Ngay lúc ấy.
Ring ring…
Tiếng chuông điện thoại văn phòng vang lên. Chắc hẳn đó là cuộc gọi từ Phòng Điều chế, và nó cuối cùng cũng đến. Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, như thể bị đóng băng, khi các thành viên trong nhóm trao nhau những ánh mắt lo lắng. Đúng lúc Kang Yibin khép chặt đôi mắt, Yoon Taehee nhanh chóng vươn tay về phía chiếc điện thoại.
“Để tôi.”
Anh nhấc máy ngay sau tiếng chuông thứ ba.
“Xin chào, tôi là Yoon Taehee, Chủ nhiệm Ban Truy kích, Đội 1.”
Vừa dứt lời, một giọng nói dồn dập vang lên từ đầu dây bên kia. Jaegyeom, theo phản xạ, liếc nhìn biểu cảm của Yoon Taehee. Dù không thể nghe rõ từng câu chữ, cậu vẫn cảm nhận được áp lực như một loạt lời chỉ trích đang trút xuống. Yoon Taehee khẽ xoa trán, lặng lẽ lắng nghe trong im lặng.
“Vâng, cậu ấy vẫn đang trong giai đoạn thực tập, có lẽ đã gửi nhầm email.”
Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, Yoon Taehee nhẹ nhàng kết thúc cuộc gọi.
“Không sao cả. Chỉ là một lỗi nhỏ do cậu ấy chưa quen việc. Những chuyện thế này vẫn thường xảy ra, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Anh đặt ống nghe xuống, giọng nói bình thản. Đó chỉ là một sự cố nhỏ nhặt. Khi không khí dần trở lại bình thường, các thành viên trong nhóm – những người vừa tụ tập quanh bàn của Kang Yibin – lần lượt quay về chỗ ngồi của mình. Jaegyeom cũng lặng lẽ trở lại vị trí cũ và ngồi xuống.
Sau khi vào rồi bước ra khỏi phòng chủ nhiệm, Yoon Taehee đi thẳng đến khu vực giải lao, bật ấm đun nước.
“…”
Trong lúc xé gói cà phê hòa tan và đổ bột vào cốc, anh thoáng liếc sang Jaegyeom. Cậu đang ngồi im lặng, khuôn mặt u ám, mang vẻ chán nản như một cái bóng buồn bã phủ kín. Tiếng thìa khuấy cà phê chạm vào thành cốc vang lên đều đặn, Yoon Taehee khẽ mỉm cười.
Cầm cốc cà phê nóng hổi còn bốc khói, anh quay về phòng riêng và lên tiếng.
“Tập sự Kim Jaegyeom Ban Truy kích, cậu chạy giỏi thật đấy.”
Jaegyeom giật mình ngẩng đầu lên.
“Nào, lại đây một chút.”
“…”
Không còn lựa chọn nào khác, Jaegyeom đứng dậy. Khi bước vào phòng chủ nhiệm, cậu nhận ra Yoon Taehee đã cởi bỏ áo khoác, chỉ còn mặc chiếc áo sơ mi đơn giản. Thận trọng tiến đến gần bàn làm việc, cậu thấy anh đang nhấp từng ngụm cà phê, mắt dán vào màn hình, rồi khẽ nói.
“Đóng cửa lại đi.”
Jaegyeom chần chừ một thoáng trước khi quay lại khép cửa.
“…”
Dù trước mặt đồng đội, Yoon Taehee đã trấn an rằng mọi chuyện không có gì đáng ngại, rõ ràng cậu bị gọi riêng vào đây để bị kiểm điểm. Cảm giác bồn chồn dâng lên trong lòng Jaegyeom khi cậu vâng lời. Đã luôn có chút ngại ngùng khi ở gần Yoon Taehee, sự cố này càng khiến cậu thêm căng thẳng. Với vẻ mặt miễn cưỡng, cậu đứng trước bàn làm việc.
Yoon Taehee đặt cốc cà phê xuống, ngẩng lên nhìn Jaegyeom một lúc lâu, rồi với tay lấy một viên kẹo trên bàn. Anh mở lớp giấy bạc, hỏi.
“Ăn không?”
“Không.”
Không nài ép, Yoon Taehee gật đầu nhẹ. Anh ngậm viên kẹo, xoay tròn trong miệng, rồi tựa lưng vào ghế, khoanh tay, chéo chân, tiếp tục quan sát Jaegyeom trong im lặng. Cuối cùng, không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt, Jaegyeom lên tiếng.
“Ai mới học việc cũng có sai sót thôi.”
Cậu liếc mắt sang một góc vô định, khuôn mặt căng thẳng vì bực bội. Trước lời tự biện hộ của Jaegyeom, Yoon Taehee khẽ mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên má, như thể mang theo sự cảm thông và tha thứ.
“Tôi đã nói gì đâu nào…”
“Chưa nói, nhưng anh gọi tôi vào đây chắc chắn để nói gì đó, đúng không?”
“Không hẳn.”
“Vậy sao anh lại gọi tôi?”
Không trả lời rõ ràng, Yoon Taehee từ tốn đứng dậy, bước đến gần cậu. Viên kẹo lăn sang một bên miệng khi anh vươn tay ra. Jaegyeom giật mình theo bản năng. Đôi tay thon dài của Yoon Taehee khéo léo chỉnh lại chiếc cổ áo lệch lạc của cậu.
“Ai thắt cà vạt cho cậu vậy?”
Sau một khoảnh khắc im lặng, anh lại hỏi thêm về chiếc cà vạt.
“Tôi tự thắt.”
Yoon Taehee mở to mắt, ngạc nhiên.
“Cậu biết tự thắt thật sao?”
“Ừm.”
“Ai dạy cậu?”
“Tôi nhìn rồi học theo thôi.”
“Nói dối.”
Đã một tháng kể từ khi Jaegyeom bắt đầu mặc vest. Trong suốt thời gian ấy, cậu quan sát cách thắt cà vạt nhiều lần và cuối cùng cũng tự làm được. Nhưng vì lý do nào đó, Yoon Taehee vẫn không tin, khiến Jaegyeom không khỏi bực mình.
“Anh nghĩ ai cũng nói dối như anh sao? Tôi tự thắt thật mà.”
Yoon Taehee nới lỏng chiếc cà vạt anh đang đeo.
“Vậy sao? Thế thử thắt cho tôi xem.”
Anh chậm rãi tháo chiếc cà vạt được thắt chỉnh tề của mình.
“…”
Jaegyeom nhìn Yoon Taehee với ánh mắt u ám, miễn cưỡng nhấc tay lên. Anh ta luôn tìm cách trêu chọc cậu. Dù đã tự thắt cà vạt cho bản thân trước đó, đây là lần đầu tiên cậu làm điều đó cho người khác, cậu gặp không ít khó khăn. Yoon Taehee lặng lẽ quan sát Jaegyeom tập trung thắt cà vạt, rồi từ từ nghiêng đầu. Đôi môi anh khẽ chạm vào xương mày cậu, rồi nhanh chóng rời ra. Giật mình, Jaegyeom bật lùi lại vì sốc.
Tim cậu đập thình thịch, suýt ngừng hẳn vì nụ hôn bất ngờ ấy.
“Làm… làm gì vậy?”
Chạm tay lên trán, Jaegyeom cao giọng vì tức giận.
“Cậu làm lâu quá… Tôi còn tưởng cậu cố tình câu giờ để được hôn.”
Gì cơ? Jaegyeom sững sờ. Theo lời Yoon Taehee, cậu cố ý thắt chậm vì muốn anh hôn sao?
“Cái gì… Vô lý thế này là sao chứ… T…tôi đã nói rồi, tôi không phải đoạn tụ như anh. Tôi luôn tự thắt cà vạt cho mình, lần đầu làm cho người khác nên mới lúng túng.”
“Thật sao? Không phải thì thôi.”
Yoon Taehee nhún vai thờ ơ, khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Đệt mẹ, ‘không phải thì thôi’ là xong sao?”
“Hả? Sao tự nhiên chửi tục thế…”
“Vì anh cứ làm mấy chuyện khiến tôi phải chửi đấy.”
“Được rồi, cứ thắt xong đi.”
Jaegyeom với đôi tai đỏ ửng, lẩm bẩm nhưng vẫn tiếp tục thắt. Dù là lần đầu thắt cho người khác, cậu vẫn cố gắng làm sao cho chiếc cà vạt trông thật chỉn chu.
“Ồ… Cũng khá đấy.”
Yoon Taehee chỉnh lại nút thắt, gật đầu hài lòng. Có vẻ Jaegyeom thực sự có mắt nhìn tinh tế với từng chi tiết nhỏ. Sau khi chứng minh khả năng của mình, cậu đứng thẳng người, khuôn mặt tự tin hơn một chút, ngắn gọn hỏi.
“Này, vậy rốt cuộc anh gọi tôi vào đây làm gì?”
“Hửm? À, đúng rồi. Lại đây chút nào.”
Yoon Taehee bước sang phía bên kia bàn. Ngồi xuống trước máy tính, anh nhấp chuột vài lần. Chiếc máy in ở góc bàn bắt đầu hoạt động, một tờ giấy từ từ hiện ra. Anh lấy tờ giấy ấy, kéo một chiếc ghế xếp từ góc phòng, ra hiệu cho Jaegyeom.
“Ngồi đi.”
Kỳ lạ thay, chiếc ghế Yoon Taehee đưa lại chính là ghế anh thường dùng. Jaegyeom lặng lẽ nhìn anh ngồi xuống chiếc ghế xếp, rồi miễn cưỡng ngồi vào chiếc ghế đệm treo áo vest của Yoon Taehee. Chiếc ghế được bọc chất liệu mềm mại vượt trội, có lẽ là loại ghế da cao cấp dành riêng cho lãnh đạo.
Yoon Taehee trải tờ giấy vừa in ra trước mặt Jaegyeom. Khi cậu liếc xuống, nét mặt lập tức căng thẳng. Đó là bản in email cậu đã viết trước đó. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
“Gì đây? Tôi phải mang cái này về nhà treo lên tường để sám hối sao?”
Trước câu đáp sắc bén và thẳng thừng của Jaegyeom, Yoon Taehee bật cười lớn.
“Không đâu. Tôi sẽ dạy cậu cách viết email đúng chuẩn, từ cách dùng từ đến cách chia đoạn.”
Vừa cười khúc khích, Yoon Taehee vừa đeo kính, lấy một cây bút đỏ từ cốc đựng bút trên bàn. Nhưng trước khi bắt đầu, Jaegyeom kiên quyết từ chối.
“Tôi không muốn. Phiền lắm. Với lại chuyện đó cũng xong rồi.”
“Học từ sai lầm này để không lặp lại sau này.”
“Thế chẳng khác gì mất bò mới lo làm chuồng à.”
“Có gì sai đâu? Nếu mất một con bò quý, việc đứng lên làm chuồng để tránh lặp lại là đáng trân trọng mà.”
Jaegyeom nhìn Yoon Taehee với ánh mắt đầy chỉ trích.
“Được thôi. Anh cứ làm chuồng đi, còn tôi sẽ ra ngoài tìm con bò chạy trốn.”
Xoay cây bút một cách thoải mái, Yoon Taehee khẽ nói.
“Thật ra, trước đó Trưởng Phòng Điều chế đã mắng tôi khá nặng…”
Một trong những điểm khiến Yoon Taehee gây khó chịu là khả năng làm người khác câm lặng, bối rối đến mức không biết đáp lại ra sao. Jaegyeom lập tức im bặt.
“Vậy thì, bắt đầu từ dòng đầu tiên nhé.”
Đồ chó, chữ anh viết như cục cức ấy!
Với vẻ mặt cau có, Jaegyeom kéo ghế lại gần. Yoon Taehee bắt đầu đọc tài liệu, từng dòng một, cẩn thận sửa lỗi.
“Là ‘Truy kích’, không phải ‘Trục dịch’.”
“Biết rồi. Vô tình thôi.”
Yoon Taehee gật đầu nhẹ, giải thích.
“Dù sao thì đây là trừ tà, chứ không phải truy đuổi. ‘Trục dịch’ ấy.”
“Đã bảo là biết rồi mà.”
Yoon Taehee tỉ mỉ chỉnh từng lỗi sai, đánh dấu ngắt câu bằng ký hiệu chữ V nhỏ, ghi chú từ đúng bên cạnh từ sai.
“Ở đây, vì mục đích là yêu cầu thuốc dự phòng chứ không phải báo cáo tình hình, nên phần kể về quản lý không cần giải thích quá chi tiết.”
Jaegyeom soạn email theo cách đó cũng có lý do. Bản mẫu của Kang Yibin quá cứng nhắc và ngắn gọn, thiếu sự ân cần, nên cậu đã cố diễn đạt thân thiện hơn.
“Không làm vậy thì chẳng phải không có thành ý sao?”
“Công việc vốn không cần thành ý đâu.” Yoon Taehee đáp, tay vẫn thoăn thoắt ghi chú bằng bút đỏ.
“Ở đây, thay vì ‘đã cạn kiệt’, nên dùng ‘đã tiêu thụ hết’ để trang trọng hơn…”
Anh tiếp tục giải thích, từng bước một.
“Phần này cần khoảng cách hợp lý.”
“Được.”
“Cậu hiểu chưa?”
Jaegyeom gật đầu.
“Và phần này…”
Dù ban đầu xem đó là việc phiền hà, Jaegyeom dần tập trung vào tờ giấy. Yoon Taehee khẽ liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu, nhận ra ánh mắt cậu đang dán chặt vào mình. Qua cặp kính, đôi mắt anh như xuyên thấu qua vầng trán tròn trịa của Jaegyeom.
“…”
Sau một lúc quan sát trong im lặng, Yoon Taehee tháo kính, rồi như bị hút vào, anh nghiêng người tới, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu. Nụ hôn thoáng qua, nhanh gọn như tiếng ly chạm nhau trong lời chúc. Bất ngờ, Jaegyeom ngẩng phắt đầu lên, như bị giáng một cú mạnh. Không kịp suy nghĩ, cậu đưa tay che chỗ vừa bị hôn và ngả người ra sau.
“…”
Vẫn giữ tay trên trán, Jaegyeom nhìn Yoon Taehee với vẻ chán nản.
Thằng chó này lại làm thế nữa…!
Lần trước là lông mày, giờ là trán. Lần này anh ta sẽ viện cớ gì đây? Khi ánh mắt Jaegyeom híp lại đầy nghi ngờ, Yoon Taehee đáp không chút ngập ngừng.
“Tôi thích nên làm thế đấy.”
Bất ngờ trước lời thừa nhận thẳng thắn, Jaegyeom cứng đờ.
“Và ở đây, phải là ‘nhận thêm’, không phải ‘tiếp thêm’…”
Yoon Taehee tiếp tục, như chẳng có gì xảy ra, cầm bút lên giải thích.
“…”
Mất cơ hội phản bác, Jaegyeom ngập ngừng cúi xuống tờ giấy lần nữa.
Mẹ nó, điên lên mất…
Cậu xoa trán, cố lấy lại tập trung.
_____
Đây mới đúng nghĩa nhóc mập mờ này. Giai đoạn mập mờ là vui nhất~