Chương 120
“Đừng lo, tôi sẽ giữ bí mật cho các vị.”
Vừa lẩm bẩm, đoàn chủ vừa mở một chiếc hộp sơn mài nhỏ đặt trên bàn. Bên trong chiếc hộp được chạm khắc hoa văn tinh xảo là những cây kim dày, dài bằng ngón tay cái, được xếp ngay ngắn. Anh chọn ra hai cây kim, nhẹ nhàng thả mỗi cây vào tách trà trước mặt Chủ tịch Jang và Thư ký Kim. Hai người trao đổi ánh mắt đầy nghi hoặc, không hiểu ý định khó lường của hành động ấy.
“Nhưng không chỉ mình tôi cần giữ bí mật.”
Thư ký Kim, vẫn còn ngơ ngác, nhìn chằm chằm xuống tách trà của mình.
“Hả…?”
Ngay sau đó, đôi mắt anh ta mở to kinh ngạc. Những chiếc kim kim loại, như thể là một loại thuốc viên hòa tan, dần tan biến vào trong trà. Đó là một cảnh tượng khó tin, dù chính mắt họ đang chứng kiến.
Lúc ấy, đoàn chủ thản nhiên hất cằm ra hiệu.
“Mời uống.”
Trước lời mời bất ngờ, Thư ký Kim ngẩng lên, vẻ mặt bối rối.
“…V-vâng ạ?”
“Tôi nghĩ các vị sẽ hiểu, nhưng cứ đề phòng thôi.”
Lời đề nghị bình thản của đoàn chủ về việc uống trà chứa kim khiến hai người đàn ông rõ ràng bất an.
“Nếu… nếu ngài có thể cho chúng tôi biết đây là loại… trà gì trước…”
Thư ký Kim lấy hết can đảm lên tiếng, nhưng chưa kịp dứt câu, đoàn chủ đã ngắt lời.
“Không sao đâu. Không chết được.”
Đoàn chủ cười khúc khích, thản nhiên vẫy tay. Thư ký Kim liếc nhìn Chủ tịch Jang, hỏi ý. Gương mặt chủ tịch cũng lộ vẻ do dự tương tự. Làm sao họ có thể uống một thứ không rõ nguồn gốc? Ý nghĩ nuốt thứ chất lạ lùng ấy khiến họ lạnh sống lưng. Thư ký Kim đưa tay lau mồ hôi trên trán, lòng rối như tơ vò.
“Đừng run rẩy vì chuyện nhỏ nhặt thế này.”
Đoàn chủ chống cằm, giọng đùa cợt nhưng đầy thúc giục. Tuy nhiên, hai người đàn ông vẫn ngồi im, cứng đờ như bức tượng, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt.
“…”
Cuối cùng, môi đoàn chủ cong lên thành một nụ cười nhếch mép.
“Được rồi. Vậy tôi uống trước.”
Anh bất ngờ giật lấy tách trà của Thư ký Kim, đưa lên môi và uống cạn một hơi. Thư ký Kim giật mình, suýt nữa vươn tay ngăn lại trước hành động táo bạo ấy.
“Thấy chưa? Có sao đâu.”
Đoàn chủ, sau khi uống xong, giơ chiếc tách rỗng lên đầy đắc thắng. Anh còn lật ngược tách, lắc nhẹ để chứng minh. Chủ tịch Jang và Thư ký Kim nhìn nhau, sắc mặt tái mét, lòng đầy lo lắng.
“…”
“…”
Đoàn chủ rót thêm trà vào tách rỗng, thả một chiếc kim khác vào, rồi đẩy nó về phía Thư ký Kim. Thái độ ra lệnh không lời ấy khiến họ khó lòng từ chối thêm nữa. Cuối cùng, Chủ tịch Jang là người đầu tiên nâng tách trà lên. Thấy vậy, Thư ký Kim cũng ngập ngừng cầm tách của mình, và cả hai cùng uống.
“Thấy chưa? Không tệ lắm, đúng không? Không có gì nghiêm trọng, đừng sợ.”
Đoàn chủ nở nụ cười rạng rỡ khi thấy tách của họ đã cạn.
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra, miễn là các vị giữ bí mật.”
“Bí mật? B-bí mật gì cơ?”
“Tất cả những gì các vị thấy và nghe ở đây, đều là bí mật.”
Đoàn chủ giơ ngón trỏ lên, giải thích rõ ràng.
“Chỉ cần nhớ một điều. Khoảnh khắc các vị hé lộ dù chỉ một lời về những gì chứng kiến và nghe được trên ngọn núi này, chiếc kim ấy sẽ xuyên thủng tim các vị.”
Hai người giật mình, mắt mở to kinh hãi.
“Các vị nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi kim đâm xuyên tim?”
Đoàn chủ đùa cợt, chọc ngón tay vào ngực mình, nhăn mặt làm bộ quá mức.
“Các vị không nghĩ nó chỉ là một vết chích nhỏ, đúng không? Nó sẽ đau đớn hơn nhiều.”
Đây chính là cách họ đảm bảo sự an toàn.
“Nếu các vị muốn thử xem nó đau đến mức nào, tôi không ngăn cản.”
Chủ tịch Jang vô thức đưa tay sờ lên ngực mình. Ý tưởng về một chiếc kim vô hình đâm xuyên tim nghe thật phi lý. Nhưng rồi… việc kim tan trong trà có hợp lý không? Ông đã tận mắt chứng kiến điều đó. Nghĩ lại, hầu hết những gì ông trải qua từ khi đặt chân đến đây đều vượt ngoài logic. Khả năng phân biệt thực tại của ông dường như đang lung lay tận gốc.
Lúc ấy, Thư ký Kim, cố giữ vẻ bình tĩnh, lên tiếng.
“Vậy, nghĩa là ngài nhận việc?”
Đoàn chủ gật đầu ngay lập tức.
“Tất nhiên. Tôi không từ chối công việc nếu thù lao xứng đáng.”
Thư ký Kim thận trọng dò hỏi.
“Chi phí thế nào?”
“Một tờ thôi.”
Chủ tịch Jang lên tiếng.
“100 triệu won có đủ không?” (Gần 1tỷ8vnđ)
Đoàn chủ nhướn mày, vẻ thích thú.
“Tôi tưởng ông là chủ tịch? Cảm quan tài chính của ông khiêm tốn quá nhỉ.”
Anh gõ ngón tay lên tấm danh thiếp trên bàn.
“Một tỷ won một tờ.” (18tỏi)
Anh nói thêm, cười toe toét, khiến hai người câm lặng.
“…”
“…”
Số tiền vượt xa dự tính. Thư ký Kim nhìn Chủ tịch Jang với vẻ khó xử. Không phải không thể xoay sở, nhưng việc chuẩn bị ngay một khoản lớn như vậy mà vẫn giữ kín đáo là điều không dễ.
“Hãy coi như quyên góp hào phóng cho thế hệ trẻ bất hạnh.”
Thấy họ do dự, đoàn chủ lấy ra những tờ tiền anh nhận được trên núi. ‘Thị trường việc làm khó khăn. Cứ coi đây như tiền tiêu vặt.’ Lời nói mang chút mỉa mai. Thản nhiên, anh chống cằm, xem xét những tờ tiền từ mọi góc độ.
Rồi Thư ký Kim, ngập ngừng, lên tiếng.
“Số tiền đó…”
“Thì sao?”
Đoàn chủ cắt ngang ngay, không muốn nghe thêm.
“Đây không phải chợ. Các vị đang mặc cả à?”
Anh cười khẩy, rung đùi đầy kiêu ngạo.
“Nếu coi đó là cái giá cho mạng sống con trai ông, thì cũng không đắt lắm đâu.”
“V-vâng… sẽ cần chút thời gian để xoay sở tiền mặt…”
“Nghe này, Thư ký Kim.”
Đoàn chủ gõ tay lên bàn, ngắt lời anh ta.
“Xin lỗi đã cắt ngang, nhưng đó không phải việc của tôi, đúng không?”
Anh nghiêng người tới trước, ánh mắt lạnh lẽo, không còn chút hài hước. Thư ký Kim theo phản xạ né tránh ánh nhìn ấy.
“…”
Đoàn chủ quay sang Chủ tịch Jang.
“Còn ông, Chủ tịch Jang? Tôi có cần quan tâm đến mấy chuyện đó không?”
Chủ tịch Jang im lặng, gương mặt nghiêm trọng.
“Dù ông có rút quỹ đen, bán cổ phiếu hay rửa tiền, tự tìm cách đi.”
Thấy anh tỏ vẻ khó chịu, Chủ tịch Jang miễn cưỡng lên tiếng.
“Tôi hiểu. Nếu ngài chữa khỏi bệnh cho con trai tôi, tôi sẽ trả đủ.”
“Tốt.”
Thỏa thuận đạt được, đoàn chủ rút ra một cuốn sổ tay đặt cạnh chiếc hộp sơn mài. Anh lật các trang để tìm một trang trống, rồi xoay cuốn sổ 90 độ để Chủ tịch Jang và Thư ký Kim dễ nhìn. “Trước hết, tôi sẽ nói về bốn điểm chính.” Anh bấm bút, vừa ghi chú vừa giải thích.
“Nhân tiện, đây là tiền trả trước. Chuẩn bị tiền bằng tờ 50.000 won.”
Anh cẩn thận ghi lại chi tiết, bắt đầu trình bày.
“Nếu nhét đầy tờ 50.000 won, một thùng táo chứa 300 triệu, vậy hãy đặt 300 triệu vào mỗi thùng và chôn sâu mười mét dưới đất tại bốn địa điểm này. Đến đúng ngày chỉ định, nếu tiền biến mất, nghĩa là giao dịch thành công.”
Nghe xong, Thư ký Kim ngập ngừng lên tiếng.
“Ưm… Chôn 300 triệu ở bốn nơi, chẳng phải tổng cộng là 1,2 tỷ won sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng lúc nãy ngài nói 1 tỷ…”
“À, chuyện đó…”
Đoàn chủ viết con số ‘12’ lên giấy, khoanh tròn đậm, rồi ném bút sang một bên.
“Tôi thêm 200 triệu vì cuộc đàm phán này khiến tôi khó chịu.”
Thái độ thản nhiên của anh khiến hai người sững sờ.
“Nếu có gì phàn nàn, nói ngay. Nếu thấy hợp lý, tôi sẽ giảm giá.”
Anh chống cằm, xoay ngón tay quanh miệng tách trà.
“À, và nếu các vị còn làm tôi khó chịu, tôi có thể thêm 200 triệu nữa đấy.”
Chủ tịch Jang cắn môi, còn Thư ký Kim chỉ lặng lẽ quan sát phản ứng của ông.
“…”
“…”
Tính khí của đoàn chủ thất thường, ý định khó lường. Đối mặt với sự bất định ấy thật sự khiến họ bực bội. Nhưng không còn lựa chọn nào khác, Chủ tịch Jang miễn cưỡng gật đầu.
“Được rồi.”
Đoàn chủ, có vẻ bất ngờ, mở to mắt.
“Ồ? Tôi thích thái độ đó. Vừa rồi rất tốt.”
Anh cầm bút lên, nguệch ngoạc viết vào sổ tay. Trên con số ‘12’, anh gạch hai đường ngang dọc, rồi viết đè lên một con số ‘11’ to tướng.
“Tôi chỉ lấy 1,1 tỷ thôi.”
Làm ra vẻ như đang ban ơn, anh cười ngọt ngào, nhăn mũi đầy tự mãn.
Thằng nhóc hỗn xược này…
Mặt chủ tịch Jang đỏ bừng.
Thật là một sự sỉ nhục.
_____
Hahaha, vậy là ta biết tiền xây biệt phủ cho cụ là ở đâu rồi đấy. Nhăn nhở thế này mới đúng bản chất này.