Hỏa Hồn - Chương 223

Yoon Taehee mở to đôi mắt, ngỡ ngàng nhìn về phía Jaegyeom. Không, nói chính xác hơn, ánh mắt anh đang dán chặt vào lưỡi dao găm sắc bén tựa thanh kiếm, cắm sâu xuyên qua ngực trái của Jaegyeom.  

“Chết… tiệt, anh… tôi đã bảo… anh đừng… nhả… bùa ra mà…”  

Jaegyeom vừa đỡ nhát dao định lao thẳng vào Yoon Taehee, giờ đây phun ra một ngụm máu tươi. Nỗi đau kinh hoàng ập đến, máu từ Jaegyeom bắn lên khuôn mặt Yoon Taehee, nhuộm đỏ cả tầm nhìn anh. Đôi đồng tử mở lớn của Yoon Taehee dần mờ đi, ánh sáng trong đó như tắt lịm.

“…”

Yoon Taehee nhìn Jaegyeom, ánh mắt trống rỗng, vô hồn.

“Jaegyeom.”

Kết giới vốn nhờ sức mạnh của đất trời giờ đã tan vỡ, Quy thủ sơn ngày càng xa rời hòn đảo, còn Jaegyeom thì thổ huyết, trái tim bị lưỡi dao đâm thủng. Yoon Taehee chỉ biết mấp máy đôi môi trong nỗi hoang mang tột độ.

Cái gì, cái gì thế này? Cái gì…

Khoảnh khắc trái tim Jaegyeom bị xuyên thủng, gương mặt cậu méo mó vì đau đớn hiện lên rõ mồn một trước mắt Yoon Taehee. Anh chăm chú nhìn vào đầu nhọn của con dao găm cắm sâu trong lồng ngực Jaegyeom. Lưỡi dao sắc lạnh bất ngờ biến đổi, hóa thành hình dạng một con cá chuồn, rồi ngay lập tức trở lại hình dạng ban đầu. Con cá chuồn chui ra từ vết thương trên tim Jaegyeom, há miệng nhìn Yoon Taehee với vẻ kỳ quái.

Jaegyeom ho ra máu, bàn tay run rẩy giật mạnh con dao khỏi ngực mình. Con cá chuồn lập tức tan biến thành nước biển, rồi mất hút. Con cá chuồn bạc từng nhiều lần đe dọa Jaegyeom và Yoon Taehee trước đây vốn không hề tồn tại thật sự. Nó là một loại chú thuật của người cá, được tạo nên từ nước biển, tương tự như hải long. Đó chính là ‘thủy ách’ (tai họa từ nước) nhắm vào Yoon Taehee vì anh đã phá bỏ lá bùa.

“Chết… tiệt, á… hộc!”

Jaegyeom ôm chặt lấy ngực, thân thể quỵ xuống, rồi bật ra tiếng gào thét thảm thiết.

“Ưaaaaaa—!”

Tiếng hét đau đớn của cậu vang vọng bên tai Yoon Taehee. Jaegyeom co người lại, tinh thần dường như tan vỡ một nửa, quỷ khí đỏ rực bùng lên từ cơ thể cậu như ngọn lửa dữ dội.

“Jaegyeom!”

Yoon Taehee ôm lấy Jaegyeom, gương mặt thất thần. Quỷ khí đỏ là dấu hiệu của sự bùng nổ không thể kiểm soát. Nhưng rồi, bất ngờ thay, luồng quỷ khí đỏ ngầu ấy đột nhiên rút lại, biến mất hoàn toàn vào trong cơ thể Jaegyeom.

…Hả?

Jaegyeom ngã nhào vào lòng Yoon Taehee.

“Jaegyeom…”

Yoon Taehee cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt trống trải đến đáng sợ. Dòng máu đỏ chảy ra từ Jaegyeom nhiều đến mức không thể tin nổi, dù chính anh đang chứng kiến tận mắt. Jaegyeom mở to đôi mắt, thân thể cứng đờ như hóa đá.

Yoon Taehee đưa bàn tay đầy máu lên ôm lấy má Jaegyeom. Đôi mắt vô hồn của cậu không còn nhìn anh nữa. Bàn tay anh run rẩy chạm vào cổ Jaegyeom – mạch đã ngừng đập.

“Jaegyeom…”

Một cảm giác lạnh lẽo và kinh hoàng trào dâng, như thể trái tim chính anh vừa bị ai đó khoét mất.

“Chết rồi…?”

Jaegyeom nằm đó, mắt mở to, hơi thở ngừng lại. Yoon Taehee run run đưa ngón tay lên mũi cậu. Không còn hơi thở. Điều này không thể xảy ra. Rõ ràng cậu ấy từng nói rằng mình không thể chết cơ mà.

“…Chết rồi sao?”

Yoon Taehee thì thầm, khẽ áp má mình lên má Jaegyeom, như muốn đánh thức một đứa trẻ đang chìm trong giấc ngủ sâu.

“Jaegyeom à.”

“…”

“Nhìn tôi này.”

“…”

Yoon Taehee ôm chặt Jaegyeom trong im lặng, rồi bất chợt ngẩng đầu lên, gương mặt mất hồn. Đồng tử giãn rộng, ánh mắt lạc lõng không hướng về bất kỳ đâu.

“Chết rồi sao?”

“…”

“Chết rồi sao?”

“…”

“Cậu đã nói là cậu không chết mà.”

“…”

“Chết rồi sao…?”

Yoon Taehee đứng dậy, dáng vẻ chênh vênh như kẻ mất trí. Anh thở dốc, nắm lấy bàn tay dính đầy máu của Jaegyeom. Anh cẩu thả dụi mắt, khịt mũi, trông vừa rùng rợn vừa điên loạn.

Đứng thẳng người lên, Yoon Taehee đột nhiên chống tay vào vách đá, nôn thốc nôn tháo. 

***

Jaegyeom giật mình mở mắt trong một căn phòng ngập tràn ánh sáng.

“Hả?”

Cậu ngơ ngác ngồi dậy. Rõ ràng vừa nãy cậu còn ở bên Yoon Taehee, đối đầu với lũ người cá, vậy mà giờ đây, cậu lại lạc đến một nơi hoàn toàn xa lạ, như thể đã vượt qua không gian và thời gian.

Ngay khi mở mắt, Jaegyeom lập tức nhận ra đây là đâu.

“Cái, cái gì đây?”

Đây chính là căn nhà tranh mà cậu từng sống cùng Myojeong ngày trước. Jaegyeom hoảng hốt cúi nhìn cơ thể mình. Trái tim cậu rõ ràng đã bị đâm thủng, vậy mà giờ đây, cậu chẳng hề có chút tổn thương nào.

Cậu không sao hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ? Jaegyeom ngơ ngác nhìn quanh căn phòng, rồi bật dậy. Mọi thứ đều quá chân thực để có thể là mộng mị.

Trước tiên, cậu lao đến mở toang cánh cửa giấy.

“Sao, sao không mở được?”

Không, đúng hơn là cậu định mở toang nó ra. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cánh cửa không hề nhúc nhích, như thể bị ai đó khóa chặt từ bên ngoài. Jaegyeom giật mạnh cửa, cuối cùng nhíu mày tức tối.

“Cái đéo gì vậy, sao cái này không mở được!”

Cậu đạp mạnh vào cửa. Sau cú đá quyết liệt vào khung gỗ dán giấy, cánh cửa cuối cùng cũng bị phá tung. Jaegyeom bước ra ngoài.

“Mẹ nó, cái tính khí này.”

Vừa ra đến sân, cậu chợt khựng lại khi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. Người đang đứng ở cửa, lặng ngắm cảnh sắc bên ngoài, quay đầu lại nhìn Jaegyeom.

“Ơ?”

Khi ánh mắt chạm nhau, đối phương nở nụ cười rạng rỡ.

“Ngươi… ngươi… ngươi là ai?”

Jaegyeom bối rối đến cực độ. Người đứng trước mặt cậu không ai khác chính là… Jaegyeom. Một thiếu niên giống hệt cậu ngáp dài một tiếng. Ngoại hình, giọng nói đều y hệt, chỉ khác ở bộ trang phục cổ xưa và vẻ mặt có phần tươi sáng hơn.

“Cái tính khí nóng nảy của ngươi cứ làm ta tỉnh giấc hoài thôi.”

Thiếu niên ngáp đến mức suýt trẹo quai hàm, bực bội liếc Jaegyeom. Ánh mắt ấy chất chứa sự thân thuộc và tình cảm khó tả. Đối diện với một phiên bản khác của chính mình, Jaegyeom cứng họng, không thốt nên lời.

“Ngươi là ai? Ngươi có phải là ta không?”

“Không, ta là ta, còn ngươi là ngươi.”

Thiếu niên nhìn Jaegyeom như thể cậu vừa hỏi một điều ngớ ngẩn.

“Đ, đây là đâu?”

“Còn đâu nữa, nhà của ta chứ đâu.”

“Nhà của ngươi?”

“Ừ.”

Jaegyeom ngơ ngác nhìn quanh.

“Đây, đây rõ ràng là căn nhà mà Myojeong và ta đã từng sống mà…”

“Ừ, nên ta mới bảo là nhà của ta.”

Thiếu niên gật đầu, vẻ mặt thờ ơ.

“Myojeong đâu?”

Nghe câu hỏi của Jaegyeom, thiếu niên lập tức cau có.

“Sao ngươi cứ hỏi ta về cái thằng khốn nạn đó làm gì?”

Đột nhiên, thiếu niên nổi giận, đạp mạnh vào hàng rào.

“Chết tiệt, thằng chó chết! Thằng chó chết! Khốn kiếp! Cái thứ như nó mà dám làm thế với ta!”

Gương mặt Jaegyeom thoáng hiện vẻ kỳ lạ.

“…”

Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm thấy một thứ cảm giác kỳ quặc, như thể tự hỏi: Mình đã từng như thế này sao? Nhìn dáng vẻ hung hăng, ngổ ngáo của thiếu niên, Jaegyeom không khỏi xấu hổ.

Hai người giống nhau đến kinh ngạc, chẳng khác nào anh em sinh đôi.

“Hả? Xé xác ra, băm vằm thành từng mảnh…”

Thiếu niên vẫn tiếp tục tuôn ra những lời nguyền rủa độc địa dành cho Myojeong. Chưa hả giận, cậu ta đá tung chổi, cái sàng và mọi thứ lặt vặt gần đó.

Nếu cứ để vậy, có lẽ cậu ta sẽ phá tan cả căn nhà mất.

“Dừng lại đi, thằng điên.”

Không chịu nổi nữa, Jaegyeom lao tới chỗ thiếu niên.

“Ngươi bảo ai là thằng điên hả?”

Thiếu niên lập tức túm lấy tóc Jaegyeom.

“Cái thằng chó này, dám…”

Dám túm tóc ta hả? Jaegyeom trừng mắt, tung một cú đấm. Thiếu niên kia chẳng vừa, lập tức đánh trả. Hai Jaegyeom lao vào nhau, đấm đá túi bụi.

“Chết tiệt, không buông hả?”

“Ngươi mới buông ấy!”

“Ngươi buông trước đi!”

“Thằng chó chết này!”

“Hả? Thằng chó chết?”

Cả hai vật lộn, đánh nhau kịch liệt. Lăn lộn trên sân như hai chú mèo con đùa nghịch, cuối cùng cả hai cùng bật cười ha hả. Dù trúng vài cú đấm, cả Jaegyeom lẫn thiếu niên đều chẳng cảm thấy đau đớn gì.

“Này, này.”

Thiếu niên cười toe toét, nhìn xuống Jaegyeom đang bị mình ghì chặt.

“Ở lại đây sống với ta đi.”

Jaegyeom cũng cười khúc khích, ngước lên nhìn thiếu niên.

“Không được.”

“Tại sao?”

“Ta phải về với Yoon Taehee.”

Nghe vậy, thiếu niên đột nhiên xị mặt.

“Này, ngươi thích cái thằng đó đến thế à?”

Bị trêu chọc, tai Jaegyeom thoáng đỏ lên.

“Hắn không thể thiếu ta được.”

“Chắc là ngươi không thể thiếu nó thì có.”

“Ngươi biết cái gì chứ.”

“Đừng thế nữa, ở lại đây sống với ta đi.”

“Tại sao?”

“Vậy thì ta sẽ giúp ngươi quên hết mọi thứ.”

“Không thích.”

Thiếu niên đang ngồi trên người Jaegyeom phủi tay, đứng dậy.

“Tùy ngươi thôi. Một mình ngươi không về được đâu.”

“Tại sao?”

“Thì, vào đây rồi là không ra được nữa mà.”

“Làm gì có chuyện đó?”

Jaegyeom hừ mũi. Thiếu niên chỉ tay về phía cổng.

“Nhìn kìa. Không ra được là vì cái đó đấy.”

Nhìn kỹ lại, Jaegyeom thấy ở cổng có giăng một sợi dây thừng bện xoắn.

“Cái đó ai làm vậy?”

“Còn ai vào đây, chẳng phải là cái thằng khốn nạn Myojeong đó sao.”

Thiếu niên lại nhắc đến Myojeong. Jaegyeom ngơ ngác. Myojeong chưa bao giờ làm thứ đó. Thiếu niên nghiến răng tức tối.

“Cái gì mà không ra được chứ. Thứ đó chỉ cần cắt là xong thôi.”

Jaegyeom tặc lưỡi, đứng dậy. Thiếu niên nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể vừa nghe điều gì thú vị.

“Ngươi định cắt nó à?”

Jaegyeom gật đầu, vẻ mặt thờ ơ.

“Không dễ vậy đâu.”

Thiếu niên khoanh tay, lẩm bẩm.

“Một khi đã vào đây, ngươi chỉ có hai lựa chọn thôi.”

“Là gì?”

“Một là ở lại đây sống với ta mãi mãi.”

Cái gì? Jaegyeom nhăn mặt trước lời nói khó hiểu ấy.

“Và lựa chọn còn lại là…”

Thiếu niên nhăn nhó, rồi mỉm cười.

“Dẫn ta theo và ‘cùng nhau’ rời khỏi đây.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo