Hỏa Hồn - Chương 280

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Linh Quỷ lẫn Đoàn Chủ đều vụng về theo một cách không ai ngờ tới. Có lẽ chính sự vụng về ấy đã khiến đôi vai căng cứng của Jaegyeom dần thả lỏng. Dù vẻ ngoài không bộc lộ, nhưng thật ra cậu đang rất căng thẳng. Nhờ bầu không khí này, cậu cảm thấy dễ dàng cất lời hơn rất nhiều.

“Tôi là Kim Jaegyeom. Tôi đến đây vì có chuyện muốn nhờ.”

Khi cậu lên tiếng chào hỏi, Đoàn Chủ ngồi ngay ngắn, tay cầm bút bắt đầu viết gì đó lên giấy. Những nét chữ Hán hiện lên đều đặn, sạch sẽ. Linh Quỷ đứng sau lưng Đoàn Chủ, quan sát rồi truyền đạt lại.

“Ngài ấy hỏi làm sao cậu biết được nơi này.”

Yoon Taehee hiểu rõ: nếu muốn giữ bí mật thân phận, cách tốt nhất là tránh mọi tiếp xúc. Thế nhưng, Đoàn Chủ vẫn quyết định lộ diện. Nếu viện cớ rằng Đoàn Chủ không có mặt để từ chối gặp cậu, có lẽ sẽ tạm thời tránh được rắc rối. Nhưng với tính cách của Jaegyeom, cậu chắc chắn không dễ dàng bỏ cuộc mà sẽ tìm đến lần nữa. Vì vậy, thay vì trốn tránh, Đoàn Chủ cho rằng nên nghe hết câu chuyện, rồi từ chối thẳng thừng, cắt đứt lý do để cậu quay lại.

Mặt khác, Đoàn Chủ cũng tò mò muốn biết tại sao Jaegyeom lại phải dối trá, che giấu thân phận để tìm đến tận Bích Tà Đoàn. Dù tình huống này ẩn chứa nhiều nguy cơ, Đoàn Chủ không thể để ai khác thay thế mình. Saero và Paehyeon từng gặp Jaegyeom, nên không thể đóng vai trò này. Hyungwoon và Daga thì sau khi cân nhắc, Đoàn Chủ thấy cũng không phù hợp. Cuối cùng, Đoàn Chủ chọn cách tự mình đối mặt, che kín khuôn mặt và giữ im lặng. Với sự ngụy trang kỹ lưỡng như vậy, cậu ấy sẽ không thể nhận ra. Đoàn Chủ dự định dùng Heukje làm trung gian để dò xét ý định của Jaegyeom.

“Tôi có một người bạn là Quỷ Mã, quen biết đã lâu rồi.” Jaegyeom tiếp tục nói.  

“Quỷ mã rong ruổi khắp thế gian, am hiểu chuyện đời, gần như không có gì là không biết. Nó từng kể cho tôi về các ngài, rằng chỉ cần trả tiền, các ngài sẽ nhận làm việc thuê, bất kể là việc của người hay của ma.”

Đoàn Chủ cắn chặt môi, cố kìm nén sự bực dọc. Quả nhiên, khi mọi thứ đã rối ren, thì nó rối đến mức không thể tưởng tượng nổi.  

“Thế nên tôi nhờ nó dẫn đến đây.” Jaegyeom nói tiếp.

Đoàn Chủ khẽ thở dài, rồi lại cầm bút viết. Linh Quỷ truyền đạt.

“Ngài ấy hỏi: điều cậu muốn nhờ là gì?”

Jaegyeom khẽ mím môi, ngập ngừng đáp: “Thật ra… có hai việc tôi muốn nhờ.” Cậu cẩn thận cân nhắc từng lời. Để nhờ vả, cậu cần giải thích lý do, mà để giải thích, trước tiên phải tiết lộ mình là ai.  

“Nhưng trước hết, có một chuyện tôi cần phải nói.” Để thừa nhận thân phận thật, cậu cần gom góp rất nhiều can đảm.  

“Thật ra… tôi là pháp sư trừ tà.”

Thú nhận điều này trong hoàn cảnh ấy chẳng khác nào tự đặt mình vào hiểm nguy, bị tấn công hay bắt giữ ngay tức thì cũng không phải điều bất ngờ. Jaegyeom ngẩng đầu, nhìn về phía tấm mạng che mặt màu đen.  

“Cách đây không lâu, tôi từng đến Gongju. Không biết ngài có nhận ra không, nhưng người đánh nhau với ngài hôm đó… là tôi. Xin lỗi vì đã làm ngài bị thương. Tôi không có ác ý gì cả.”  

Jaegyeom vừa nói vừa nghịch chiếc chén trà trước mặt.  

“Tôi biết các ngài có thù với Sở Narye, cũng biết các ngài đang chuẩn bị chiến tranh với họ. Vì vậy, những gì tôi sắp nói có thể rất kỳ lạ và khó tin đối với các ngài. Nhưng thật sự… tôi cũng có chung mục đích với các ngài.”  

Jaegyeom dốc hết lòng chân thành để giãi bày.  

“Tôi không hành động một mình. Tôi có một người bạn muốn trả thù Sở Narye. Người ấy đã lên kế hoạch từ rất lâu, và tôi trở thành pháp sư trừ tà để giúp người đó thực hiện việc trả thù. Nhưng vì tôi… mà mọi kế hoạch đều bị đảo lộn.”  

Đoàn Chủ và Linh Quỷ lặng lẽ lắng nghe từng lời của Jaegyeom.  

“Anh ấy là một người rất mạnh mẽ và thông minh. Tôi không thể để kế hoạch mà anh ấy chuẩn bị cả đời thất bại như vậy. Vì thế, tôi đến đây để cầu xin các ngài giúp đỡ.”  

Ngay khi Jaegyeom vừa dứt lời, Đoàn Chủ nhanh chóng viết lên giấy. Linh Quỷ truyền đạt.

“Ý cậu là muốn liên minh với bọn ta sao?”  

“Vâng.” Jaegyeom đáp.  

Khi Đoàn Chủ bắt đầu suy ngẫm về ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Jaegyeom, cậu tiếp tục. 

“Đó là điều đầu tiên tôi muốn nhờ. Còn một chuyện nữa…” Jaegyeom hít một hơi để trấn tĩnh, rồi chậm rãi nói.  

“Tôi đã sống rất lâu rồi. Có thể tôi cũng giống như các ngài, không chết, cũng không già đi. Ban đầu tôi nghĩ mình bị thầy mình nguyền rủa, nhưng giờ thì tôi không chắc nữa.”  

Jaegyeom ngừng lại một chút, tay nghịch chiếc chén trà.  

“Thật ra, từ rất lâu rồi… tôi đã không muốn sống nữa.”  

Đoàn Chủ vẫn im lặng lắng nghe, không ngắt lời.  

“Tôi muốn các ngài phong ấn tôi lại. Đó là điều thứ hai tôi muốn nhờ.” Sau một khoảnh khắc im lặng, Jaegyeom cúi mắt.  

“Nghe nói các ngài là những Linh Quỷ sống rất lâu năm, nên tôi nghĩ các ngài có thể biết cách. Tôi sẵn sàng trả bất kỳ giá nào. Và tôi không yêu cầu làm ngay bây giờ… vì tôi vẫn còn việc phải hoàn thành.”  

Jaegyeom nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía Đoàn Chủ.  

“Sau khi mọi chuyện kết thúc, lúc đó… mong các ngài hãy phong ấn tôi lại.”  

Đoàn Chủ ngồi bất động, không chút nhúc nhích. Một lúc lâu sau, hắn mới cầm bút lên, mân mê như định viết gì đó. Jaegyeom nhìn vào tờ giấy trước mặt Đoàn Chủ, chờ đợi câu trả lời.  

Nhưng dù chờ bao lâu, Đoàn Chủ vẫn chỉ cầm bút, không viết được chữ nào. Không phải anh không muốn, mà là không thể. Bởi Yoon Taehee biết rõ: nếu nhấc bút lên, tay anh sẽ run rẩy như một kẻ ngốc.  

Dẫu vậy, anh vẫn phải nói gì đó. Dù là giả vờ không hiểu, hỏi lại lý do, rồi khéo léo từ chối với vẻ tiếc nuối rằng đây không phải việc họ có thể nhận. Chỉ cần từ chối, để Jaegyeom ra về tay trắng, rồi khi hoàng hôn buông xuống, màn đêm phủ kín, mọi thứ sẽ như chưa từng xảy ra. Anh có thể giả vờ không biết, tìm cậu trở lại, và cứ thế ở bên cậu… như chưa từng nghe thấy gì.  

Đặt bút xuống, Đoàn Chủ bất giác muốn bật cười. Anh từng tin rằng chỉ cần chiếm được trái tim cậu, anh sẽ giữ được cậu mãi mãi. Nhưng giờ đây, cảm giác bị phản bội khi nhận ra cậu chưa bao giờ có ý định ở lại bên anh trọn đời, tất cả hòa quyện thành một mớ cảm xúc hỗn độn.

Yoon Taehee là người hiểu rõ nhất rằng mười năm qua đã tan vỡ. Nhưng anh không sao cả. Từ đầu, anh đã chuẩn bị tinh thần cho con đường đầy chông gai này. Anh tự nhủ rằng nếu được ở bên cậu, dù bất hạnh đến đâu, anh cũng chấp nhận. Dù phải bước trên lối đi đầy gai, dù bị cậu ghét bỏ, căm hận hay lạnh nhạt cả đời, anh đều sẵn lòng chịu đựng.  

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Đoàn Chủ ngồi ngay ngắn, từ từ quay đầu. Qua khung cửa sổ rộng mở, dãy núi hiện lên như một bức tranh, mặt trời đang dần lặn. Tầm nhìn của anh chợt nhòe đi. Nếu là chuyện liên quan đến Jaegyeom, Yoon Taehee muốn biết tất cả. Nhưng với những cảm xúc như thế này, anh không muốn biết.  

Đoàn Chủ lặng lẽ nhìn ra ngoài. Jaegyeom, đang chờ câu trả lời, cũng hướng mắt theo. Đúng lúc ấy, một làn gió nhẹ lùa qua cửa sổ, khiến tấm lụa đen che mặt khẽ rung động.  

Jaegyeom khựng lại, rồi từ từ quay sang nhìn Đoàn Chủ. Cảm nhận được ánh mắt ấy, Đoàn Chủ cũng chậm rãi nhìn lại cậu.  

Jaegyeom nhìn chằm chằm, rồi bất ngờ cầm chén trà trước mặt uống cạn một hơi. Chén trà đã nguội từ lâu, chỉ còn chút hơi ấm. Nuốt xong, cậu thì thầm như tự nói.

“Thơm thật đấy…”  

Jaegyeom nhìn vào chén trà rỗng, rồi lên tiếng.

“Này, rót cho tôi thêm một chén nữa đi.”  

Linh Quỷ đứng sau Đoàn Chủ thoáng do dự, dường như quan sát phản ứng của anh, rồi bước đến gần Jaegyeom. Khi định rót trà vào chén rỗng, Jaegyeom lắc đầu.  

“Không cần rót chén mới đâu.” Cậu đưa tay ngăn Linh Quỷ. “Tôi muốn uống trà nguội. Cứ đưa chén của ngài cho tôi.”  

Jaegyeom nhìn thẳng vào Đoàn Chủ, gật cằm ra hiệu. Ánh mắt cậu dường như thờ ơ, nhưng lại xuyên thấu qua tấm lụa đen.  

Linh Quỷ liếc qua lại giữa hai người.  

“Dù sao thì ngài cũng chưa uống ngụm nào mà.” Jaegyeom nói thêm.  

Đoàn Chủ như mất hồn, cúi nhìn chén trà của mình. Sau một thoáng, anh khẽ nhấc chén bằng đầu ngón tay, đưa về phía Jaegyeom. Nhưng ngay khi định đặt xuống, Jaegyeom bất ngờ vươn tay, nắm chặt cổ tay anh.  

“Này.”  

Đoàn Chủ khựng lại.  

Jaegyeom cúi xuống, áp sát cổ tay ấy như sắp hôn, nhưng thay vào đó, cậu áp mũi vào và hít nhẹ.  

“Tưởng tôi không nhận ra à?”  

Jaegyeom từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Yoon Taehee.

_____

:)))) trốn thế nào được.

Bình luận
lily
Trẻ con mà đòi lừa được cụ hâhha
Trả lời·07/06/2025
linda
Má nhọ vậy
Trả lời·07/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo