Hỏa Hồn - Chương 315

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Không thể xóa bỏ hoàn toàn quá khứ.

Tuy nhiên, có lẽ chỉ riêng đêm nay có thể bị xóa đi.

“Nhân danh pháp sư trừ tà, ta sẽ thu hồi màn đêm.” 

Yoon Taehee cất lời.

Ngay khi câu nói vừa kết thúc, một tiếng sột soạt vang lên từ túi áo khoác của anh. Một vật nhỏ bằng đốt ngón tay trượt ra, đó là một con hạc giấy màu đen, Hắc vong điểu.

Vừa rời khỏi túi áo, Hắc vong điểu lơ lửng giữa không trung, rồi lao vút như mũi tên về phía Jaegyeom.

Chỉ cần sử dụng Hắc vong điểu, ký ức của một đêm sẽ tan biến. Từ khoảnh khắc Jaegyeom trốn khỏi đình viện cho đến khi bị đưa trở lại, bóng tối đã phủ kín ngọn núi. Nếu Hắc vong điểu có thể xóa bỏ đêm nay, những sự thật cay nghiệt mà cậu chứng kiến qua giấc mơ cũng sẽ biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Đây là cách duy nhất để cứu lấy cậu thiếu niên vừa đối mặt với một sự thật quá đỗi tàn khốc.

‘Paehyeon, giúp tôi một việc.’ 

Yoon Taehee lên tiếng.

Trước khi bước vào nơi này để nhìn lại ký ức xưa, anh đã dặn dò Paehyeon.

‘Vâng, xin ngài cứ nói.’

Paehyeon đáp.

‘Anh có thể mang giúp tôi một món đồ không?’

Thứ Yoon Taehee yêu cầu chính là Hắc vong điểu.

Ngay khi biết nơi cất giữ, Paehyeon lập tức biến mất. Chỉ một lát sau, anh ta quay lại, mang theo một hộp kim loại đựng những tờ giấy ghi chú màu đen.

Nếu thật sự, trong vô vàn khả năng, anh có liên quan đến thầy của Jaegyeom…

Một linh cảm xấu, không tên, bám riết lấy Yoon Taehee như một cái bóng. Dù anh cho rằng điều đó thật vô lý, sự bất an trong lòng vẫn không ngừng lớn dần. Anh mở hộp, lấy ra một tờ giấy ghi chú.

Đặt tờ giấy lên lòng bàn tay, Yoon Taehee khẽ thổi một hơi. Trong chớp mắt, một con chim giấy hiện hình.

Hắc vong điểu đậu trên mu bàn tay anh, khẽ đập đôi cánh giấy và ngước nhìn lên. Khi chuẩn bị con chim này từ trước và giấu trong áo, anh chưa từng nghĩ mình sẽ phải dùng đến nó. Tất cả chỉ là phòng bị cho trường hợp xấu nhất.

Nhưng giờ đây, đối diện với tình cảnh hiện tại, anh không tìm ra lối thoát nào khác.

Nếu sự thật quá tàn nhẫn để chịu đựng, thà đừng biết đến còn hơn. Nếu nỗi đau vượt quá sức người, hãy xóa bỏ nó.

Dẫu vậy, không ai dám chắc Hắc vong điểu sẽ hiệu nghiệm với Jaegyeom. Tình thế đã vượt ngoài tầm kiểm soát, khiến Yoon Taehee mất đi sự điềm tĩnh thường ngày. Anh quyết định đặt cược tất cả vào một lần duy nhất.

Và rồi, khi Hắc vong điểu lao tới…

Làn sương đỏ tan biến ngay tức khắc, cơn bạo tẩu cũng chấm dứt.

Có lẽ Hắc vong điểu đã phát huy tác dụng. Jaegyeom mất ý thức và ngã gục.

Yoon Taehee ôm lấy thân thể rũ xuống của Jaegyeom, khép mắt lại. Anh cố gắng hít thở để trấn tĩnh, nhưng đôi tay vẫn run rẩy không ngừng.

Gương mặt cậu thiếu niên, người vừa khóc lóc van xin được chết, giờ đây đã trở nên thanh thản.

“…”

Yoon Taehee nhẹ nhàng ôm đầu Jaegyeom vào lòng và nhắm mắt. Dù kết cục không như dự tính ban đầu, kết quả vẫn đạt được mong muốn: anh đã thu hồi một sự thật chẳng ai muốn biết.

‘Yoon Taehee. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng lừa tôi.’

‘Không, lừa tôi cũng được. Miễn là đừng để tôi phát hiện.’

Yoon Taehee nâng nửa người Jaegyeom lên, để cậu tựa vào mình. Hai người ngồi đối diện nhau, anh siết chặt Jaegyeom trong vòng tay, cúi xuống áp trán vào gáy cậu.

Anh ôm cậu thật lâu, như thể cả hai vừa cùng uống độc dược mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Không ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Heukje luôn túc trực bên cạnh, bỗng cẩn thận lên tiếng.

“Ngài ổn chứ ạ?”

Ổn là gì? Là biết được sự thật về cha mẹ mình? Là việc cha ruột anh chính là Myojeong, vừa là sư phụ, vừa là kẻ thù của Jaegyeom? Là việc ông từng là Bangsangsi cuối cùng của thế hệ trước, bị nguyền rủa tại Sở Narye? Là việc anh, từ khi sinh ra, đã có mối liên kết với Jaegyeom? Hay là việc anh thực chất đã uống Trường Sinh Lộ và sống từ hai trăm năm trước đến nay?

Dù là điều nào trong số đó, nói rằng mình ổn thì rõ ràng là nói dối.

‘Lúc trở lại, tôi thấy một vũng máu màu xanh lam.’ 

Anh hồi tưởng.

Khi ấy, Yoon Taehee từng nghĩ có lẽ Shin Jihye đã nhầm, hoặc quá trình xảy ra sai sót. Anh đã phán đoán dựa trên giả định rằng máu ấy là của Jaegyeom. Nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đó có thể là máu của chính mình.

Lúc đó, tâm trí Yoon Taehee chỉ xoay quanh việc phải bắt đầu lại để tìm cách hóa giải lời nguyền trường sinh. Vì vậy, sau khi xác nhận Jaegyeom không liên quan đến người cá, anh đã bỏ qua khả năng kia mà không bận tâm nhiều.

Nhưng hóa ra, người uống Trường Sinh Lộ không phải Jaegyeom mà là chính Yoon Taehee.

Kẻ uống Trường Sinh Lộ sẽ không già đi, và dù bị thương, cơ thể cũng tự hồi phục. Hiệu lực của Trường Sinh Lộ phụ thuộc vào tuổi thọ người cá. Theo lời một người cá anh từng gặp ở Geoyeodo, tuổi thọ của họ khoảng 200 năm. Thời điểm khớp hoàn toàn, và mọi thứ giờ đây trở nên rõ ràng.

Lời nói tưởng chừng điên rồ của Yoon Wonjung hóa ra lại là sự thật.

Bất chợt, một tiếng cười khan bật ra từ cổ họng anh.

Tất nhiên, anh không tránh khỏi cú sốc tinh thần khi biết sự thật về quá khứ và cha mẹ mình. 

Bản thân Yoon Taehee cũng đang rơi vào trạng thái hỗn loạn và mong manh đến cực độ.

Nhưng anh nghĩ: dù Myojeong và Hwirim là cha mẹ ruột, điều đó không khiến anh trở thành một người khác. Họ là họ, anh là anh.

Chỉ vì cùng huyết thống mà đột nhiên sinh ra tình cảm gia đình với một Yoon Taehee vốn quá lạnh lùng, điều đó là bất khả thi.

Với Yoon Taehee, điều duy nhất quan trọng là Jaegyeom.

“Heukje.” 

Anh gọi.

“Vâng.” 

Heukje đáp.

Yoon Taehee, lúc ấy vẫn tựa trán lên gáy Jaegyeom, chậm rãi ngẩng đầu. Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu; bóng tối bên ngoài dần nhạt đi. Ánh sáng xanh lam của bình minh lan tỏa, báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu.

Anh hướng ánh mắt sắc bén về phía xa.

“Hãy để anh ấy chỉ thấy những điều đẹp đẽ, chỉ nghe những điều tốt lành.”

Yoon Taehee nhẹ nhàng đặt Jaegyeom, vẫn nằm trong vòng tay mình, xuống giường cho ngay ngắn. Trước lời dặn ấy, Heukje cúi đầu.

“Ta hiểu rồi.”

Dù trước đây anh ta từng nhận lệnh tương tự, tình huống giờ đây đã hoàn toàn khác.

Heukje bước tới gần, không một tiếng động, đưa tay khép đôi mắt của Jaegyeom lại.

“Đoàn chủ.” 

Anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Yoon Taehee.

“Không thể… vào được ý thức.”

***

Ngay khi mở mắt, Jaegyeom nhận ra mình đã rơi vào lãnh địa của thần tai ương.

“Này, ngươi ổn chứ?”

Một thiếu niên với gương mặt giống hệt cậu thò đầu ra từ một góc trong tầm nhìn, chăm chú quan sát cậu.

Giật mình, Jaegyeom trợn mắt và bật dậy.

“Cốp!”

Đầu hai người va vào nhau.

“Ưm!”

Thiếu niên kia rên lên, ôm trán ngã ngửa ra sau, miệng tuôn ra vài câu chửi thề.

Jaegyeom ngơ ngác nhìn quanh, vẻ mặt bối rối. Trên đầu là bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Những cảm giác vừa trải qua vẫn còn nguyên vẹn: không khí đêm tối, ánh trăng rực rỡ, hơi ấm của nước mắt lăn trên má, đôi mắt đỏ ngầu như bị giận dữ chiếm hữu, sức mạnh siết chặt cổ họng, và rồi…

‘Nhân danh pháp sư trừ tà, ta sẽ thu lại màn đêm.’

Hắc vong điểu.

“Làm… làm sao mà…”

Yoon Taehee đã dùng Hắc vong điểu lên cậu. Thế nhưng, trái với kỳ vọng, những ký ức hỗn loạn lại ùa về như sóng trào sau một khoảng trì hoãn.

Myojeong. Bangsangsi. Sở Narye. Hwirim. Và Taehee.

Dù Hắc vong điểu đã được sử dụng, Jaegyeom vẫn nhớ tất cả.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu bắt đầu thở dốc.

“Biết ơn đi. Là nhờ ta cả đấy.” 

Thiếu niên có gương mặt giống cậu lên tiếng, như thể đọc được suy nghĩ của cậu.

“Nhờ… nhờ ngươi?”

“Cái con chim đen đen đó đó.”

Trong khoảnh khắc Jaegyeom rơi vào trạng thái bạo tẩu, Hắc vong điểu đã không phát huy tác dụng. Thiếu niên kia vênh váo tuyên bố mọi thứ là nhờ mình, rằng Jaegyeom nên cảm ơn vì đã được bảo vệ.

Chỉ cần nhìn thái độ không thắc mắc của cậu, cũng đủ biết: thiếu niên ấy đã nắm rõ mọi điều Jaegyeom trải qua.

Với gương mặt thất thần, Jaegyeom đưa tay chạm lên cổ mình.

“Tại sao…”

“Hử?”

Tại sao lại làm vậy? Tại sao?

Khi thiếu niên kia còn đang bối rối, bầu trời trong xanh phía trên đột nhiên tối sầm. Mây đen kéo đến ùn ùn. Thời tiết đang quang đãng bỗng trở nên u ám, rồi mưa trút xuống như thác đổ.

“Cái gì đấy.” 

Thiếu niên cau mày khó chịu trước cơn mưa bất ngờ.

“Này, ngươi đang làm gì vậy?”

Nhưng Jaegyeom chẳng làm gì cả. 

Chẳng làm gì, chỉ đơn giản là đau buồn.

“Ngươi làm trời thành ra thế này rồi đấy.” 

Thiếu niên càu nhàu, giục Jaegyeom nhanh chóng khiến trời quang đãng trở lại, như thể cơn mưa làm hắn bực bội.

Nhưng Jaegyeom không nói gì. Cậu ngồi phịch xuống đất, đổ người về phía trước, úp mặt xuống và bật khóc nức nở. Cậu khóc xé lòng, như thể đang oán hận ai đó đến tận xương tủy, hoặc cũng có thể là đang nhớ nhung đến thắt ruột. Ngay cả khi còn là một đứa trẻ, Jaegyeom cũng chưa từng khóc như thế này.

Thiếu niên kia không phải con người, nên chẳng hiểu ‘buồn’ là gì. Nhưng cảm xúc từ Jaegyeom dần lan tỏa sang hắn. Dù không rõ đó là cảm giác gì, hắn cũng bị cuốn vào nỗi buồn ấy.

Gương mặt thiếu niên, khi nhìn Jaegyeom khóc, từ từ trở nên trầm lặng.

“Này…”

Hắn bước loanh quanh bên cạnh Jaegyeom với vẻ mặt u ám, rồi cất giọng rầu rĩ.

“Vì… thấy Myojeong đáng thương nên ngươi mới vậy hả?”

“…”

“Hay là… ngươi nghĩ mọi chuyện là lỗi của ngươi?”

“…”

Nhưng Jaegyeom không đáp lại, dù chỉ một lời.

“Này mà…”

“…”

“Hử? Trả lời một câu đi.”

“…”

Thiếu niên gãi đầu, vẻ mặt chán nản.

“Vì lòng ngươi nặng nề… nên ta cũng thấy khó chịu mà…”

Cuối cùng, hắn bước đến trước mặt Jaegyeom, người đang quỳ gối khóc nức nở. Hắn ngồi xuống đất, ôm gối, đối diện với Jaegyeom đang co ro.

Trong tay thiếu niên, vốn chẳng có gì, giờ xuất hiện một chiếc ô. Như lần trước tạo ra đàn kiến, lần này hắn tạo ra một chiếc ô.

Hắn vươn tay, che ô cho Jaegyeom.

“Này, ta ở đây mãi cũng được chứ?”

“Tùy ngươi thôi.” 

Thiếu niên gật đầu, rồi hỏi thêm.

“Ở đến bao giờ?”

“Mãi mãi.”

Câu trả lời bất ngờ khiến thiếu niên trợn tròn mắt.

“Ý ngươi là sẽ không bao giờ rời khỏi đây luôn á?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

Tí tách, tách, tí tách…

“Vì ta… không thể tha thứ được cho cuộc đời này…”

Dưới tiếng mưa đều đặn gõ trên ô, Jaegyeom cứ thế khóc rất lâu, rất lâu.
Như thể ngoài khóc, cậu chẳng biết làm gì khác. Jaegyeom chỉ biết khóc mãi không ngừng.

Nơi này, thời gian không trôi chảy. Mọi thứ đều đứng yên. Bởi chẳng có gì xảy ra cả. Không mệt mỏi, không buồn ngủ, cũng chẳng đói bụng.

Và thế là, một mùa mưa dai dẳng, không bao giờ dứt, đã bắt đầu.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo