“Xin lỗi… phòng tối quá, mắt tôi hơi kém.”
Cú ném vừa rồi là một phép thử.
Khi thấy Yoon Taehee lạnh lùng giả vờ như chưa từng quen biết, lại còn cười nói vui vẻ với người khác, suy nghĩ đầu tiên của Jaegyeom là: Chẳng lẽ anh ta bị thứ gì đó nhập à? Đối với một thiên tài như cậu, đó là phản ứng hoàn toàn tự nhiên.
Yoon Taehee nói đang nghỉ phép, nên khả năng anh ta đang làm nhiệm vụ hay đóng vai điều tra gì đó rất thấp. Nếu có lý do bất khả kháng phải giả vờ không quen, ít nhất anh ta cũng có thể kiếm cớ ra ngoài nói chuyện riêng. Nhưng Yoon Taehee không làm vậy.
Hành động khác thường ấy khiến Jaegyeom nghi ngờ người trước mặt có thực sự là Yoon Taehee không. Để xác nhận, cậu ném phi tiêu thẳng về phía anh ta. Kết quả là… người đó đúng là Yoon Taehee.
Nhờ vậy, Jaegyeom hiểu rõ tình hình. Yoon Taehee rõ ràng đang giả vờ không quen biết và cố tình phớt lờ cậu. Hy vọng mong manh trong lòng Jaegyeom dần tan biến, thay vào đó là sự chắc chắn đau đớn: Yoon Taehee đã quyết định từ bỏ tình cảm với mình.
Chính vì thế, anh ta mới ngang nhiên vờ như chưa từng quen biết và thoải mái vui vẻ với người khác. Jaegyeom cảm thấy như bị dìm xuống vũng bùn. Cơn giận bắt đầu trào dâng.
‘Tôi bảo anh thích tôi sao?’
Chỉ vì một câu nói, Yoon Taehee đã thay lòng đổi dạ. Tình cảm đó thật sự chỉ đến mức ấy thôi sao? Vì một thứ tình cảm nông cạn như thế, Jaegyeom đã bối rối, đau đầu suốt mấy ngày, và giờ cậu chỉ cảm thấy bản thân thật đáng thương.
“Cục cưng, anh ổn chứ?”
Shin Jihye lo lắng bước đến, hai tay ôm lấy mặt Yoon Taehee, kiểm tra khắp nơi xem anh có bị thương không. Yoon Taehee để yên gương mặt trong tay cô, không phản kháng.
Cảnh tượng ấy khiến tâm trạng Jaegyeom rơi xuống đáy vực.
Cô thì biết gì chứ? Cô tưởng tôi ném để hắn bị thương à? Tôi biết Yoon Taehee sẽ tránh được nên mới dám ném. Tôi còn cố tình phóng nhẹ, chỉ để hắn nhận ra. Cô biết gì về hắn mà dám lo lắng như vậy? Cô chẳng biết gì cả…
“Ây, làm gì mà căng vậy? Bình tĩnh đi nào.”
Cô gái tóc ngắn xen vào, giọng vui vẻ, cố xua tan bầu không khí nặng nề.
“Chắc vì mọi người khen quá nên cậu ấy căng thẳng, lỡ tay thôi.”
Cô vỗ tay, may mắn là Yoon Taehee không bị thương.
“Xin lỗi nhé, tại tôi hoảng quá.”
Shin Jihye cũng giãn nét mặt, nhẹ nhõm.
“Nào, sao bữa tiệc lại chùng xuống vậy? Cạn ly đi!”
Cô gái tóc ngắn đưa ly rượu về phía Jaegyeom, người vẫn đứng đơ như tượng.
“Nhóc con, chắc em cũng sợ lắm nhỉ? Không sao đâu, đừng để tâm quá.”
Cô nhẹ nhàng rót rượu cho cậu. Jaegyeom lặng lẽ nhìn ly rượu, môi mím chặt, rồi bất ngờ cầm lên, nốc cạn trong cơn giận.
Ngay khi rượu vào miệng, cậu nhăn nhó. Hương vị chẳng khác gì nước ngâm gỗ mục. Cậu phun ra vài tiếng ‘phì phì’, khiến mọi người xung quanh, kể cả cô gái tóc ngắn, phá lên cười.
“Không ngon hả? Vậy thử loại khác xem sao?”
Cô rót cho cậu ly khác. Loại này đỡ hơn, có thể uống được. Sau khi cụng ly một lần nữa, không khí dần trở lại bình thường.
Hơn chục người đang tụ tập, ai cũng đã ngà say, nên không khí nhanh chóng sôi động trở lại. Căn phòng ồn ào tiếng cười nói.
Jaegyeom ngồi ở mép sofa, nhấp từng ngụm rượu, ánh mắt không rời Yoon Taehee.
Shin Jihye và Yoon Taehee ngồi lún sâu vào sofa, tựa vai vào nhau, thì thầm trò chuyện. Khi Shin Jihye nhăn mặt, nắm lấy mái tóc dài của mình và nói:
“Tóc hỏng rồi. Nhìn chẻ ngọn thế này nè.”
Yoon Taehee khẽ cười, đưa tay chạm vào tóc cô, thì thầm gì đó vào tai.
“Haha, gì vậy trời. Buồn cười chết mất.”
Thật lố bịch. Đệt.
Cảnh tượng ấy chướng tai gai mắt đến phát tức.
Người từng nói ở bên mình rất vui, giờ lại trông hoàn toàn hạnh phúc bên người khác. Vấn đề là… hai người đó trông rất hợp nhau.
Từ sau cú ném phi tiêu, Yoon Taehee không hề liếc mắt về phía Jaegyeom dù chỉ một lần.
Tâm trạng Jaegyeom tụt dốc thảm hại.
Giữa lúc mọi người vui vẻ, cậu chỉ muốn hét toáng lên sự thật.
Mấy người không biết gì đúng không? Thằng đó thực ra là đoạn tụ đấy. Một thằng biến thái, từng nói tưởng tượng mấy chuyện dơ bẩn với đàn ông. Hắn đã mấy lần cưỡng hôn tôi, còn nói cảm thấy vui khi ở bên tôi.
Và còn…
Jaegyeom nghiến răng, nốc cạn ly rượu.
Nhưng thật ra, Yoon Taehee thân thiết với ai cũng chẳng liên quan đến cậu. Chính Jaegyeom cũng từng muốn giữ khoảng cách.
Thế mà giờ đây, thấy Yoon Taehee lờ mình, không trả lời tin nhắn, lại cười đùa vui vẻ với người khác… lòng cậu như lộn ngược.
Không hiểu sao lại tức điên đến vậy.
Dù Yoon Taehee nghĩ gì, Jaegyeom không thể để mọi chuyện kết thúc thế này.
Dù anh có coi thường tôi, tôi cũng sẽ phá tan buổi nhậu này, túm cổ anh lôi ra ngoài.
Jaegyeom trầm ngâm nghĩ cách gây rối, và trong lúc đó, cậu cứ thế nốc từng ly rượu mạnh không rõ loại, như uống nước lã.
Men rượu ngấm nhanh, mặt nóng bừng, đầu óc quay cuồng.
Ánh mắt Yoon Taehee thoáng lướt qua Jaegyeom.
Dĩ nhiên, Jaegyeom không hề nhận ra.
“Ồ, uống cũng khá nhỉ?”
Một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Jaegyeom.
“Uống thêm một ly nữa nhé?”
Jaegyeom, tay cầm ly, ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng.
Mí mắt nặng trĩu, cậu cố căng mắt để nhìn rõ.
Một người đàn ông tóc undercut đang cầm chai rượu.
“…”
Jaegyeom không nói gì, mặt cau có nhận ly rượu.
“Tôi là Park Sangjoon.”
Jaegyeom vẫn im lặng.
Park Sangjoon hắng giọng, tiếp tục bắt chuyện, giọng đủ để hai người nghe giữa không gian ồn ào.
“Cậu sống ở đâu vậy?”
“Gugidong.”
“Gugidong à? Tôi ở Itaewon.”
“Thì sao. Tôi có hỏi đâu.”
Park Sangjoon khẽ phì cười, quay mặt sang bên, cố kìm cười.
“Trông cậu say lắm rồi, ra ngoài hít gió chút không?”
“Không cần. Uống nốt ly này rồi tôi sẽ quét sạch… à không, về nhà.”
“Mà sao cậu nói chuyện trống không với tôi thế?”
Jaegyeom, say khướt, lắc lắc tai đầy khó chịu, gắt lên.
“Không ưa thì anh cũng nói trống không lại đi.”
Park Sangjoon nhìn Jaegyeom với ánh mắt thích thú.
“Vậy hả? Vậy tôi làm thế nhé?”
Jaegyeom thở dài, nâng ly lên. Park Sangjoon tinh ý rót tiếp.
“Cậu uống nhanh quá. Uống từ từ thôi.”
Mặc kệ, Jaegyeom cứ thế nốc tiếp.
“Hai người kia quen nhau từ bao giờ vậy?”
Jaegyeom hất cằm về phía Shin Jihye và Yoon Taehee.
Park Sangjoon liếc theo hướng chỉ, trả lời.
“Không lâu đâu. Mới vài ngày.”
Rồi anh ta nhìn chằm chằm Jaegyeom, khẽ hỏi.
“Sao thế? Ghen à?”
Tay Jaegyeom đang cầm ly hơi khựng lại.
“À ha, bảo sao. Cậu để ý Jihye chứ gì.”
Park Sangjoon gật đầu như đã hiểu, ghé sát tai Jaegyeom thì thầm:
“Nhưng tốt nhất là từ bỏ đi.”
“Tại sao?”
“Jihye rất rõ ràng về gu của mình. Cậu không phải gu của cô ấy.”
“Gu là gì cơ?”
“Ý tôi là… cậu không hợp khẩu vị của Jihye.”
Park Sangjoon hạ giọng, nói tiếp:
“Với lại Jihye thuộc dạng sáng nắng chiều mưa. Cậu mà dính tình cảm thật thì chỉ thiệt thân. Ai mà Jihye dính vào, chỉ chơi một tuần là bị đá liền. Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi hai người gặp nhau, vậy còn vài ngày nữa thôi.”
Theo lời Park Sangjoon, Shin Jihye có thói quen mỗi cuối tuần đến club, chọn một gã đàn ông ưng ý, rồi chỉ chơi với hắn đúng một tuần. Sau đó, cô ta lập tức chặn số, không luyến tiếc.
“Jihye thích đàn ông nhưng cũng ghét đàn ông. Nên cô ta không bao giờ yêu đương nghiêm túc. Có lẽ tên kia không biết gì… Nhưng tôi là bạn Jihye nên biết rõ. Jihye chỉ chân thành đúng một tuần.”
Yoon Taehee được Jihye dẫn đến lần này, cũng là người cô gặp ở club.
Những người có mặt ở đây, bao gồm Park Sangjoon, đều là bạn thân của Jihye, thường xuyên tụ tập ăn chơi. Họ hiểu tính cô, nên dù cô mang ai tới, mọi người đều nhanh chóng hòa nhập như thể quen từ lâu. Dù sao, đây chỉ là mấy buổi nhậu nhẹt, không cần thân thiết thật lòng.
“Ài, tôi lại đi nói mấy thứ này với một fan của Jihye. Cậu coi như chưa nghe gì nhé?”
Jaegyeom im lặng nghe đến đây, nhếch môi cười khẩy.
Nghĩ đến việc vài ngày nữa Yoon Taehee sẽ bị Jihye đá, cậu cảm thấy có chút hả hê, nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Ngay sau đó, tâm trạng lại chìm xuống đáy.
Đã từng nói là yêu tôi mà…
_____
Đồ trẻ ranh tồi, dám để cụ buồn!