Hỏa Hồn - Chương 316

Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần

Chạng vạng buông xuống, đình viện chìm trong sự tĩnh lặng đến nao lòng. Heukje đứng lặng lẽ nơi hành lang vắng, canh gác trước cửa phòng, đôi mắt hướng ra khung cửa sổ rộng mở. Ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài, nhuộm thắm những sườn núi xa xăm, vẽ nên một bức tranh vừa rực rỡ vừa u hoài.

Hành lang bao trùm trong sự tĩnh mịch lạnh lẽo. Những linh hồn vốn thường ngày rộn ràng chạy nhảy khắp chốn hôm nay bỗng im bặt. Qua lời truyền miệng thoáng nghe từ Saero, chúng đã tự thu mình vào trong các căn phòng, không một chút động đậy, như cảm nhận được bầu không khí nặng nề đang lan tỏa.

Mặt trời dần lặn, ánh sáng cuối ngày nhạt nhòa. Khi màn đêm phủ xuống, ngày hôm nay rồi cũng sẽ khép lại, lặng lẽ trôi qua như bao ngày khác. 

Từ hôm qua đến nay, Đoàn chủ không đụng đến một miếng ăn, cũng chẳng chợp mắt dù chỉ đôi chút. Anh chỉ quanh quẩn trong phòng, không làm gì khác, như bị giam cầm bởi chính sự im lặng của mình.

Heukje hiểu rằng, với một con người, việc nhịn ăn ngủ nhiều ngày ắt sẽ khiến thể xác kiệt quệ. Sau một lúc đứng yên trước cửa, anh ta khẽ đưa tay gõ nhẹ, từng nhịp rón rén vang lên. Nhưng dù chờ đợi hồi lâu, bên trong vẫn không một tiếng đáp lại.

Cuối cùng, sau thoáng do dự, Heukje nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Trước mắt anh ta hiện lên bóng lưng Đoàn chủ, lặng lẽ ngồi trên ghế. Anh bắt chéo chân, đầu nghiêng tựa vào tay, ánh mắt hướng thẳng về chiếc giường phía trước, không chút lay động.

Trên chiếc giường tạm bợ, gương mặt non nớt của một thiếu niên hiện ra, chìm sâu trong giấc ngủ. Dường như cảm nhận được tiếng động, Đoàn chủ khẽ liếc sang Heukje một thoáng, rồi lập tức quay lại, ánh mắt lại dán chặt vào thiếu niên ấy.

Heukje thoáng nghĩ có lẽ Đoàn chủ đã thiếp đi, nhưng tư thế của anh vẫn chẳng khác gì lúc sáng. Ánh nắng yếu ớt cuối ngày lướt qua gương mặt thiếu niên, chậm rãi trôi theo dòng thời gian, như một thước phim câm lặng.

Không ai biết đã bao nhiêu giờ trôi qua. Từ khi bình minh ló rạng đến lúc mặt trời khuất núi, Đoàn chủ vẫn ngồi đó, như bị thôi miên, ánh mắt không rời khỏi gương mặt thiếu niên dù chỉ một khắc. Ngón tay anh đặt trên bàn, lặp đi lặp lại động tác gõ nhẹ, đều đặn như nhịp điệu của một bản đàn piano vô hình. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn vang vọng tiếng thở đều đều của thiếu niên hòa cùng âm thanh cạch, cạch khô khốc, đều đặn đến ám ảnh, như dấu hiệu của một tâm trí đang chìm trong cơn mê loạn.

Gương mặt Đoàn chủ lạnh tanh, không để lộ chút cảm xúc nào. Nhưng Heukje hiểu rõ, sâu trong lòng, anh đang rơi vào trạng thái tinh thần bất ổn đến cực điểm.

“Đoàn chủ.” 

Heukje khẽ cất tiếng.

“…”

“Ngài nên nghỉ ngơi một chút.”

“…”

Không một lời hồi đáp.

“Ta mạo muội thưa rằng, xin ngài hãy chăm sóc bản thân.”

Ý thức của thiếu niên kia vẫn bị khóa chặt, như bị một bức tường khổng lồ, bất khả xâm phạm chặn đứng mọi lối thoát. Không rõ nguyên do, chỉ biết rằng tất cả dường như đã ngừng trôi.

Cuối cùng, Heukje khẽ mấp máy môi, giọng trầm xuống. 

“Người ấy e rằng sẽ không tỉnh lại trong một thời gian. Có lẽ… rất lâu.”

Lúc ấy, Đoàn chủ nãy giờ vẫn im lặng như tượng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạnh lùng. 

“Ra ngoài.”

Người ta nói, khi tinh thần rơi vào bạo loạn, phải mất vài ngày mới có thể tỉnh lại. Trước đây, khi Jaegyeom từng trải qua trạng thái ấy, cậu hộc máu, cơn bạo tẩu nhanh chóng chấm dứt, và sáng hôm sau cậu đã mở mắt. Nhưng lần này thì khác. Dù cơn bạo tẩu bị Hắc vong điểu ngắt quãng, không kéo dài đến tận cùng, Jaegyeom vẫn không hề tỉnh lại dù một ngày đã trôi qua.

Yoon Taehee chỉ muốn tin rằng cậu đang chìm trong một giấc ngủ sâu. Anh bước đến gần Jaegyeom, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu, áp tai vào lồng ngực cậu. Tiếng nhịp tim đều đặn vang lên: Thình, thịch, thình, thịch… Anh nhắm mắt, cố gắng tự trấn an chính mình.

Nhưng ngày hôm sau trôi qua, rồi ngày tiếp theo nữa, Jaegyeom vẫn không mở mắt.

***

Suốt mấy ngày liền, Yoon Taehee không rời Jaegyeom nửa bước. Anh từng nghĩ cậu sẽ sớm tỉnh lại, nhưng đến ngày thứ hai, Jaegyeom vẫn nằm im. Sang ngày thứ ba, cuối cùng Yoon Taehee đứng dậy.

Anh gọi Heukje đến, dặn dò trông chừng Jaegyeom, rồi bước sang một căn phòng khác. Nơi anh đến là thư phòng, cũng là chốn thường dùng để tiếp khách trong đình viện. Anh vén rèm, tiến vào căn phòng sâu bên trong.

Trên chiếc giá treo đồ vốn trống không từ vài ngày trước, giờ đây đã xuất hiện một chiếc áo choàng đỏ. Có lẽ một linh quỷ nào đó đã lặng lẽ mang trả lại trong những ngày qua. Dù đã được ngâm nước, rửa sạch vết máu, lớp vải vẫn mang màu đỏ đậm thẫm, tối tăm và rõ ràng đến rợn người.

Yoon Taehee đưa tay chạm vào tấm áo nhuốm máu của cha mình và của thiếu niên anh yêu. Anh ngồi xuống trước bàn, gương mặt vô cảm, tay vẫn mân mê vạt áo không ngừng.

Trong những ngày Jaegyeom không tỉnh, Yoon Taehee đã suy nghĩ rất nhiều. Về cuộc đời mình, về những người đã khuất từ lâu, về người ông anh từng yêu thương lẫn căm hận, về những linh hồn anh từng gắn bó, và về cậu thiếu niên đang say ngủ trước mắt, người anh yêu. Tất cả đều hiện lên trong tâm trí anh.

Anh rút một điếu thuốc, châm lửa, rồi chậm rãi hút từng hơi dài. Trên bàn lớn là một bàn cờ tướng, quân cờ phủ kín các ô, bày sẵn từ lần trước. Yoon Taehee phá bỏ thế cờ ấy, gom hết quân Sở và quân Hán vào hộp, dọn sạch bàn cờ.

Mỗi khi tâm trí rối bời hay đối mặt với vấn đề nan giải, anh thường chơi cờ tướng. Lúc thì cầm quân Sở, lúc lại giữ quân Hán, tự đấu với chính mình. Qua từng nước cờ, đôi khi những điều trước đó mờ mịt bỗng trở nên rõ ràng.

Yoon Taehee lặp lại quá trình ấy nhiều lần, phá bàn cờ, đảo lộn quân cờ, như đang tìm kiếm một lời giải.

Ngày hẹn gặp lại giữa Jaegyeom và Suhyang đã cận kề, chỉ còn hai ngày. Trùng hợp thay, đó cũng là ngày định sẵn để lấy lại chiếc mặt nạ. Chỉ còn hai ngày. Sau đó, mọi thứ sẽ chấm dứt.

Jaegyeom phải tỉnh lại. Anh phải có mặt.

Yoon Taehee tin chắc rằng Jaegyeom sẽ trở lại trong hai ngày tới. Không, đó không hẳn là niềm tin, mà là một khát vọng mãnh liệt đến mức khiến anh tự thuyết phục mình.

Chưa có gì kết thúc. Vậy thì phải bắt đầu lại từ đầu.

Từ việc truy tìm quá khứ cách đây 200 năm, Yoon Taehee đã khám phá ra nhiều sự thật. Nhưng không phải tất cả đều đáng giữ lại; anh cần lọc bỏ những thứ vô nghĩa, chỉ giữ lại điều hữu ích.

Anh nhắm mắt, sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn độn.

Thần tai ương đã ngự trong cơ thể Jaegyeom từ rất lâu. Nguyên nhân sâu xa khiến Jaegyeom trở thành kẻ bất tử là do Myojeong phong ấn cậu hai lần. Linh hồn của Jaegyeom và thần tai ương đã hòa làm một. Myojeong dựng lên rào cản để ngăn sự đồng hóa hoàn toàn, dùng quyền năng Hô Danh gọi tên thần tai ương như cơ chế an toàn cuối cùng, rồi yểm vào đó lời nguyền ‘bất biến’.

Còn Yoon Taehee, anh là người kế thừa cuối cùng của Bangsangsi. Chỉ cần lấy lại chiếc mặt nạ, ắt sẽ có cách.

Điều quan trọng nhất giờ đây là: lấy lại chiếc mặt nạ. Đối đầu với Suhyang. Bảo vệ ‘tướng’.

Nhưng tất cả dường như đã vượt quá khả năng của anh.

Ngày nào đó, Jaegyeom từng nói: ‘Thế giới này vốn dĩ đã đầy ác ý.’ Giờ đây, Yoon Taehee bắt đầu thấu hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn cờ trống rỗng. Ngón tay thon dài cầm một quân cờ, lăn nhẹ trong lòng bàn tay.

“Ê, Seonoh à.”

Tay anh khựng lại. Gương mặt vô cảm vẫn hướng về phía trước, nhưng Yoon Taehee chậm rãi cúi đầu. Ở cổ tay, một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ lan tỏa. Khi vén tay áo lên, anh bắt gặp đôi mắt đỏ rực như giọt máu, nhỏ như hạt kê, đang nhìn thẳng vào mình.

Shishi, sinh vật nhỏ bé từng để lại lời cảnh báo ở Geoyeodo, giờ đây cựa mình, thè lưỡi liếm nhẹ vào không khí.

“Đứa trẻ đó… sẽ không quay lại đâu.”

Đã rất lâu rồi Shishi mới mở mắt trở lại.

“…”

Yoon Taehee nheo mắt nhìn Shishi. Anh định hỏi: ‘Làm sao ngươi biết được?’, nhưng một cảm giác kỳ lạ bất chợt dâng lên. Một thứ trực giác không thể diễn tả, hay có lẽ là một sự giác ngộ.

Chính khoảnh khắc ấy, Yoon Taehee nhận ra: anh đã bỏ sót điều gì đó. Myojeong, Hwirim, Suhyang, Bangsangsi, thần tai ương, anh đã nghĩ đến tất cả. Nhưng chỉ duy nhất một thứ… anh chưa từng để tâm đến Shishi.

“Shishi.”

Bất chợt, anh nhớ lại lần đầu gặp nó. Shishi là thuộc hạ đầu tiên. Một ngày nọ, nó đột nhiên nhảy ra từ bùa chú, tự xưng sẽ trở thành hộ thần của Yoon Taehee, rồi trú ngụ trong cơ thể Seonoh.

Shishi đã dạy anh rất nhiều. Nó chỉ anh cách phá giải bùa chú, là kẻ đầu tiên dẫn anh bước ra thế giới bên ngoài. Khi anh lạc lối, run rẩy giữa cái lạnh, chính Shishi đã dẫn đường đến căn chòi trú ẩn. Nó còn dạy anh cách thu phục linh quỷ làm thuộc hạ.

Ngay cả việc anh mang dấu ấn của Bổn hương, Yoon Taehee cũng chỉ biết qua Shishi.

Càng nghĩ, anh càng thấy kỳ lạ. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Liệu Shishi từ đầu đã biết hết mọi chuyện? Anh không hiểu sao mình lại có cảm giác ấy.

Nhưng khởi đầu của tất cả là ngày đông năm ấy, khi Yoon Taehee bước qua cánh cửa và khơi lên ngọn lửa đầu tiên. Người giúp anh mở cánh cửa ấy chính là Shishi.

Sau đó, mỗi khi anh mất phương hướng, Shishi đều tỉnh dậy dẫn lối. Nó đã cứu anh khỏi hiểm nguy không biết bao lần, để lại vô số lời cảnh báo.

Yoon Taehee từng hỏi nhiều lần: Tại sao Shishi lại giúp anh? Và lần nào, nó cũng đáp cùng một câu: ‘Bởi ngươi là người mang dấu ấn của Bổn Hương, được Bổn Hương yêu thương, nên ta là kẻ dẫn đường.’

Vậy… dấu ấn của Bổn Hương là gì? Đó là thứ mắt thường không thể thấy, không dành cho bất kỳ ai, chỉ người được chọn mới sở hữu.

Có lẽ… điều đó nghĩa là…

“Ngươi, rốt cuộc là gì vậy?”

Shishi, bản thân nó là gì?



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo