Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng mang phong cách châu Âu.
Có lẽ vì vụ đầu cá trước đó, lần này Yoon Taehee không thèm hỏi ý kiến Jaegyeom mà tự mình chọn địa điểm. Nhà hàng này chuyên về ẩm thực phương Tây, nổi tiếng với các món như pasta và bít tết.
Yoon Taehee gọi một chiếc pizza nướng lò đá, mì ý sốt kem và một đĩa bò bít tết. Dù Jaegyeom đã nói mình ăn tối rồi, anh vẫn gọi lượng đồ ăn đủ cho cả hai no nê.
Miễn cưỡng bước theo Yoon Taehee, Jaegyeom lấy điện thoại ra nghịch trong lúc chờ đồ ăn. Ngồi đối diện anh khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng, lại chẳng có chủ đề gì để nói nên càng thêm bối rối.
Đúng lúc đó, Yoon Taehee cũng rút điện thoại ra.
“Tôi cũng chơi Friends Pang rồi đấy.”
Jaegyeom đang chăm chú vào màn hình bất giác ngẩng đầu. Cậu đã biết Yoon Taehee chơi game này từ hôm trước, khi nhận được trái tim đầu tiên từ anh. Phát hiện ra sở thích chung, cậu chợt cảm thấy hứng thú.
“Biết chơi chưa?”
“Ừ.”
“Chơi thử một ván xem nào.”
Jaegyeom cố giấu đi sự lúng túng và lên tiếng đề nghị. Nếu anh ta chơi tầm tầm hoặc dở hơn, cậu định rủ cá cược như từng làm với Lim Hyomoon.
Yoon Taehee bắt đầu chơi trong sự im lặng tuyệt đối. Anh bình thản, không chút dao động, đôi mắt lướt nhanh theo từng thao tác. ‘Game Over!’ Một giọng nói vui nhộn vang lên, kèm theo điểm số hiện trên màn hình.
[1,740,000 điểm.]
“……”
Một con số kinh khủng. Jaegyeom tròn mắt nhìn màn hình, rồi lại nhìn Yoon Taehee, ánh mắt chuyển qua chuyển lại không ngừng. Với cậu, ngay cả cột mốc 1 triệu điểm cũng đã là điều xa vời.
Cái quái gì thế… Sao anh ta giỏi vậy? Mới chơi có mấy hôm mà…
Như đọc được suy nghĩ của cậu, Yoon Taehee khẽ mỉm cười.
“Cậu đã thấy thứ gì mà tôi không làm được chưa?”
Ánh mắt hai người chạm nhau.
“……”
Jaegyeom vô thức né tránh. Chẳng hiểu sao, cậu thấy khó lòng nhìn thẳng vào Yoon Taehee. Nếu là trước đây, câu nói ấy chắc chắn sẽ khiến cậu thấy chướng tai, và có lẽ cậu đã bĩu môi đáp lại ‘Ờ, anh giỏi lắm’ rồi cho qua. Nhưng lúc này, tim cậu đập thình thịch không ngừng. Cậu vội làm bộ nghịch điện thoại để che giấu sự bối rối. Sau vài ván, cậu hết tim.
“Này, gửi tim cho tôi đi.”
Trước yêu cầu ấy, Yoon Taehee không đáp, chỉ lặng lẽ thao tác trên điện thoại.
[Yoon Taehee đã gửi cho bạn một trái tim. (Vừa xong)]
Nhìn dòng chữ hiện lên màn hình, Jaegyeom bất giác hỏi.
“Nè, tim trong game này có nghĩa gì vậy?”
Nghe câu hỏi, Yoon Taehee ngẩng đầu khỏi điện thoại. Khi ánh mắt giao nhau, anh đưa ngón tay chạm nhẹ vào ngực mình, đáp gọn.
“Trái tim.”
À… Jaegyeom gật đầu như đã hiểu.
“Ý nghĩa biểu tượng tình yêu đấy.”
Lời giải thích ngắn gọn khiến Jaegyeom sững người, mắt dán chặt vào Yoon Taehee.
‘Tôi yêu cậu.’
Một ý nghĩ thoáng qua như tia chớp, rồi vụt tắt trong tích tắc.
“……”
Không gian giữa họ chìm vào im lặng. Bầu không khí bỗng trở nên khó diễn tả.
“Xin phép quý khách.”
Đúng lúc nhân viên đem súp và bánh mì khai vị đến. Jaegyeom cố gắng lấy lại bình tĩnh. Giữ vẻ mặt thờ ơ, cậu chuyển sự chú ý sang ổ bánh mì. Trong lúc phết mứt, cậu bắt gặp ánh mắt tò mò của Yoon Taehee. Cậu nheo mắt, liếc anh.
“Này, anh tưởng tôi sẽ phết tương đậu lên bánh mì à?”
Yoon Taehee làm bộ ngơ ngác.
“Tôi cũng thích bánh mì phết mứt mà. Anh nghĩ tôi chỉ ăn cơm gạo lứt sao?”
“Tôi có nói gì đâu…”
Giữa lúc Yoon Taehee vô cớ bị quở, các món chính được dọn lên bàn. Dù trước đó đã từ chối, Jaegyeom vẫn ăn rất ngon miệng.
“Ăn ngon thế. Hợp khẩu vị không?”
Jaegyeom gật đầu.
“Ừ.”
Dù Yoon Taehee bảo cậu chỉ cần ngồi xem, nhưng thật kỳ lạ khi nhìn anh ta ăn mà không động đũa. Lượng thức ăn quá nhiều so với khẩu phần nhỏ bé của anh ta, và nếu không giúp, sẽ rất lãng phí.
Jaegyeom còn vụng về khi dùng dao nĩa, nên Yoon Taehee thỉnh thoảng hỗ trợ. Khi anh cuộn mì ý đưa cho cậu, một làn gió thoảng qua suýt làm rơi nĩa, nhưng cậu vẫn cố giữ vẻ bình thường.
“Cuối tuần này anh rảnh chứ?”
“Có việc gì sao?”
“Jeongju muốn mời anh đến tân gia.”
Yoon Taehee đang lau tay, bỗng trầm ngâm. Lịch trình của Ban Trục dịch dày đặc, nên ngày nghỉ nào anh cũng bận rộn.
“Tuần sau vẫn bận… Sang tuần nữa thì được.”
“Biết rồi.”
Khi cả hai gần ăn xong, nhân viên đến hỏi về món tráng miệng. Yoon Taehee chọn trà đá và bánh ngọt, còn Jaegyeom gọi kem dâu.
Món tráng miệng vừa được mang ra, Jaegyeom lập tức gắp ngay quả dâu.
“Ăn thử bánh này đi.”
Jaegyeom xúc một góc bánh bằng thìa. Lớp kem tan chảy ngay khi chạm lưỡi. Yoon Taehee chống cằm, chăm chú nhìn cậu.
“Gì vậy?”
“Cậu ăn trông đáng yêu lắm.”
Lời nói bất ngờ khiến Jaegyeom đang đưa thìa kem vào miệng, ho sặc sụa. Một gã đàn ông mà bị gọi là ‘đáng yêu’, thật là điều vô lý không thể chấp nhận! Chỉ cần sơ sẩy một chút, cậu lập tức bị những câu nói kỳ quặc của anh làm cho đầu óc quay cuồng.
A… điên thật mà…
Jaegyeom cúi gằm mặt, dùng khăn ăn chà mạnh lên môi. Có lẽ do bị sặc, một luồng hơi nóng dâng lên vành tai. Tay cậu cầm thìa lưỡng lự trên bàn, rồi buông thõng. Sau một lúc đắn đo, cậu lên tiếng.
“Này.”
Kể từ chuyến đi hang động, cậu luôn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng giờ đây, cậu không thể tiếp tục né tránh. Đã đến lúc phải làm rõ mọi thứ.
“Tôi… tôi là đàn ông đấy.”
“Tôi biết chứ.”
Yoon Taehee đáp bình thản.
“Vậy… anh là đoạn tụ à?”
“Có lẽ vậy?”
“……”
Câu trả lời không chút ngập ngừng khiến Jaegyeom nghẹn lời. Lần trước hỏi, anh ta bảo không, giờ lại đổi ý.
Không thì nói không, ‘có lẽ vậy’ là sao chứ?
Trong lúc cậu nhăn mặt khó hiểu, Yoon Taehee bất ngờ hỏi ngược.
“Còn cậu?”
Jaegyeom nhíu mày, ngơ ngác.
“Hả?… Tôi, tôi không phải đoạn tụ.”
“Sao cậu chắc chắn vậy?”
“Thì… tôi chưa từng làm gì với đàn ông…”
“Vậy với phụ nữ thì sao?”
Yoon Taehee hỏi tiếp mà nét mặt không đổi.
“……”
Jaegyeom đứng hình, không biết đáp thế nào.
“Tôi cũng chưa từng làm gì với đàn ông.”
Yoon Taehee nói, như không chờ câu trả lời.
“Nhưng tôi đúng là đoạn tụ.”
Jaegyeom không kìm được mà hỏi.
“…Hả? Tại sao?”
“Chưa từng làm, nhưng có ý định sẽ làm.”
Yoon Taehee chống tay lên thái dương, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Jaegyeom.
“……”
Nghe vậy, Jaegyeom chỉ muốn bật dậy bỏ đi. Cổ họng cậu như bị bóp nghẹt, khó thở.
Cậu thực sự muốn sống hòa thuận với Yoon Taehee. Thật lòng mà nói, nụ hôn ấy không làm cậu khó chịu. Jaegyeom thừa nhận trong lòng mình có một thứ tình cảm đặc biệt dành cho anh, khó định nghĩa. Nhưng ý nghĩ về việc hai người đàn ông trở thành một cặp theo nghĩa ấy vẫn là điều cậu không thể chấp nhận.
“Tôi không phải đoạn tụ, cũng chẳng giống anh.”
Jaegyeom gượng gạo cất lời. Đó là kết luận cậu rút ra sau bao ngày trăn trở. Cậu muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này, nhưng trước hết, phải làm rõ lập trường của mình.
Cậu không cùng tâm ý với Yoon Taehee.
“Ý tôi là…”
Đang lúng túng tìm kiếm từ ngữ phù hợp, Yoon Taehee đã khẽ gật đầu.
“Tôi hiểu rồi.”
Phản ứng điềm tĩnh ấy lại khiến Jaegyeom càng thêm bối rối.
“Vậy… anh muốn gì ở tôi?”
Trước câu hỏi khó xử ấy, Yoon Taehee bật cười nhẹ.
“Nếu tôi nói ra thì rồi sao?”
“Hả?”
“Nếu tôi nói điều mình muốn, cậu sẽ làm theo chứ?”
Câu hỏi ấy nghe thật cô đơn. Jaegyeom nghẹn lời.
“Cậu chẳng cần làm gì cả.”
Yoon Taehee khẽ cúi mắt, thì thầm sau một thoáng lặng.
“Cứ như hôm nay, cùng ăn, cùng uống trà, ngồi ghế phụ bên tôi…”
Giọng anh nhỏ dần. Jaegyeom chờ đợi, nhưng anh không nói thêm. Hai chữ ‘mãi mãi’ vẫn đọng nơi cổ họng.
Anh mong rằng, sau khi mọi chuyện qua đi, họ vẫn có những bữa cơm chung, cùng nhâm nhi từng tách trà. Khi đêm khuya về, vẫn có thể thấy bóng hình cậu ngủ say trên ghế phụ.
Mãi mãi. Mãi mãi…
“Chỉ thế là đủ rồi.”
Yoon Taehee ngẩng lên, ánh mắt dịu dàng.
“Những chuyện khác, cứ để tôi lo.”
Phải, ở giờ phút này, như thế đã là đủ.