Hỏa Hồn - Chương 158

Sau khi buổi giới thiệu tế cụ kết thúc, dòng người pháp sư ùa ra khỏi phòng họp chật kín. Đội 1, gồm Jaegyeom, Yoon Taehee cùng các thành viên khác, cũng hòa vào dòng người bước ra ngoài. Trong lúc họ đang trao đổi sôi nổi dọc hành lang, một giọng nói sắc bén bất ngờ vang lên từ phía đối diện.

“Này lũ khốn Ban Trục dịch!”

Cả đội 1 đồng loạt quay đầu. Khi nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy, gương mặt Jaegyeom lập tức trở nên cứng đờ như băng giá. Ngược lại, các thành viên khác lại hồ hởi reo lên.

“Ôi! Là chủ nhiệm Lee!”

“Chào chủ nhiệm Lee ạ!”

Người vừa lên tiếng là Lee Youngshin, Chủ nhiệm Đội 1 Ban Tế cụ. Là một trong những người hiếm hoi thường xuyên qua lại với Yoon Taehee, anh ta quen mặt cả đội 1. Youngshin vừa trở lại làm việc vài ngày trước, sau một tháng bị đình chỉ vì tự ý đi thu thập nguyên liệu và vô tình nhiễm quỷ khí.

“Lâu lắm mới gặp Yibin nhỉ! Junhyung vẫn khỏe chứ?”

Yoon Taehee lặng lẽ quan sát cuộc trò chuyện rôm rả giữa đội 1 và Youngshin, rồi khẽ liếc sang Jaegyeom đứng bên cạnh. Sau gần một tháng, Jaegyeom đối diện Youngshin với ánh mắt vô hồn, sâu thẳm đến khó đoán.

“Nhưng mà Jonghun lần đầu phụ trách phát biểu đã phải uống thuốc an thần rồi, giờ mấy người làm không khí Ban Tế cụ nặng nề như đám tang vậy. Lũ khốn!”

Youngshin trợn mắt nhìn Yoon Taehee, càu nhàu nửa đùa nửa thật. Nhưng rồi, ánh mắt anh ta bất chợt dừng lại trên người Jaegyeom.

“Cậu này là ai vậy? Gương mặt lạ quá.”

Yoon Taehee nhẹ nhàng đặt tay lên vai Jaegyeom, quay sang các đồng đội ra hiệu: ‘Mọi người vào trước đi. Tôi sẽ đến ngay.’ Khi hành lang dần vắng lặng, chỉ còn lại ba người: Yoon Taehee, Youngshin và Jaegyeom.

“Tân binh mới của đội tôi. Vẫn đang thử việc.”

Dù Yoon Taehee định để Jaegyeom rời đi cùng mọi người, nhưng Youngshin dường như không nhận ra cậu. Anh quyết định giới thiệu chính thức để tránh hiểu lầm.

“A! Đây là đứa cậu nhắc hồi trước à? Nghe bảo tính khí khó chiều mà dỗ dành được cơ đấy? Lúc nào cũng bảo không tuyển thêm, vậy mà giờ đỡ ngột ngạt rồi nhỉ?”

Lông mày Yoon Taehee khẽ giật nhẹ, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh. Anh liếc sang Jaegyeom, quan sát phản ứng của cậu. Nhưng Jaegyeom chỉ đứng im, mắt dán xuống sàn hành lang, không chút biểu cảm.

“…Cậu khỏe hẳn chưa?”

Yoon Taehee khéo léo né tránh ánh mắt của Youngshin, chuyển sang một chủ đề khác.

“Ôi trời, đừng nhắc. Đêm nào cũng đau đến mức tỉnh giấc.”

Youngshin thở dài, giọng đầy ngao ngán. Dù đã được Bộ Thanh Tẩy điều trị hơn một tháng, anh ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Nửa người trái của anh ta mất cảm giác, buộc phải điều trị hai ngày một lần dưới những ánh mắt khó chịu của các pháp sư Ban Thanh Tẩy.

“Nhưng mà tin đồn về tân binh của cậu nổi như cồn đấy. Nghe bảo được nhận thẻ VIP ngay trong ngày thi. Bao lâu rồi mới có người đạt thẻ VIP nhỉ? Taehee à, sau cậu thì đây là người đầu tiên đúng không?”

Youngshin tỏ ra tò mò về tân binh mà Yoon Taehee tuyển dụng. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp Jaegyeom, nên sự hứng thú càng tăng. Đang chăm chú quan sát cậu, Youngshin bỗng cười khẩy.

“Nhưng sao nhóc này giống ai mà lì thế? Hả?”

Rồi đột nhiên, Youngshin nhoẻn miệng cười.

“Này nhóc, khai báo họ tên đi nào.”

Lời ra lệnh pha chút đùa cợt vừa dứt, Yoon Taehee lập tức lên tiếng.

“…Youngshin à.”

Một nét khó chịu thoáng qua trên đuôi mày Yoon Taehee.

“Sao thế? Cậu không dạy thằng nhóc cách tự giới thiệu à?”

Bất chấp tín hiệu ngừng lại từ Yoon Taehee, Youngshin vẫn vô tư tiếp tục.

“Nhanh lên nào. Khai báo họ tên đi chứ~”

Youngshin giục giã. Cậu nhóc do Yoon Taehee dẫn về trông có vẻ rụt rè, không dám ngẩng mặt lên mà chỉ chăm chú nhìn xuống sàn. Sau một thoáng ngập ngừng, cậu miễn cưỡng mở miệng.

“Kim Jaegyeom… pháp sư tập sự Đội 1 Ban Trục dịch.”

Yoon Taehee khẽ giật mình, rồi nhìn Jaegyeom với ánh mắt ngạc nhiên khó tả. Youngshin thì hài lòng nở nụ cười. Đã nhận được lời chào, anh ta đáp lễ.

“Ừ, anh là Lee Youngshin, Chủ nhiệm Đội 1 Ban Tế cụ. Nếu sau thời gian thử việc mà thấy Ban Trục dịch không hợp, cứ sang bên anh nhé. Bọn anh cũng muốn có dịp chiêu đãi một tân binh đạt thẻ VIP đấy.”

Youngshin vừa cười khẩy vừa giơ tay định xoa đầu cậu nhóc nhút nhát. Nhưng bất ngờ, Jaegyeom đẩy tay anh ta ra, ngẩng mặt lên, ánh mắt sắc lạnh xuyên thẳng vào Youngshin. Anh ta giật mình, bất giác lùi lại trước ánh mắt tràn đầy hận thù sâu thẳm ấy.

“Cậu…”

Youngshin đang định lùi lại một bước với vẻ mặt căng thẳng thì…

“Nhóc hiểu cho Youngshin đi nào.”

Một bàn tay lớn nhẹ nhàng chèn vào khoảng không giữa hai người. Yoon Taehee đưa tay che mắt Jaegyeom, rồi dịu dàng đặt lên trán cậu, vuốt nhẹ xuống mái tóc. Bàn tay gọn gàng ấy tiếp tục xoa sau gáy cậu một cách tinh tế.

“Em út của chúng tôi hơi khó gần. Hơn nữa, hôm nay cậu ấy gặp chuyện không vui.”

Bàn tay Yoon Taehee xoa nhẹ vài cái sau gáy Jaegyeom rồi rút lại, như một tín hiệu trấn an khéo léo. Dường như cái chạm của Youngshin đã bị xóa nhòa bởi sự dịu dàng ấy. Jaegyeom dần dịu xuống, cúi đầu im lặng.

“……”

Nhờ sự can thiệp kịp thời của Yoon Taehee, ánh mắt sắc lẹm của Jaegyeom đã nguôi đi phần nào. Cậu đã cố kìm nén, nhưng khi Youngshin chạm vào, ngọn lửa giận dữ trong lòng lại bùng lên. Nếu có thể, cậu muốn đánh anh ta ngay tại chỗ, nhưng đây là trụ sở chính, Yoon Taehee đang ở bên, và quan trọng hơn Youngshin không hề nhớ gì về sự kiện trên núi hôm đó.

“Ồ… ừ… ừ… được rồi…”

Youngshin ngẩn người một lúc, rồi gật đầu ngượng nghịu. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ánh mắt cậu nhóc kia sao mà đầy sát khí đến thế. Lần trước trò chuyện với Taehee, anh ta từng nghe về tính cách hung dữ của cậu bé này. Có phải là chuyện đó không?

“Chúng tôi có việc phải đi trước đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”

Yoon Taehee khoác vai Jaegyeom, quay lưng bước đi. Youngshin nhìn theo bóng lưng hai người, bất giác gọi với theo.

“Khoan…khoan đã! Này nhóc, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó chăng?”

Yoon Taehee và Jaegyeom đồng loạt dừng bước.

“Làm gì có chuyện đó. Sao cậu lại hỏi vậy?”

Yoon Taehee quay lại, nhìn Youngshin với vẻ mặt như vừa nghe một câu đùa vô lý.

“Hả? Ờ… ừ nhỉ? Lạ thật. Sao tôi lại thấy cậu bé đó quen quá đi thế?”

Youngshin gãi đầu, ngượng ngùng đáp lời. Yoon Taehee chỉ khẽ nhếch mép cười, rồi nhẹ nhàng nói ‘Chúng tôi đi đây’ trước khi cùng Jaegyeom rời đi.

“…”

Youngshin đứng chôn chân giữa hành lang vắng lặng hồi lâu.

“Lạ thật? Rõ ràng mình đã gặp cậu ta ở đâu đó rồi…”

Vẻ mặt anh ta đầy hoài nghi, liên tục nghiêng đầu suy nghĩ.

***

Kể từ khi chạm trán Youngshin, Jaegyeom rơi vào trạng thái ủ dột. Yoon Taehee dẫn cậu ra khỏi trụ sở, mở cửa ghế phụ mời cậu lên xe, rồi khởi động máy.

“Cậu kiềm chế tốt đấy.”

Chiếc sedan đen bóng lướt êm ru trên con đường nhuộm sắc hoàng hôn.

“Trông có vẻ hời hợt, nhưng Youngshin vẫn là chủ nhiệm, đẳng cấp khác hẳn những pháp sư thông thường. Anh ta không phải dạng tầm thường, nên tốt nhất đừng gây hấn.”

“……”

Yoon Taehee liếc sang Jaegyeom, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Có vẻ cậu đang cực kỳ bực tức, kiên quyết không mở miệng.

Một tay điều khiển vô lăng, Yoon Taehee khẽ lên tiếng.

“Giận lắm hả?”

Cửa kính ghế phụ từ từ hạ xuống một nửa. Làn gió mát lùa vào, vuốt ve mái tóc ngắn của Jaegyeom, lướt qua vầng trán cậu.

“……”

Đúng là nhìn thấy Youngshin khiến cậu bực bội, nhưng thực ra Jaegyeom im lặng vì đang ở riêng hai người với Yoon Taehee.

“Tôi không giận.”

Sau một lúc lâu, Jaegyeom mới cứng nhắc đáp lại.

“Nhưng giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi ăn tối.”

Jaegyeom đang nhìn thẳng phía trước, bất ngờ quay sang nhìn chằm chằm Yoon Taehee.

“Tôi đã bảo ăn rồi mà.”

“Tôi biết. Ăn với ai thế?”

“Kang Yibin.”

Yoon Taehee im lặng giây lát, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng.

“Vậy tôi sẽ ăn một mình. Cậu ngồi xem tôi ăn vậy.”

Jaegyeom im bặt, mắt lướt nhanh về đồng hồ trên bảng điều khiển.

“Thế thì lẽ ra anh nên báo trước. Kang Yibin còn giao việc cho tôi nữa.”

Jaegyeom nhìn ra cửa kính, giọng đầy bực dọc.

“Nếu họ phát hiện tôi bỏ việc đi chơi rồi khiển trách thì sao?”

“Cứ bảo do chủ nhiệm dụ dỗ cậu đi.”

Yoon Taehee vẫn dán mắt vào con đường phía trước, bình thản buông lời.

“Chủ nhiệm đã quỳ sụp xuống năn nỉ cậu đi ăn cùng đấy.”

“……”

“Còn dọa sẽ lao ra giữa đường nếu cậu không đồng ý.”

“……”

“Cứ thế mà báo cáo lại.”

Jaegyeom đứng hình trước những lời lẽ thái quá ấy. Trước đây, cậu từng xem đây là trò đùa vô vị và bỏ qua. Nhưng giờ đây, cậu bối rối không biết đáp lại thế nào. Kỳ lạ thay, tim cậu đập nhanh hơn một nhịp.

Không tìm được câu trả lời phù hợp, Jaegyeom đành dán mắt vào khoảng không phía trước, cố giữ vẻ mặt thờ ơ.

“Đ… đừng có nói mấy lời điên rồ ấy nữa.”

Yoon Taehee bật cười khẽ, rồi nhấn ga mạnh hơn.

“Phải đấy. Tôi đúng là mất trí thật rồi.”

Vút! Chiếc sedan tăng tốc, lao vút đi như tên bắn.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo