Yoon Taehee chợt bừng tỉnh sau một thoáng mất ý thức, chỉ để nhận ra mình đang chìm trong bóng tối. Dù nháy mắt bao nhiêu lần, anh vẫn không thấy được gì – một tấm vải dày như khăn trùm che kín đôi mắt, cắt đứt hoàn toàn tầm nhìn. Chân tay anh bị trói chặt, dây da siết cứng cổ tay, cổ chân. Dù dồn sức giãy giụa, cơ thể anh vẫn bất động, chỉ có cổ là xoay được đôi chút.
Anh ngồi trên một chiếc ghế bành êm ái, sự thoải mái trái ngược hẳn với cảm giác gò bó từ những dây trói. Dựa vào xúc giác, anh vặn vẹo cổ tay, cố tìm cách nới lỏng dây, thì bất chợt một cơn đau nhói ran lên từ khuỷu tay.
Bỗng, từ đâu đó gần bên, một giọng nói cất lên.
“Giãy giụa cũng vô ích thôi. Đừng phí sức.”
Giọng nói ấy thuộc về Kim Yegwoon.
Vẫn còn mơ màng sau cơn mê, Yoon Taehee kéo dài giọng hỏi.
“Ông đang làm gì với tôi vậy?”
“Tôi đang lấy máu của cậu.” Kim Yegwoon đáp, giọng bình thản như nói chuyện thường ngày.
Lúc này, Yoon Taehee mới nhận ra hai cánh tay mình bị cắm kim. Khi tập trung cảm nhận, anh rõ ràng cảm thấy sự khó chịu từ những chiếc kim lớn đâm sâu vào da thịt.
“À… thảo nào tôi thấy chóng mặt…” Anh lẩm bẩm, đầu cúi gục xuống trong cơn choáng váng.
Ngay lúc ấy, một tên thuộc hạ bước tới, thô bạo nắm lấy cằm anh, ép miệng anh mở ra. Một thứ chất lỏng lạ lùng tràn vào, khiến anh ho sặc sụa. Đó là chai champagne anh từng uống như đồ uống khai vị, giờ anh nhận ra nó đã bị pha thêm loại xịt gây tê quỷ khí. Họ buộc anh uống tiếp để duy trì tác dụng, giữ cho quỷ khí trong cơ thể không tan biến trong lúc lấy máu.
Vừa khịt mũi, Yoon Taehee vừa hỏi.
“Rốt cuộc ông đã lấy bao nhiêu máu của tôi rồi? Tôi không muốn chết vì mất máu đâu.”
Rồi anh tiếp tục, giọng pha chút tò mò.
“Cơ mà ông là ai? Có phải quý tài không?”
Câu hỏi ấy thực sự xuất phát từ sự hiếu kỳ. Dù biết đây có thể là cái bẫy, anh vẫn tự nguyện bước vào, muốn điều tra xem có kẻ nào trong nội bộ Sở Narye phản bội hay không.
Kang Yibin từng nói nhiệm vụ này đến từ Trưởng ban Ám hành, nhưng mọi thứ quá mờ ám, đầy nghi vấn. Nếu đây là âm mưu nội bộ, anh cần xác định kẻ chủ mưu và mục đích của chúng.
“Không, tôi là người thường.”
Kim Yegwoon lắc đầu nhẹ, rồi hạ giọng.
“Còn về năng khiếu bẩm sinh… thì…”
“Ý ông là sao?”
Yoon Taehee nghiêng đầu, chờ đợi lời giải thích. Nhưng thay vì đáp, Kim Yegwoon rút từ túi sau một tờ giấy, đặt lên người anh. Vừa niệm một câu thần chú, tờ giấy lập tức bốc cháy, hóa thành tro và tan biến trong không khí.
Kim Yegwoon nhìn anh, mắt ánh lên kinh ngạc.
“Thật không thể tin nổi… Cậu là một vật chứa hoàn hảo hơn cả tưởng tượng! Đúng là những quý tài mạnh nhất đều thuộc Ban Trục dịch của Sở Narye. Đây là lần đầu tôi thấy phản ứng mãnh liệt thế này. Haha, có lẽ cậu là quý tài mạnh nhất tôi từng gặp!”
Yoon Taehee khẽ lắc đầu.
“Chà, chưa chắc đâu. Còn người khác mạnh hơn tôi.”
“Trông cậu khiêm tốn hơn vẻ ngoài đấy.”
“Không phải khiêm tốn. Là tự đánh giá khách quan thôi.”
Yoon Taehee cười khẩy, lẩm bẩm như tự nhủ.
“Có lẽ cách đây một, hai tháng thì đúng vậy. Nhưng giờ thì không.”
“Hử?” Kim Yegwoon tỏ vẻ khó hiểu.
“Ông không biết đâu, nhưng có người vượt xa tôi…” Yoon Taehee bỏ lửng câu nói, rồi bất ngờ hỏi.
“Dù sao thì, tại sao giờ ông lại lấy máu tôi?”
Anh ho khẽ, vẫn còn nghẹn từ thứ chất lỏng vừa nãy.
“Vì tôi muốn ban cho cậu sự vĩnh hằng.” Kim Yegwoon tuyên bố, giọng điệu đầy kiêu hãnh.
“Cái gì?” Yoon Taehee khựng lại, ngẩng đầu lên. “Ý ông là sao?”
Kim Yegwoon bật cười lớn, giọng chuyển sang vẻ nhân từ.
“Hổ chết để lại da, người chết để lại tên. Nhưng tên tuổi rồi cũng phai mờ theo năm tháng. Còn cậu, cậu sẽ sống mãi trên mảnh đất này. Hãy biết ơn vì được chọn làm chiếc bình của Thầy.”
“‘Thầy’?” Yoon Taehee nhíu mày trước từ ngữ lạ lẫm. “Thầy của ông là ai?”
“Là người vĩ đại đã thấu hiểu mọi chân lý của thế gian.” Kim Yegwoon dang rộng tay, cười rạng rỡ.
“Linh hồn của Thầy trường tồn, nhưng thân xác thì không tránh khỏi tàn phai, chỉ là lớp vỏ, một vật tiêu hao dần mòn. Vì vậy, Thầy cần một chiếc bình mới, và để tạo ra nó, cần một quý tài mạnh mẽ làm vật tế. Đó chính là cậu.”
Yoon Taehee bất giác bật người dậy, nhưng rồi rên lên, ngã vật xuống ghế. Cảm giác kim xoáy trong da thịt khiến đầu óc anh quay cuồng.
“Thầy của ông… đã đạt được sự sống vĩnh hằng thật sao?”
“Đúng vậy.”
Dưới lớp vải che mắt, đôi mắt Yoon Taehee mở to.
“Làm sao… Thầy ông làm thế nào để có được sự sống vĩnh hằng?”
Thấy Yoon Taehee vốn luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, lần đầu lộ rõ vẻ sửng sốt, Kim Yegwoon nhướng mày.
“Haha, cậu ngạc nhiên à? Cũng dễ hiểu thôi, chuyện này khó tin mà.”
Ông ta gật đầu, rồi tiếp tục.
“Nhưng điều đó chỉ khả thi nếu cậu trở thành một phần của Thầy. Thân xác rồi sẽ về với đất, nhưng nếu làm chiếc bình của Thầy, cậu sẽ không bao giờ chết. Cậu sẽ sống mãi cùng Thầy, hòa làm một với người. Đó là vinh dự tối thượng.”
Lý do Yoon Taehee ngoan ngoãn để Kim Yegwoon nắm lấy tay là bởi anh tính rằng, rơi vào bẫy và chịu đựng như thế này sẽ mang lại lợi ích đa chiều. Ngay từ đầu anh đã yêu cầu được đối xử thô bạo để tạo ấn tượng mình bị thương nặng. Hình ảnh mà Yoon Taehee hướng đến là một con chó trung thành của Sở Narye. Sau vụ việc này, trụ sở chính sẽ cảm thấy mắc nợ anh, và khi anh sau này đánh cắp mộc bài hay hoạt động với tư cách thành viên Bích Tà Đoàn, sẽ dễ dàng tránh được sự nghi ngờ từ trụ sở.
Nhưng anh chưa từng nghĩ mình sẽ nghe được câu chuyện về sự trường sinh ở đây. Đây là một phát hiện ngoài dự đoán. Sự bất tử của Jaegyeom và sự vĩnh cửu của ‘Thầy’ – liệu có mối liên hệ nào chăng?
“…….”
Anh cố kìm nén sự xáo động, giữ đầu óc tỉnh táo.
“Vị vĩ đại đã giác ngộ mọi chân lý của thế gian…”
Anh cần thêm thông tin. Quyết định khiêu khích Kim Yegwoon, anh mỉm cười.
“Tôi không biết Thầy ông là ai, nhưng nếu thực sự đã thấu hiểu mọi chân lý, sao lại dùng chiêu trò hèn hạ thế này để bám víu sự sống? Hãy nói với Thầy ông rằng, thay vì cố lê lết sống mãi, nhường chỗ cho thế hệ sau mới là đạo lý. Dù biết hết chân lý, có lẽ vẫn thiếu khôn ngoan ở điểm này.”
“Im mồm!”
Kim Yegwoon gầm lên, thái độ khoan dung biến mất. Ông ta tát mạnh vào má Yoon Taehee, khiến đầu anh hất sang một bên.
Hiệu quả khiêu khích vượt xa dự tính.
“Đừng dám báng bổ Thầy ta!”
Kim Yegwoon như hóa thành người khác, cơn giận bùng nổ. Ông ta liên tục vung tay, những cái tát vang như sấm. Sau vài cú đánh, Yoon Taehee chậm rãi ngẩng đầu, liếm vết máu trên môi rách, anh lẩm bẩm.
“Tôi đã bảo đừng đụng vào mặt tôi…”
Sự nhạy cảm thái quá của Kim Yegwoon khi nhắc đến Thầy cho thấy ông ta không phải kẻ tầm thường.
“Tôi đã cảnh báo rồi mà anh không nghe…”
Yoon Taehee cúi đầu, thì thầm.
“Sao lại thế nhỉ? Rồi ông sẽ hối hận…”
Anh không rõ mình đã bị lấy máu bao lâu, nhưng cơ thể đã chạm đến giới hạn. Tầm nhìn mờ đi, đầu óc quay cuồng, sức lực dần rời bỏ tứ chi. Trong lúc nói chuyện, Kim Yegwoon vẫn kiểm tra và thay túi máu, nhưng anh không biết đã bao nhiêu túi được đổ đầy – chỉ thấy chúng đã quá nửa.
Đã đến lúc hành động.
Chắc hẳn Sở Narye đã nhận tin anh bị bắt, có thể đang cử người đến. Anh phải xử lý trước khi họ xuất hiện, vì không ai được biết vũ khí thật sự của anh: chiếc vòng tay trên cổ tay, thứ cho phép triệu hồi linh quỷ. Từ đầu, anh đã định dùng nó để để Kim Yegwoon bắt mình. Dù quỷ khí bị phong tỏa, chiếc vòng vẫn là chỗ dựa.
Nhưng với cổ tay bị trói, anh không thể đếm chuỗi ngọc, buộc phải gọi ngẫu nhiên một linh quỷ. Tốt nhất là Pahyeon hay Daga – họ sẽ giải quyết gọn gàng. Sau đó, anh sẽ từ tốn moi thêm tin tức về Thầy và sự trường sinh. Nếu cần, anh sẽ dùng sức mạnh ép Kim Yegwoon khai ra.
Ngay khi Yoon Taehee chuẩn bị triệu hồi, bộ đàm trên thắt lưng Kim Yegwoon đột nhiên ré lên.
[Thưa đại nhân! Có chuyện lớn rồi!]
Giọng Trưởng phòng Jung đầy hoảng loạn. Kim Yegwoon giơ bộ đàm lên.
“Tầng 1… có kẻ điên…”
Tiếng đổ vỡ ‘bụp đốp’ xen lẫn những tiếng hét mơ hồ: ‘Cái gì? Chuyện gì vậy?’, ‘Bắt hắn lại!’ Dù không rõ lời, sự hỗn loạn vẫn hiện rõ. Kim Yegwoon ngạc nhiên nhìn bộ đàm.
[Đừng lên đây! Các người làm gì thế? Ngăn hắn lại!]
“Trưởng phòng Jung, có chuyện gì?”
Trưởng phòng Jung run rẩy, giọng đầy hoảng sợ, giải thích.
[Có một kẻ điên xông vào, máu chảy lênh láng…]
“Ai? Rốt cuộc là ai?”
[Là… là…]
Câu nói tiếp theo khiến Yoon Taehee chết lặng.
[Hắn tự xưng là ‘Tân nương’ và đòi trả lại ‘Kẻ ngốc’…]
_____
Cảm ơn các bồ đã ủng hộ bộ truyện nhìu nha~ (*´∀`) Tui đọc hết cmt của các bồ rồi~
Sắp đến 30/4 các bồ có muốn bão chương không?
Mấy chương mới đủ đọc 5 ngày bây giờ? Cmt để tui tham khảo nhe
(๑´ڡ`๑)