cách tống anh trai tôi vào tù, nhưng tôi sẽ không kết thúc ở đó.
Tôi thong thả đứng dậy và bước đến hầm rượu. Tôi ngắm nghía bên trong một lúc rồi lấy một chai Bollinger. Thôi thì có hơi tầm thường nhưng vẫn cổ điển đấy chứ. Hoàn hảo để ăn mừng.
"Tôi sẽ lấy cái này làm quà kỷ niệm ngày tái ngộ."
Tôi giơ chai rượu về phía Kwon Young-woo rồi bước qua anh ta một cách nhẹ nhàng.
Tôi bước ra khỏi studio.
Tôi đi xuống tầng một bằng thang máy thì có điện thoại gọi đến. Cuộc gọi quốc tế. Là Kwon Shin-woo.
[Hwa-kyung à.]
Giọng nói ngọt ngào của anh. Lúc này tôi chợt muốn uống ngay một ly Bollinger, nhưng tôi đã kìm lại.
"Nói chuyện với bố tôi xong xuôi rồi chứ?"
[Ba mươi tiếng trước rồi.]
"Ý tôi là. Mọi chuyện kết thúc trong hòa bình chứ."
[Đương nhiên rồi .]
Kwon Shin-woo điềm tĩnh trả lời dù tôi đã hỏi một câu hỏi ác ý. Nghe giọng nói đầy mê hoặc đó, tôi chợt tò mò.
"Này. Tôi đã giết chết nên tảng đấy."
[ừm.]
"Anh định làm gì với cuốn sổ sách đó?"
Trong mối quan hệ hợp tác này, tôi đã đạt được những gì mình muốn. Còn Kwon Shin-woo thì sao?
Câu trả lời của anh đến ngay lập tức.
[Cuốn sổ sách giống như một loại vũ khí hạt nhân chiến lược.]
Tôi thích sự so sánh mang đậm chất buôn bán vũ khí của anh.
[Chỉ cần có nó thì nó sẽ ngăn chặn những cuộc tranh cãi không cần thiết.]
Hmm.
Vậy nên Kwon Shin-woo không có ý định loại bỏ tận gốc, đuổi cổ hay giết chết người anh họ của mình khỏi đế chế buôn bán vũ khí khổng lồ này.
"Anh không giống một Alpha chút nào."
Tôi mỉm cười.
"Tôi đã nói rồi mà? Tôi thích điểm đó của anh."