Hỏa Hồn - Chương 209

“Chào buổi sáng.”  

Yoon Taehee khẽ đẩy gọng kính trượt xuống sống mũi, giọng nói dịu dàng vang lên như một làn gió sớm. Anh ngồi trên sàn gỗ, đôi mắt lặng lẽ dõi theo Jaegyeom, rồi từ từ nghiêng người, thả mình nằm xuống như hòa vào ánh nắng dịu nhẹ của bình minh. Nghiêng sang một bên, ánh nhìn của anh vẫn không rời khỏi Jaegyeom, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười tinh tế, để lộ lúm đồng tiền rõ nét trên má. Dưới ánh sáng rực rỡ buổi sáng, Yoon Taehee trông lười biếng mà thoải mái, tựa như chú mèo đang lim dim sưởi nắng.  

“Ngủ ngon chứ?”  

Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc, nhưng Jaegyeom lập tức lúng túng đảo mắt sang hướng khác.  

“Ơ? Ờ…”  

Yoon Taehee, vẫn nằm nghiêng với một bên vai khẽ gập, tiếp tục hỏi:  

“Trông người có ổn không?”  

“Ờ, ờ… ờ thì…”  

Anh không hề biết rằng Jaegyeom vừa trải qua một cơn say kinh hoàng cách đây không lâu. Nhờ nước thuốc của Mesani – thứ quả thực là thần dược – mà cậu thoát khỏi cảnh lăn lộn dưới sàn vì kiệt sức. Nghe Jaegyeom đáp rằng mình ổn, Yoon Taehee khẽ thì thầm, như tự nói với chính mình:  

“Bạn nhỏ nhà tôi uống rượu cũng khá nhỉ…”  

Jaegyeom giật mình, vai khẽ run lên khi nghe lại cách gọi “bạn nhỏ” đã lâu không còn quen tai.  

“…”  

Sau thoáng im lặng, cậu cố tình giả vờ không nghe thấy, đánh trống lảng:  

“Còn… còn anh thì sao?”  

“Sao cơ?”  

“Anh có thấy trong người ổn không?”  

“Hôm qua tôi uống không nhiều, nên ổn mà.”  

Quả đúng như vậy. Trái ngược với Jaegyeom – kẻ vừa vật vã vì cơn say – Yoon Taehee vẫn giữ vẻ tỉnh táo tuyệt đối. Thực tế, trong khi Jaegyeom nốc hết bốn lon bia rồi thêm cả rượu thuốc, Yoon Taehee chỉ nhấp khoảng… nửa lon bia là cùng.  

“Cả hai đều ổn thì tốt rồi. Tôi có hơi lo đấy.”  

Yoon Taehee, từ dáng nằm lười biếng như chú mèo sưởi nắng, chậm rãi ngồi dậy. Anh tháo chiếc kính tròn khỏi sống mũi, đặt nó cạnh quyển sách bên cạnh.  

“Vậy… rửa mặt rồi ra ăn sáng nhé?”  

Không còn kính che chắn, đôi mắt Yoon Taehee nhìn thẳng vào Jaegyeom, trong trẻo mà đầy ý tứ.  

“…”  

Jaegyeom lại né tránh ánh mắt ấy. Đôi mắt cậu bối rối lướt quanh sân, như tìm kiếm một điểm tựa để bám víu. Giấc mơ quái đản đêm qua khiến cậu không dám đối diện trực tiếp với khuôn mặt Yoon Taehee. Mỗi lần ánh mắt họ giao nhau, những hình ảnh trong mơ lại ùa về, làm tim Jaegyeom đập loạn nhịp. Vấn đề nằm ở chỗ… giấc mơ ấy chân thực đến kỳ lạ.  

Rõ ràng hôm qua họ đã uống rượu cùng nhau trên sàn gỗ. Sau đó, vì say, họ buột miệng nói những điều mà khi tỉnh táo chắc chắn không dám thốt ra. Hình như là… về Myojeong? Rồi sau đó… có vẻ họ đã hôn nhau? Không, thật sự đã hôn sao?  

Nhưng giờ đây, Yoon Taehee trước mặt lại bình thản như chẳng có gì xảy ra. Sự điềm nhiên ấy khiến Jaegyeom càng thêm rối bời. Cậu càng cố nhớ lại giấc mơ, càng thấy mơ hồ – đâu là thực, đâu là hư? Dù đã tự nhủ đó chỉ là mơ, nhưng giờ đây cậu không còn phân biệt nổi nữa. Như một thám tử lần theo manh mối, Jaegyeom bắt đầu mò mẫm từng mảnh ký ức trong mơ, lòng đầy bất an. Cuối cùng, cậu quyết định thử thăm dò Yoon Taehee.  

“Này… Cái đó… Ừm, hôm qua ấy…”  

“Ừ?”  

Yoon Taehee vừa lật sách vừa ngẩng lên nhìn cậu.  

“Hôm qua mình uống rượu trên sàn gỗ nhỉ.”  

“Ừ.”  

“Anh đưa tôi vào phòng à?”  

“Ừ. Thấy cậu say quá nên ngủ gục.”  

“Tại sao?”  

“Thì… chỉ vậy thôi.”  

Jaegyeom cố giữ vẻ thản nhiên, như thể chuyện chẳng có gì to tát. Thực ra, cậu lúng túng đến mức không biết mở lời thế nào, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh hết sức.  

“Này… mà này, anh có nhớ…”  

Jaegyeom lên tiếng, ra vẻ dửng dưng.  

“Ừ?”  

“Tối hôm qua…”  

“Ừ.”  

“…”  

Mặt cậu vẫn tỏ ra thờ ơ, nhưng mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra sau lưng.  

“Hôm qua làm sao?”  

“À, hôm qua thì…”  

Dù cố giữ bình tĩnh, giọng cậu vẫn lạc đi, lắp bắp không kiểm soát.  

“Ừ?”  

“Không có chuyện gì đặc biệt xảy ra… đúng không?”  

Bàn tay Yoon Taehee đang lật trang sách bỗng khựng lại. Anh nhìn Jaegyeom một cách lặng lẽ, và cậu chợt nhận ra… vành tai anh đang ửng đỏ. Yoon Taehee cúi mắt xuống sách, rồi đáp:  

“Có chuyện đặc biệt chứ.”  

Gì cơ? Mặt Jaegyeom thoáng tái nhợt.  

“Ch-chuyện gì đặc biệt?”  

Yoon Taehee trả lời bình thản, như thể đang kể một chuyện chẳng đáng bận tâm:  

“Hôn nhau còn gì.”  

Vai Jaegyeom khẽ giật nhẹ.  

“…”  

Hôn nhau. Vậy là thật, họ đã hôn nhau. Chuyện đó không phải mơ. Nhưng mà… hôn thì có gì đâu. Cũng chẳng phải lần đầu. Nghĩ đến đó, Jaegyeom tự nhủ trong lòng. Chỉ là hôn thôi mà. Thật ra, nếu chỉ dừng ở đó, thì vẫn còn nhẹ nhàng. Điều quan trọng là… chuyện sau đó mới đáng lo.  

“C-còn ngoài chuyện đó thì sao?”  

Jaegyeom hỏi với vẻ hờ hững, tay giả vờ nghịch cột nhà đất.  

“Không có gì cả.”  

“Không có là sao?”  

Yoon Taehee gật đầu.  

“Ừ, chỉ dừng lại ở hôn thôi.”  

Trời ạ, may quá… Jaegyeom suýt khuỵu xuống vì nhẹ nhõm. Vậy mọi chuyện sau đó chỉ là mơ. Nghĩ lại, nếu tỉnh táo mà làm những việc trong mơ ấy thì đúng là không tưởng. Dù say đến mấy, những chuyện đó cũng chẳng thể xảy ra ngoài đời thực.  

“Sao vậy?”  

Thấy vẻ mặt Jaegyeom giãn ra sau câu trả lời, Yoon Taehee cất tiếng hỏi.  

“Không, không có gì.”  

Jaegyeom lắc đầu, cố làm ra vẻ bình thường.  

“Tôi đi rửa mặt đây.”  

Nói rồi, cậu gần như chạy trốn vào nhà tắm. Dù đã xác nhận đó là mơ và thở phào nhẹ nhõm, giấc mơ kỳ quái ấy vẫn khiến cậu lúng túng khi ở gần Yoon Taehee. Thoát chết rồi… Dù sao cũng nhẹ lòng vì chỉ là mơ. Jaegyeom thở dài khi bước vào phòng tắm, mở vòi nước.  

“Chết tiệt, đúng là không nên uống rượu nữa.”  

Nhà vệ sinh trong ngôi nhà đất không có bồn rửa, nên cậu phải hứng nước đầy một chậu lớn để rửa mặt. Ngồi xổm, Jaegyeom chậm rãi đổ nước lạnh vào chậu.  

Ào ào ào…  

Nhìn dòng nước chảy mạnh, ký ức về giấc mơ bất giác ùa về. Hình ảnh trong đầu dù mơ hồ, cảm giác lại rõ rệt đến lạ. Cái sàn gỗ cứng chạm vào sau đầu. Bàn tay nhẹ nhàng lướt từ mắt cá chân lên bắp đùi trần. Cảm giác bắp chân tựa lên bờ vai rộng, rắn chắc. Mái tóc mềm mại luồn qua kẽ tay. Tấm lưng vững chãi khi ôm vào lòng. Và… đỉnh đầu bên phải của Yoon Taehee hiện rõ trong tầm mắt mơ màng.  

Jaegyeom bất giác cúi đầu, vẫn ngồi xổm, ngẩn ngơ nhìn xuống ống quần mình. Lúc đó, nước trong chậu đã tràn ra ngoài.  

“…”  

Bỗng nhiên cậu giật mình tỉnh táo. Dù sống động đến đâu, mơ vẫn chỉ là mơ. Trước đây, khi Yoon Taehee xuất hiện trong giấc mơ của cậu cũng chân thật như vậy mà? Vậy nên giờ, điều cần làm là nhanh chóng gạt bỏ giấc mơ quái gở ấy. Đừng nghĩ đến nữa. Chắc chắn là rượu vẫn chưa tan hết. Jaegyeom lập tức tạt một vốc nước lạnh lên mặt. Không phải tiểu thuyết đam mỹ gì đâu, phải quên nó đi. Cậu liên tục vốc nước lạnh buốt lên mặt, rửa kỹ như muốn xóa sạch dư âm giấc mơ.  

Sau khi rửa mặt xong, đầu óc cậu tỉnh táo hơn hẳn. Lúc Jaegyeom nặn kem đánh răng lên bàn chải để súc miệng, thì…  

“Ơ?”  

Một lúc sau, cậu mới để ý tiếng máy giặt đang lạch cạch ở góc phòng tắm. Vì đầu óc còn mơ màng, lúc nãy cậu không nhận ra, nhưng giờ thì nghe rõ âm thanh ầm ĩ của nó. Chắc Yoon Taehee đã cho máy chạy rồi? Ngậm bàn chải trong miệng, Jaegyeom hé cửa phòng tắm, hỏi vọng ra:  

“Này, anh dùng máy giặt đấy à?”  

Giọng Yoon Taehee vọng lại từ sân:  

“Ừ, là đồ hôm qua thay ra đó.”  

“Sao đã giặt rồi?”  

“Tôi không thích bỏ quần áo đã mặc vào túi lại.”  

Jaegyeom khẽ nhíu mày. Dù sao cũng có thể mang về nhà giặt sau mà, thật cầu kỳ. Yoon Taehee đôi khi sạch sẽ quá mức. Trong khi đó, Jaegyeom vốn xuề xòa, quần áo thay ra hôm qua cậu chỉ gấp sơ rồi nhét vào túi là xong.  

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Jaegyeom dùng khăn lau mặt thật mạnh. Đúng lúc ấy, máy giặt ngừng quay, phát ra tiếng tít tít báo hiệu hoàn tất. Jaegyeom liếc nhìn chiếc máy giặt đã im lặng, rồi rộng lượng mở nắp, lấy đồ ra. Dù là đồ của Yoon Taehee, giúp một chút cũng chẳng sao. Ôm đống quần áo ướt, cậu xỏ dép cao su, bước ra sân.  

“Cậu rửa mặt xong rồi à?”  

Yoon Taehee đã chuyển ra góc sân từ lúc nào, quay đầu nhìn Jaegyeom. Có vẻ anh đang chuẩn bị hút thuốc, vì tay cầm một bao thuốc lá.  

“Này, xong rồi đấy.”  

Jaegyeom gật đầu, ném nhẹ đống quần áo lên sạp gỗ.  

“Cảm ơn.”  

“Phơi nhanh đi, kẻo nhàu hết.”  

Một câu càm ràm học từ Jeongju bất giác bật ra. Jeongju hay nhắc rằng phải lấy đồ ra ngay khi giặt xong để tránh nhăn, nên Jaegyeom dần quen với thói quen ấy. Nhưng Yoon Taehee chỉ khẽ đáp:  

“Biết rồi mà.”  

Rồi anh khoác tay lên tường đá, chẳng buồn nhúc nhích. Anh lôi một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng. Gió biển mát lành mang theo mùi mặn thổi qua. Jaegyeom liếc trộm bóng lưng Yoon Taehee đang nhìn ra biển. Chiếc áo phông trắng rộng thùng thình tung bay trong gió, mái tóc bồng bềnh khẽ lay động. Cảm nhận được ánh nhìn, Yoon Taehee quay lại hỏi:  

“Nhìn gì thế?”  

Jaegyeom hoảng hốt quay đi.  

“Không… không gì cả.”  

Bị bắt quả tang nhìn trộm, cậu bỗng thấy lúng túng. Bối rối vì không khí ngượng ngùng, Jaegyeom quay sang cầm đống đồ giặt trên sạp để lảng tránh.  

“Để đấy đi. Tôi sẽ phơi.”  

Yoon Taehee vừa lôi bật lửa ra vừa nói.  

“Thôi, để tôi. Tôi phơi giỏi lắm.”  

Jaegyeom đáp với vẻ dửng dưng. Dù sao cũng chẳng có việc gì làm, mà quần áo cũng không nhiều. Thà phơi luôn cho xong, cậu quyết định hào phóng giúp một tay. Nhấc từng món đồ ướt lên, cậu vung tay giũ thẳng, rồi treo cẩn thận lên dây phơi vắt ngang sân, ngay ngắn từng cái một.  

Và đúng lúc đó…  

…Hở?  

Jaegyeom khựng lại khi nhìn xuống đống đồ giặt còn lại. Tất cả đều là quần áo Yoon Taehee mặc hôm qua. Cậu vừa phơi một chiếc áo, một cái quần, vậy giờ chỉ còn lại tất và đồ lót. Nhưng lạ thay, có đến ba cái quần lót. Và trong đó… một cái là của Jaegyeom. Cậu chỉ mặc quần lót đen kiểu boxer, loại Jeongju mua cả loạt giống nhau để khỏi nhầm. Jaegyeom tròn mắt, ngơ ngác.  

Khoan… sao quần lót của mình lại ở đây? Hôm qua sau khi tắm, cậu rõ ràng đã gấp lại và bỏ vào túi mà? Còn Yoon Taehee… sao lại thay đồ lót đến hai lần? Còn mình… mình đâu nhớ là đã thay?  

Nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót của mình, sắc mặt Jaegyeom dần cứng lại.  

“…”  

Khoan đã… đừng nói là…  

Một suy nghĩ lóe lên khiến mắt Jaegyeom mở to tròn xoe.  

“Này!”  

Cậu bất giác bật thốt. Yoon Taehee, đang định châm thuốc, khựng lại giữa chừng, quay đầu nhìn cậu.  

“Gì cơ?”  

Jaegyeom lắp bắp, đôi mắt dao động không ngừng.  

“Ch-chẳng phải… anh bảo chỉ hôn thôi sao? Vậy thì… sao lại…”  

“À.”  

Yoon Taehee chớp mắt chậm rãi vài lần, rồi cất tiếng:  

“Thì đúng là chỉ hôn thôi mà.”  

“…Cái gì?”  

“Nhưng…”  

Yoon Taehee ngừng một nhịp, rồi thản nhiên buông một câu:  

“Không chỉ hôn môi.”  

Jaegyeom đứng bất động như hóa đá. Yoon Taehee nhìn cậu chằm chằm, rồi châm lửa vào điếu thuốc vẫn ngậm trên môi. Anh hút một hơi sâu, má hóp lại vì lực hút mạnh. Làn khói trắng từ đôi môi khẽ hé chậm rãi tỏa ra. Cuối cùng, chiếc quần lót trên tay Jaegyeom tuột khỏi tay, rơi xuống đất.  

“…”  

“…”  

Yoon Taehee thở ra một hơi khói nữa, rồi khẽ nhíu sống mũi:  

“Cậu tưởng là mơ à?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo