Hỏa Hồn - Chương 187

Jaegyeom ngồi đó, gương mặt u ám tựa như mây đen kéo đến, lặng lẽ nhấp từng ngụm rượu. Xung quanh cậu, bữa tiệc rượu rộn ràng tiếng cười nói, nhưng cậu lại tách biệt như một hòn đảo cô độc.

“Số 7, hát một bài đi! Ai là số 7 vậy?” 

Mọi người đều đang tận hưởng trò chơi ‘Vua Ra Lệnh’ do cô nàng tóc ngắn khởi xướng từ đầu buổi. Luật chơi đơn giản: người rút trúng lá thăm làm ‘vua’ sẽ chọn ngẫu nhiên hai số và ra lệnh, buộc người mang số đó phải tuân theo. Lệnh thì muôn hình vạn trạng – từ uống rượu pha, nhảy múa, đến hát hò. Ai không chịu thực hiện sẽ phải uống một ly rượu mạnh làm phạt.

Nhưng Jaegyeom chẳng màng đến những trò ấy. Rượu đã thấm, khiến cơ thể cậu nóng ran, nặng trĩu. Cậu duỗi người trên sofa, dáng vẻ như chiếc bánh dày bị ép dẹp, đầu óc mụ mị vì men say.

Vòng chơi mới bắt đầu. Lần này, Shin Jihye trở thành ‘vua’.

“Số 1 và số 8, hôn nhau đi!” Cô tuyên bố, giọng điệu đầy hứng khởi.

Buổi tiệc có cả nam lẫn nữ, nên khi không khí dần nóng lên, những mệnh lệnh táo bạo như thế này cũng chẳng còn xa lạ. Tiếng hò reo vang dậy, đám đông phấn khích hẳn.

“Số 1 là ai thế?” Mọi người cười khúc khích, tò mò nhìn quanh.

Đúng lúc ấy, Park Sangjoon ngồi cạnh Jaegyeom, khẽ thở dài mà giơ lá thăm lên. 

“Tôi là số 1.” Anh ta nói, để lộ con số rõ ràng. 

Tiếng cười lại bùng nổ, sảng khoái hơn bao giờ hết.

“Số 1 là Sangjoon! Còn số 8 đâu? Ai là số 8?” 

Câu hỏi dồn dập vang lên, nhưng không ai lên tiếng nhận mình. Shin Jihye liền đứng dậy, đi vòng quanh bàn để kiểm tra từng lá thăm.

Jaegyeom, vì say đến mức ngủ gật lúc rút thăm, vẫn chưa biết số mình là bao nhiêu. Jihye dừng lại trước cậu, lật lá thăm lên xem. 

“Cậu là số 8 này!” Cô reo lên.

Khi biết cả hai người bị phạt đều là nam, cả đám đông lập tức bùng nổ phấn khích. Park Sangjoon, trong lòng thầm mừng như trúng số, nhếch môi cười, khẽ đặt tay lên vai Jaegyeom.

“Cái gì đấy?” 

Jaegyeom ngơ ngác, nhăn mặt nhìn Sangjoon, đầu óc vẫn mù mịt.

“Cậu muốn chủ động hay để tôi làm?” 

Sangjoon hỏi, giọng điệu trêu chọc.

“Làm gì cơ?”

“Hôn ấy.”

Jaegyeom nhăn nhó, như vừa nghe điều vô lý nhất trên đời. 

“Cả hai tụi mình bị phạt. Phải hôn nhau.” 

Sangjoon giải thích.

Jaegyeom liếc quanh, bắt gặp hàng chục cặp mắt đổ dồn về phía mình, ai nấy đều háo hức chờ xem trò vui. Ở góc phòng, Yoon Taehee khoanh tay đứng nhìn, móng tay khẽ cào nhẹ lên áo sơ mi, không một tiếng động.

“Không. Tôi không làm. Tại sao chứ?” 

Jaegyeom gắt lên, giọng đã ngà say.

“Sao thế? Hay đây là… nụ hôn đầu à?” 

Sangjoon cố ý châm chọc, khiến cả nhóm phá ra cười.

“Tôi… tôi cũng đã từng hôn rồi đấy!” 

Jaegyeom lắp bắp phản pháo, men rượu khiến cậu mất kiểm soát.

“Vậy thì có gì đâu mà ngại?”

“Tại vì anh xấu quá. Tôi không muốn hôn người xấu như anh.”

Câu trả lời thẳng thừng của Jaegyeom làm cả đám cười nghiêng ngả. Ai cũng nghĩ cậu sẽ phản ứng theo kiểu ‘Hai thằng con trai sao hôn nhau được?’, nhưng không, cậu lại đáp một cách ngoài sức tưởng tượng. Dường như từ lâu, Jaegyeom đã vô thức chấp nhận ý tưởng rằng hai người đàn ông hôn nhau cũng chẳng có gì lạ.

Park Sangjoon, bị từ chối phũ phàng, thoáng chưng hửng, bèn hỏi tiếp.

“Vậy theo cậu trong số mọi người ở đây, ai đẹp trai nhất?”

Với Jaegyeom, câu hỏi ấy chẳng cần suy nghĩ. Trong cơn say, cậu giơ ngón trỏ lên, chỉ thẳng không chút do dự. Ngay khoảnh khắc đó, Yoon Taehee đang đưa ly rượu lên môi, bỗng khựng lại, tay cứng đờ.

Người Jaegyeom chỉ chính là Yoon Taehee. Khi ngón tay cậu chĩa về phía anh, cơ bắp trên lưng Yoon Taehee khẽ giật nhẹ, nhưng chẳng ai để ý.

Shin Jihye cười khanh khách, quay sang Yoon Taehee.

“Cục cưng, nghe thấy không? Ở đây ai cũng nghĩ anh là người đẹp trai nhất đấy.”

Jaegyeom chẳng hề lung lay. Trong mắt cậu, Yoon Taehee đúng là người nổi bật nhất đám này.

Đúng lúc đó, Jihye, với nụ cười tinh nghịch, đề xuất.

“Vậy thì người đẹp trai nhất sẽ thay thế Sangjoon nhé.”

Park Sangjoon tròn mắt, cười khổ. 

“Gì vậy trời? Luật đâu ra vậy?”

“Vua bảo sao thì phải làm theo chứ.” Jihye đáp lại.

“Tôi còn chưa nhờ ai làm hộ nữa mà!” 

Sangjoon phản đối, nhưng tiếng la ó của đám đông lập tức át đi, như ngầm bảo anh đừng phá hỏng không khí. Sangjoon đành ngậm ngùi im lặng.

Jihye cười khúc khích, quay sang hối thúc Yoon Taehee. 

“Xem như phúc lợi fan đi. Anh là fan em mà, thay Sangjoon tặng cậu nhóc một nụ hôn cháy bỏng nhé.”

Yoon Taehee, đang cúi đầu nghịch nhẹ lông mày, ngước lên nhìn Jihye một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy. Sangjoon thở dài, miễn cưỡng nhường chỗ.

Yoon Taehee bước tới, ngồi xuống cạnh Jaegyeom, cuối cùng cũng đối diện cậu. Jaegyeom thoáng khựng lại. Yoon Taehee khẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ lấy sau đầu cậu, rồi từ tốn cúi xuống.

Khi môi Yoon Taehee chạm vào môi Jaegyeom, cả căn phòng như nín thở. Một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, rồi tiếng hò reo bùng nổ dữ dội.

“Cục cưng, vậy là đủ rồi đó.” Jihye lên tiếng. 

Yoon Taehee nghe lời, ngoan ngoãn rời môi ra.

Nhưng Jaegyeom, như vừa bị cuốn theo bản năng, bỗng mở to mắt, cơn giận bùng lên. Yoon Taehee lúc nào cũng phớt lờ cậu, vậy mà hễ Jihye nói gì, anh ta lại răm rắp nghe theo.

“Ai bảo anh dừng?” Cậu gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh.

Yoon Taehee khựng lại, bất ngờ.

“Tiếp tục đi.” Jaegyeom ra lệnh, giọng trầm đầy đe dọa.

Trong thoáng chốc, ánh mắt Yoon Taehee dao động – một biểu cảm hiếm thấy ở anh. Jaegyeom từng chứng kiến ánh mắt ấy trước đây…

“Cục cưng, làm gì vậy? Em bảo dừng rồi mà.” Jihye lại xen vào. 

Yoon Taehee, khi nãy còn nhìn Jaegyeom với ánh mắt khó tả, giờ từ từ lùi lại.

Nhưng ngay lúc đó, Jaegyeom tức tối túm chặt áo sơ mi của anh, nghiến răng.

“Tôi bảo tiếp tục đi mà.”

Nếu lần này lại bị phớt lờ, cậu đã định túm cổ áo Yoon Taehee mà lôi anh ra khỏi chỗ này. Nhưng bất ngờ, Yoon Taehee nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, rồi đan chặt những ngón tay mình vào tay Jaegyeom, nghiêng đầu hôn cậu lần nữa.

Jaegyeom, đang tựa vào sofa, gần như trượt xuống vì nụ hôn ấy. Tiếng hét và reo hò vang dội, nhưng hành động tự ý của Yoon Taehee khiến nét mặt Shin Jihye bỗng trở nên kỳ lạ. Gì thế này… tại sao lại làm mấy chuyện chẳng ai yêu cầu?

“Được rồi, giờ dừng lại được rồi đấy.” Jihye lên tiếng, giọng bối rối. Nhưng Yoon Taehee vẫn không dừng.

“Cục cưng! Em bảo đủ rồi mà…?” Cô nhíu mày, giọng cao hơn.

“Anh không nghe thấy à? Em bảo dừng lại!” Jihye gần như quát lên. Lúc này, Yoon Taehee mới chịu ngừng.

Jaegyeom mở mắt, mặt đỏ bừng vì rượu. Trong cơn lơ mơ, cậu thấy Yoon Taehee đang áp sát, gần đến mức chóp mũi chạm nhau. 

Yoon Taehee nhìn xuống cậu bằng ánh mắt vô cảm, rồi khẽ cong môi, thì thầm. 

“Làm sao đây, người ta bảo dừng rồi…”

Khi Jaegyeom cố mở to mắt để lấy lại tỉnh táo, Yoon Taehee bất ngờ đưa hai tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy má cậu. Ngón cái anh chậm rãi vuốt dọc xương chân mày Jaegyeom, thì thầm khẽ. 

“Mà đúng là… ở đây có quá người nhìn.”

Shin Jihye lúc này mới cảm nhận được điều bất thường, gương mặt cô dần cứng lại.

Rồi Yoon Taehee khẽ hôn lên trán Jaegyeom, đứng dậy. Anh từ tốn đảo mắt nhìn quanh phòng, liếc qua mọi người một lượt, trước khi rút chiếc quạt giấy từ túi quần sau ra.

“Thôi nào, đến đây là đủ rồi. Mọi người về nhà đi.” Anh nói, giọng lạnh lùng, tay vung mạnh chiếc quạt.

VÙ——!!

Một cơn gió lớn bất ngờ quét qua căn phòng. Chùm đèn pha lê trên trần, chai rượu, ly tách – tất cả vỡ tan tành. Căn phòng tiệc trong chớp mắt hóa thành hỗn loạn. Tiếng hét chói tai vang lên, người người hoảng hốt chen nhau tháo chạy.

Chỉ còn Shin Jihye co ro dưới gầm bàn, ôm đầu trốn kỹ. Yoon Taehee bước tới, khụy gối xuống, cúi người ngang tầm mắt cô ta.

“Chúng ta nói chuyện một lát nhé?”

Shin Jihye từ từ ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào Yoon Taehee, giọng run rẩy.

“Từ khi nào… từ khi nào anh đã thoát khỏi yêu khí của tôi?”

“Từ khi nào cái gì cơ?” Anh hỏi lại, giọng bình thản.

“Lúc mới gặp, rõ ràng cậu bị tôi mê hoặc mà…” Jihye lẩm bẩm, ánh mắt hoang mang.

“Chẳng lẽ… ngay từ đầu anh đã lừa tôi sao?”

Yoon Taehee nhún vai, mỉm cười nhạt. 

“Ai mà biết. Nhưng chuyện lừa gạt thì chẳng phải cả hai đều như nhau à?”

Anh gập mạnh chiếc quạt lại, giọng trầm xuống.

“Không cần giới thiệu đâu. Tôi biết cô là ai rồi.”

“Cái gì…?” Jihye giật mình.

“Miêu quỷ chuyên quyến rũ con người để ăn cắp nội tạng…” Yoon Taehee nói, ánh mắt sắc lạnh.

Khi Jihye hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, anh dùng chiếc quạt nhẹ nhàng vén tấm vải che mu bàn chân cô. Dưới đôi sandal, những chiếc vảy xanh ánh lên, rõ ràng không thuộc về con người.

“…Thực chất là người cá trong truyền thuyết cải trang thành.” Anh tiếp lời.

Câu nói ấy khiến đôi mắt Jihye run rẩy dữ dội.

“Tôi đã tìm cô… gần như phát điên lên.” Yoon Taehee kết thúc, giọng đầy ám ảnh.

Suốt ba ngày qua, anh đã lần theo dấu vết của người cá.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo