[Điện thoại của quý khách hiện đang tắt nguồn và sẽ được chuyển đến hộp thư thoại…]
Điện thoại của Jaegyeom đã tắt nguồn. Yoon Taehee mân mê đôi môi khô khốc, ngón tay lướt qua danh bạ điện thoại. Anh cảm thấy sốt ruột mà không rõ lý do. Cuối cùng, anh nhấn gọi vào số của Jeongju đã lưu từ trước.
[Alo? Cậu Taehee?]
Tiếng chuông reo hai lần, rồi một giọng nói vang lên ngay. Giọng Jeongju hơi bối rối, pha lẫn ngạc nhiên rõ rệt. Anh ta đã biết Yoon Taehee bị thương nặng và đang nằm viện.
“Vâng, là tôi đây.”
[Cậu, cậu tỉnh lại rồi ạ?]
Jeongju hỏi, giọng run run.
Qua Jaegyeom, Jeongju được tin về tình trạng của Yoon Taehee. Anh ta đã cải trang kỹ lưỡng để tránh bị nhận ra, cùng Mesani đến bệnh viện. Nhưng nơi Yoon Taehee nằm không phải phòng bệnh thông thường – việc thăm nom bị hạn chế nghiêm ngặt, và những người trông giống pháp sư trừ tà thường xuyên ra vào. Tình thế khiến Jeongju và Mesani đối mặt nguy cơ lộ thân phận, buộc anh ta đành quay lưng rời đi.
Yoon Taehee nói ngắn gọn về tình hình của mình. Vết thương đã hồi phục nhiều và anh dự kiến sẽ sớm xuất viện. Jeongju hỏi liệu bây giờ đến bệnh viện có được không. Anh ta định để Mesani chữa trị cho anh. Yoon Taehee ngập ngừng một chút rồi lịch sự từ chối.
“Tôi vẫn đang theo dõi tình hình ở đây, nếu đột ngột khỏi hẳn thì sẽ bị nghi ngờ.”
Jeongju trả lời với giọng yếu ớt rằng anh ta hiểu.
[À, cậu Taehee này…]
“Vâng?”
[Tôi biết cậu vừa mới tỉnh lại nên chắc còn đang rất bận tâm, nhưng tôi có chuyện này muốn nói…]
“Vâng, anh cứ nói đi.”
[Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra ở đảo vậy?]
Bàn tay Yoon Taehee cầm điện thoại khựng lại. Có vẻ Jeongju không nắm rõ tình hình. Anh nhất thời không thốt nên lời. Thấy vậy, Jeongju ngập ngừng nói thêm.
[Jaegyeom nói rằng đó là lỗi của cậu ấy…]
Lời ấy khiến cổ họng Yoon Taehee nghẹn ứ, ngực anh nhói đau.
“……”
Anh bất giác nhắm mắt, cố kìm nén cảm xúc.
“Anh có thể đưa điện thoại cho cậu ấy được không?”
[À, chờ một chút nhé.]
Giọng anh ta nhỏ dần, kèm theo tiếng nói chuyện khe khẽ vọng từ xa.
[Cậu Taehee này. Jaegyeom nói muốn gặp mặt trực tiếp để nói chuyện…]
Nhưng người trả lời vẫn là Jeongju.
Jaegyeom không nhận điện thoại, chỉ nhờ Jeongju truyền đạt lại. Nghe vậy, Yoon Taehee trầm ngâm một lúc rồi đồng ý. Với Jeongju ở bên, anh khó lòng nói về chuyện ở đảo, và bản thân anh cũng muốn gặp trực tiếp Jaegyeom.
“Vâng, vậy xin hãy nói với cậu ấy là tôi sẽ đợi.”
Kết thúc cuộc gọi, Yoon Taehee nằm im. Chẳng bao lâu, y tá bước vào tiêm thuốc giảm đau. Trong lúc chờ Jaegyeom, anh thiếp đi vì tác dụng của thuốc.
Chưa đầy một tiếng sau, tiếng động ngoài cửa kéo anh tỉnh lại. Bệnh viện nơi Yoon Taehee nằm không xa nhà Jaegyeom lắm. Nửa tỉnh nửa mơ trên giường bệnh, anh nghe tiếng động và lập tức ngồi dậy.
Cánh cửa mở ra không một tiếng động. Jaegyeom bước vào mà không gõ, đóng cửa lại, đứng đối diện Yoon Taehee. Cậu mặc áo hoodie và quần cotton giản dị, tay cầm một túi giấy. Sau hai tuần không gặp, cả hai chỉ im lặng nhìn nhau. Thời gian như ngừng trôi. Họ nhìn nhau, như thể thi xem ai sẽ lên tiếng trước, hoặc như không tin đối phương đang tồn tại trước mặt mình.
“Chào.”
Yoon Taehee khẽ nói, phá vỡ sự im lặng. Ngồi trên giường bệnh, giọng anh thì thầm. Jaegyeom gật đầu đáp.
“Ừm”.
Sau hai tuần, Jaegyeom trông bình tĩnh hơn Yoon Taehee tưởng, nhưng ai cũng nhận ra cậu gầy đi nhiều, sinh khí dường như cạn kiệt, tựa như một người đang héo úa.
“……”
“……”
Một sự im lặng nặng nề bao trùm.
Cả hai không biết bắt đầu từ đâu, không biết phải nói gì. Chuyện xảy ra ngày ấy quá đau đớn, khiến cuộc trò chuyện rơi vào ngõ cụt.
“Anh đến đây bằng cách nào?”
“Jeongju chở tôi đến.”
“Anh Jeongju cũng đến sao?”
“Ừ.”
Họ trò chuyện như thể vừa chia tay hôm qua.
“Sao anh không nghe điện thoại?”
“Tôi lười sạc pin nên để vậy thôi.”
“Ra vậy.”
Cuộc đối thoại kết thúc. Jaegyeom vẫn đứng gần cửa, ngơ ngác nhìn quanh phòng bệnh. Đây là lần đầu cậu đến đây, chưa từng thăm Yoon Taehee trước đó.
“Anh đến gần đây ngồi cũng được mà.”
Yoon Taehee nói, khẽ cười khi thấy Jaegyeom đứng im. Nghe vậy, Jaegyeom bước tới, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Một khoảng lặng nữa trôi qua, rồi Yoon Taehee lên tiếng, giọng trầm.
“Anh không đến Sở Narye làm việc à?”
Jaegyeom không trả lời, chỉ im lặng cúi đầu.
“……”
Nhìn cậu như vậy, Yoon Taehee nghiêng đầu, giả vờ quan sát khuôn mặt Jaegyeom. Anh nhăn mặt, hỏi một cách tinh nghịch.
“Anh lo lắng cho em à?”
Đó chỉ là một câu nói đùa để làm dịu không khí.
“……”
Nhưng Jaegyeom không đáp. Cậu không thể tiếp nhận câu nói ấy một cách bình thường, cũng không thể bỏ qua hời hợt. Nếu là ngày thường, có lẽ cậu đã vô thức thốt lên ‘Ừ’. Nhưng hôm nay, cổ họng cậu nghẹn lại, không nói được lời nào.
“Sắc mặt anh tệ quá.”
Yoon Taehee vươn tay định chạm vào má Jaegyeom. Trước khi tay anh kịp chạm tới, Jaegyeom khẽ lùi đầu ra sau. Thấy vậy, đầu ngón tay Yoon Taehee khựng lại.
“……”
Yoon Taehee nghiêng đầu. Đầu ngón tay lơ lửng khẽ run, rồi anh rụt tay về. Thái độ anh trở nên hờ hững, ánh mắt lảng tránh kỳ lạ. Một khoảng cách vô hình hiện ra giữa họ.
“Anh giận à?”
Jaegyeom từ từ ngẩng đầu.
“……”
Đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Yoon Taehee. Anh lúc này đã trở lại vẻ mặt vô cảm, như nhận ra sự thay đổi trong Jaegyeom.
“Không.”
Jaegyeom trả lời ngắn gọn sau một lúc im lặng, rồi đưa túi giấy cho Yoon Taehee. Anh nhận lấy, mở ra xem. Bên trong là một chiếc bình giữ nhiệt lớn.
“Cái này là gì vậy?” Yoon Taehee ngẩng lên hỏi.
“Mesani sắc thuốc cho anh.”
“Thuốc?”
“Ừ. Thuốc giúp mau lành nội thương. Vết thương bên ngoài thì đã lành rồi, nhưng nội thương vẫn còn nên anh sẽ khó cử động một thời gian. Uống thuốc này vào sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Jaegyeom nói bình thản, mắt vẫn dán vào bình giữ nhiệt.
“Uống hết một lần là khỏi hẳn đấy. Nếu muốn khỏi từ từ không ai biết thì ngày uống ba lần, uống trong hai ngày. Với cả Mesani bảo xuất viện thì ghé qua chỗ nhóc ấy một lần. Nhóc ấy sẽ trực tiếp chữa trị cho anh.”
Khi Jaegyeom nói xong, Yoon Taehee khẽ hỏi.
“Em đã làm gì sai à?”
Câu hỏi lạc lõng, chẳng liên quan gì đến đoạn trò chuyện trước.
“……”
Im lặng một lúc, Jaegyeom ngước mắt nhìn anh.
“Không.”
Nghe vậy, Yoon Taehee hỏi ngay.
“Vậy sao anh lại giận?”
“Tôi không giận.”
“Không, anh đang giận mà.”
Yoon Taehee khẳng định, nghiêng đầu hỏi tiếp.
“Sao? Anh giận vì em suýt chết à?”
Jaegyeom nhất thời không nói nên lời.
“……”
Nghe những lời ấy, kỳ lạ thay, cậu nhận ra mình thực sự đang tức giận.
“Có phải vì em không nghe lời anh, nhả bùa ra, nên mới xảy ra chuyện đó…?”
“Đúng, tôi tức giận.”
Jaegyeom cắt lời, giọng trầm.
“Nhưng tôi không tức giận với anh. Tôi tức giận với chính mình.”
“Gì cơ?”
“Anh không làm gì sai cả. Tất cả là lỗi của tôi.”
“Jaegyeom à.”
Yoon Taehee nắm lấy cổ tay Jaegyeom rồi lên tiếng với giọng trầm.
“Việc em bị thương không phải lỗi của anh. Đó chỉ là tai nạn thôi.”
“……”
“Em không biết thứ gì trong anh là gì, nhưng vì thứ đó mà…”
“Đúng, đúng vậy.”
Lúc đó, Jaegyeom cúi đầu và cắt lời Yoon Taehee.
“Tôi đã bị thứ gì đó chi phối……”
Nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ đó, Yoon Taehee khẽ khựng lại.
“Nhưng dù sao thì đó cũng là lỗi của tôi. Vì tôi đã bị cuốn vào.”
Im lặng một lúc, Yoon Taehee hơi nhăn mặt và hỏi.
“…Anh đang nói gì vậy?”
“Sau khi trải qua chuyện đó, anh không nghĩ gì sao?”
Jaegyeom ngẩng đầu nhìn thẳng vào Yoon Taehee.
“Anh cũng có mắt mà, nhìn tình trạng của anh bây giờ đi.”
Jaegyeom tiếp tục nói với giọng đều đều, không chút cảm xúc.
“Thứ thuốc trường sinh đó vốn dĩ không hề tồn tại, lời nguyền của tôi cũng không liên quan gì đến người cá. Nhưng anh đã suýt chết ở cái hòn đảo xa xôi đó. Vậy mà anh không nghĩ có gì đó sai sao?”
Đó là những lời đau lòng, nhưng Yoon Taehee chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
“Em nhất định sẽ tìm ra cách giải lời nguyền.”
Jaegyeom từ từ nhắm mắt. Sau đó, cậu nhìn xa xăm rồi quay lại nhìn anh. Yoon Taehee trông sắc sảo hơn, khuôn mặt hơi gầy đi.
“Không, không cần đâu.”
Vặn mạnh cổ tay bị Yoon Taehee giữ, Jaegyeom nói.
“Tôi sẽ chết sau hai tháng như giao kèo.”