“Không có tác dụng…”
Jaegyeom ngơ ngác nhìn Yoon Taehee, rồi trong thoáng chốc, cậu chợt bừng tỉnh. Cậu đẩy mạnh vai Yoon Taehee đang dồn cậu vào tường rồi đưa mu bàn tay quệt ngang trán. Nhìn vệt máu dính trên mu bàn tay với ánh mắt kỳ lạ, Jaegyeom cất tiếng hỏi.
“Anh… vừa làm gì vậy?”
Yoon Taehee lảo đảo lùi lại, im lặng không đáp.
“……”
Mấy ngày trước, Jaegyeom từng ngã quỵ dưới tác động của bình xịt quỷ khí từ Phòng Điều chế. Người ta bảo thứ đó vô hại với con người, nhưng hôm ấy, cơn bộc phát của Jaegyeom đã đột ngột dừng lại ngay trước mắt Yoon Taehee. Trong khoảnh khắc ấy, Yoon Taehee thoáng nghĩ rằng có lẽ Jaegyeom không phải con người. Không, anh đã hy vọng điều đó là sự thật.
‘Ta sẽ dạy ngươi cách biến quỷ thành thuộc hạ. Ngươi là con người mang dấu ấn Bổn hương, chỉ cần có ý muốn là có thể sai khiến quỷ. Hãy rạch một đường thẳng bằng máu trên trán quỷ, rồi gọi tên nó. Vậy là con quỷ đó sẽ thuộc về ngươi.’
Giờ phút này, Yoon Taehee thà rằng Jaegyeom là quỷ. Thà cậu là một tồn tại hư ảo, vừa hiện diện trên cõi đời này lại vừa không, vừa không tồn tại lại vừa tồn tại. Nếu vậy, anh có thể biến cậu thành của mình – một kẻ không thể rời đi đâu nếu thiếu sự cho phép và mệnh lệnh của anh. Dù là thế, Yoon Taehee vẫn khao khát giữ Jaegyeom bên mình mãi mãi.
Nhưng đó chỉ là một ý nghĩ viển vông, một hành động ngu ngốc nảy sinh từ sự điên cuồng và cố chấp thoáng qua. Phương pháp Shishi truyền dạy đã chẳng có tác dụng. Rốt cuộc, Jaegyeom vẫn là con người – một con người sống động, đang thở, và chính điều đó đã đẩy Yoon Taehee vào vực sâu tuyệt vọng.
Nhận ra sự thật ấy, trong khoảnh khắc này, Yoon Taehee cô đơn như một kẻ đã chết.
“Này, tôi hỏi đấy. Vừa nãy anh làm cái quái gì vậy?”
Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt Yoon Taehee, tạo nên một vầng sáng ngược u ám, tôn lên những đường nét sắc sảo. Anh buông thõng tay, vết thương trên ngón tay, nơi anh tự cắn, vẫn rỉ máu. Những giọt máu chậm rãi chảy xuống, nhỏ từng giọt lên mặt đường nhựa. Yoon Taehee cúi gằm mặt, khẽ nói.
“Tôi thích cậu.”
Lời thú nhận ấy vang lên lạc lõng, chẳng liên quan gì đến câu hỏi vừa rồi. Trước tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của người đàn ông đang cúi đầu, vẻ mặt lạnh băng của Jaegyeom chợt rạn nứt.
“……”
Jaegyeom không thốt nên lời, chỉ lặng im. Yoon Taehee vẫn cúi mặt, ánh mắt dán xuống chân mình, môi khẽ mấp máy.
“Cậu biết không?”
Anh muốn hỏi liệu Jaegyeom có biết anh thích cậu không. Cậu đã nghe lời bày tỏ ấy không biết bao lần, đương nhiên cậu hiểu. Sau một thoáng im lặng, Jaegyeom miễn cưỡng đáp.
“Ừ. Tôi biết.”
“Ra vậy, cậu biết rồi.”
Yoon Taehee gật gù, rồi đút hai tay vào túi quần. Giọng anh hơi líu lưỡi, có lẽ vì men say, âm điệu rời rạc, uể oải hơn thường lệ. Anh cúi đầu, gật gù như sắp ngủ gật, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
“Nhưng sao cậu lại nói những lời như vậy…”
Vẫn nhìn xuống chân mình, Yoon Taehee cố giữ thăng bằng, mũi giày khẽ nhấc lên rồi hạ xuống. Anh say đến mức đôi mắt mờ đi.
“Nói đi. Biết tôi yêu cậu, sao cậu lại nói những lời như vậy?”
Cho đến nay, người hay nổi giận luôn là Jaegyeom. Mỗi lần lỡ lời khiến cậu tức điên đều do Yoon Taehee gây ra. Nhưng lần này thì khác. Giờ đây, Yoon Taehee đang giận Jaegyeom. Trông anh u buồn, khuôn mặt mang nét tổn thương sâu sắc.
Ngay cả Jaegyeom vốn chẳng giỏi tự nhìn lại mình, cũng phải tự hỏi: ‘Mình đã nói gì nặng nề đến vậy sao?’ Yoon Taehee trước mặt cậu trông thật mong manh, lảo đảo như sắp ngã, tựa như đang âm thầm phản kháng.
“……”
Jaegyeom không biết phải nói gì. Không, trong đầu cậu có vô số điều muốn thốt ra, nhưng cậu chẳng biết diễn đạt thế nào.
Thấy cậu im lặng, Yoon Taehee đưa bàn tay lớn nắm chặt cằm mình, rồi bất lực gật đầu như đã hiểu. Anh vừa nhìn thẳng vào Jaegyeom vừa lảo đảo quay lưng bước đi.
“…Ơ, anh đi đâu vậy?”
Jaegyeom vô thức nắm chặt cánh tay Yoon Taehee.
“Uống rượu rồi còn lang thang đến khuya, lỡ có chuyện gì thì sao? Anh say lắm rồi. Hôm nay cứ ngủ lại nhà tôi đi.”
Nghe vậy, Yoon Taehee nghiêng đầu nhìn cậu.
“Cậu lo cho tôi à?”
“Anh nghĩ tôi không lo chắc? Anh giờ chẳng tỉnh táo chút nào.”
“……”
Yoon Taehee lặng lẽ nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, rồi khẽ cười.
“Đằng nào hai tháng nữa cũng xong hết, lo cho tôi làm gì?”
Jaegyeom khựng lại, ánh mắt dán vào Yoon Taehee.
“Ôi… câu này nghe ghê gớm thật đấy, cậu không thấy sao?”
Yoon Taehee khẽ nhắm mắt, thì thầm bằng giọng dịu dàng.
“Uy lực thật chứ? Chỉ cần nói ‘hai tháng nữa là xong hết’ là đủ biến người ta thành thằng ngốc trong chớp mắt. Cậu không nghĩ vậy sao?”
“……”
Vẻ mặt Jaegyeom dần cứng lại. Yoon Taehee rõ ràng đang chế giễu cậu. Ánh mắt cậu lạnh đi. Yoon Taehee chậm rãi gỡ tay Jaegyeom ra, bàn tay anh siết chặt cổ tay cậu, lực ngày càng mạnh. Anh khẽ nói.
“Nói những lời như vậy rồi, giờ cậu đừng lo lắng cho tôi thế này.”
Nụ cười trên môi Yoon Taehee đã tắt từ lúc nào, anh nhìn xuống Jaegyeom bằng đôi mắt u tối.
“Chẳng phải cậu vốn chẳng để tôi vào mắt sao? Cậu và tôi đều không quan tâm đến cảm xúc của nhau. Cứ làm theo ý mình là xong.”
“……”
“Không phải sao?”
Cuối cùng, khuôn mặt Jaegyeom trở nên cứng đờ. Cậu nhìn Yoon Taehee bằng ánh mắt lạnh lẽo, giật mạnh cổ tay ra, gật đầu rồi nói bằng giọng khô khốc.
“Vậy à? Tôi hiểu rồi. Anh tự lo đi.”
Jaegyeom không muốn tiếp tục, quay lưng bước đi. Yoon Taehee đột nhiên giật mạnh cổ tay cậu lại. Jaegyeom trợn mắt, nhìn anh đầy giận dữ.
“Bỏ ra.”
Yoon Taehee nắm chặt cổ tay Jaegyeom, lực mạnh đến mức khiến cậu khẽ nhăn mặt. Anh cố ý buông những lời sắc lạnh, nhưng khi Jaegyeom đáp lại bằng ánh mắt băng giá, trái tim Yoon Taehee đau đớn không chịu nổi. Ánh mắt ấy và tấm lưng thẳng tắp kia khiến lòng anh quặn thắt.
“Sao chỉ có mình tôi khó khăn như vậy?”
Yoon Taehee khẽ thốt lên. Trái tim anh nhảy múa hàng chục lần mỗi ngày, vui vẻ tột độ khi ở bên cậu, nhưng cũng có thể rơi vào tuyệt vọng chỉ trong tích tắc.
“Mọi thứ về cậu đều khó khăn với tôi, nhưng tôi không hiểu sao mình lại dễ dàng với cậu đến thế.”
Vì cậu, thế giới của tôi hưng thịnh rồi suy tàn hàng chục lần mỗi ngày. Cậu là chủ nhân của vùng đất hoang tàn mà rực rỡ này. Cậu tàn nhẫn hơn bất kỳ ai, nhưng cũng từ bi hơn bất kỳ ai. Chỉ cần cậu hỏi tôi đã ăn gì chưa, một ngày của tôi đã trở nên hoàn hảo. Một lời cậu nói, một ánh mắt cậu trao, cả ngày ấy của tôi tan nát.
Cậu sẽ không bao giờ biết tình yêu này đau đớn đến nhường nào.
Cậu dễ dàng phá vỡ cái tôi của tôi, hủy hoại thế giới quanh tôi, biến mọi cảnh sắc trong mắt tôi thành xám xịt. Nỗi nhục nhã khi không thể là chính mình. Tình yêu nhục nhã này đôi lúc khiến tôi ngập trong hạnh phúc, nhưng cũng có ngày như một tai họa khủng khiếp.
Giờ phút này, Yoon Taehee đứng giữa đống đổ nát, nơi cơn tai họa vừa quét qua.
“Cậu không biết nó địa ngục đến mức nào đâu.”
Yoon Taehee thô bạo nắm chặt cổ áo Jaegyeom bằng cả hai tay, nghiến răng nói.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Jaegyeom cuối cùng cũng nắm lấy tay Yoon Taehee, hậm hực đáp. Cậu chẳng hiểu anh ta bất mãn điều gì. Họ đã cùng ăn cơm, uống trà, đi xe của Yoon Taehee, và học viết chính tả. Nghĩ lại, cậu đã làm mọi điều Yoon Taehee muốn.
“Vậy tôi còn phải làm gì hơn nữa ở đây hả?”
Nghe vậy, Yoon Taehee nhăn mặt như vừa nuốt phải thứ gì đắng nghét. Anh thô bạo đẩy Jaegyeom vào tường, bàn tay to lớn siết chặt cổ áo cậu đầy đau đớn. Mặt họ gần đến mức chóp mũi suýt chạm nhau.
“Chính cái đó… cái đó khiến tôi tức điên lên đấy. Đừng hỏi tôi muốn gì khi cậu chẳng có ý định lắng nghe.”
Yoon Taehee nghiến răng, cố kìm nén.
“Bỏ ra. Tôi cũng có giới hạn chịu đựng cái kiểu say xỉn của anh đấy.”
“Tò mò không? Muốn biết thứ tôi thật sự muốn là gì không?”
Yoon Taehee trừng mắt, giọng lớn dần.
“Thứ tôi muốn?”
Yoon Taehee trông như mất trí. Mu bàn tay anh nắm cổ áo cậu trắng bệch, gân nổi rõ. Cổ Jaegyeom như bị siết nghẹt. Cậu nhìn anh bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Bỏ tay ra trước khi tôi bẻ gãy cổ tay anh!”
Jaegyeom vùng vẫy, hậm hực hét lên.
“Đừng chết.”
Yoon Taehee thở hổn hển, nói.
“Đừng chết. Đó là điều tôi muốn.”
Đúng lúc ấy, Jaegyeom ngừng mọi cử động, nhìn thẳng vào Yoon Taehee.
“Không, cậu không được chết.”
“…Gì cơ?”
“Tôi đang tìm cách giải lời nguyền bất tử cho cậu.”
Bàn tay Yoon Taehee run rẩy trên cổ áo cậu. Anh căm hận bản thân vì đã tìm ra cách giết cậu, người vốn không thể chết. Nhưng anh sẽ tìm ra cách, như anh vẫn luôn làm.
“Vậy nên đừng tìm đến cái chết của cậu nữa. Đó là điều tôi muốn.”
“Anh… vừa nói gì vậy?”
Trước lời nói bất ngờ, đôi mắt Jaegyeom thoáng dao động.
“Ai rồi cũng phải chết. Cậu cũng sẽ chết thôi.”
Yoon Taehee im lặng hồi lâu, mãi mới cất tiếng.
“Nhưng không phải hai tháng sau.”
Vẻ mặt Jaegyeom dần cứng lại. Cậu cuối cùng cũng hiểu Yoon Taehee đang nói gì. Anh ta muốn giải lời nguyền bất tử cho cậu.
“Tôi bảo anh giải lời nguyền khi nào? Tôi bảo anh giết tôi, chứ không phải giải lời nguyền.”
“Tôi biết. Nhưng cậu sẽ sống một đời bình thường, già đi bình thường, và chết đi bình thường.”
“……”
Jaegyeom nghiến răng, khuôn mặt lạnh như băng. Thời hạn Yoon Taehee từng hứa là hai tháng sau. Nhưng giờ anh thay đổi, khiến một góc trong tim cậu đóng băng.
“…Sao tôi phải làm thế?”
Jaegyeom cố kìm cảm xúc, hỏi.
“Vì tôi thích cậu.”
Trước câu trả lời ấy, vai Jaegyeom run lên dữ dội. Cậu giận sôi máu. Anh ta tự ý quyết định mọi thứ mà không hỏi cậu, sự tự tiện ấy khiến cậu ghê tởm.
Hắn ta thậm chí chẳng biết mỗi ngày với mình là một sự trừng phạt thế nào, vậy mà đột nhiên bảo mình đừng tìm đến cái chết nữa?
“Vậy nên, sao tôi phải làm thế?”
Jaegyeom lẩm bẩm, từng chữ nhỏ nhẹ nhưng sắc lạnh.
“Tôi bảo anh thích tôi sao?”
Khoảnh khắc ấy, tay Yoon Taehee khẽ run lên.
“……”
Cuối cùng, bàn tay nắm cổ áo cậu từ từ buông lỏng.
Giống như lần cậu bắn mũi tên trượt để thả tôi đi, giống như lần cậu kéo tôi khỏi hồ nước, giống như lần cậu kéo tôi lên từ tuổi thơ tan vỡ. Vì cậu luôn cứu tôi, nên lần này tôi cũng ngu ngốc hy vọng cậu sẽ cứu tôi khỏi sự ngột ngạt trong tình yêu này.
“Tôi cũng không muốn thích cậu…”
Cuối cùng, mọi thứ lại trở thành bộ dạng xấu xí này.
“Tôi không muốn thích cậu…”
Yoon Taehee lẩm bẩm một mình, rồi chậm rãi quay lưng. Anh kéo lê cái bóng dài như xác chết dưới ánh đèn đường, bước chân loạng choạng.