“Có một vũng máu màu xanh lam.”
Yoon Taehee mở to mắt, ngỡ ngàng trước lời nói của Shin Jihye.
“Máu màu xanh lam ư…?”
Khuôn mặt Yoon Taehee dần trở nên nghiêm trọng khi anh suy ngẫm về những gì Shin Jihye vừa nói.
Theo lời của người cá mà anh gặp ở đảo vào thời điểm đó:
‘Thuốc trường sinh không hề tồn tại. Bởi vì dù có ăn thuốc trường sinh thì cũng không thể có được ‘sự trường sinh’.’
Người cá không phải là bất tử mà chỉ bất lão, với tuổi thọ trung bình từ 200 đến 300 năm, như chính họ giải thích. Người cá sở hữu khả năng tái sinh và chữa lành cơ thể vượt trội, điều mà con người không thể sánh bằng. Khi trưởng thành, họ ngừng phát triển và không còn già đi sau một thời điểm nhất định. Con người nếu ăn thịt và máu của người cá cũng sẽ có tuổi thọ kéo dài, vết thương tự lành, và không bị lão hóa, tương tự như người cá.
Tuy nhiên, không phải ai ăn thịt và máu người cá cũng được ban tặng sự bất lão. Điều này chỉ xảy ra khi người cá tự nguyện hiến dâng thịt và máu cho người họ yêu thương chân thành. Để vượt qua giới hạn này, con người đã tạo ra thuốc trường sinh – một loại thuốc chiết xuất trọn vẹn đặc tính của người cá, giúp người dùng sở hữu cơ thể bất lão giống như khi trực tiếp hấp thụ thịt và máu của họ.
Hiệu lực của thuốc trường sinh tỷ lệ thuận với tuổi thọ của người cá được dùng làm nguyên liệu. Chẳng hạn, nếu người cá có tuổi thọ 200 năm, người uống thuốc sẽ không lão hóa trong 200 năm và vết thương sẽ tự lành. Nhưng khi khoảng thời gian tương ứng với tuổi thọ ấy kết thúc, hiệu lực của thuốc cũng chấm dứt. Lúc đó, người dùng trở lại trạng thái ban đầu: cơ thể bình thường, không còn khả năng tái sinh hay chữa lành, dễ bị thương, lão hóa, và đối mặt với cái chết như bao người khác.
Yoon Taehee, chìm trong suy tư với vẻ mặt cứng đờ, lên tiếng.
“Cô có chắc mình đã nhìn rõ không?”
Anh không thể chấp nhận lời Shin Jihye một cách logic.
“Chẳng lẽ tôi lại nhìn nhầm sao?”
“Nhưng điều đó không thể nào xảy ra.”
Người cá có thể ngửi thấy mùi đặc trưng từ những kẻ từng ăn thịt và máu đồng loại. Nhưng vào thời điểm đó, người cá không phát hiện bất kỳ mùi nào từ Jaegyeom, chứng tỏ cậu chưa từng trực tiếp ăn thịt người cá.
Hơn nữa, để kiểm tra liệu Jaegyeom có dùng thuốc trường sinh hay không, họ đã trộn máu của nhau. Kết quả, máu chuyển thành màu nâu, chứng minh sự bất tử của Jaegyeom không liên quan đến người cá. Việc cậu không thể tự lành vết thương càng củng cố điều này.
Thế nhưng, Shin Jihye vẫn khẳng định rằng cô đã thấy một vũng máu màu xanh lam ở đó.
Đó là một câu chuyện khó tin. Mọi thứ đã được xác minh rõ ràng vào ngày hôm ấy, và Yoon Taehee kết luận rằng sự bất tử của Jaegyeom bắt nguồn từ ác thần ẩn chứa trong cậu.
“Lúc đầu tôi cũng nghĩ mình nhìn nhầm.” Shin Jihye tiếp lời, khẽ nhăn mặt.
“Nhưng dù nhìn thế nào, đó vẫn là màu xanh lam.”
Yoon Taehee im lặng một lúc, rồi bình tĩnh hỏi.
“Vậy, ý cô là Jaegyeom có liên quan đến người cá?”
“Tôi chỉ nói sự thật dựa trên những gì tôi thấy, không thêm thắt gì khác.”
Yoon Taehee không thích chủ đề này chút nào. Anh đã nghĩ mọi chuyện đã khép lại. Dĩ nhiên, anh có thể xem xét lại để chắc chắn, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc phải tìm gặp người cá một lần nữa – việc mà giờ đây anh không còn thời gian hay hứng thú để thực hiện. Những gì xảy ra ở Geoyeodo là một thất bại quá lớn đối với cả Jaegyeom và Yoon Taehee.
Lý do anh muốn giải lời nguyền cho Jaegyeom là vì anh tin rằng sự mệt mỏi với cuộc sống bất tử chính là nguyên nhân khiến cậu khao khát cái chết. Anh nghĩ rằng nếu Jaegyeom có thể sống một cuộc đời bình thường, hữu hạn, cậu sẽ tìm thấy lý do để tiếp tục tồn tại. Nhưng nỗ lực của Yoon Taehee đã tan thành mây khói: Jaegyeom mất hết hy vọng, mong muốn cái chết mãnh liệt hơn, và kiên quyết từ chối cuộc sống.
Yoon Taehee nói.
“Nhưng chắc chắn sự bất tử của Jaegyeom không liên quan gì đến người cá.”
“Gì? Vậy là sao? Anh tìm ra lý do khác à?”
“Ừ. Tôi có vài nghi ngờ, và có lẽ đó mới là nguyên nhân chính.”
Yoon Taehee không muốn đào xới lại những gì anh đã kết luận và sắp xếp ổn thỏa. Hơn nữa, Jaegyeom chắc chắn sẽ không hợp tác với bất cứ chuyện gì liên quan đến người cá. Quyết tâm giải lời nguyền đã hoàn toàn vụt tắt. Trên hết, Yoon Taehee luôn tin vào những gì chính mắt mình chứng kiến.
Nghĩ lại, hôm đó trời mưa.
Có lẽ Shin Jihye đã nhìn nhầm, hoặc máu bị pha lẫn với nước mưa và đổi màu. Điều này hợp lý hơn nhiều so với giả thuyết Jaegyeom từng dùng thuốc trường sinh.
“Dù sao thì cũng cảm ơn vì đã quan tâm đến cùng.”
Yoon Taehee lịch sự kết thúc chủ đề. Mọi chuyện giờ đã là quá khứ. Anh đã thất bại trong việc thay đổi trái tim Jaegyeom và quyết định chuyển hướng: cướp lấy mặt nạ Bangsangsi để Jaegyeom không thể chết. Vì vậy, anh không còn tâm trí để bận tâm đến những câu chuyện về người cá nữa.
“Tôi sẽ giữ lời hứa ban đầu. Như đã thỏa thuận, cô đã dẫn chúng tôi đến đảo và giúp tôi gặp người cá. Tôi sẽ sớm tìm một người môi giới hữu ích và liên lạc với cô, nên hãy nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe trong thời gian này.”
Shin Jihye nhìn chằm chằm vào Yoon Taehee.
“Nhưng sao trông anh thảm hại vậy?”
So với lần gặp ở đảo, khuôn mặt anh tiều tụy hơn hẳn. Cô không biết rõ những gì đã xảy ra trong thời gian họ xa nhau, nhưng cô đoán anh đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.
“Anh nói đã tìm ra lý do Jaegyeom bất tử. Vậy đó chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Việc đến đảo và gặp người cá cuối cùng hóa ra vô nghĩa, và cả hai bên đều trải qua vô vàn khó khăn. Nhưng dù quá trình thế nào, điều Yoon Taehee mong muốn là tìm ra nguyên nhân bất tử của Jaegyeom, nên xét về kết quả, đó là một thành công. Vậy mà Yoon Taehee vẫn trông vô cùng mệt mỏi.
“Có phải anh bị đá rồi không?”
Quả nhiên, Shin Jihye rất tinh ý. Yoon Taehee cười khẩy.
“Rõ thế sao?”
Anh thản nhiên đáp, tay vuốt nhẹ má mình.
“Cuối cùng thì mọi chuyện thành ra thế này.”
Shin Jihye lẩm bẩm một mình. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện với Jaegyeom trên biển. Có vẻ Jaegyeom cũng có tình cảm với Yoon Taehee, nhưng cuối cùng, cậu đã chọn rời bỏ anh. Chàng trai keo kiệt với tình yêu của chính mình đã không thể thành thật.
***
Hôm nay, bầu không khí ở Sở Narye ảm đạm như mặt hồ đóng băng.
Đặc biệt, văn phòng Đội 1 nặng nề tựa một đám tang. Những chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra: em út và Chủ nhiệm Yoon cùng đi nghỉ phép và trở về với thương tích nặng nề chỉ cách đây không lâu rồi Bích Tà Đoàn tấn công chi nhánh Gyeongju, biến nó thành đống đổ nát, tin tức Seok Juryeon ngã quỵ vì cú sốc lan rộng, khiến không khí ở văn phòng Đội 1 càng thêm u ám.
Văn phòng vốn luôn rộn ràng với những câu chuyện đời thường và tiếng trò chuyện không ngớt giờ trở nên lạnh lẽo đến lạ thường, bao trùm bởi một bầu không khí kỳ lạ. Jaegyeom, người vắng mặt hơn hai tuần và mới trở lại làm việc vài ngày trước, hôm nay cũng đến văn phòng trong sự tĩnh lặng nặng nề.
Trong im lặng, Quản lý Kang lên tiếng.
“Ai có nhật ký tuần trước?”
“Tôi có ạ.” Jaegyeom, người đang nghịch chuột, đáp lại.
“Ừ, em mang đến cho chủ nhiệm ký rồi đưa lại cho chị nhé?”
“Vâng.”
Jaegyeom cầm nhật ký và bước về phía phòng chủ nhiệm. Khi cậu đưa tập tài liệu cho Yoon Taehee đang nhìn vào màn hình, anh im lặng nhận lấy. Bầu không khí giữa hai người lạnh giá đến kỳ lạ.
Sau khi nhận tài liệu, Yoon Taehee dùng bút máy ký nhanh vào ô chữ ký đầu trang. Jaegyeom lơ đãng nhìn xuống, chờ anh ký xong.
Bỗng nhiên, trong lúc ký, Yoon Taehee thản nhiên hỏi.
“Tối nay cậu có làm gì không?”
Lúc này, Jaegyeom mới ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi muốn dành chút thời gian nói chuyện với cậu.”
Đó là khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau. Đồng thời, Jaegyeom liếc ra sau lưng. Cửa phòng chủ nhiệm đang mở. Cậu hạ giọng hỏi để không ai nghe thấy.
“Sao?”
“Có chuyện muốn nói.”
Vừa nói, Yoon Taehee đột ngột giơ tay, gõ nhẹ vào bảng tên trên bàn. Jaegyeom bất giác nhìn xuống, thấy dòng chữ trắng khắc trên tấm bảng đen mờ.
[Chủ nhiệm Yoon Taehee]
Yoon Taehee chống cằm, nhìn chằm chằm vào Jaegyeom, rồi nói bằng giọng trầm.
“Thứ Bảy tuần cuối.”
Khoảnh khắc ấy, Jaegyeom khựng lại và ngẩng đầu lên. Ánh mắt Yoon Taehee sắc bén, không chút ý cười. Và Jaegyeom nhận ra ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của anh.
Cậu sẽ trộm mộc bài vào thứ Bảy tuần cuối.