Hình Thái Khởi Sinh (Spin-Off) - Chương 60

[Này!]

Đúng là thằng Kwon Jae-woo ngu ngốc.

[anh  đang ở đâu?]

Giọng nói có phần hèn nhát không giống như cậu ta.

Tôi cảm thấy có gì đó đáng ngờ.

Tôi tạm thời dừng việc định từ chối cuộc gọi.

"Sao?"

[Không. Bây giờ tôi đang ở bãi đậu xe của anh đây...]

Không giống như Kwon Shin-woo, tên ngốc này không biết làm gì với thời gian dư thừa của mình, nên có vẻ như cậu ta không chỉ đơn giản là đang làm trò này vì buồn chán. Sự nghi ngờ của tôi tăng lên.

"Sao?"

[Bây giờ anh đang ở trong thang máy hả?]

Giọng nói của tên đó đột nhiên vui vẻ hẳn lên.

[anh đi đâu đấy? tôi chở đi cho.]

"Không cần đâu."

[Không, đừng làm vậy mà... Dù sao cũng đợi nha? Tôi đang ở trước xe của mày rồi.]

Thằng Kwon Jae-woo ngu ngốc đứng lo lắng và bồn chồn với vẻ mặt sốt ruột ở bãi đậu xe dành riêng cho penthouse. Ngay khi cậu ta phát hiện ra tôi, cậu ta đã nhảy cẫng lên như thể muốn bay lên vậy.

"Này!"

Cậu ta chạy về phía tôi. Không chỉ có vậy, cậu ta còn dang tay ra ôm lấy vai tôi và đưa tôi về phía xe của cậu ta.

"anh  đi đâu đấy? Tôi lái xe cho anh nha. anh đang mang thai mà đừng lái xe. Shin-woo hyung sẽ lo lắng đấy."

Những lời vô nghĩa tiếp tục tuôn ra không dứt.

Tôi liếc nhìn cậu ta từ đầu đến chân, rồi quay đầu nhìn chiếc sedan 4 bánh màu xanh nước biển tuyệt đẹp mà Kwon Shin-woo mới mang đến gần đây. Kwon Jae-woo, nhận ra ánh mắt của tôi, cười một cách hèn nhát.

"Không, tôi chỉ muốn lái thử chiếc xe đó thôi. Tiện thể."

Hừm. Tình cờ là tôi cũng đang buồn chán... Và để tìm hiểu xem tên đó đang có ý đồ gì, tôi gật đầu. Tôi ném chìa khóa xe cho cậu ta. Cậu ta nhận lấy nó bằng cả hai tay từ trên không và cười toe toét. Rồi ngay khi chạm mắt với tôi, cậu ta nhanh chóng mở cửa xe và bước vào ghế lái.

Tôi ngồi vào ghế phụ. Cậu ta khởi động xe rồi cúi người về phía tôi để thắt dây an toàn cho tôi. Tất nhiên, tôi không cho phép cậu ta làm đến mức đó. Tôi dùng khuỷu tay đánh vào dưới xương đòn bên phải của cậu ta.

"Ác! Đau! Á! Tôi biết rồi! Tôi không đụng vào! Tôi không đụng vào thì được chứ gì! Shibal... Chết tiệt, rõ ràng là tôi định giúp anh thôi mà!"

Thằng Kwon Jae-woo ngu ngốc lẩm bẩm và nắm lấy vô lăng.

"anh cần phải nhận lòng tốt của người khác một cách ngoan ngoãn hơn. Bớt nóng tính đi. Với cái tính đó thì..."

Chắc tôi phải xin Kwon Shin-woo cho tôi một khẩu súng lục thôi.

Cho đến lúc đó, tôi phải hài lòng với việc bật nhạc thật lớn để át đi giọng nói của cậu ta.

Khi xe đi ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng hầm, Kwon Jae-woo liếc nhìn tôi.

"Đi đâu?"

"Trung tâm thương mại."

Tôi nhớ ra có một cửa hàng thực phẩm lớn ở tầng hầm của một trung tâm thương mại gần đó nên tôi trả lời qua loa. Kwon Jae-woo ừ ừ và phát ra một âm thanh mơ hồ, không phải là câu trả lời cũng không phải là không phải câu trả lời, rồi quay đầu lại. Tôi nheo một bên mắt và liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của cậu ta. Khuôn mặt cậu ta cứng đờ và ánh mắt hướng thẳng về phía trước không hề động đậy, như thể đang tránh ánh mắt của tôi.

Tôi không biết cậu ta đang âm mưu điều gì, nhưng chắc đó là một điều tầm thường thôi.

Tôi chuyển sự chú ý sang điện thoại đang không ngừng rung lên trong tay.

Những tin nhắn tiếp tục bay tới từ tên ngốc số 2. Đến mức này thì đây là spam rồi.

[Mày đang ở với thằng Kwon Jae-woo]

[Tao nói cho mày biết vì tao nghĩ cho mày đó]

[Thằng đó bây giờ]

Tôi nhìn nó một cách thích thú rồi chặn cậu ta.

Chiếc xe đã gia nhập đoàn xe dài đang chờ đèn đỏ để rẽ trái ở làn đường đầu tiên trên con đường 8 làn xe. Tôi lại liếc nhìn tên Kwon Jae-woo. Sắc mặt cậu ta có phần tái mét và cậu ta đang bồn chồn nắm lấy cần số bằng một tay và buông ra bằng tay kia.

"anh có thấy nóng không?"

Tên đó đột nhiên bật điều hòa thật mạnh.

Rồi một lúc sau,

"Tôi bật sưởi ghế rồi nhé?"

Và cậu ta đòi chườm nóng lên cái mông hoàn toàn lành lặn của tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào sườn mặt cậu ta. Vai Kwon Jae-woo giật nảy lên. Cậu ta khó nhọc xoay cổ, cố gắng tránh ánh mắt tôi.

"Đường hơi bị kẹt."

Nói rồi, cậu ta vội vã tăng nhiệt độ điều hòa lên rồi lại giảm xuống, tắt sưởi ghế rồi lại bật thông gió.

Tôi chăm chú nhìn cậu ta rồi chậm rãi mở miệng.

"Nhưng mà bây giờ..."

"Ơ, ơ? Ơ!?"

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Trung, trung tâm thương mại!"

Cậu ta hét lên như thể đang la hét.

"Bảo là đi trung tâm thương mại mà! Đang đi trung tâm thương mại đây! Đường bị kẹt!"

Cậu ta tiếp tục gào thét. Mặt cậu ta đỏ bừng, thái dương lấm tấm mồ hôi lạnh. Hừm. Tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt đỏ rực như tôm luộc của cậu ta, gõ nhẹ ngón tay lên màn hình điện thoại đã im lặng.

Tôi nhớ lại những tin nhắn rác mà Shin Sang-pyeongpa đã cố gắng gửi đến.

Hừm.

Mà thôi, cũng không sao. Dù gì thì chuyện này cũng sẽ xảy ra một lần thôi.

Tôi khoanh tay và nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Tháp Namsan nhọn hoắt nhô lên giữa những tòa nhà cao tầng. Cảnh quan tuyệt đẹp pha trộn giữa núi và các tòa nhà bị che khuất rồi lại hiện ra bởi các tòa nhà thương mại, trong khi chúng tôi kẹt cứng trong giao thông.

"Xin lỗi!"

Đột nhiên Kwon Jae-woo hét lên.

"Thật ra chủ tịch bảo tôi đưa anh đến!"

Không nói đến lời thú tội đột ngột đó, sao lại phải hét to đến nhức cả tai vậy?

"Chủ, chủ tịch, ý là bà tôi, bà tôi là người mà anh đã gặp trong buổi xem mắt đó, là người đó. Ý là bà ấy, chủ tịch, muốn nói chuyện với anh, không phải là tôi muốn như vậy. Tôi, vì là lời của chủ tịch, tôi không thể làm gì khác..."

"Im đi."

Tôi tử tế ngăn cản cậu ta lảm nhảm.

"Vì tôi biết chúng ta đi đâu nên cứ lái xe đi."

Cậu ta đỏ mặt tía tai và im bặt.

Sau khi đi thêm khoảng 10 phút, chúng tôi rẽ vào một con đường yên tĩnh và rộng rãi. Con đường uốn lượn, có độ dốc nhẹ và tường rào chạy dài vô tận dọc theo con đường. Sau khi đi thêm 5 phút với tốc độ khoảng 20 km/h trên con đường đó, Kwon Jae-woo dừng xe trước một cổng bãi đậu xe lớn.

Khuôn mặt cậu ta giờ đã hoàn toàn tái nhợt, và thái dương cùng cổ cậu ta ướt đẫm mồ hôi lạnh như thể đang bị ốm. Thật đáng thương. Cậu ta nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay và lắp bắp nói. Sự trang trọng đó khiến người ta nghĩ cậu ta sắp để lại di chúc.

"Xin, xin, xin hãy nói với anh Shin-woo, rằng tôi, tôi, tôi đã thực sự cố gắng, cứ như vậy..."

Tôi không nghe nữa mà xuống xe luôn.

Không có lính canh vũ trang. Thay vào đó, cánh cổng mở ra và một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng và quần đen bước nhanh ra. Cô ấy trông khoảng bốn mươi tuổi và có khuôn mặt láng mịn. Cô ấy cao hơn tôi và có cơ bắp. Hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi... À ha. Cô ấy là một trong những vệ sĩ đã đến đón Kwon Jae-woo ở đấu trường bất hợp pháp dưới lòng đất. Có phải là trưởng phòng Jung không nhỉ?

"Đường đi đến đây thế nào ạ? Chủ tịch đang đợi... Thiếu gia Jae-woo thì..."

Ánh mắt của người phụ nữ hướng về phía sau vai tôi một cách ngờ nghệch. Tôi nhún vai. Hai người nữa chạy ra phía sau cô ấy và mở cửa xe ghế lái, nơi Kwon Jae-woo đang ngồi. Cậu ta loạng choạng bước ra.

Tôi không còn quan tâm đến thằng ngốc nữa.

Trưởng phòng Jung tự nhiên tiến đến bên cạnh tôi, lùi lại nửa bước và dang một tay ra để dẫn đường.

"Mời đi lối này ạ."

Tôi đi theo cô ấy.

Khu vườn hơi quê mùa. Đá tự nhiên, cây thông và cỏ xen kẽ nhau, không phải phong cách phương Tây cũng chẳng phải phong cách phương Đông. Tôi lãnh đạm đi qua con đường lát gạch granite.

Tòa nhà cũng chỉ ở mức bình thường. Nhưng tầm nhìn thì rất đẹp. Dưới những hàng cây thông và tường rào, những ngọn núi và rừng tòa nhà của trung tâm thành phố mờ ảo hiện ra.

Tôi cởi giày và đi dép trong nhà ở sảnh đợi lớn và hơi tối, rồi đi vào bên trong. Tôi đi qua hai hành lang và phòng khách rồi được dẫn vào bên trong tầng một. Cánh cửa là một cánh cửa gỗ nặng nề mở ra hai bên, và trần nhà có vẻ cao khoảng 3 mét. Bản thân tòa nhà có vẻ đã khoảng 40 năm tuổi nên trông không quá cũ, nhưng ở đây và ở đó vẫn có mùi gỗ và đồ nội thất cũ kỹ, trang trọng nhưng hơi nồng. Yên tĩnh và góc độ ánh sáng chiếu vào được điều chỉnh một cách tinh tế, tạo ra những hoa văn xiên trên tường và trần nhà.

Trưởng phòng Jung lặng lẽ mở cẩn thận một bên cửa và ra hiệu cho tôi. Tôi nhún vai một lần rồi sải bước vào phòng.

Khác với hành lang tối tăm, căn phòng tràn ngập ánh nắng. Một nửa căn phòng tràn ngập ánh nắng rực rỡ, nửa còn lại bị che bóng bởi một bức bình phong lớn. Trước bức bình phong, một chiếc ghế dài, một chiếc bàn thấp và ba bốn chiếc ghế bành được kê, trên tường treo một bức trướng dài từ trên xuống dưới. Trên bức trướng viết gì đó bằng chữ Hán mà tôi hoàn toàn không đọc được.

Căn phòng rộng bằng một phòng khách hơn là một căn phòng, và cửa sổ là một khung cửa sổ kiểu Pháp cổ điển cao theo chiều dọc. Ánh nắng và gió cùng nhau tràn vào qua cửa sổ đang mở một nửa.

"Cậu muốn uống gì không ạ?"

"Ừm. Nước cam."

Trước câu trả lời của tôi, trưởng phòng Jung cúi đầu không biểu cảm rồi lui ra.

Tôi đi một vòng quanh phòng. Tôi dùng tay vuốt ve khung cửa sổ và nhấc khung ảnh lên để nhìn phía sau. Tôi cũng kiểm tra dưới kệ sách, dưới gối tựa của ghế dài và dưới gầm bàn. Không có camera giám sát. Không có máy nghe lén. Không có bẫy cài sẵn nào dễ thấy. Sau khi kiểm tra sơ qua, tôi ngả người xuống ghế dài và ngồi thư giãn. Tia sáng chiếu xuống từ trên bức bình phong lung linh trên chiếc bàn thấp.

Ở đây yên tĩnh, tịch mịch nhưng lại có cảm giác bình yên. Nó giống Kwon Shin-woo ở điểm nào đó. Nghĩ lại thì đây là nhà của bà Kwon Shin-woo, chắc chắn hồi nhỏ cậu ấy cũng đã từng đến đây? Thời thơ ấu, thời thơ ấu của Kwon Shin-woo... Tôi vẽ trong đầu khuôn mặt ngay thẳng và hiền lành của Kwon Shin-woo, và tưởng tượng ra một khuôn mặt trẻ hơn nhiều của Kwon Shin-woo.

"Ừm..."

Không dễ chút nào.

Trong lúc tôi khoanh tay và vắt óc tưởng tượng, một tiếng gõ cửa nhỏ đã đánh thức tôi.

"Vào đi."

Tôi xóa bỏ khuôn mặt Kwon Shin-woo đã hoàn toàn mờ nhạt trong đầu và trả lời. Chắc sau này phải bảo cậu ấy cho xem ảnh thôi.

Người mở cửa bước vào không phải là trưởng phòng Jung.

Một người phụ nữ lớn tuổi cao lớn với bờ vai rộng bước vào, tay cầm một chiếc khay hình chữ nhật nhỏ. Khuôn mặt quen thuộc. Bà của Kwon Shin-woo, chính là 'chủ tịch'.

Bà ấy không dừng bước mà sải bước rộng tiến về phía tôi. Gương mặt có nhiều nếp nhăn nhưng giữa hai lông mày và sống mũi vẫn thẳng, cằm không bị xệ. Lưng thẳng và ngực nở rộng. Tôi nghe nói bà ấy khoảng 80 tuổi, nhưng trông trẻ hơn nhiều.

Tôi đã gặp bà ấy một lần duy nhất trong cuộc họp mà hai gia đình tranh giành quyền sở hữu gia đình đối với thai nhi, nhưng dù sao thì bà ấy cũng không phải là loại người dễ bị lãng quên.

Bà ấy tiến đến trước mặt tôi, tự mình cúi người xuống và đặt khay lên bàn. Đó là nước cam mà tôi đã yêu cầu. Dù sao thì... tôi... cũng là một người biết phép tắc. Hàn Quốc là một đất nước coi trọng lễ nghi phương Đông, và chủ tịch lớn tuổi hơn tôi rất nhiều.

"Cảm ơn ạ."

Tôi dùng cả hai tay nâng cốc lên và cúi chào.

Bà ấy im lặng nhìn tôi rồi xoay người, đi đến chiếc ghế dài đối diện tôi và ngồi xuống. Bà ấy tựa lưng sâu vào lưng ghế, vắt chéo chân và lắc lắc bàn chân dài đang đi dép trong nhà về phía tôi. Hừm. May mắn thay, chủ tịch dường như cũng không quá coi trọng lễ nghi. Tôi lập tức đổi sang cầm cốc bằng một tay và uống ừng ực nước cam. Tôi đang khát khô cả họng.

Ngay khi tôi đặt cốc xuống, chủ tịch đã mở miệng như thể đang đợi.

"Ta gọi cháu đến để nói chuyện đấy, cháu dâu."

"Vâng."

Trong lúc tôi đang băn khoăn liệu danh xưng 'cháu dâu' có phải là biệt danh mới của tôi hay không, chủ tịch nói tiếp. Giọng nói của bà ấy không nhanh, phát âm rõ ràng và ngữ điệu có vẻ áp bức ở đâu đó.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo