“Vậy nên đừng bao giờ. Đừng bao giờ để mình bị thương như vậy nữa.”
Jaegyeom muốn đẩy Yoon Taehee ra, nhưng cậu không thể. Dẫu vậy, cậu cũng chẳng đủ sức để dang tay ôm lấy anh đáp lại. Bất chợt, một hình ảnh từ giấc mơ ùa về trong tâm trí cậu, trùng khớp đến lạ lùng với khoảnh khắc hiện tại.
Trong giấc mộng ấy, Yoon Taehee bị chính con dao trong tay Jaegyeom đâm trúng, đã tựa trán lên vai cậu, hệt như bây giờ. Bàn tay cậu vô thức giơ lên, định đẩy anh ra, nhưng rồi lại ngập ngừng, lững lờ quanh lưng anh, không biết nên đặt xuống nơi đâu.
“…”
Sau một thoáng do dự, Jaegyeom lỡ mất thời điểm để thoát khỏi vòng tay ấy. Cuối cùng, cậu đành bất động, để mặc mình ôm anh trong lòng.
Mình… mình cần phải nói gì đó…
“Có lẽ, từ rất lâu về trước…”
Yoon Taehee, vẫn tựa trán lên vai cậu, khẽ cất lời.
“Cậu có từng uống loại thuốc kỳ lạ nào không?”
Một câu hỏi bất ngờ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Jaegyeom.
“Thuốc? Thuốc gì cơ?”
Jaegyeom khựng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Yoon Taehee.
“Chỉ là… một loại thuốc nào đó.”
Thuốc? Jaegyeom khẽ nhíu mày, cố gắng lục lọi trong ký ức. Nhưng chẳng có gì hiện lên rõ ràng. Cậu nhìn xa xăm một lúc, rồi lắc đầu.
“Không có. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?”
Nếu cậu ấy hỏi tại sao, mình phải bắt đầu từ đâu, và nên nói đến đâu đây?
Gần đây, anh đang tìm hiểu cách phá giải lời nguyền bất tử. Có một thứ gọi là ‘ thuốc trường sinh’, ăn nó sẽ trở nên bất tử. Có lẽ cậu ấy không bị nguyền rủa, mà là đã dùng viên thuốc đó rồi chăng? Nếu anh tìm được cách giải thoát cậu khỏi sự bất tử, để cậu sống một đời bình thường, già đi như bao người và ra đi một cách tự nhiên… Nếu thật sự làm được điều đó, liệu cậu có muốn sống thêm dù chỉ một chút, dù chỉ một ngày nữa không?
“…”
Nhưng tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán. Chưa có gì chắc chắn cả. Lý do Jaegyeom trở nên bất tử có thể liên quan đến viên thuốc trường sinh, mà cũng có thể không. Trong hoàn cảnh thiếu bằng chứng xác thực, mọi suy nghĩ của anh chỉ là những giả thuyết mơ hồ. Dựa vào vài lời nghe được từ Kim Yegwoon thôi thì chưa đủ để kết luận điều gì.
Dù sao, đợi đến khi có chứng cứ rõ ràng hơn rồi hẵng nói vẫn tốt hơn.
“Không, chỉ là…”
Yoon Taehee ngập ngừng, môi khẽ mấp máy rồi im bặt.
Cuối cùng, anh chọn giữ im lặng, không nói thêm gì với Jaegyeom. Hơn ai hết, Yoon Taehee thiếu tự tin. Anh hiểu rõ Jaegyeom đã khao khát cái chết đến nhường nào, một gánh nặng mà người ngoài khó lòng thấu hiểu, nhưng với Yoon Taehee thì không.
Jaegyeom từng căm ghét pháp sư trừ tà, từng oán hận thầy mình – một pháp sư trừ tà – đến tận xương tủy. Vậy mà chỉ vì một tia hy vọng được chết, cậu đã chọn con đường trở thành pháp sư trừ tà. Thậm chí, dù bên cạnh có hồ ly và sơn sâm đồng tử – những người đã đồng hành cùng cậu suốt bao năm, những người quý giá đến vậy – cậu vẫn chẳng chút đắn đo khi nắm lấy lời đề nghị ‘sẽ giết cậu’.
‘Ngài không tự tin có thể chiếm được trái tim cậu ấy.’
Lời Paehyeon bất chợt vang vọng trong tâm trí Yoon Taehee. Anh muốn hỏi ngược lại: Làm thế nào, bằng cách nào mình có thể giữ được trái tim ấy?
“Này, vậy…”
Đúng lúc ấy, Jaegyeom đột nhiên cứng người, hai tay siết chặt vai Yoon Taehee. Cậu cảm thấy lúng túng và khó chịu đến cùng cực, không biết phải giữ nguyên tư thế này bao lâu nữa.
Bất giác, Jaegyeom đẩy nhẹ Yoon Taehee ra, rồi hỏi.
“Ơ… rốt cuộc chuyện hôm qua là thế nào?”
Yoon Taehee, bị đẩy nhẹ, từ từ ngẩng đầu lên.
Đầu óc anh vốn đã rối bời. Bỏ qua chuyện thuốc trường sinh mà anh vừa biết đến, còn bao câu hỏi khác chất chồng: ;Thầy’ mà Kim Yegwoon nhắc đến là ai? Tổng bộ đã can thiệp vào vụ này đến mức nào? Con côn trùng đen bò ra từ người Kim Yegwoon là gì? Và tại sao Jaegyeom lại bị ảnh hưởng bởi bình xịt quỷ khí?
Vô số vấn đề tràn ngập trong tâm trí anh.
“Có vẻ như ai đó ở tổng bộ cố tình giở trò.”
Yoon Taehee giải thích ngắn gọn về những gì đã xảy ra hôm qua. Dẫu vậy, anh không đả động gì đến ‘Thầy’, thuốc trường sinh hay bình xịt quỷ khí.
Do bị xịt quỷ khí ngay sau khi bộc phát, Jaegyeom không nhớ rõ tình hình lúc đó. Cậu chăm chú lắng nghe, rồi hỏi.
“Vậy ý anh là tổng bộ đã giao một nhiệm vụ giả?”
“Đúng vậy. Có thể là Choi Wonyoung, Trưởng ban Ám hành, tự ý hành động, hoặc cũng có thể ông ta làm theo chỉ thị từ tổng bộ.”
“Tại sao? Rốt cuộc lý do là gì?”
Yoon Taehee im lặng một lúc. Để trả lời, anh không thể tránh nhắc đến thuốc trường sinh và cấm thuật hiến tế Quý tài. Nhưng cuối cùng, anh chỉ nói.
“…Tôi không biết.”
Anh chọn giữ im lặng. Jaegyeom trầm ngâm suy nghĩ. Cậu vốn chẳng tin tưởng Sở Narye, nên việc tổng bộ là một tổ chức lợi dụng pháp sư trừ tà cũng chẳng khiến cậu ngạc nhiên. Dù sao, điều chắc chắn là vụ việc lần này, dù vì lý do gì, là một âm mưu nhằm dụ pháp sư trừ tà của Ban Trục dịch ra ngoài, và Yoon Taehee có thể đã trở thành con mồi.
“Vậy anh không nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm gì cơ?”
“Biết đâu chuyện này lại xảy ra lần nữa thì sao?”
“Ừm… hôm qua tôi cũng biết là nguy hiểm rồi.”
Đúng vậy. Hôm qua, Yoon Taehee từng nói ‘Đây là một cái bẫy,’ rồi bỏ Jaegyeom lại để một mình xông vào. Điều đó chứng tỏ anh đã nhận thức được mối nguy. Jaegyeom cau mày nhìn anh.
“Biết là nguy hiểm rồi sao anh còn tự mình đi vào đó?”
Cậu không hiểu tại sao anh lại liều lĩnh xâm nhập khi không thể dùng quỷ khí. Nếu bị bắt, chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu thoáng tức giận khi nghĩ rằng Yoon Taehee đã biết mọi chuyện mà vẫn cố tình tự đặt mình vào hiểm cảnh.
Jaegyeom tưởng rằng Yoon Taehee lao vào đó mà chẳng hề chuẩn bị. Nhưng với tư cách là Đoàn chủ Bích Tà Đoàn, Yoon Taehee sở hữu những linh quỷ có thể triệu hồi bất cứ lúc nào, ở bất kỳ đâu. Chỉ cần có linh quỷ, không có tình huống nào anh không thể vượt qua.
Thế nhưng, khi Jaegyeom, người mà anh nghĩ đã rời đi, quay lại hiện trường, Yoon Taehee đột nhiên không thể triệu hồi linh quỷ được nữa. Nếu cậu không trở lại, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết gọn gàng, và cả hai đã không phải chịu thương tổn đến mức này.
“Tôi không biết… đáng lẽ tôi mới là người hỏi câu đó.”
Yoon Taehee đáp, nhưng không nói thật, thay vào đó là một câu hỏi ngược lại.
“Đáng lẽ cậu phải quay về rồi chứ, sao cậu lại quay lại?”
Sao lại quay lại? Jaegyeom nhíu mày, như thể đó là một câu hỏi ngớ ngẩn. Yoon Taehee, ngồi đối diện, chớp mắt hỏi với vẻ ngây thơ.
“Cậu lo cho tôi à?”
Jaegyeom chẳng chút ngập ngừng.
“Tất nhiên rồi.”
Yoon Taehee khựng lại trước câu trả lời thẳng thắn ấy.
“Vậy nên sau này có chuyện gì thì đừng tự mình đi lung tung nữa.”
Jaegyeom cụp mắt, lẩm bẩm cộc cằn.
“…”
Vẻ mặt Yoon Taehee, đang ngồi cách Jaegyeom chỉ một gang tay, bỗng trở nên lạ lùng. Anh lặng lẽ nhìn cậu, rồi từ từ nghiêng người tới. Chiếc giường khẽ nghiêng theo, không một tiếng động. Bất ngờ, khuôn mặt Yoon Taehee đã ở ngay trước mũi Jaegyeom. Cậu giật mình, lùi lại, lưng ép sát vào đầu giường. Yoon Taehee ghé sát, thì thầm.
“Cảm ơn cậu.”
Jaegyeom lúc này bị kẹt giữa đầu giường và Yoon Taehee. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cậu cảm nhận được hơi thở của anh. Cậu lắp bắp.
“Cái… cái… cái gì…”
Yoon Taehee nói, giọng trầm ấm, mũi họ chỉ còn cách nhau một gang tấc.
“Vì đã cứu tôi.”
Khuôn mặt anh hiện rõ trước mắt. Jaegyeom đột nhiên căng thẳng đến nghẹt thở. Cậu lúng túng nghiêng đầu sang bên, mắt nhìn xuống tránh ánh nhìn ấy. Khoảnh khắc đó, một từ thoáng qua trong đầu cậu.
Hôn.
Cảm giác như sắp hôn. Một sự căng thẳng mơ hồ rằng điều gì đó sắp xảy ra. Đây là linh cảm đầu tiên của cậu về điều này. Nghĩ lại, những nụ hôn trước đây với Yoon Taehee đều đến bất ngờ. Cậu luôn ở thế bị động. Nhưng lần này khác hẳn.
Jaegyeom lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là bầu không khí mập mờ.
Dù chưa có gì xảy ra, cậu vẫn linh cảm rằng chẳng bao lâu nữa, Yoon Taehee sẽ hôn mình. Người vốn quen với những nụ hôn bất ngờ và vội vã như cậu không biết phải làm gì trong tình huống này. Thế là, Jaegyeom buột miệng.
“Cảm ơn gì chứ. Tôi… tôi cứu anh là đương nhiên rồi.”
Hàng mi cậu run rẩy, giọng nói thêm đầy bối rối.
“Nếu anh có chuyện gì, mọi thứ sẽ đổ bể hết.”
Ngay trước khi mũi họ chạm nhau, Yoon Taehee đột ngột dừng lại.
“…”
Đôi mắt anh dừng trên mũi Jaegyeom, rồi lướt khắp khuôn mặt cậu. Ánh nhìn chăm chú ấy từ từ cụp xuống. Yoon Taehee khẽ lẩm bẩm như tự nói với mình.
“Quả nhiên cậu cũng hiểu biết đấy.”
Jaegyeom, vẫn cứng đờ trong tư thế lúng túng, ngơ ngác hỏi.
“…Gì cơ?”
Câu nói ấy thật khó hiểu. Nhưng Yoon Taehee không giải thích thêm. Anh từ từ ngồi thẳng dậy trên giường. Không có nụ hôn nào xảy ra, trái với dự đoán của Jaegyeom. Anh bước đến cửa, nắm tay nắm, khẽ nói.
“Hôm nay anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Để tôi đi làm cho.”
Bóng lưng rộng lớn của Yoon Taehee khi thốt ra những lời ấy trông cô đơn lạ thường.
_____
Thích mập mờ quá đi~ Đúng danh hiệu nhóc mập mờ~