Hỏa Hồn - Chương 208

Ngay khi Yoon Taehee mở to mắt…

“Cậu đang làm gì vậy…”

Ánh mắt Jaegyeom hạ xuống, mơ màng quét qua gương mặt Yoon Taehee.

“…Anh bảo muốn được hôn mà.”

Yoon Taehee mở to mắt, ngước lên nhìn Jaegyeom như bị thôi miên. Khi chóp mũi hai người khẽ chạm nhau, Jaegyeom lại cất giọng trầm ấm, nhưng lần này không lời, chỉ là một khoảng lặng đầy ẩn ý. Yoon Taehee nín thở, ngây người trước ánh nhìn ấy.

Jaegyeom cúi xuống, chậm rãi quan sát sự bình tĩnh thường ngày của Yoon Taehee vỡ tan thành từng mảnh, như thể cậu đang chứng kiến một hiện tượng kỳ lạ hiếm có. Một cảm giác ngọt ngào xen lẫn rợn ngợp lan tỏa từ sống lưng, dần chiếm lấy toàn thân cậu.

“Nhắm mắt lại đi.” Jaegyeom khẽ nói.

Ngay khoảnh khắc ấy, Yoon Taehee cảm thấy như không khí bị rút cạn khỏi lồng ngực. Tim anh đập loạn xạ, mạnh mẽ đến mức dường như muốn vỡ tung. Một cơn rùng mình dữ dội chạy dọc từ đầu ngón chân lên tận đỉnh đầu, khiến anh tê dại.

Cuối cùng, Yoon Taehee khép mắt, gương mặt vẫn đờ đẫn, ánh nhìn ngây dại dành cho Jaegyeom chưa kịp tan biến. Khi chóp mũi hai người lại chạm nhau, Jaegyeom nghiêng đầu, đôi môi nhẹ nhàng tìm đến môi anh. Trong cơn say lờ đờ, cảm giác môi chạm môi dịu dàng đến lạ, như một làn gió thoảng.

Khoảnh khắc môi Jaegyeom chạm vào, khóe mắt Yoon Taehee khẽ run lên. Đôi môi mềm mại, ấm áp dính chặt vào nhau, không để lại chút kẽ hở nào.

Jaegyeom đưa tay giữ lấy tóc Yoon Taehee, trao đi một nụ hôn vụng về. Cậu cố bắt chước cách Yoon Taehee từng hôn, nhưng mọi động tác đều lóng ngóng, lộ rõ nét lúng túng. Yoon Taehee nhắm mắt, lặng lẽ đón nhận. Hơi thở của Jaegyeom phả nhẹ lên má anh, ấm nóng. Anh dần hòa theo nhịp điệu ấy, hơi thở hai người bắt đầu rối loạn, đan xen vào nhau.

Một lúc sau, Jaegyeom từ từ rời khỏi môi anh. Lớp niêm mạc mềm mại tách ra, để lại cảm giác ẩm ướt. Yoon Taehee mở mắt, ánh nhìn như vừa thoát khỏi một giấc mơ. Anh ngước lên, bắt gặp Jaegyeom đang chăm chú nhìn mình, mí mắt khẽ hạ xuống đầy ý vị. Gương mặt trắng trẻo của Yoon Taehee đỏ bừng, sắc hồng lan tận xuống cổ.

Cả hai im lặng, ánh mắt khóa chặt vào nhau thật lâu, không thể rời đi. Như bị trói buộc bởi ánh nhìn ấy, họ chẳng thể thoát ra. Thời gian dường như ngừng trôi.

Trong lúc vẫn đắm chìm trong ánh mắt đối phương, Jaegyeom đang chống tay giữ Yoon Taehee bên dưới, bất ngờ cúi xuống. Đầu óc quay cuồng vì men say, cậu cụng nhẹ trán mình vào má anh, như tìm kiếm một điểm tựa mong manh.

“Tôi cũng…”

Giọng Jaegyeom khẽ khàng, gần như tan vào không khí,

“Tôi cũng thấy anh trong mơ…”

Ngay lúc ấy, Yoon Taehee vô thức nhắm mắt lại. A… Một cảm giác như bị giáng mạnh vào sau đầu khiến anh choáng váng, hàng mi dài khẽ rung lên mơ hồ.

Cuối cùng, Yoon Taehee đang bị Jaegyeom đè dưới thân, từ từ ngồi dậy. Jaegyeom, lúc này đang ngồi trên eo anh, khẽ lảo đảo. Nhờ Yoon Taehee nâng người, tư thế hai người vô tình chuyển thành ôm nhau.

Trước sự thay đổi bất ngờ, Jaegyeom hơi khựng lại để giữ thăng bằng.

Nhưng Yoon Taehee, giờ đây để Jaegyeom ngồi trên đùi mình, bất chợt đưa tay ôm lấy má cậu. Ngay sau đó, anh kéo mạnh gương mặt Jaegyeom về phía mình, nghiêng đầu, chủ động hôn cậu thật nhanh.

Quyền kiểm soát bị cướp đi trong chớp mắt. 

Nụ hôn vừa ngắt quãng lại bắt đầu, lần này mãnh liệt hơn, không thể so sánh với sự vụng về trước đó của Jaegyeom. Yoon Taehee nắm tay cậu, đặt vòng qua cổ mình, vừa nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy của Jaegyeom, vừa hôn sâu hơn.

Jaegyeom, như bị mê hoặc, cứ thế đón nhận nụ hôn ấy.

“Ư… ư…”

Bàn tay anh lướt chậm dọc sống lưng cậu, đến khi chạm xương bả vai, Jaegyeom đang ôm cổ Yoon Taehee, bất giác siết chặt tóc anh. Nụ hôn càng sâu, hơi thở càng rối loạn, hòa lẫn vào nhau trong từng nhịp nóng bỏng.

Cho đến một khoảnh khắc, khi cả hai đang say mê trong nụ hôn cháy bỏng, Jaegyeom đột nhiên giật mình như bị sét đánh. Cậu giãy lên, lập tức rời khỏi môi Yoon Taehee và lùi lại. Ý thức trở về như một gáo nước lạnh dội xuống.

Khi Jaegyeom thoát ra, hàng mi Yoon Taehee cụp xuống.

“Sao thế…?”

Anh vẫn vòng tay quanh eo cậu, đan mười ngón tay lại, khẽ hỏi.

Jaegyeom trông vô cùng bối rối, như không biết phải làm gì. Cậu đẩy vai Yoon Taehee, cố thoát khỏi vòng tay anh. Đôi tai cậu đỏ ửng như chín.

“Ch-chờ đã… Buông, buông ra nào…”

“Sao cơ…?”

“Tránh, tránh ra đi… chỉ một chút thôi…”

Dù say đến mấy, chuyện này vẫn vượt quá sức chịu đựng của cậu. Jaegyeom cuống quýt, mắt láo liên né tránh ánh nhìn của Yoon Taehee, hai tay ra sức đẩy anh ra xa.

Yoon Taehee lặng lẽ quan sát cậu.

Rồi đột nhiên, anh nắm lấy tay Jaegyeom đang cố chạy trốn và đẩy cậu ngã xuống. Tư thế lập tức đảo ngược. Đầu Jaegyeom đập xuống sạp gỗ, phát ra tiếng ‘cộc’ khô khốc, nhưng cậu không cảm thấy đau.

“Đợi đã… tránh, tránh ra đi mà…”

Bị kẹt giữa hai cánh tay Yoon Taehee, Jaegyeom bắt đầu đạp anh, dùng chân đá tới để ngăn anh tiến gần hơn.

Đúng lúc ấy, Yoon Taehee nắm lấy cổ chân Jaegyeom – đang giẫm lên vai mình – và kéo mạnh về phía ngực.

“Jaegyeom à.”

Hàng mi anh khẽ cụp xuống, giọng trầm ấm vang lên.

Rồi anh đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn chân cậu.

Ngay khoảnh khắc đó, Jaegyeom vốn đang vùng vẫy, bỗng sững lại. Như bị mắc kẹt trong một cái bẫy vô hình, cậu ngơ ngác nhìn Yoon Taehee.

Thình, thịch, thình…

Dưới bàn chân trần, cậu cảm nhận rõ trái tim Yoon Taehee đập loạn nhịp. Một cảm giác quen thuộc, như đã từng xảy ra trước đây, khi sự tồn tại mãnh liệt của Yoon Taehee in sâu vào tâm trí cậu – giống như bây giờ.

“Jaegyeom à.”

Ngay khi các đầu ngón chân cậu khẽ run lên, Yoon Taehee tiếp tục,

“Tôi hôn cậu… được không?”

Lời hỏi vừa dứt, anh buông cổ chân cậu ra. Chân Jaegyeom, vốn đang đặt trên ngực anh, trượt xuống một cách yếu ớt, vô lực.

Không một lời đáp.

***

Khi Jaegyeom mở mắt, trời đã sáng bừng.

Với ánh mắt mơ màng, cậu ngơ ngác nhìn lên trần nhà, rồi bất chợt hít một hơi sâu. Cậu bật dậy, nhưng ngay khi ngồi lên, tầm nhìn xoay vòng như chao đảo. Ánh nắng buổi sáng tràn qua cửa sổ, chói mắt đến nhức nhối. Jaegyeom hoang mang nhìn quanh.

Ủa? Cái gì vậy? Vừa nãy là…

Vừa mới nãy, cậu còn đang uống rượu trên chiếc sạp gỗ ngoài trời. Nhưng nơi cậu tỉnh dậy không phải là chiếc sạp cứng nhắc ấy, mà là căn phòng chính trong ngôi nhà đất, với chăn nệm êm ái vây quanh. Một chiếc tivi béo ú và cái tủ đen khắc hình con hạc đập vào mắt cậu.

Đang cố nhớ lại, Jaegyeom bất ngờ ôm đầu.

“A… chết tiệt…”

Cơn đau đầu ập đến dữ dội. Cậu rên rỉ, vùi mặt vào gối. Dư vị của rượu thuốc hòa lẫn bia để lại một cơn say kinh khủng. Dù không uống nhiều như lần trước với rượu Tây, cảm giác nôn nao lúc tỉnh dậy lại nặng nề hơn gấp bội. Khát nước, buồn nôn, đầu đau như muốn nổ tung.

Trong cơn đau, Jaegyeom chợt nhớ đến chai nước thuốc Mesani chuẩn bị trong túi. Như kẻ sắp chết đuối vớ được phao, cậu lồm cồm bò tới, lấy chai nước ra và tu ừng ực. Chai nước thuốc quý giá mà Mesani kỳ công làm ra bị cậu biến thành thuốc giải rượu trong tích tắc, nhưng Jaegyeom chẳng màng. Chỉ cần một ngụm là đủ, nhưng vì cơn khát quá dữ dội, cậu uống hơn nửa chai. Cơn đau nhức hai bên thái dương tan biến như chưa từng tồn tại.

May mà mang theo nước thuốc, không thì toi rồi.

Sau khi giải rượu, Jaegyeom dần tỉnh táo. Một suy nghĩ chợt lóe lên, khiến cậu vội nhìn xuống cơ thể mình. Cậu vẫn mặc nguyên bộ áo thun ngắn tay và quần đùi đã thay sau khi tắm hôm qua.

Cái gì vậy? Là mơ… mơ sao…?

Jaegyeom dáo dác nhìn quanh, mặt mũi hoang mang. Bên cạnh, một bộ chăn gối được xếp gọn gàng, dấu hiệu cho thấy có người khác cũng đã ngủ trong phòng. Có lẽ Yoon Taehee đã dậy từ sớm. Ký ức lẫn lộn giữa thực và mơ khiến đầu óc cậu rối bời.

Chẳng lẽ… mình đã ngủ cùng Yoon Taehee trong phòng này?

Tối qua, cậu uống rượu ngoài sân… rồi còn hôn nhau nữa… Trong lúc cố lục lại ký ức, Jaegyeom liếc xuống chiếc quần thun đang mặc. Bất an, cậu khẽ kéo lưng quần ra để kiểm tra.

May mắn thay, điều cậu lo sợ dường như không xảy ra. Vậy là Jaegyeom tự kết luận – tất cả chỉ là một giấc mơ kỳ quái đến điên rồ. Cậu vò đầu bứt tai, đổ gục nửa thân trên xuống giường.

Tại sao lại mơ như vậy chứ?

“A, chết tiệt…”

Vừa rủa thầm, tai Jaegyeom đã đỏ ửng từ lúc nào.

Mình điên thật rồi. Không còn tỉnh táo nữa.

Dù chỉ là mơ, nhưng như vậy thì quá sức chịu đựng. Làm sao cậu lại mơ… chuyện đoạn tụ được chứ… Cậu không thể chấp nhận nổi. Nghĩ lại, chẳng phải lần trước cậu cũng mơ một giấc tương tự sao? Nhưng lần này còn quái đản hơn. Không thể tin được. Tất cả là tại rượu. Từ giờ không uống nữa. May mà chỉ là mơ.

Ngay khi tỉnh dậy, cậu không phân biệt được đâu là thực, đâu là mộng, khiến đầu óc tối sầm. Suýt nữa cậu cắn phải lưỡi. Jaegyeom ôm đầu, cố dằn xuống nỗi hoảng loạn đang trào dâng.

Một lúc sau, khi đã bình tĩnh hơn, cậu từ từ ngồi dậy.

Mà… Yoon Taehee đâu rồi nhỉ?

Sau giấc mơ ấy, cậu thật sự không đủ can đảm đối mặt với anh. Nhưng vẫn phải kiểm tra, nên Jaegyeom vừa gãi mái tóc rối bù vừa bước sang phòng bên. Qua khe cửa hé mở, cậu lén nhìn vào, nhưng không thấy bóng dáng Yoon Taehee đâu.

Vậy thì… có lẽ ở ngoài sân?

Jaegyeom bước ra hiên nhà. Từ đây, cậu thấy cả khu sân ngập trong ánh nắng rực rỡ buổi sáng. Bầu trời xanh trong, bên kia bức tường đá là đại dương mênh mông trải dài. Khung cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.

Giữa khung cảnh ấy, Yoon Taehee ngồi vắt chân, nghiêng người trên chiếc sạp gỗ, tay cầm quyển sách đọc dở. Anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua như Jaegyeom – áo thun trắng và quần vải đơn giản, đeo cặp kính quen thuộc, có lẽ mang theo từ Seoul.

Jaegyeom lặng lẽ nhìn Yoon Taehee, người như hòa vào buổi sáng. Anh cầm mép bìa sách bằng một tay, mỗi lần khẽ lắc chân, chiếc dép ở đầu ngón chân lại đung đưa theo.

Đúng lúc ấy, như cảm nhận được ánh nhìn, Yoon Taehee ngẩng đầu lên.

Anh đẩy nhẹ gọng kính xuống sống mũi, khép quyển sách lại dứt khoát.

“Chào buổi sáng?”

_____

Ngủ với nhau điiiii!!!! Tui sẵn sàng dịch cảnh h của hai anh rồi!

(ノಠ益ಠ)

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo