Chương 119
“Đoàn chủ, có chuyện gì sao?”
Linh quỷ Paehyeon hỏi Yoon Taehee đang im lặng nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cuối cùng, anh rời mắt khỏi màn hình, thản nhiên bỏ điện thoại vào túi áo khoác và nói.
“…Đưa cả người kia đi.”
Paehyeon gật đầu, ánh mắt chuyển sang Seo Jeongtak.
“Vâng, đã rõ.”
Khi anh ta tiến lại, Seo Jeongtak hét lên kinh hãi.
“Á, tránh, tránh xa ra! Yêu ma…!”
Paehyeon nhìn Seo Jeongtak với vẻ khinh miệt. Đây chính là lý do anh ta ghét giao tiếp với con người. Nếu được tự do hành động, anh ta đã xử lý mạnh tay từ lâu, nhưng ánh mắt anh ta khẽ liếc về phía đoàn chủ. Hiểu được ý tứ trong cái nhìn ấy, Yoon Taehee gật đầu nhẹ, tay vẫn đút trong túi áo khoác, bình thản ra hiệu.
“Xin thứ lỗi.”
Paehyeon truyền luồng quỷ khí vào tay, rồi nhanh chóng đánh vào gáy Seo Jeongtak. Cậu ta kêu lên một tiếng ngắn ngủi trước khi ngã gục, im bặt. Đây là cách đơn giản nhất để trấn an một kẻ hoảng sợ đến mức mất hết lý trí.
Paehyeon lập tức biến mất, mang theo Kim Seokcheol và Seo Jeongtak bất tỉnh.
Chẳng mấy chốc, căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại Chủ tịch Jang, Thư ký Kim và đoàn chủ. Sự yên ắng bao trùm đến lạ thường. Yoon Taehee, tay vẫn đút túi áo, chậm rãi bước đến khu vực được ngăn cách bởi tấm rèm. Anh vén rèm lên, ngoảnh lại nhìn Chủ tịch Jang và Thư ký Kim.
“Lại đây.”
Hai người trao đổi ánh mắt, sắc mặt tái nhợt. Thư ký Kim, dù run rẩy, vẫn bước theo đoàn chủ trước. Bên trong, họ thấy một không gian ấm cúng được bài trí như phòng tiếp khách. Giữa phòng là một chiếc bàn gỗ dài với ghế, phía sau là bức bình phong lớn điểm xuyết tranh thủy mặc, bên cạnh treo một thanh kiếm ngang tầm mắt, tựa như món cổ vật trong bảo tàng.
Chiếc áo choàng đỏ sẫm, vốn nằm trên sàn sau khi Kim Seokcheol chạm vào, được đoàn chủ nhặt lên. Anh phủi nhẹ lớp bụi, rồi khoác nó lên người, cử chỉ tự nhiên đến lạ.
“Làm gì vậy? Ngồi xuống đi.”
Người đàn ông ngồi phịch xuống ghế, trong khi Chủ tịch Jang và Thư ký Kim rụt rè ngồi đối diện. Đoàn chủ tháo chiếc mũ bóng chày, ném sang một góc bàn, rồi ngả người ra sau, vắt chéo chân đầy thoải mái. Vuốt ngược mái tóc, anh nở nụ cười rạng rỡ.
“Trông mọi người khá ngạc nhiên. Thư giãn đi nào.”
Thư ký Kim lau mồ hôi tay vào quần, lòng bàn tay ướt át. Người kia vừa chạm vào áo choàng đã bị đứt tay, vậy mà chàng trai họ gặp trên sườn núi giờ lại đang mặc chính chiếc áo đó, ngồi ngay trước mặt họ. Mọi thứ rối ren đến khó hiểu.
Thư ký Kim lắp bắp.
“Vậy, ngài là… đoàn chủ của Bích Sơn Đoàn…?”
Chàng trai nở nụ cười tươi rói trước cách xưng hô bất ngờ trang trọng ấy.
“Vâng, đúng vậy.”
Anh gật đầu ngay cả khi câu hỏi chưa dứt. Thư ký Kim không giấu nổi vẻ bối rối, còn Chủ tịch Jang vẫn lặng thinh, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“X- xin phép được giới thiệu lại. Tôi xin lỗi vì lúc nãy. Tôi là Thư ký Kim Seonjae. Và đây là Chủ tịch Jang Pilyoung của Tập đoàn Sekang…”
Mới phút trước, họ còn giả vờ không quen biết anh. Giờ nói thật, không khỏi ngượng ngùng, nhưng đoàn chủ dường như chẳng để tâm.
“Và- và đây là danh thiếp của tôi…”
Thư ký Kim run run đưa tấm danh thiếp thay cho Chủ tịch Jang. Khi đoàn chủ đưa tay nhận, tay anh ta khẽ rung lên, khiến tay Yoon Taehee khựng lại giữa không trung.
Đoàn chủ nhìn anh ta một lúc, rồi khẽ bật cười.
“Tôi là người, hai vị biết mà.”
“…V-vâng ạ?”
“Tôi không phải ma, đừng sợ đến vậy.”
Nói rồi, anh nhanh chóng cầm lấy danh thiếp từ tay Thư ký Kim. Yoon Taehee xem xét tấm danh thiếp, lật qua lật lại, ngả người thoải mái hơn, nhướng mày lẩm bẩm.
“Ồ… Chủ tịch Jang Pilyoung…”
Cách anh đọc tên trên danh thiếp mang một chút thiếu tôn trọng khó tả.
“Ai đã giới thiệu Chủ tịch Jang của chúng ta đến đây vậy?”
Thư ký Kim vội đáp lời.
“Chúng tôi được đại sư giới thiệu ạ.”
“Không, không. Ông vốn không phải khách quen của đại sư. Ý tôi là, ai là người kết nối hai bên?”
Hiển nhiên, đoàn chủ đã biết giữa Chủ tịch Jang và Đại sư Yeohye không quen biết.
“À… chúng tôi có qua lại với Bộ trưởng Heo Yongsik.”
“À, Bộ trưởng Heo…”
Yoon Taehee gật đầu, vẻ mặt như đã hiểu rõ.
“Được rồi.”
Khi anh đặt danh thiếp xuống bàn, cánh cửa lại mở ra. Linh quỷ Paehyeon vừa đưa Kim Seokcheol và Seo Jeongtak đi, trở lại với một khay trà. Trên khay là những tách sứ tinh xảo và một ấm trà nóng. Anh ta rót trà vào tách, bắt đầu từ đoàn chủ.
Cảnh một linh hồn phục vụ trà cho người sống quả thực siêu thực đến lạ lùng.
“Cảm ơn.”
Yoon Taehee nhận tách trà như một chuyện thường ngày. Linh quỷ tiếp tục rót trà cho hai người còn lại, rồi lùi lại vài bước, đứng với tư thế cung kính như một người hầu cận.
Thư ký Kim, dù sợ hãi, vẫn không khỏi tò mò. Danh tính của chàng trai được gọi là “Đoàn chủ” giờ đã không còn nghi ngờ. Cậu ta có bóng dưới chân và tự khẳng định mình là người.
Nhưng rốt cuộc cậu ta làm nghề gì… và làm sao một con người lại có thể sai khiến ma quỷ?
Hàng loạt câu hỏi nảy ra trong đầu, nhưng anh ta không dám mở lời. Anh ta hiểu rõ, trong không gian này, mọi quyền kiểm soát đều nằm trong tay chàng trai kia.
“Vậy, điều gì đưa quý vị đến đây?”
Đoàn chủ nhấp một ngụm trà, bình thản hỏi về mục đích của họ.
“À… chúng tôi có một việc muốn nhờ ngài giúp.”
“Mời nói.”
Thư ký Kim vốn luôn thay mặt Chủ tịch Jang lên tiếng, nghe vậy thì ngập ngừng nhìn sang ông. Sau một thoáng im lặng, Chủ tịch Jang chậm rãi cất lời.
“Xin hãy chữa bệnh cho con trai tôi.”
Khác hẳn thái độ hống hách khi gặp nhau trên sườn núi, giờ đây Chủ tịch Jang nói với vẻ mặt nghiêm trọng, trình bày hoàn cảnh dẫn họ đến đây.
“Vậy, ý của Chủ tịch Jang là thế này: có người đang nguyền rủa con trai ông, khiến cậu ấy mắc bệnh lạ. Vì vậy, ông muốn tôi hóa giải những lời nguyền nhắm vào con trai ông, đúng không?”
Đoàn chủ tóm tắt lại sau khi lắng nghe. Chủ tịch Jang gật đầu xác nhận.
“Tôi hiểu rồi. Chẳng trách sao đại sư lại từ chối…”
Đoàn chủ lẩm bẩm một mình.
“Thầy pháp thường tránh những việc như thế này. Nếu yểm chú không đúng cách và thất bại, lời nguyền có thể phản ngược lại như boomerang. Họ sợ bị phản phệ, nên thường không nhận.”
Anh điềm tĩnh giải thích rằng những trường hợp như vậy không chỉ gây tổn thương thể xác nghiêm trọng mà còn có thể dẫn đến kết cục bi thảm hoặc gánh nặng kéo dài qua nhiều đời.
“Dù sao… các vị đã tìm đúng người. Tôi khá giỏi yểm chú.”
Đoàn chủ kết thúc bằng một nụ cười rạng rỡ, giọng điệu đầy tự tin như lời chào hàng. Chủ tịch Jang khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi, anh chợt cười khúc khích, như thể vừa nghĩ ra điều gì thú vị.
“Nhưng Chủ tịch Jang chắc hẳn đã làm rất nhiều điều bất lương, đúng không?”
Giọng anh đột nhiên trầm xuống.
“Ngoại tình, con hoang, ma túy, giết người… ông đều liên quan đến mấy thứ này đúng không?”
Lời nói đùa cợt khiến Chủ tịch Jang và Thư ký Kim cứng người.
“Ồ, tôi đoán trúng rồi sao? Sao ông ngạc nhiên vậy? Tôi chỉ đoán bừa thôi.”
Đoàn chủ khẽ cười trước vẻ mặt cứng đờ của hai người.
“Tại sao người có địa vị cao lại tránh Sở Narye chính thức và chờ đợi hàng tháng để nhờ thầy pháp giúp đỡ? Rõ ràng là có vấn đề nghiêm trọng. Họ sẽ không đến đây nếu không có chuyện lớn.”
Đoàn chủ rót thêm trà vào tách đã vơi nửa, cử chỉ thong dong.
“Đừng lo. Tôi sẽ giữ bí mật cho các vị.”