Hỏa Hồn - Chương 174

“Tôi sẽ cho ông biết ông đã đụng vào ai.”

Yoon Taehee lẩm bẩm, kéo lê thanh trường kiếm, tạo ra âm thanh kim loại chói tai.

“Cái… cái gì…”

Kim Yegwoon ôm chặt đầu, cơ thể run rẩy không ngừng. Một người đàn ông trong trang phục cổ xưa bất ngờ xuất hiện rồi hóa thành kiếm, một cảnh tượng khó tin dù chính mắt ông ta chứng kiến. Việc hiến tế pháp sư trừ tà cho Thầy của ông đã được thống nhất trong Sở Narye, nhưng chưa từng có ai yêu cầu một thứ tế phẩm như thế này. Trên đời này lại có chuyện pháp sư trừ tà điều khiển quỷ thần chứ? Hơn nữa, đó không phải tạp quỷ mà là linh quỷ…

Thanh trường kiếm không biết nên gọi là vũ khí hay quỷ thần, được rèn sắc đến mức có thể chém đứt một sợi tóc rơi xuống. Nó tỏa ra quỷ khí âm u, nặng nề, khiến không khí xung quanh như đặc quánh lại.

Yoon Taehee cầm kiếm bước nhanh về phía Kim Yegwoon. Ông ta đang co rúm trong đống đổ nát, mặt tái mét, vội vàng lùi về góc tường. Ôm chặt đầu, Kim Yegwoon run rẩy hét lên.

“Á! Đừng… đừng đến!”

Bàn tay Yoon Taehee, đang định vung kiếm, khựng lại giữa không trung. 

Không, không phải vậy. Không nên như thế này…”

Anh nhận ra mình không thể dễ dàng tước đoạt mạng sống của ông ta. Ít nhất, phải trả lại đúng những gì đã nhận. Với một động tác dứt khoát, Yoon Taehee ném mạnh thanh kiếm sang một bên. Tiếng kim loại va chạm vang lên khi kiếm lăn lông lốc trên sàn.

Chắc chắn, trong giây lát, anh đã mất lý trí.

Đầu óc Yoon Taehee, thứ chưa bao giờ ngừng suy nghĩ dù chỉ một khoảnh khắc, giờ đây như bị bao phủ bởi màn sương mù trắng xóa. 

“Xin lỗi, tôi hơi cáu. Chờ một chút.”

Anh lẩm bẩm, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Đó là lời xin lỗi muộn màng gửi đến Paehyeon đang hóa thành kiếm, vì hành động ném kiếm vừa rồi. Yoon Taehee dùng mu bàn tay quệt vội vệt máu chảy xuống từ trán, rồi tháo chiếc đồng hồ đeo ở cổ tay trái. 

“Không thể tùy tiện giết người được.”

Yoon Taehee tự nhủ, bỏ thanh kiếm sang một bên. Với vẻ mặt lạnh tanh, anh nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, rồi túm lấy cổ áo Kim Yegwoon. Khẽ lắc tay, chiếc đồng hồ kim loại kêu lách cách. Tì một đầu gối lên bụng ông ta để giữ tư thế, Yoon Taehee bắt đầu đấm túi bụi.

“Không muốn cắn trúng lưỡi thì nghiến chặt răng vào.”

Dù quỷ khí bị phong tỏa, những cú đấm tay không của Yoon Taehee vẫn mang sức mạnh đáng gờm. Xét về sức mạnh thuần túy, anh không hề thua kém Jaegyeom. Đôi mắt Yoon Taehee lóe lên cơn giận dữ đáng sợ khi anh điên cuồng đấm đá Kim Yegwoon như bị quỷ ám. Vẻ mặt anh tập trung, dồn hết sức nặng cơ thể vào từng cú đấm, toát ra sự cuồng nộ và ác ý câm lặng – một sự thù hận trần trụi.

Dù xương sườn đã gãy, anh không cảm thấy đau đớn. Yoon Taehee vung nắm đấm như một người điên, mãi một lúc sau mới dừng lại. Lúc này, Kim Yegwoon đã trở thành một bộ dạng thảm hại, nằm bẹp dí trên đất. Cuối cùng, Yoon Taehee điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, lạnh lùng nhìn xuống kẻ nằm dưới chân mình. Đó là ánh mắt của kẻ áp bức nhìn xuống kẻ ở vị trí thấp nhất.

Kim Yegwoon, gần như mất hết ý thức, van xin.

“Xin hãy tha cho tôi…”

Yoon Taehee, với vẻ mặt lạnh tanh, nhìn chiếc đồng hồ trên nắm đấm. Anh ném nó sang một bên, rồi nhặt lại thanh trường kiếm. Dùng bàn tay đẫm máu vuốt ngược mái tóc lòa xòa, anh tiến đến chỗ Kim Yegwoon. Chiếc giày dính đầy máu của anh đạp mạnh lên tay ông ta.

“Nằm yên đó. Tôi phải trả lại đúng những gì đã nhận chứ.”

Kim Yegwoon giật tay, hét lên. Yoon Taehee giơ kiếm lên, đạp lên ngón tay ông ta như để cố định, rồi ngước nhìn trần nhà, khẽ lẩm bẩm.

“Đừng động đậy nhé.”

Cùng với mệnh lệnh lạnh lùng, Kiếm thần Paehyeon xuyên qua mu bàn tay Kim Yegwoon, cắm phập xuống sàn.

“Á á á á——!”

Kim Yegwoon gào thét trong cơn đau điếng người. Sinh ra là một kẻ tầm thường, luôn cố gắng bắt chước những kẻ tài giỏi hơn, ông ta không có cách nào chống lại một kẻ mạnh mẽ bẩm sinh như Yoon Taehee. Dù đã phong tỏa quỷ khí, nhưng khi anh triệu hồi linh quỷ, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

Không thể dùng một kẻ như vậy làm ‘vật tế’ được. Có lẽ, hôm nay ông ta sẽ chết ở đây. Kim Yegwoon dùng bàn tay lành lặn túm lấy mũi giày Yoon Taehee, cầu xin.

“Xin… xin… tha, tha cho tôi…”

Đó là lời cầu xin tuyệt vọng, thốt ra như một lời độc thoại. Yoon Taehee im lặng nhìn xuống, lắng nghe tiếng nức nở của ông ta. Anh điều chỉnh hơi thở, thả lỏng người và buông thõng vai.

“Đừng lo. Tôi sẽ không giết ông đâu.”

Yoon Taehee đáp ngay. Tất nhiên, anh không nói thêm vế sau: ‘Ngay bây giờ thì không’. Anh còn chuyện cần nghe trước khi giết ông ta. 

Kim Yegwoon, kẻ gần như đã mất hết ý thức, khó khăn ngẩng đầu lên.

“Thật, thật, thật sao…?”

Yoon Taehee khẽ cười, khuôn mặt đẫm máu.

“Giết ông thì phí quá. Hãy nói tất cả những gì ông biết về trường sinh bất tử.”

Yoon Taehee bắt đầu tra hỏi. Câu hỏi đầu tiên là về sự bất tử mà Kim Yegwoon đã nhắc đến. Ông ta, với khuôn mặt biến dạng đến mức không thể nhận ra, nức nở mở lời.

Câu chuyện từ miệng Kim Yegwoon khiến người ta kinh ngạc.

“Người cá… chỉ cần lấy được máu và thịt của người cá thì sẽ có được sự bất tử…”

Trước thông tin bất ngờ, Yoon Taehee khựng lại, nheo mắt nhìn ông ta. Vốn dĩ, anh đang truy tìm tung tích của người cá và bí mật về sự bất lão bất tử. Không ngờ lại thu được manh mối ở đây.

“Bắt người cá, tách rời thịt và máu của chúng rồi dùng nó làm nguyên liệu cho một loại tà thuật…”

Kim Yegwoon giải thích. Trong số những cấm thuật thất truyền, có một loại thuật tách rời máu và thịt của người cá, dùng làm vật tế để tạo ra ‘viên thuốc trường sinh’. Ăn viên thuốc đó sẽ có được cơ thể bất lão bất tử. Tuy nhiên, khi người cá tuyệt chủng, tà thuật này không thể sử dụng được nữa.

“Và, vì vậy… có một tà thuật khác để thay thế, đó là dùng Quý tài làm vật tế…”

Yoon Taehee nheo mắt lắng nghe. Tất cả những điều này đều là sự thật anh mới biết lần đầu. Theo Kim Yegwoon, do người cá quá khó tìm, họ đã thực hiện tà thuật dùng ‘Quý tài’ làm vật tế thay thế, và vì vậy, họ đi tìm kiếm những Quý tài để làm vật tế.

“Vậy, Thầy của ông đã trở nên bất tử nhờ viên thuốc trường sinh đó sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì ‘trở thành bình chứa’ của Thầy ông có nghĩa là gì?”

Kim Yegwoon ngập ngừng, rồi tiếp tục nói một cách khó nhọc.

“Viên thuốc trường sinh được tạo ra từ Quý tài có một vấn đề.”

Viên thuốc trường sinh từ Quý tài có nhược điểm chí mạng là ‘lão hóa’. Nó không ngăn chặn được sự lão hóa của cơ thể. Người dùng không chết, nhưng sức lực sẽ suy yếu dần theo thời gian, biến thành xác ướp và mất dần các chức năng cơ thể.

“Để bù đắp cho vấn đề đó, cần phải có máu của Quý tài. Để duy trì sự trẻ trung vĩnh viễn, cần phải uống máu của Quý tài định kỳ. Nếu không, sẽ không thể duy trì được sự trẻ trung.”

Vì vậy, Kim Yegwoon có nhiệm vụ triệu tập những Quý tài từ bên ngoài để cung cấp máu cho Thầy. Với tư cách đại diện của quỹ phúc lợi, ông ta điều hành các trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão để tìm kiếm Quý tài, cướp đoạt máu của họ và dâng lên cho Thầy.

“Nhưng Thầy… có lẽ đã chán việc ngày ngày uống máu Quý tài để ngăn chặn lão hóa, nên lần này đã bảo tôi mang đến một cái vỏ bọc hoàn toàn mới. Người muốn chuyển linh hồn sang một cơ thể mới…”

Theo Kim Yegwoon, Thầy muốn dùng một Quý tài mạnh mẽ để tạo ra viên thuốc trường sinh khác, nhằm có được một vật chứa hoàn toàn mới. Vì vậy, hắn cần một Quý tài mạnh mẽ, chứ không phải Quý tài tầm thường, và pháp sư trừ tà của Ban Trục dịch, những kẻ mạnh nhất trong số các Quý tài, đã trở thành mục tiêu của ‘vật tế’ đó.

“……”

Yoon Taehee im lặng lắng nghe, rồi chìm vào suy nghĩ với vẻ mặt lạnh tanh.

Vật tế sao.

Kẻ mà chúng nhắm đến ban đầu có lẽ là Kang Yibin. Người nhận lệnh điều động ban đầu cũng là Kang Yibin, và ông ta đã nói rằng mình nhận chỉ thị từ Trưởng ban Ám hành, vậy thì mọi chuyện khớp nhau. Anh chợt nghĩ rằng có lẽ ông ta có mối liên hệ mật thiết với cấp trên bên trong tổng bộ hơn anh tưởng. Việc bình xịt quỷ khí do Phòng Điều chế phát triển bị tuồn ra ngoài cũng tương tự, có lẽ ban đầu đã có sự xúi giục từ bên trong để tạo ra nó cho mục đích này.

Ngẫm lại, tổng bộ chắc chắn đã biết chuyện anh bị bắt ở đây. Nhưng đến giờ vẫn chưa có lực lượng hỗ trợ nào đến. Bình thường, họ đã phải đến từ lâu. Kang Yibin có vẻ đã trở về tổng bộ an toàn, và trước khi xâm nhập, cô đã gọi điện cho Seok Juryeon. Dù không giải thích chi tiết, nhưng chỉ với cuộc điện thoại ngắn ngủi đó, Seok Juryeon chắc chắn đã nhận ra điều gì đó.

“Vậy thì đây là câu hỏi cuối cùng.”

Yoon Taehee nãy giờ trầm ngâm, khẽ hỏi.

“Kẻ mà ông gọi là ‘Thầy’ là ai?”

Kim Yegwoon vốn đang ngoan ngoãn trả lời, bỗng im bặt.

“Cái, cái đó… tôi không thể nói…”

“Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ khiến ông phải nói.”

Yoon Taehee gật đầu, dùng mũi giày khẽ chạm vào đầu Kim Yegwoon, rồi dùng gót giày ấn mạnh lên cổ tay lành lặn của ông ta. Vừa nhặt một viên gạch gần đó lên, Kim Yegwoon đã cảm thấy có điều chẳng lành và gào lên. 

“Hức! Tôi, tôi không thể nói!” 

Đúng lúc Yoon Taehee giơ viên gạch trong tay lên.

Bất ngờ, Kim Yegwoon rên rỉ những âm thanh khó hiểu rồi khạc ra thứ gì đó.

“Ư hứ hứ… hức… hức…”

Thứ ông ta khạc ra là một mẩu thịt nhỏ – nửa cái lưỡi. Ông ta đã tự cắn lưỡi mình. Ngay khi Yoon Taehee nheo mắt, Kim Yegwoon, đang nằm dưới đất, nôn khan ra một chất lỏng màu đen thay vì máu. Chất lỏng đen đó quằn quại, rồi kết lại, trong chớp mắt biến thành hình dạng một con đỉa. Yoon Taehee trợn tròn mắt, rút kiếm ra. Con đỉa đen nhỏ bằng ngón tay nhanh chóng chui vào khe hở của đống đổ nát, biến mất không dấu vết.

“Xin, xin lỗi… ạ… kính dâng… khụ khụ,… lên… đại nhân……”

Kim Yegwoon lảm nhảm những lời vô nghĩa bằng cái lưỡi bị đứt, không biết đang hướng về ai, rồi cười ha hả như một kẻ điên, nước mắt tuôn rơi. Đầu ông ta gục xuống, đập mạnh xuống sàn một cách vô lực. Bịch một tiếng, Kim Yegwoon ngã xuống, bất động.

Yoon Taehee vội vàng quỳ xuống, sờ soạng vùng cổ của ông ta. Mạch đã ngừng đập. Anh từ từ ngồi thẳng dậy, ngơ ngác ngước nhìn trần nhà, rồi lẩm bẩm.

“Mẹ nó, bực thật…”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo