Hỏa Hồn - Chương 172

[Hắn tự xưng là ‘Tân nương’ và đòi trả lại ‘Kẻ ngốc’…]

Yoon Taehee đang chuẩn bị triệu hồi Linh quỷ, chợt khựng lại khi những lời nói vang lên từ bộ đàm.

“Cái gì? Ai cơ?” 

Kim Yegwoon nhíu mày hỏi lại. Ngược lại, chỉ một câu nói ấy thôi cũng đủ để Yoon Taehee nhận ra kẻ đột nhập là ai.

Lẽ nào… rõ ràng đã bảo cậu ấy quay về tổng bộ rồi mà… Yoon Taehee cúi đầu, tay siết chặt tay vịn ghế. Kế hoạch hỏng rồi.

Đầu óc anh xoay chuyển dữ dội. Nếu Jaegyeom đã xuất hiện ở đây, việc triệu hồi Linh quỷ sẽ trở thành một canh bạc nguy hiểm. Anh đã quyết tâm giấu cậu thân phận thật sự – thủ lĩnh Bích Tà Đoàn – nên để Jaegyeom chứng kiến cảnh anh điều khiển Linh quỷ là điều tuyệt đối không thể xảy ra. Qua bộ đàm, anh nghe thấy tiếng rên rỉ xen lẫn thông tin Jaegyeom đang chảy máu. Dù không thể sử dụng quỷ khí, trái tim anh vẫn rối loạn vì lo lắng cho sự liều lĩnh của cậu. Nhịp tim đập thình thịch, như muốn phá vỡ lồng ngực.

Nhận thấy Yoon Taehee vốn luôn giữ vẻ điềm tĩnh, bỗng nhiên dao động, Kim Yegwoon nheo mắt, dán chặt ánh nhìn nghi ngờ vào anh. 

“Cậu đã gọi đồng bọn đến, phải không?” 

Yoon Taehee im lặng một thoáng, rồi bình thản đáp. 

“Không, tôi không biết gì về chuyện này.” 

Kim Yegwoon hừ lạnh, giọng đầy chế nhạo. 

“Nếu vậy thì thật kỳ lạ.” 

Ông ta không tin lời anh chút nào. Kẻ xâm nhập đã đến, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng. Không chần chừ, Kim Yegwoon lập tức ra lệnh qua bộ đàm, triệu tập lực lượng bảo vệ.

“Á á á! Tránh xa ra!” 

Bất ngờ, tiếng la hét thất thanh vọng từ bên ngoài, hành lang bỗng chốc hỗn loạn. Kim Yegwoon cau mày nhìn về phía cửa thì…Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa bật tung. 

Kẻ xâm nhập bước vào, một thiếu niên lạ mặt, người đầy máu, tay nắm chặt con dao. Từ vết thương sâu hoắm trên vai, máu tuôn ra không ngừng, tạo nên một hình ảnh vừa rùng rợn vừa quái dị.

“……” 

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Kim Yegwoon cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đôi mắt thiếu niên ánh lên sự điên cuồng khó lường, lướt qua ông ta và dừng lại ở Yoon Taehee – người đang bị trói chặt trên ghế phía sau.

“Cậu là ai?” 

Kim Yegwoon gằn giọng hỏi, nhưng Jaegyeom chẳng buồn đáp, chỉ chăm chăm nhìn Yoon Taehee.

Yoon Taehee ngồi đó, quần áo xộc xệch, mái tóc vuốt lên rối loạn, môi rách toạc. Nhìn thấy anh bị cắm kim vào tay, tứ chi bị trói chặt, Jaegyeom cảm giác máu nóng trào lên đỉnh đầu. Cơn giận dữ bùng cháy, thôi thúc cậu muốn xé xác kẻ đã gây ra cảnh này. 

“Còn đứng đó làm gì? Mau lôi hắn ra ngoài!”

Kim Yegwoon, sững sờ trước vẻ ngoài ghê rợn của Jaegyeom, hét lên. Đám vệ sĩ vội vã lao vào, túm lấy cậu.

“Bỏ ra, lũ chó chết, trước khi tao giết hết!”

Jaegyeom vung dao chém loạn xạ vào đám vệ sĩ, đồng thời giáng những cú đá không khoan nhượng vào cánh cửa sắt. Bịch, bịch! Đám vệ sĩ bị hất văng, kêu la thảm thiết rồi ngã nhào.

“Cướp dao của hắn!” 

Một vệ sĩ nhanh chân đá mạnh vào tay Jaegyeom, khiến con dao rơi xuống sàn. Nhưng cậu chẳng màng, lao thẳng vào đám người trước mặt.

“Chúng mày… là cái thá gì…” 

Jaegyeom túm cổ áo một gã vệ sĩ, quật mạnh xuống đất, rồi điên cuồng đấm đá. Gã vùng vẫy vô vọng, tứ chi run rẩy. Với ánh mắt hung tợn, Jaegyeom lúc này chẳng khác gì một con thú hoang.

“Đệt mẹ chúng mày là cái thá gì… dám…” 

Mỗi lời cậu gầm lên kèm theo một cú đấm nặng nề giáng vào mặt gã vệ sĩ. Những đòn đánh không chút nương tay trút xuống như mưa, dù vết thương trên vai cậu nhức nhối dữ dội. Cậu vẫn cắn răng chịu đựng.

Lúc này, cả người Jaegyeom đã nhuốm đỏ máu. Từ đầu đến giờ, một luồng quỷ khí yếu ớt dần hình thành trong tay cậu. Nhưng để khôi phục hoàn toàn, cậu cần thêm thời gian – thứ mà cậu không có. Cậu đã liều đâm dao vào vai để kích thích quỷ khí, nhưng máu chảy quá nhiều, trong khi quỷ khí hồi phục chậm chạp hơn dự tính.

Gã vệ sĩ trong tay cậu ngất lịm. Jaegyeom đánh gã đến thừa sống thiếu chết, rồi hất sang một bên như vứt rác. Cậu đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc lạnh. Ban đầu chỉ có ba, bốn tên, nhưng giờ đám vệ sĩ đông hơn gấp bội, kéo đến theo lệnh của Kim Yegwoon. Để đến được chỗ Yoon Taehee, cậu phải hạ hơn hai mươi tên. Chỉ là lũ tép riu, nhưng chúng đang cản đường, khiến cậu càng thêm cáu tiết.

Giết hết chúng cũng chẳng làm cậu hả giận, mà đánh từng tên thì quá mất thời gian. Trong mắt Jaegyeom, Yoon Taehee trông như sắp chết đến nơi. Thực ra, anh chỉ bị tát vài cái, nhưng cậu không hề hay biết, chỉ càng thêm sốt ruột.

Đám vệ sĩ dường như khiếp sợ Jaegyeom, không dám tiến lên cũng chẳng dám lùi, chỉ đứng ngập ngừng. Bất chợt, cậu thò tay vào trong áo vest với vẻ mặt lạnh tanh. Đám vệ sĩ tưởng cậu rút vũ khí, bản năng lùi lại. Một gã gan góc rút súng bắn điện, hét lớn.

“Bỏ… vũ khí xuống và lùi lại! Tao cảnh cáo rồi đấy!”

Bất chấp, Jaegyeom rút mạnh một thứ từ ngực áo. Đám vệ sĩ ngơ ngác khi nhận ra vật trong tay cậu. Nó không phải vũ khí, quá nhỏ bé để gọi là vũ khí.

“Đó… là ná cao su?”

Jaegyeom cầm chiếc ná cao su, món đồ một đứa trẻ làm rơi ở sự kiện trước đó. Đám vệ sĩ bối rối trước thứ kỳ lạ ấy. Cậu giơ ná lên, khiến chúng giật mình lùi thêm bước nữa. Với kỹ năng bắn cung điêu luyện, Jaegyeom kéo căng dây ná, nhắm thẳng vào Kim Yegwoon.

Vút…

Một vật nhỏ xé gió lao đi. Kim Yegwoon, đứng gần đó, theo phản xạ giơ tay che đầu. Vật thể trúng chính xác thái dương ông ta rồi rơi xuống. Dù trúng đích, cú va chạm không quá đau vì khoảng cách xa. Kim Yegwoon cứng người, cúi xuống nhặt thứ vừa rơi.

“Cái gì đây?”

Kim Yegwoon xem xét vật nhỏ tròn, dẹt, ánh lên màu bạc. Một vệ sĩ bên cạnh nuốt khan, thì thào.

“Cái này… trông giống pin cúc áo thì phải?”

Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt Yoon Taehee nãy giờ ẩn sau lớp vải che, nghe vậy từ từ mở to.

“Này, Yoon…!”

Jaegyeom định hét lớn tên anh, nhưng chợt khựng lại, nuốt vội lời. Nếu gọi tên thật, lũ khốn này có thể lần ra anh ta sau này. Cậu đổi cách gọi.

“Này, đồ… Kẻ ngốc…! Hôm nay là ngày 27 tháng 6, lũ chó chết!”

Yoon Taehee giật mình, ngẩng phắt đầu lên. Tầm nhìn bị che khuất, anh chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán. Nghe tiếng hét của Jaegyeom, anh ngẩn ra một lúc, rồi cúi đầu, cắn chặt môi. 

Không thể đến gần thì cứ bắn thôi, lúc trước đã từng làm thế rồi, phải không?

Anh lập tức hiểu ý Jaegyeom. Không nhịn được, Yoon Taehee bật cười, vai rung lên khẽ. Kim Yegwoon cau mày.

“Cậu cười gì vậy?”

“Ừ, thực ra tôi nói dối đấy.” Yoon Taehee thành thật đáp.

“…Ý cậu là sao?”

“Người đó… là người tôi quen.”

Anh mỉm cười, nói tiếp.

“Giới thiệu với ông nhé. Một tay bắn tỉa cực kỳ sexy.”

“Cái gì?” Kim Yegwoon nhíu mày khó hiểu.

“Nghe thấy không? Hôm nay là ngày 27 tháng 6 đấy.”

“…Thì sao?”

“Anh không biết hôm nay là ngày gì sao?”

Yoon Taehee im lặng, khẽ cười một lúc, rồi thở dài, thì thầm.

“Mậu tuất lục nguyệt kế vị sóc, nhị thập thất……Yoon Taehee kết thúc thời hạn Ẩn luân.”

Ầm ầm ầm——!

Viên pin cúc áo trong tay Kim Yegwoon phát nổ. Đèn huỳnh quang vỡ tan, cửa kính nát vụn, trần nhà sụp xuống ầm ầm. Một vụ nổ lớn xảy ra.

Thứ pin cúc áo ấy chính là ‘Pin ẩn luân’.

Vừa nãy, Jaegyeom đã lấy nó từ hộp điều khiển trong xe sedan. Nhớ lại lần cùng Yoon Taehee cướp chiếc nhẫn quỷ ám ở bữa tiệc, khi anh dùng ghim cài bộ đàm và pin ẩn luân từ hộp điều khiển, cậu nảy ra ý tưởng. Nếu giờ không thể dùng quỷ khí, vậy thì dùng quỷ khí tích trữ từ trước thì sao?

Jaegyeom, bị vùi trong đống đổ nát, rên rỉ lảo đảo đứng dậy.

“Cái… cái gì thế này…”

Xung quanh là cảnh tượng hỗn loạn. Pin ẩn luân phát nổ đã thổi bay nửa tòa nhà. Sức phá hoại vượt xa tưởng tượng. Viên pin ẩn luân cậu tình cờ lấy được lại là thứ mạnh nhất trong số những viên Yoon Taehee sở hữu, chứa đựng lượng quỷ khí khổng lồ với sức sát thương kinh khủng.

Khuôn mặt Jaegyeom trắng bệch.

_____

:))))) cười chết. Anh hùng cứu mỹ nhân~

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo