Hỏa Hồn - Chương 164

“Tập sự Kim Ban Truy đuổi. Vào đây chút nào.”

Yoon Taehee lại một lần nữa gọi Jaegyeom vào phòng chủ nhiệm như thói quen hàng ngày.

Đã mấy ngày trôi qua kể từ sự cố gửi nhầm email. Kể từ hôm đó, Chủ nhiệm Yoon ngày nào cũng bắt Jaegyeom ngồi lại để dạy kèm cách viết email và chỉnh sửa lỗi chính tả. Bài học tưởng chỉ diễn ra một lần thoáng qua, nào ngờ lại kéo dài không dứt.

Hôm nay, lần đầu tiên Yoon Taehee đề xuất một bài kiểm tra chính tả.

“Để xem cậu tiến bộ ra sao, chúng ta sẽ thử bài chép chính tả nhé.”

“Không thích. Không làm.”

Jaegyeom nhăn mặt, thẳng thừng từ chối. Yoon Taehee chẳng hề bất ngờ trước phản ứng ấy. Với tài năng trong nghệ thuật đối nhân xử thế, anh thừa hiểu cách áp dụng ‘cây gậy và củ cà rốt’ đúng thời điểm. Khởi đầu có thể gian nan, nhưng chỉ cần mở lối, mọi thứ sẽ dần suôn sẻ.

Yoon Taehee mở ngăn kéo rồi lấy ra… ‘củ cà rốt’ của mình.

“Người ta bảo khởi đầu là một nửa thành công mà.”

‘Củ cà rốt’ ấy hóa ra là những miếng dán sticker nhỏ nhắn. Anh bóc một chiếc, nhẹ nhàng dán lên mu bàn tay Jaegyeom.

“Cái này… giống hồi viết cảm nghĩ sách nhỉ…”

“Đúng vậy. Vượt qua bài kiểm tra, tôi sẽ thưởng cậu một sticker.”

Đề xuất của Yoon Taehee rất rõ ràng: Sẽ có 10 câu hỏi, chỉ cần trả lời đúng 5 câu là được nhận sticker.

“Thu thập đủ 5 sticker, tôi sẽ tặng cậu một món quà.”

Tai Jaegyeom khẽ động đậy.

Lần trước, dù mọi chuyện kết thúc không rõ ràng, cậu vẫn nhận được một chiếc hộp nhạc. Giờ chỉ cần đúng 5 trong 10 câu là đạt – tiêu chuẩn thật chẳng khó chút nào. Hơn nữa, ‘khởi đầu là một nửa thành công’, cậu đã có một sticker, chỉ cần thêm 4 cái nữa thôi. Jaegyeom bắt đầu lung lay.

“Quà gì vậy?”

“Bí mật.”

Dự đoán của Yoon Taehee quả không sai chút nào. Khi có mục tiêu cụ thể, dù miệng Jaegyeom vẫn càu nhàu, ánh mắt cậu đã ánh lên sự khác biệt. Một tia lửa nhỏ lóe sáng – đó là tinh thần hiếu thắng bẩm sinh. Dù bề ngoài lạnh lùng, thờ ơ, sâu thẳm bên trong, Jaegyeom là người thích chinh phục thử thách và đạt thành tích.

Vậy là lần đầu tiên trong đời, Jaegyeom quyết định thử sức với bài chép chính tả. Cậu ngồi phịch xuống ghế, bất ngờ cầm tài liệu lên, lướt qua nhanh như thể đang ‘học tủ’ cấp tốc.

“Báo tôi khi nào sẵn sàng.”

“Sẵn sàng rồi. Bắt đầu đi.”

Jaegyeom nắm chặt bút, gương mặt toát lên vẻ quyết tâm hiếm thấy. Yoon Taehee giải thích rằng anh sẽ đọc đề từ sách. Đeo kính lên, anh bắt chéo chân, tay cầm cuốn sách, chọn ngẫu nhiên một câu và đọc.

“Anh ấy sở hữu tới ba đôi giày lịch lãm.”

Jaegyeom chăm chú viết, từng chữ hiện lên rõ ràng.

“A…nh…ấy…sở…hữu…tới…ba…đôi…giày…lịch…lãm…”

Cậu vừa đánh vần chậm rãi theo nhịp viết, vừa nắn nót từng nét. Yoon Taehee lặng lẽ quan sát, chờ cậu hoàn thành mới lên tiếng.

“Tiếp nhé?”

Jaegyeom gật đầu ra hiệu.

“Người đàn ông ướt sũng trong cơn mưa bất chợt trông thật thảm thương.”

Ngòi bút của Jaegyeom đột nhiên khựng lại. Cậu thoáng phân vân giữa ‘sũng’ và ’xũng’, “chông” và “trông” theo đúng phần chính tả Yoon Taehee từng giảng giải. Lúc nghe thì tưởng đã nắm rõ, nhưng khi tự viết, cậu lại bối rối, không chắc mình đúng hay sai.

“Tiếp chứ?”

“Khoan đã… Cho tôi xem lại…”

Câu trả lời ‘ướt xũng… chông thật thảm’ mà Jaegyeom viết rõ ràng là sai. Cậu ngẩng lên, ánh mắt dò xét từng biểu cảm trên khuôn mặt Yoon Taehee.

“……”

Hai ánh mắt chạm nhau. Yoon Taehee khẽ nhếch một bên lông mày, như thể đang thách thức. Jaegyeom lập tức tập trung quan sát từng cử động nhỏ nhất trên gương mặt anh. Một cuộc đấu trí thầm lặng bất ngờ diễn ra. Như võ sĩ quyền anh thăm dò đối thủ, cậu lấy tẩy xóa đi, rồi viết lại.

[ướt xũng… trông thật thảm]

Viết xong, cậu liếc nhìn Yoon Taehee lần nữa.

“……”

Phân tích biểu cảm đối phương, Jaegyeom lại xóa, viết lại lần nữa.

[ướt sũng… trông thật thảm]

Lần này, ánh mắt cậu lén lút như kẻ trộm rình qua khe cửa.

“……”

Cuối cùng, Yoon Taehee không giữ nổi vẻ nghiêm túc. Nụ cười bật ra, buộc anh phải cúi mặt xuống. Hiển nhiên, câu sửa lại là đúng. Jaegyeom nở nụ cười đắc ý.

Nắm được quy luật, cậu tự tin ra hiệu.

“Tiếp đi nào!”

Yoon Taehee cười lớn đến mức không thể đọc tiếp ngay.

“Đợi đã… Thế này là ăn gian đấy nhé?”

“Sao gọi là ăn gian? Đây là trực giác nhạy bén!”

Ai ngờ bài chính tả lại biến thành một trận chiến tâm lý đầy kịch tính. Yoon Taehee quyết định thêm luật mới.

“Từ giờ không được rời mắt khỏi giấy.”

Jaegyeom lẩm bẩm, giọng bất mãn.

“Khắt khe thế… Anh có viết đáp án lên trán đâu…”

Vẻ mặt khó chịu, cậu vo viên tẩy nhỏ, khẽ thổi về phía Yoon Taehee. Nhưng mắt vẫn dán chặt vào tờ giấy, cậu yêu cầu.

“Hiểu rồi. Đọc tiếp đi.”

Đúng phong cách Jaegyeom – một khi đã chấp nhận luật chơi, cậu tuân thủ nghiêm túc đến lạ.

“Chàng trai ấy đẹp đến mức khiến trái tim bao thiếu nữ rung động.”

“Chàng… trai… ấy… đẹp… đến… mức…”

Yoon Taehee chống cằm lên bàn, ánh mắt chăm chú dõi theo Jaegyeom đang miệt mài chép từng chữ. Một ý nghĩ tinh nghịch chợt lóe lên. Chờ cậu viết xong, anh lật sang trang sách mới, giọng điềm nhiên.

“Em ăn gì mà đẹp thế nhỉ?”

Câu này hoàn toàn là anh tự bịa, chẳng có trong sách.

“Em… ăn… gì… mà… đẹp… thế… nhỉ…”

Jaegyeom cúi gằm vào vở, người khom xuống như muốn xuyên thủng trang giấy, trán nhăn tít. Tiếng ngòi bút chì sột soạt vang lên rõ ràng.

“Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã thích em rồi.”

“Ngay… từ… lần… đầu… gặp… mặt…”

“Chỉ một ánh nhìn đầu tiên ấy, anh đã muốn chiếm đoạt em làm của riêng.”

Ban đầu chỉ là tò mò đơn thuần. Rồi ánh mắt cứ vô thức dõi theo. Chàng trai ấy lúc như ông lão mỏi mòn, lúc lại ngây thơ tựa trẻ nhỏ. Một kẻ kiệt sức nhưng mang trong mình sự thuần khiết lẫn điềm tĩnh kỳ lạ, luôn khiến Yoon Taehee rùng mình khó hiểu.

Đã có lúc anh nghĩ chỉ cần ngắm cậu như ngắm một bức tượng là đủ. Nhưng cũng có lúc anh muốn vấy bẩn, muốn hủy hoại cậu từ đầu đến chân. Cảm giác ấy nảy sinh ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Jaegyeom luôn đẩy Yoon Taehee vào hai cực cảm xúc đối lập.

‘Nếu không tìm ra cách hóa giải, ngài tính sao đây?’

Giọng Paehyeon bất chợt vang lên trong tâm trí.

“……”

Nụ cười thoáng hiện trên mặt Yoon Taehee dần tắt lịm.

Trước khi quyết định không để Jaegyeom chết, anh từng phủ nhận chính mình, chối bỏ mọi cảm xúc, xóa sạch quá khứ. Mười năm dài đằng đẵng tan biến trong chớp mắt. Mỗi ngày trôi qua, Yoon Taehee càng thêm sốt ruột.

Nếu cứ mãi không tìm ra cách…

Vốn là người luôn dự đoán điều tồi tệ nhất và chuẩn bị đối phó, vậy mà từ khi nào, chỉ cần nghĩ đến việc Jaegyeom biến mất, anh đã thấy đau đớn khôn nguôi. Mỗi lần như thế, bộ óc sắc sảo của nhà thiết kế tài ba bỗng ngừng hoạt động, chìm vào vực sâu tuyệt vọng. Một nỗi đau thấu xương, một sự bất lực tận cùng.

Lần đầu tiên trong đời, Yoon Taehee mong thời gian trôi chậm lại. Với kẻ từng sống chỉ để mơ về ngày trả thù, đây là khát khao xa lạ đến lạ lùng.

Mỗi khoảnh khắc bên cậu đều ngọt ngào đến nao lòng, ngọt đến mức khiến anh đau đớn. Cậu – người anh từng tiếp cận vì ý định trả thù – lại mang đến những ngày tháng rực rỡ, chẳng chút liên quan đến hận thù.

Chiếc khóa trái tim đóng chặt bao năm được mở tung, cảm xúc tuôn trào khiến anh lần đầu tiên biết thế nào là ‘sống thật sự’. Từ khi thừa nhận tình cảm của mình, Yoon Taehee cảm nhận được sự viên mãn và bình yên chưa từng có.

Chỉ cần ở bên cậu là đủ. Lời nói ‘tôi không cần cậu làm bất cứ điều gì’ xuất phát từ tận đáy lòng anh.

Cuộc đời Yoon Taehee vốn là ‘chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất’, chứ không phải ‘mong chờ điều tốt đẹp’. Kẻ luôn sẵn sàng đối mặt với tình huống xấu nhất ấy chẳng biết hy vọng là gì. Vì vậy, anh chẳng đòi hỏi nhiều. Nghịch lý thay, với Yoon Taehee, tình cảm của Jaegyeom không phải điều quan trọng nhất. Chính tình cảm trong lòng anh mới là thứ quý giá vô ngần.

Không gì trên đời này ngăn được trái tim anh.

Kể cả cậu. Kể cả chính cậu…

‘Chỉ cần chiếm được trái tim người đó là đủ, không phải sao?’

Nhưng nếu… cậu cũng có tình cảm với anh thì sao? Nếu cậu cũng như anh, cùng ấp ủ khát khao đồng hành lâu dài? Nếu điều đó thành sự thật…

Yoon Taehee bất giác thốt lên những lời không kìm nén nổi.

“Mỗi lần nhìn thấy em, anh lại thầm cảm ơn vì mình đã sống sót.”

“Mỗi… lần… nhìn… thấy…em…”

Ánh mắt anh đắm đuối dõi theo từng nét bút của Jaegyeom đang chăm chú ghi chép.

“Có lẽ anh được sinh ra trên đời này là để gặp em.”

“Anh… được… sinh ra… là để…”

Cảnh tượng cậu cần mẫn viết từng lời anh nói khiến trái tim anh xao động.

“Mỗi ngày bên em đều quý giá như sinh nhật.”

“Mỗi… ngày… bên… em… sinh nhật…”

Ngòi bút Jaegyeom bỗng khựng lại.

Gì thế này?

Ban đầu, cậu chỉ mải miết chép mà không để ý nội dung. Nhưng giờ đây, cậu chợt nhận ra điều bất thường. Yoon Taehee vốn chỉ đọc câu văn trong sách, vậy mà từ lúc nào, nội dung đã hoàn toàn đổi khác.

Chớp mắt vài lần, Jaegyeom quyết định viết nốt câu cuối. Chỉ còn một câu nữa là xong bài kiểm tra. Cậu điều chỉnh cách cầm bút, chuẩn bị tiếp tục…

“Vì vậy… em có thể dành cho anh chút tình cảm được không?”

Rắc!

Ngòi bút gãy làm đôi.

“……”

Bàn tay cậu khẽ run. Jaegyeom ngẩng lên, bối rối. Yoon Taehee đã khép sách lại từ bao giờ, nhìn cậu bằng ánh mắt khó đoán.

“……”

“……”

Hai ánh mắt khóa chặt trong khoảnh khắc im lặng.

“Đã… đủ mười câu rồi…”

Jaegyeom vô thức cúi mặt, đôi môi khẽ run rẩy

“…Ừm.”

Yoon Taehee đóng sách lại, với tay lấy cuốn vở từ tay cậu.

Phải rồi. Những lời vừa thốt ra không nên tồn tại. Một sự lệch hướng. Câu hỏi vượt quá giới hạn. Lời bày tỏ đi quá xa. Khao khát không đúng quy tắc. Kỳ vọng thừa thãi.

Anh bắt đầu chấm bài, gương mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

_____ 

Simp z tròi~

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo