Hỏa Hồn - Chương 230

Khi tỉnh dậy, Yoon Taehee thấy mình đứng giữa một cánh đồng rộng lớn, bao la. Bầu trời trong xanh vắt trải dài trên đầu, dòng sông lặng lẽ trôi êm đềm, và thảm cỏ xanh mướt kéo dài đến tận chân trời. 

Anh ngỡ ngàng, không nhớ nổi mình đang ở nơi đâu hay đến từ chốn nào. Một làn gió nhẹ lùa qua, mang theo hơi thở mát lành của thiên nhiên. Yoon Taehee đứng lặng hồi lâu, đắm mình trong khung cảnh yên bình và ấm áp, tựa như lạc vào một trang cổ tích dịu dàng.

Quay đầu nhìn quanh, anh chợt phát hiện một túp lều gỗ nhỏ nép mình ở phía xa. Như con bướm bị mê hoặc bởi sắc hoa, Yoon Taehee không tự chủ được mà bước tới, từng bước chân như bị thôi miên. 

Anh đẩy nhẹ cánh cửa gỗ cũ kỹ, tiếng cọt kẹt khẽ vang lên, rồi bước vào trong. Bên trong túp lều trống rỗng, không một bóng hình, nhưng từ đâu đó, một giọng nói thân quen chợt cất lên. 

“Seonoh à.”

Seonoh – cái tên ấy khiến anh lập tức nhận ra người vừa gọi mình. 

“Shishi?” 

Anh cúi xuống, đưa mắt nhìn cổ tay trái, nơi con rắn đen Shishi thường quấn quanh như một chiếc vòng tay sống động. Nhưng giờ đây, cổ tay trơn nhẵn, không còn dấu vết nào của nó. 

“Ngươi đang ở đâu?” 

Seonoh nghiêng đầu, đảo mắt tìm kiếm khắp không gian, nhưng Shishi đã hoàn toàn biến mất.

“Đây là việc ngươi tự chuốc lấy. Ta đã nói rất rõ rồi. Nếu cứu đứa bé đó, ngươi sẽ chết. Nhưng ngươi không chịu nghe ta, vì vậy ngươi mới ở đây.” Giọng Shishi đột ngột vang lên, mang theo sắc thái trách móc rõ ràng. 

Những lời ấy như đánh thức cả một dòng ký ức trong Seonoh. Trước mắt anh hiện lên ngôi nhà thời thơ ấu ngập trong rác rưởi, những tạp quỷ ngốc nghếch nhưng đáng yêu, người ông mà anh chẳng thể yêu thương cũng chẳng thể oán ghét, và khoảnh khắc tất cả bị ngọn lửa thiêu rụi, tan biến trong làn khói mơ hồ. 

Rồi cuối cùng, một gương mặt hiện ra – thiếu niên ấy, người đột ngột bước vào đời anh như một ngôi sao băng rực rỡ. Seonoh đã yêu cậu ta đến mức đắm say, đến mức sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống.

“Ta chết rồi à?” Seonoh hỏi, giọng bình thản đến lạ lùng.

“Nếu ta nói là vậy thì sao?” Shishi đáp lại, lạnh lùng và dứt khoát.

Thực ra, Seonoh chưa từng hình dung về khoảnh khắc cuối cùng của đời mình. Anh luôn nghĩ rằng cuộc đời sẽ khép lại khi anh phá hủy Sở Narye, hoàn thành cuộc báo thù đã âm ỉ suốt bao năm. Vậy mà giờ đây, anh khẽ lẩm bẩm. 

“Ta chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này…”

“Đó chính là điều ta muốn nói. Ta đã để lại dấu hiệu hết lần này đến lần khác, và ngươi chắc chắn cũng nhận ra. Nhưng ngươi cứ giả vờ như không biết. Ngươi nghĩ ta không nhận ra sao? Ngươi định khiến ta phí công sức đến bao giờ nữa? Ta phải trông chừng ngươi đến khi nào? Ngươi rõ ràng biết không được phép thân thiết với thằng nhóc đó hơn mức cần thiết. Nếu biết trước thế này, ta đã chẳng để hai đứa ngươi gặp nhau.” Shishi tiếp lời, giọng bùng lên cơn giận dữ.

Seonoh không hiểu tại sao Shishi lại giận dữ đến vậy, cũng không sao nắm bắt được ý nghĩa sâu xa trong lời nó nói. 

“Ta không để hai đứa ngươi gặp nhau để rồi ra nông nỗi này!” Shishi tiếp tục, khiến ánh mắt Seonoh chợt sắc lạnh.

“Gặp nhau? Ngươi nói vậy là ý gì?” Anh gặng hỏi.

“Ngươi có sứ mệnh của riêng mình, và ngươi phải tuân theo nó.” Shishi phớt lờ câu hỏi, vẫn đều đều nói tiếp. “Đừng tưởng rằng Bổn hương sẽ mãi đứng về phía ngươi. Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi còn một lần nữa lệch khỏi con đường đã định, ngươi sẽ mất tất cả những gì đã xây dựng từ trước đến nay.”

Shishi ngừng lại một thoáng, rồi đưa ra lời cảnh báo cuối cùng. “Đây là lần cuối ta để hai đứa ngươi quay về. Đừng đến gần thằng nhóc đó nữa.”

Dứt lời, tầm nhìn của Seonoh vụt tắt. Như thể ai đó vừa nhấn công tắc, bóng tối bao trùm lấy tất cả. 

Trong màn đêm ấy, hàng trăm, hàng nghìn con mắt từ từ hé mở, nhìn chằm chằm vào anh như một đàn công xòe lông rực rỡ. Cảnh tượng quỷ dị khiến Seonoh cứng đờ, không thể nhúc nhích. Từng đôi mắt dần khép lại, chỉ còn sót lại một đôi duy nhất – đôi mắt anh từng thấy, với vệt máu đỏ tươi bắn lên khóe mắt sau chiếc mặt nạ đen. 

Seonoh nhận ra ngay chủ nhân của ánh mắt ấy. Shishi đã kéo anh trở về ‘ngày hôm đó’ – ngày ông anh bị pháp sư trừ tà phát hiện và chết, ngày anh mất đi tất cả.

Túp lều giờ đây chìm trong biển lửa. Bóng tối siết chặt lấy Seonoh, cảm giác bất lực khi trốn trong chiếc rương lớn ngày nào sống động trở lại như một vết thương cũ bị xé toạc. Khoảnh khắc đối mặt với kẻ đeo mặt nạ đen hiện lên rõ mồn một, anh giật mình hoảng loạn và bật dậy.

Chiếc giường sắt kêu cọt kẹt, phản lực khiến ngực anh đau nhói. Seonoh khẽ rên lên, gục đầu xuống trong cơn choáng váng. Cảm giác thực tại ập đến như một cơn sóng dữ. Anh tái mặt, đưa tay ôm trán. 

Chết tiệt, Shishi… 

Dù mục đích là gì, cách làm của Shishi rõ ràng hiệu quả. Những cảm xúc đã phai nhạt theo năm tháng giờ trở nên sắc bén, như lưỡi dao kề sát cổ. Anh không ngờ mình lại bị nó chơi một vố đau đớn đến vậy.

“Tỉnh rồi à?” 

Một giọng nói vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Seonoh giật mình ngẩng lên. 

“Cậu nhận ra tôi chứ?” Đôi mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự lo lắng nhìn thẳng vào anh.

Seonoh đổ mồ hôi lạnh, cúi xuống nhìn cơ thể mình. Anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân, mu bàn tay cắm kim truyền dịch, ngực quấn băng dày. Mỗi nhịp thở đều mang theo cơn đau nhói khó chịu. 

“Trưởng ban Seok?” 

Yoon Taehee nhận ra mình đã tỉnh lại trong bệnh viện.

Seok Juryeon vẫn nhớ như in ngày hôm đó. 

Đêm khuya, bà đang ngồi trong phòng trưởng ban Trục Dịch, lặng lẽ xem xét tài liệu như thường lệ. Sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi một tiếng rung nhẹ từ điện thoại. 

[Ban Trục dịch Yoon Taehee]. 

Nhìn thấy tên người gọi, bà lập tức bắt máy. 

“Ừ, có chuyện gì?” 

Nhưng đầu dây bên kia chỉ là sự im lặng kéo dài.

“Chủ nhiệm Yoon…” Bà gọi, giọng bắt đầu căng thẳng. Vẫn không có tiếng trả lời. 

Thoạt đầu, bà nghĩ đó chỉ là một cuộc gọi nhầm, nhưng rồi tiếng thở yếu ớt vọng qua khiến bà cảm thấy một nỗi bất an kỳ lạ. 

“Chủ nhiệm Yoon?” 

Đúng lúc ấy, một giọng nói run rẩy cất lên. 

[Chủ… Chủ nhiệm Yoon, anh ấy…]

Seok Juryeon cảm thấy máu trong người như đông lại. 

[Anh ấy không mở mắt.]

Giọng nói ấy không phải của Yoon Taehee. Bà bật dậy khỏi ghế, vội vã hỏi vị trí, nhưng câu trả lời nhận được không rõ ràng. 

[Dù gọi thế nào anh ấy cũng không mở mắt…]

Người gọi là Jaegyeom, giọng thẫn thờ khiến bà lạnh sống lưng.

Seok Juryeon lập tức ngắt máy, liên hệ với cảnh sát để truy tìm vị trí điện thoại. Tín hiệu được xác định tại đảo Geoyeodo, nằm ở cực nam xa xôi. Bà nhanh chóng tập hợp các pháp sư trừ tà phụ trách chữa trị trong tổng bộ, đồng thời ra lệnh điều động trực thăng cứu hộ gần nhất để đưa Yoon Taehee đến bệnh viện.

Khi đội cứu hộ tìm thấy, Yoon Taehee đã rơi vào tình trạng nguy kịch. Mất máu quá nhiều khiến mạch anh yếu đến mức gần như không thể bắt được, tính mạng treo lơ lửng. Anh được đưa lên trực thăng y tế, chuyển ngay đến bệnh viện khu vực gần đảo nhất và lập tức vào phòng cấp cứu. 

May mắn thay, nhát đâm không trúng tim hay các cơ quan quan trọng, nhưng vết thương sâu đến mức đáng sợ. Đội ngũ y tế bệnh viện cùng tám pháp sư trừ tà từ Ban Trục dịch đã phải dốc toàn lực, truyền máu và sử dụng hết số thuốc tiên mang từ Sở Narye mới hoàn thành ca phẫu thuật. Dù vậy, tiên lượng vẫn vô cùng xấu.

Sau đó, Yoon Taehee được chuyển đến bệnh viện đại học ở Seoul, cách ly hoàn toàn và điều trị chuyên sâu bởi đội ngũ y tế cùng các pháp sư trừ tà của Ban Thanh tẩy. Tình trạng của anh không hề dễ dàng để đảm bảo sống sót, nhưng nếu không có sự can thiệp của Ban Thanh tẩy, có lẽ mọi hy vọng đã tắt. Bác sĩ phụ trách từ Sở Narye nhấn mạnh rằng nếu việc cứu hộ chậm trễ dù chỉ một chút, việc giữ anh sống sót là điều không thể.

Hiện tại, Yoon Taehee đang nằm trong phòng VIP ở tầng cao nhất của bệnh viện. Seok Juryeon đều đặn đến thăm hai lần mỗi ngày, trên đường đi làm và tan sở, để theo dõi tình hình của anh. Khi biết anh đã tỉnh lại, bà lập tức gọi bác sĩ. 

“Bác sĩ sẽ đến ngay thôi.” 

Bà nói, giọng bình thản nhưng đầu ngón tay khẽ run. Yoon Taehee, vẫn ôm trán, ngước mắt nhìn lên. Anh nhận ra khuôn mặt Seok Juryeon đã hốc hác đi nhiều. 

“Cậu đã bất tỉnh suốt hai tuần đấy.”

_____

Hôm nọ mạng yếu quá nên tui không up nốt được 1 chương, nay tui up bù nha~

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo