Hôm qua, Yoon Taehee giao nhiệm vụ dọn dẹp hiện trường và xử lý hậu quả cho Paehyeon, sau đó lập tức đến nhà Jaegyeom. Ưu tiên hàng đầu của anh là chữa trị vết thương cho cậu. Họ không thể đến phòng điều trị tại tổng bộ, cũng không thể tới một bệnh viện thông thường.
Lúc này, điều họ cần nhất chính là năng lực chữa trị của sơn sâm đồng tử Mesani.
Jeongju và Mesani đã nhận được cuộc gọi từ Jaegyeom báo trước rằng ‘có lẽ sẽ bị thương nặng’, khiến cả hai đứng ngồi không yên ngoài sân, thấp thỏm chờ cậu trở về.
Khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hai người, Jeongju tái mặt. Anh ta đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống họ bị thương nghiêm trọng, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh họ đầm đìa máu và bất tỉnh, trái tim anh như thắt lại vì đau đớn.
Mesani cũng không giấu nổi sự kinh hoàng. Sợ hãi trước cảnh máu me, cậu bé rưng rưng nước mắt, vội vàng chữa trị cho Jaegyeom và Yoon Taehee. Trong lúc đó, Jeongju quay sang hỏi Yoon Taehee chuyện gì đã xảy ra. Yoon Taehee quanh co giải thích rằng cậu bị thương khi làm nhiệm vụ, rồi quỷ khí bộc phát khiến cậu ngất đi.
Nghe tin Jaegyeom cũng đã bộc phát quỷ khí, Jeongju lập tức lo lắng tột độ. Thông thường, sau khi bộc phát, người ta sẽ mất ý thức và rơi vào trạng thái nguy kịch suốt vài ngày.
Tuy nhiên, lần này khác với trước đây: quỷ khí chỉ dừng lại ở giai đoạn đầu, không kéo dài đến cuối. Vì Jaegyeom chưa kiệt sức hoàn toàn, không ai dám chắc cậu sẽ tỉnh lại ngay hay phải chờ vài ngày. Yoon Taehee đã ở lại suốt cả ngày để theo dõi tình trạng của cậu.
May mắn thay, sáng hôm sau, Jaegyeom đã tỉnh dậy.
“Jeongju đâu rồi?”
Jaegyeom vừa nhẹ nhàng xoa đầu Mesani đang sụt sùi vừa hỏi.
“Cậu ấy có việc nên ra ngoài một lát rồi.”
Hôm nay, Jeongju có cuộc hẹn với đạo diễn Kwon Sooncheol. Anh ta vốn định hủy lịch, nhưng Yoon Taehee bảo rằng anh sẽ ở lại bên Jaegyeom, nên Jeongju cứ yên tâm đi.
Trong khi đó, Mesani ngồi ủ rũ trên ghế sofa, chờ Jaegyeom tỉnh lại. Yoo Namsaeng cũng ỉu xìu, trông vô cùng chán chường. Không khí căng thẳng bao trùm ngôi nhà, trở nên nặng nề và ảm đạm. Để xoa dịu tình hình, Yoon Taehee đã chơi đồ hàng cùng Mesani, cố gắng dỗ dành cậu bé.
“Sao lại khóc hả, nhóc con? Nín đi nào.”
Jaegyeom nhẹ nhàng vỗ về Mesani đang khóc, rồi quay sang Yoon Taehee.
“Lại đây một lát.”
Cậu ra hiệu cho anh. Sau khi dặn Yoo Namsaeng và Mesani tiếp tục chơi với nhau, Jaegyeom bước vào nhà. Yoon Taehee ngoan ngoãn theo sau. Vào đến phòng, Jaegyeom ngồi phịch xuống mép giường, khẽ hất cằm, ý bảo Yoon Taehee ngồi cạnh mình.
Khi Yoon Taehee ngồi xuống, khung giường khẽ nghiêng đi, phát ra tiếng cọt kẹt. Jaegyeom lặng lẽ nhìn anh. Trước khi nhắc đến những chuyện xảy ra hôm qua, cậu có một điều muốn hỏi.
“Anh không để Mesani chữa trị sao?”
Đó là câu đầu tiên cậu buột miệng thốt ra.
“Có chứ.”
“Vậy sao mặt anh vẫn thế này?”
Trên khuôn mặt Yoon Taehee vẫn còn đầy vết thương lớn nhỏ. Môi và gò má anh loang lổ máu khô, trán dán một miếng băng lớn, vết bầm tím do bị tát vẫn rõ mồn một, khiến làn da anh trông nham nhở.
“Những vết thương ngoài da này tôi cố ý bảo cậu ấy để lại.”
“Sao?”
Yoon Taehee vừa vuốt má vừa bật cười, giải thích.
“Để biểu tình với Trưởng ban Seok.”
Jaegyeom không nói gì. Có lẽ anh cố tình giữ lại những vết thương dễ thấy để tỏ ra mình đã vất vả. Ánh mắt cậu khẽ trầm xuống.
“Sao? Tiếc à?”
Yoon Taehee vừa vuốt má vừa cười khẽ hỏi.
“Cái gì?”
“Mặt đẹp trai bị sẹo rồi.”
Yoon Taehee nghịch ngợm chạm vào vết máu khô, trêu đùa.
“…”
Jaegyeom khẽ cúi mắt nhìn anh. Thấy Yoon Taehee vẫn nói nhảm sau khi vừa thoát chết, cậu nghĩ có lẽ anh vẫn ổn.
“Vậy chuyện hôm qua là thế nào?”
Không trả lời, Yoon Taehee lại hỏi.
“Cổ tay cậu ổn chứ?”
Jaegyeom giơ tay lên, xoay xoay khớp cổ tay. Nó hoàn toàn lành lặn, khó tin rằng vừa bị dao đâm xuyên qua. Cậu không còn cảm thấy chút đau đớn nào.
“Mesani chữa rồi. Giờ không đau nữa.”
“Vai thì sao?”
Nghe Yoon Taehee nhắc, Jaegyeom khẽ kêu ‘Á’, ôm lấy vai mình.
“Đúng rồi, vai.”
Vết thương ở cổ tay quá nghiêm trọng khiến cậu quên mất mình từng bị đâm vào vai. Nghĩ rằng Mesani hẳn đã chữa lành, cậu vẫn cởi phăng áo phông để kiểm tra. Quan sát vai mình, cậu thấy nó hoàn toàn bình thường, không một vết sẹo.
“Ổn rồi.”
Jaegyeom gật đầu, thản nhiên nói. Nhưng Yoon Taehee chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm. Một thoáng im lặng trôi qua. Jaegyeom tự hỏi tại sao anh ta lại nhìn mình như vậy.
“Sao thế?”
Yoon Taehee đút tay vào túi quần thể thao mượn tạm, ngả người nằm xuống giường, rồi cố ý nói lớn như muốn cậu nghe rõ.
“Gì vậy, chẳng lẽ thích tôi rồi à?”
Jaegyeom ngẩn ra, khó hiểu.
“Hả?”
Cậu nghiêng đầu nhìn Yoon Taehee, vẻ mặt ngơ ngác. Yoon Taehee nằm ngửa nhìn trần nhà, khẽ nghiêng đầu sang cậu, nhướng mày với vẻ lạnh tanh.
“Đoạn tụ mà dám tùy tiện cởi đồ trước mặt người khác.”
“…”
Hiểu ra ý anh, Jaegyeom bối rối.
“Gì cơ? Vớ vẩn gì vậy? Tôi chỉ cởi ra để xem vết thương thôi!”
Vừa lúng túng, cậu vừa vội mặc lại áo, nghiêm mặt. Bình thường, cậu chẳng để tâm việc để lộ thân trên trước một người đàn ông khác, nhưng lời nói bất ngờ của Yoon Taehee khiến cậu đột nhiên ý thức điều đó.
Jaegyeom khẽ nhích người về phía đầu giường, giữ khoảng cách với anh. Yoon Taehee nhìn gáy cậu, khẽ cười.
“Ừ, vớ vẩn thôi. Vậy nên sau này đừng để bị thương nữa.”
“Không cần lo cho tôi, lo cho anh trước đi.”
Jaegyeom cố tỏ ra bình thản đáp lại. Nụ cười trên mặt Yoon Taehee dần tắt. Anh im lặng một lúc, mắt nhìn lên trần nhà.
“Không, tôi không nói vậy vì lo cho cậu.”
Cuối cùng, anh ngừng cười, lẩm bẩm.
“Tôi đau, vì tôi đau…”
Giọng nói yếu ớt khiến vai Jaegyeom khựng lại.
“Cậu bị thương, tôi đau lắm.”
Jaegyeom chậm rãi quay sang nhìn anh.
“…”
Yoon Taehee đặt tay lên bụng, nhắm mắt lại.
“Tôi đau lắm…”
Đó không chỉ là lời nói xuông. Yoon Taehee thực sự cảm thấy đau đớn không chịu nổi khi thấy Jaegyeom bê bết máu. Cảm nhận được ánh mắt cậu, anh từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào Jaegyeom.
“Vậy nên, sau này đừng bao giờ bị thương như vậy nữa.”
Khuôn mặt anh không còn chút ý cười, đôi mắt sắc bén pha lẫn nhạy cảm. Thỉnh thoảng, Yoon Taehee lại có ánh nhìn như vậy. Jaegyeom vô thức cúi mắt xuống.
“…”
Không hiểu sao, cậu không tìm được lời nào để đáp lại.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua.
Bất chợt, Yoon Taehee ngồi dậy, trở lại vị trí cũ trên mép giường, nghiêng người về phía Jaegyeom và khẽ đưa tay ra. Jaegyeom giật mình, rụt vai lại.
“Ơ, cái này, hình như tôi từng tặng cậu mà.”
Yoon Taehee vươn tay tới tủ đầu giường, nhặt lên một vật. Đó là chiếc hộp nhạc hình mái vòm anh từng tặng cậu, nói là quà sưu tập sticker.
“Cậu còn giữ nó à? Tôi cứ tưởng cậu vứt rồi chứ.”
Yoon Taehee mân mê hộp nhạc, mỉm cười hiền hậu.
“…”
Jaegyeom bỗng thấy hơi ngại. Lúc nãy, cậu suýt nghĩ anh lại định giở trò đoạn tụ, nhưng hóa ra chỉ là hiểu lầm. Yoon Taehee chỉ muốn lấy hộp nhạc. Tất cả là do mấy lời trêu đùa vớ vẩn của anh trước đó. Cậu lảng tránh ánh mắt, nhìn xuống.
Yoon Taehee khẽ cười, dùng ngón tay thon dài vặn dây cót.
Leng keng, leng keng…
Tiếng nhạc vang lên khe khẽ. Jaegyeom ngồi trên giường, lặng lẽ quan sát Yoon Taehee đang chăm chú lắng nghe.
Tấm lưng anh hơi khom, đường nét xương bả vai và cơ bắp lộ rõ dưới lớp áo phông trắng tay ngắn, mái tóc rủ xuống tự nhiên khi anh cúi đầu.
Bất chợt, Jaegyeom nhận ra đây là lần đầu tiên cậu thấy Yoon Taehee mặc đồ thoải mái như vậy. Ngồi yên nhìn anh trên giường mình, lắng nghe tiếng nhạc, cậu chợt cảm thấy một cảm xúc lạ lùng.
Một lúc sau, tiếng nhạc dừng lại.
Khi bài hát kết thúc, Yoon Taehee nghiêng người đặt hộp nhạc về chỗ cũ. Jaegyeom, sau lần hiểu lầm trước, vẫn ngồi im. Nhưng ngay lúc đó, Yoon Taehee bất ngờ ôm chặt lấy cậu.
“Gì, gì vậy…”
Jaegyeom giật mình, định đẩy anh ra.
“Tôi đã lo lắng biết bao, sợ cậu không tỉnh lại trong vài ngày.”
Yoon Taehee cúi đầu, tựa trán lên vai cậu.
“Tôi đã lo lắm…”
“…”
“Vậy nên, đừng bao giờ, đừng bao giờ bị thương như vậy nữa.”
“…”
Vừa nãy anh còn thản nhiên đùa cợt, giờ đột nhiên lại thế này khiến Jaegyeom không hiểu nổi. Hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy cậu rõ mồn một. Tay Jaegyeom định đẩy anh ra bỗng chững lại, ngập ngừng lơ lửng quanh lưng anh.
Jaegyeom không thể đẩy Yoon Taehee ra.
_____
Các bồ ui! Tui đang nghĩ chỉ bão chương thôi chắc hơi chán. Hay là chơi trả lời câu hỏi được khum! Dễ thôi dễ thôi (๑•̀ㅂ•́)ﻭ✧
Mỗi một câu trả lời đúng, tui liền tặng thêm 1 chương truyện. (◉ω◉)