Sau khi bị vùi lấp dưới đống đổ nát một lúc lâu, Jaegyeom đau đớn bò dậy. Sau vụ nổ của pin ẩn luân, bên trong tòa nhà đã biến thành một cảnh tượng địa ngục trần gian. Vẻ ngoài nguyên vẹn của tòa nhà trước đó giờ đây tan biến không dấu vết. Một nửa công trình bị thổi bay hoàn toàn, chỉ còn lại những mảnh vỡ ngổn ngang không thể nhận ra hình dạng ban đầu, cùng những bức tường xi măng trơ trụi khung sắt như vừa hứng chịu một trận bom dữ dội. Khung cảnh thảm khốc ấy chẳng khác nào dấu tích của một chiếc xe tăng khổng lồ vừa càn quét qua.
Hàng chục tên vệ sĩ từng chắn đường Jaegyeom đã bị sức công phá khủng khiếp của pin ẩn luân cuốn phăng. Một vài tên nằm bất tỉnh giữa đống phế tích. Sở dĩ Jaegyeom còn tương đối nguyên vẹn giữa lằn ranh sinh tử là nhờ khoảnh khắc trước vụ nổ, cậu đã kịp bao phủ cơ thể bằng một lớp quỷ khí mỏng manh. Tuy nhiên, vì quỷ khí chưa phục hồi hoàn toàn, khả năng phòng ngự của cậu yếu hơn bình thường. Những mảnh xi măng vỡ vụn và dư chấn từ vụ nổ đã để lại vô số vết trầy xước chằng chịt trên người Jaegyeom.
Mặt mày tái mét, Jaegyeom đưa mắt nhìn quanh khung cảnh hoang tàn, chẳng khác gì một công trường phá dỡ. Cậu chưa từng tưởng tượng pin ẩn luân lại sở hữu sức mạnh kinh hoàng đến vậy. Thứ vũ khí ấy tập hợp quỷ khí của chính người sử dụng, và chỉ người đó mới có thể kích hoạt nó. Qua sự việc này, Jaegyeom lần đầu nhận ra quỷ khí của Yoon Taehee mạnh mẽ đến mức nào. Dù khả năng nhanh chóng giải quyết tình huống theo ý muốn là một điều may mắn, sức mạnh này lại khiến cậu lo ngại rằng người bình thường khó lòng sống sót nếu đối mặt. Điều đáng sợ hơn cả là Yoon Taehee đã ở rất gần Kim Yegwoon – kẻ nắm giữ pin ẩn luân trong tay.
“Taehee!”
Jaegyeom vội vàng lật tung từng đống đổ nát, bắt đầu tìm kiếm Yoon Taehee. Đến một khoảnh khắc, ở góc tầm nhìn, cậu thoáng thấy bộ quần áo quen thuộc của Yoon Taehee bị vùi lấp dưới đống phế tích. Mặt cậu tái xanh, chân bước loạng choạng. Khi nhấc một tấm amiăng lớn rơi từ tường lên, Jaegyeom phát hiện Yoon Taehee nằm bất tỉnh trên ghế, tay chân vẫn bị trói chặt. Một nỗi sợ hãi tột độ bất chợt trào dâng trong lòng cậu.
Jaegyeom vội lay mạnh người Yoon Taehee.
“Yoon Taehee!”
Sau vài tiếng gọi, Yoon Taehee khẽ rên rỉ đáp lại. Có lẽ anh đã va đập mạnh vào đống đổ nát, vì trán anh rách toác, máu chảy không ngừng. May mắn thay, anh vẫn còn ý thức.
“Yoon Taehee! Anh có sao không?”
Yoon Taehee, với tứ chi bị trói chặt, trông vô cùng thảm hại.
“Không. Tôi đau quá…”
“Gì? Ơ, sao vậy?”
“Hình như tôi bị gãy xương sườn…”
Jaegyeom hoảng hốt đưa tay sờ soạng quanh vùng eo của Yoon Taehee. Lúc này, Yoon Taehee dường như đã hoàn toàn mất hết tinh thần. Vừa tỉnh lại sau cơn bất tỉnh, đầu óc anh vẫn rối bời.
“Đã bảo đừng tự ý hành động một mình rồi mà? Tất cả là tại anh đấy.”
Thấy Yoon Taehee không bị thương nặng đến mức nguy hiểm tính mạng, Jaegyeom mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn.
“Ngoài xương sườn ra, anh còn bị thương ở đâu nữa không? Có đứng dậy được không?”
Jaegyeom bắt đầu cởi trói cho đôi tay của Yoon Taehee, người vẫn bị buộc chặt trên ghế.
Cuối cùng được tự do cử động tay, Yoon Taehee loạng choạng ngồi dậy, vội vàng tháo chiếc khăn bịt mắt đang che khuất tầm nhìn. Ánh sáng ùa vào đôi mắt vốn chìm trong bóng tối, khiến anh nhíu mày. Trước mặt anh là Jaegyeom – người đầy máu me, thương tích khắp cơ thể.
“……”
Khoảnh khắc ấy, tầm nhìn của Yoon Taehee như méo mó.
“Cậu……”
Một cảm giác nghẹn ứ bóp nghẹt lồng ngực khiến anh khó thở. Luồng điện lạnh lẽo chạy dọc sống lưng như mũi thương xuyên thấu, trái tim anh thắt lại đầy đau đớn. Jaegyeom bị thương quá nặng, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy rõ. Vết thương ở vai do chính cậu tự đâm vẫn không ngừng rỉ máu.
“Chuyện để sau đi, mau chóng ra khỏi đây thôi. Anh chảy máu nhiều quá rồi.”
Jaegyeom nhăn mặt, cố nén cơn đau, vươn tay tháo chiếc thắt lưng da trói chân Yoon Taehee. Dù đã chuẩn bị tinh thần để bộc phát quỷ khí, cuối cùng cậu vẫn giải quyết tình huống mà không cần đến nó, khiến Jaegyeom chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng Yoon Taehee lại mang vẻ mặt thất thần.
“Cậu, cái này, tại sao… ai, ai đã làm…”
Đồng tử Yoon Taehee giãn to, đầu ngón tay đẫm máu khẽ co giật. Ngay khi anh vừa hé môi, Jaegyeom bất ngờ túm mạnh cổ áo anh, đẩy sang một bên. Trước khi kịp suy nghĩ, tay cậu đã phản xạ lao ra. Jaegyeom ôm chặt vai Yoon Taehee, như muốn che chắn cho anh khỏi nguy hiểm. Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Khi Yoon Taehee kịp nhận ra động tĩnh phía sau và quay đầu lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng.
“……”
Lưỡi dao sắc lạnh xuyên qua lòng bàn tay Jaegyeom hiện rõ trong tầm mắt Yoon Taehee. Từ bàn tay bị đâm, ánh mắt anh chậm rãi dời lên kẻ đứng sau lưng.
Cảnh tượng như chậm lại, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc.
“……”
Kẻ tấn công Yoon Taehee từ phía sau chính là Kim Yegwoon.
“Jaegyeom!”
Kim Yegwoon, người mà họ tưởng đã chết hoặc bất tỉnh, hóa ra đã ẩn mình và bất ngờ lao tới. Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, da mặt rách nát, đẫm máu, đó là ánh mắt của một con quỷ dữ mất hết lý trí. Với bàn tay bị dao xuyên qua, Jaegyeom nghiến răng, siết chặt tay Kim Yegwoon đang nắm chuôi dao. Lưỡi dao đâm sâu hơn, chạm đến chuôi. Cậu định dùng sức để cướp lấy vũ khí, nhưng quỷ khí của Jaegyeom vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.
Lúc đó, Kim Yegwoon dồn quỷ khí vào tay, vặn mạnh con dao. Lưỡi dao cứa sâu vào cổ tay Jaegyeom như muốn cắt đứt. Máu phun ra như vòi rồng. Nghiến răng giữ chặt Kim Yegwoon, Jaegyeom dùng tay còn lại dồn hết sức đấm mạnh vào mặt ông ta.
Trúng cú đấm của Jaegyeom, Kim Yegwoon loạng choạng ngã ngửa ra sau. Jaegyeom ôm chặt bàn tay rách nát, cúi gập người, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, một tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng.
Máu từ cổ tay bị dao xuyên thấu phun ra dữ dội như vòi rồng.
Cùng lúc đó, một luồng quỷ khí đỏ rực như sương mù bốc lên quanh cơ thể Jaegyeom – dấu hiệu của sự bộc phát. Luồng quỷ khí hung tợn lan tỏa như ngọn lửa, trong chớp mắt nuốt chửng toàn bộ không gian bên trong tòa nhà. Kim Yegwoon trợn mắt, không tin vào những gì đang xảy ra.
“Không, không thể nào… Cái, cái gì… cái gì thế này…”
Trong cơn đau quằn quại, Jaegyeom loạng choạng đứng dậy.
“Đệt mẹ… cái… thằng chó… chết tiệt…”
Với đôi mắt ngập sát khí, Jaegyeom bước nhanh về phía Kim Yegwoon. Ánh mắt cậu vô hồn, không còn tiêu cự, chỉ còn lại sự điên cuồng thuần túy. Kim Yegwoon hét lên kinh hãi, ngã ngồi xuống đất, lùi dần về sau, tứ chi run rẩy bần bật.
“Không phải… không phải là con người…”
Ngay khi Jaegyeom, bao phủ trong quỷ khí đỏ rực, vươn tay về phía Kim Yegwoon, ông ta ôm chặt đầu, hét lên rồi rút ra một vật. Đó là bình xịt do Phòng Điều chế chế tạo. Dù biết rõ nó vô dụng với người thường, nỗi sợ hãi dường như đã làm tê liệt lý trí, khiến tay ông ta hành động ngoài ý thức.
Khoảnh khắc Kim Yegwoon xịt bình về phía Jaegyeom, mọi chuyện thay đổi.
“Ư!”
Jaegyeom, đang lao tới với khí thế hung hãn, đột nhiên ôm chặt mắt, loạng choạng như người say rượu, vẻ mặt đau đớn tột độ. Đồng thời, luồng quỷ khí đỏ rực quanh cậu tan biến hoàn toàn trong nháy mắt.
Kinh ngạc thay, sự bộc phát đã dừng lại.
Cuối cùng, Jaegyeom đổ gục xuống đất.
“Jaegyeom…!”
Yoon Taehee lao đến bên Jaegyeom đang bất tỉnh. Kim Yegwoon, như không nhận thức được hành động của mình, ôm chặt đầu, lẩm bẩm những lời vô nghĩa như một con rối, cơ thể run rẩy không ngừng.
“Cái, cái quái gì vậy? Cái, cái đó… không, không phải con người…”
Yoon Taehee cúi nhìn Jaegyeom, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
“……”
Khi ánh mắt chạm vào Kim Yegwoon, anh thì thầm lạnh lùng.
“Ừ, tôi sẽ cho ông biết. Là ai…”
Anh hiểu Jaegyeom là người dù bị thương nặng đến đâu cũng không chết. Nhưng dù vậy, lồng ngực anh vẫn nhói lên đau đớn, lạnh lẽo như bị xé toạc. Một cảm giác nóng rát kỳ lạ lan khắp cơ thể. Lần đầu tiên, anh cảm nhận nỗi đau của người khác chân thực như chính mình trải qua. Thứ gì đó dường như vừa đứt lìa. Từ khi thấy Jaegyeom đẫm máu, đầu óc anh trống rỗng. Yoon Taehee nãy giờ buông thõng tay bất lực, giơ chiếc vòng trên cổ tay lên.
“Paehyeon.”
“Ngài gọi tôi.”
Ngay khi tiếng gọi vang lên, Paehyeon hiện ra như ảo ảnh, quỳ xuống. Trong khung cảnh hỗn loạn nồng nặc mùi máu, Yoon Taehee khẽ cất giọng.
“Kiếm Thần, hãy uống máu đi.”
Vừa dứt lời, Paehyeon ngẩng phắt đầu nhìn anh. Yoon Taehee chậm rãi đưa tay ra không trung, bàn tay trống rỗng như muốn nắm lấy thứ gì đó.
“……”
Một luồng quỷ khí âm u lóe lên trong mắt Paehyeon. Hình dáng anh ta hóa thành sương đen, rồi trong chớp mắt, một thanh kiếm xuất hiện trong tay Yoon Taehee.
‘Kiếm quỷ chém mọi thứ.’ Năng lực của linh quỷ Paehyeon là cắt đứt vạn vật. Paehyeon – một linh quỷ sinh ra khi linh hồn bám vào thanh kiếm đã uống máu hàng ngàn người – chính là kiếm, là Kiếm Thần.
“Cái, cái gì… cái gì thế này…”
Trước luồng quỷ khí đỏ rực, Kim Yegwoon run rẩy lùi lại. Lưỡi kiếm sắc lạnh chĩa thẳng vào ông ta, tỏa ra ánh kim loại đặc trưng.
“Tôi sẽ cho ông biết. Ông đã đụng vào ai.”
Yoon Taehee nâng bàn tay đẫm máu của Jaegyeom lên ôm lấy cằm mình, hít sâu một hơi. Cảm nhận hơi ấm từ máu, anh từ từ ngẩng đầu.
“Tôi sẽ cho ông biết.”
_____
Đồng vợ đồng chồng, cả hai đều biết biến hình siêu saiyan!!!