Hỏa Hồn - Chương 248

Seok Juryeon tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, ánh mắt mơ màng hướng lên trần nhà khi bà dần nhận ra đây là phòng ngủ của mình. 

Vừa gắng gượng ngồi dậy, chiếc khăn ướt trên trán nhẹ nhàng trượt xuống. Bà cầm chiếc khăn trong tay, cảm nhận hơi lạnh còn vương vấn – dấu vết của sự chăm sóc từ một người nào đó. 

Bất giác, bà đưa tay chạm lên trán, hơi nóng từ lòng bàn tay lan tỏa, trái ngược với sự mát lạnh của chiếc khăn. Đầu óc bà vẫn còn mơ hồ, chưa thể định hình rõ ràng.

Rời khỏi giường, Seok Juryeon loạng choạng bước đi, không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào. Khi mở cửa phòng, tiếng lách cách từ phía bếp vang lên, khẽ lôi kéo sự chú ý của bà. Chầm chậm tiến về phía âm thanh, bà bắt gặp một tấm lưng rộng trong chiếc áo sơ mi trắng bó sát, đang đứng trước bồn rửa. Đó không ai khác ngoài Yoon Taehee.

“Chị tỉnh rồi à?” 

Yoon Taehee quay lại, lên tiếng chào khi cảm nhận được sự hiện diện của bà. Tay áo sơ mi được xắn lên đến khuỷu tay, anh đang nấu ăn, dáng vẻ thoải mái khác hẳn ngày thường với hai cúc áo mở và không đeo cà vạt. 

Seok Juryeon thoáng ngỡ ngàng, nhất thời không thốt nên lời. Quan sát kỹ, bà nhận ra căn nhà vốn luôn hơi bừa bộn nay đã sạch sẽ tinh tươm, giá phơi đồ trong góc phòng khách chất đầy quần áo được giặt giũ và xếp gọn gàng.

Seok Juryeon sống một mình, từ trẻ đã chẳng mấy quan tâm đến việc nhà. Công việc ngập đầu khiến bà hiếm khi ở nhà ngoài lúc tắm rửa và ngủ – đối với bà, nơi này chỉ là chỗ để ngủ. Mọi việc dọn dẹp, giặt giũ đều do người giúp việc đảm nhận hai lần mỗi tuần. Nhưng hôm nay không phải ngày người giúp việc đến. Rõ ràng, sự ngăn nắp này là do Yoon Taehee. Bà thắc mắc, tại sao anh lại ở đây?

“Sao chị không ngủ thêm chút nữa mà đã dậy rồi?” 

Bà khẽ nheo mắt, giọng khàn khàn hỏi. 

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Yoon Taehee kể lại rằng anh đã chứng kiến bà ngất xỉu do làm việc quá sức và căng thẳng, cộng thêm cơn cảm nặng. Bác sĩ bảo bà cần nghỉ ngơi vài ngày ở nhà. 

‘Ngài ấy bị kiệt sức. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe thôi.’ 

Sau khi Ban Thanh tẩy điều trị, Yoon Taehee đã đưa bà về, cùng với Han Juyoung – người đã rời đi sau đó, để lại anh ở lại chăm sóc bà.

“Ai khiến cậu đến nhà người khác dọn dẹp?” Bà hỏi.

“Dù sao tôi cũng không có gì làm, thấy chán nên làm thôi.” Yoon Taehee đáp, tiện tay lau nước dính trên tay vào vạt áo, kèm theo một nụ cười nhạt. “Dù sao thì tôi cũng từng là người ở đây mà.”

Ngôi nhà này từng là nơi Yoon Taehee đến ở nhờ vài năm khi còn là thiếu niên. Với anh, đây cũng là một không gian quen thuộc. Mười năm trước, cậu thiếu niên gầy gò, non nớt ấy giờ đã trưởng thành, mang vóc dáng của một người đàn ông chín chắn.

“Vậy được rồi, cậu về đi.” Bà nói.

“Tôi muốn nhìn chị ăn xong đã.” Yoon Taehee vừa đáp vừa chỉ vào cái nồi trên bếp gas. “Tôi đang nấu cháo, ăn được lắm đấy.”

“Tôi tự ăn được, cậu lo việc của cậu đi.” Bà cự tuyệt. 

Đầu óc quay cuồng, chân không còn vững, Seok Juryeon quay lưng bước về phòng ngủ, định nằm xuống và nhắm mắt. Nhưng Yoon Taehee vẫn đi theo, không xin phép mà ngồi xuống mép giường. Giường nghiêng hẳn về một bên dưới sức nặng của anh. Bà mệt mỏi, không còn sức đuổi anh đi, chỉ lặng lẽ nhắm mắt.

Một bàn tay to lớn đặt lên trán bà. 

“Chị vẫn còn sốt.” Yoon Taehee nói, rồi với tay lấy chiếc khăn ướt rơi trên đầu giường. Anh nhúng khăn vào chậu nước đá mát lạnh đã chuẩn bị sẵn, vắt khô, và đắp lại lên trán bà. “Cháo sắp xong rồi, chị nghỉ ngơi một lát đi.”

Khi Yoon Taehee rời khỏi phòng, Seok Juryeon từ từ mở mắt. Bà nhớ lại quãng thời gian ba năm sống cùng anh. Yoon Taehee từng nói mình là người ở đây, nhưng nghĩ kỹ, mối quan hệ giữa họ chưa đủ sâu sắc để gọi như vậy.

‘Tên tôi là Yoon Taehee. Tôi không có cha mẹ và không biết tuổi của mình. Hãy đeo xích và dùng tôi như một con chó săn. Nếu không cần nữa thì cứ vứt bỏ tôi.’ Cậu thiếu niên mười sáu tuổi từng nói với bà. 

Yoon Taehee sống lang thang trên đường phố, lại mang một sự tĩnh lặng và trầm mặc như tu sĩ. Anh tự nấu ăn, tự giặt quần áo, dù bà bảo không cần làm việc nhà, anh vẫn kiên quyết hoàn thành phần mình với câu nói: ‘Tôi quen tự làm rồi.’

Bà thường để tiền trên bàn ăn trước khi ra ngoài, nhưng Yoon Taehee không bao giờ đụng đến. Anh không mua bất cứ thứ gì không cần thiết, như thể mang một quyết tâm kỳ lạ để không mắc nợ ai. Lúc đó, bà chỉ nghĩ đó là sự bướng bỉnh của tuổi dậy thì. Nhưng giờ nhìn lại, tất cả đều kỳ lạ.

Seok Juryeon chợt nhận ra, trong suốt ba năm ấy, bà chưa từng thấy Yoon Taehee ngủ. Mỗi khi bà ở nhà, anh luôn thức. Dù bà về vào rạng sáng hay giữa trưa, bất kể giờ giấc thất thường, Yoon Taehee vẫn nghe tiếng mở cửa và ra chào: ‘Chị về rồi à.’ Người ngủ say lẽ ra không thể nhạy bén vậy, nhưng anh luôn trong trạng thái căng thẳng. Anh từng như thế, nhưng vì đeo mặt nạ và hành động thoải mái từ lúc nào không hay, bà đã quên mất điều đó.

Rồi bà nhớ lại một lần ngủ thiếp trên sofa. Trong cơn mơ màng tỉnh dậy, bà thấy Yoon Taehee đứng trong bóng tối, nhìn xuống bà với ánh mắt vô cảm. ‘Chị vào phòng ngủ đi,’ anh thản nhiên nói dù bị phát hiện. Lúc đó, bà có cảm giác kỳ lạ rằng mình từng thấy ánh mắt ấy từ rất lâu, nhưng ký ức mơ hồ ấy nhanh chóng tan biến.

Vài ngày sau, Yoon Taehee rời khỏi ngôi nhà này. Từ năm mười sáu tuổi đến năm mười chín tuổi, khi gia nhập Sở Narye và có chức vụ, anh tự tìm nhà và chuyển đi. Sau đó, anh đều đặn dành dụm tiền mỗi tháng, rồi đưa cho bà một phong bì dày, nói là trả tiền ăn ở bấy lâu. Không chút tỏ vẻ, anh trả hết ân nghĩa trong một ngày rồi rời đi không ngoảnh lại. Bà không mong họ thân thiết, nhưng khi nhận phong bì ấy, bà lần đầu cảm nhận sự vô tình của anh.

Cửa phòng bật mở, Yoon Taehee bưng khay cháo đã nấu xong vào. 

“Chị ăn đi kẻo nguội.” 

Seok Juryeon lắc đầu, không muốn ăn vì chẳng thấy ngon miệng. Thấy vậy, Yoon Taehee nhướng một bên mày, trêu. 

“Để tôi đút cho chị ăn nhé?”

Bà bật cười, không nói nên lời. Rồi bà khẽ thở dài, ngồi dậy, cầm thìa giả vờ ăn vài miếng. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng thìa chạm bát lách cách. 

Yoon Taehee ngồi ở mép giường, im lặng nhìn bà ăn. Dù không trò chuyện, cả hai không thấy gượng gạo. Giữa họ có một sự ổn định đặc biệt, như thể đã quen biết từ lâu. Dù không thân thiết, họ đã quen với sự im lặng của nhau và không khó chịu trước sự hiện diện của đối phương.

Ăn vài thìa, Seok Juryeon đặt bát xuống. 

“Chị ăn thêm đi.” 

Bà lắc đầu, nằm xuống lần nữa. 

“Tôi muốn nghỉ ngơi, đừng làm phiền tôi, về đi.”

Khi Yoon Taehee rời khỏi phòng, Seok Juryeon từ từ nhắm mắt. Bà biết mình và Yoon Taehee có điểm giống nhau. Nhưng giữa họ có một khác biệt lớn. Yoon Taehee đã không nắm lấy bàn tay bà đưa ra. Bà từng nắm tay Sở trưởng Narye, nhưng anh thì không. Và giờ, bà đã hiểu lý do.

Seok Juryeon biết Yoon Taehee là thủ lĩnh của Bích Tà Đoàn.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo