Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
LƯU Ý: ĐÂY LÀ BẢN ĐỒNG NHÂN DO TRANS VIẾT, KHÔNG PHẢI PHẦN NGOẠI TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ.
Gió đêm mát lạnh lùa qua bãi đất trống bên rìa rừng, mang theo hương cỏ khô thoảng nhẹ hòa quyện cùng mùi thơm nồng nàn của thịt nướng.
Tiếng vỉ nướng lách tách vang lên đều đặn, ngọn lửa liếm láp lớp thịt ướp gia vị, tỏa ra những đợt khói thơm lừng đậm đà mùi cháy xém, hòa lẫn với hương thơm tươi mới của cỏ vừa cắt, còn phảng phất chút hơi đất ẩm.
Từ lùm cây gần đó, tiếng dế rỉ rả đều đặn như một bản hợp xướng nền, xen kẽ với âm thanh lá xào xạc khẽ khàng trong làn gió ấm. Dưới chân, lớp cỏ mát lạnh, thấm đẫm sương đêm, tựa như tấm thảm mềm mại nâng niu những bàn chân trần.
Trên cao, bầu trời đêm trải rộng vô tận, giống một dải lụa xanh thẫm điểm xuyết hàng ngàn ngôi sao nhỏ li ti, lấp lánh tựa những chiếc đèn lồng treo lơ lửng.
Dây đèn nhỏ giăng ngang qua các tán cây tỏa ánh sáng vàng dịu, phủ lên khung cảnh một sắc ấm thân thuộc.
Yoon Taehee đứng bên vỉ nướng, tay cầm kẹp thịt đầy thuần thục, tay áo xắn cao tới khuỷu để lộ cánh tay rắn chắc, cơ bắp co duỗi nhịp nhàng theo từng động tác lật xiên. Ánh lửa bập bùng hắt lên khuôn mặt hắn, tạo bóng đổ tôn lên đường nét cằm sắc cạnh, làm nổi bật nụ cười mỉm thoáng hiện nơi khóe môi.
Bên cạnh, Jeongju cầm cuốn tạp chí cũ, phe phẩy xua đi làn khói, miệng không ngừng lẩm bẩm than phiền về cái nóng.
Trên tấm vải caro trải rộng gần đó, Jaegyeom nằm dài cùng Mesani và Yoo Namsaeng.
Mesani ngửa mặt lên trời, hai tay dang rộng, đôi mắt long lanh ngập tràn kinh ngạc khi nhìn những chòm sao như thể mỗi ánh sao là một điều kỳ diệu. Mái tóc đen rối bời xõa tung trên tấm chăn, đôi môi khẽ hé trong tiếng thở dài nhẹ nhàng đầy thích thú.
Trên bụng cậu, Yoo Namsaeng nằm sấp, ngẩng đầu hít ngửi không ngừng như muốn phân biệt từng loại thịt thoảng trong gió, đôi chân nhỏ bé đung đưa liên hồi vì háo hức chờ đợi.
Jaegyeom tựa người trên khuỷu tay, ánh mắt vốn sắc sảo thoáng dịu lại khi quan sát khung cảnh ấy.
“Đại nhân nhìn kìa!”
Mesani bất chợt reo lên, tay giơ cao chỉ lên bầu trời.
“Mấy ngôi sao kia trông giống khẹc ấy!”
Yoo Namsaeng ngẩng phắt đầu, đôi mắt nhỏ nhíu chặt cố nhìn rõ.
“Ở đâu? Ta ở đâu?”
Jaegyeom khẽ bật cười, lắc đầu nhẹ.
“Còn mấy ngôi sao bên kia giống củ sâm.”
“Đâu ạ? Có giống em không?”
Mesani tò mò hỏi, rướn người lên nhìn khiến Yoo Namsaeng trượt xuống, suýt ngã.
“Ta ngã mất, ngã mất!”
Yoo Namsaeng vội bám chặt vào quần áo cậu nhóc, cố giữ thăng bằng.
Từ phía vỉ nướng, Jeongju gắp vài miếng thịt chín vàng, quay lại gọi lớn.
“Mọi người, sắp xong rồi, chuẩn bị ăn đi!”
Taehee thoáng liếc về phía họ, ánh mắt chạm đúng ánh nhìn của Jaegyeom trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hơi thở Jaegyeom khựng lại, nhưng anh nhanh chóng quay sang lắng nghe Mesani đang nói không ngừng.
Vài phút sau, Taehee rời vỉ nướng, tay bưng đĩa thịt đầy ắp cùng một chồng khăn giấy.
“Đến giờ ăn rồi.”
Hắn lên tiếng, giọng trầm ấm khi bước đến gần tấm vải. Hắn quỳ xuống bên Jaegyeom, chậm rãi đưa đĩa thịt ra với một động tác cố ý.
Khi Jaegyeom nhận lấy, ngón tay họ khẽ chạm nhau, chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng đủ khiến một luồng ấm nóng lan tỏa lên cánh tay anh.
Jaegyeom ngẩng lên, ánh mắt sắc bén giao với ánh mắt Taehee, và trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Nụ cười trên môi Taehee khẽ cong thêm, như một lời trêu ghẹo không cần thốt ra, rồi hắn lùi lại, đưa thịt cho những người khác như chẳng có gì xảy ra.
Mesani bật dậy đầy phấn khích, với lấy một xiên thịt và đưa cho Jaegyeom.
“Đại nhân! Ngài ăn đi!”
Yoo Namsaeng chẳng cần nói lời nào, lao tới, dùng cả hai tay chụp lấy một miếng thịt rồi nhét đầy miệng.
“Hừm! Cuối cùng! Ta đang chết đói đây!”
Nó lẩm bẩm qua miệng ngập thịt, khiến Jeongju lườm một cái chán nản.
“Ăn chậm thôi, đồ háu ăn.”
Anh ta gắt lên khi bước lại gần, đặt xuống một đĩa đầy thịt và rau khác.
“Còn nhiều mà, đừng nghẹn chết.”
Anh đẩy thêm một xiên thịt về phía Mesani, khiến cậu nhóc cười toe toét.
Cả nhóm bắt đầu ăn, không khí tràn ngập tiếng nhai ngon lành, tiếng xiên kim loại chạm nhau leng keng và thỉnh thoảng vang lên những tràng cười giòn tan.
Yoo Namsaeng lén đưa tay định lấy phần thứ ba, nhưng bị Jaegyeom dùng khăn giấy tát nhẹ.
“Ngươi ăn đủ cho ba con ba ba rồi đấy.”
Mesani vẫn đang nhấm nháp xiên đầu tiên, mắt sáng lấp lánh.
“Ngài Jeongju và ngài Taehee nướng thịt thật ngon!”
Jeongju nghe vậy, hất cằm đắc ý.
“Tất nhiên, nhóc phải biết ta là ai chứ!”
Khi bữa ăn dần khép lại, họ dọn dẹp đĩa rồi ngả lưng trên tấm vải, để màn đêm nhẹ nhàng ôm lấy. Những ngôi sao dường như rực rỡ hơn, ánh sáng lặng lẽ xuyên qua bóng tối, mang đến một cảm giác yên bình lạ thường.
Taehee khẽ dịch sát Jaegyeom, vai họ chạm nhẹ khi hắn ngửa đầu ngắm trời sao.
“Đêm nay sao đẹp thật.”
Hắn thì thầm, giọng trầm ấm như chỉ dành riêng cho người bên cạnh.
Jaegyeom khẽ căng người, cảm giác ấm nóng từ điểm tiếp xúc khiến anh không thể phớt lờ.
“Ừ.”
Anh đáp ngắn gọn, cố giữ giọng bình thản, dù ánh mắt vô tình dừng lại trên đường nét nghiêng nghiêng của khuôn mặt Taehee lâu hơn một nhịp.
Taehee mỉm cười nhẹ. Hắn nghiêng người, hơi thở phả khẽ bên tai Jaegyeom.
“Lấp lánh như mắt anh vậy.”
Jaegyeom quay ngoắt sang, mắt mở to vừa ngạc nhiên vừa bực bội. Anh liếc nhanh quanh mình, thấy Mesani vẫn mải mê chỉ sao cho Yoo Namsaeng, còn Jeongju thì đang nhấm nháp lon soda, chẳng ai để ý.
“Dừng lại đi.”
Anh rít khẽ qua kẽ răng, nhưng vệt hồng lan lên cổ đã phản bội nét mặt cau có. Taehee cười khúc khích, tiếng cười mỏng manh như sợi dây rung động giữa hai người, khiến trái tim Jaegyeom bất giác lỡ nhịp.
Một vệt sáng bất ngờ lướt ngang bầu trời, cắt ngang khoảnh khắc mơ hồ.
“Sao băng kìa!”
Mesani hét lớn, bật dậy vỗ tay rối rít.
“Mọi người mau ước đi!”
Cả nhóm lặng im, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng.
Người phá vỡ sự tĩnh lặng, như thường lệ, là Yoo Namsaeng.
“Ta ước được ăn thêm một đĩa thịt nướng của ngài Jeongju!”
Jeongju hừ mũi, đảo mắt.
“Đồ tham ăn!”
Mesani cười khúc khích, rồi quay sang Jaegyeom.
“Đại nhân! Ngài ước gì vậy ạ?”
Jaegyeom ngập ngừng, cảm nhận ánh mắt Taehee như chạm vào da thịt mình rõ rệt.
“Không nói được.”
Anh đáp cụt lủn, khoanh tay lại.
“Nói ra là không linh nữa.”
Taehee ghé sát, giọng trầm pha chút trêu chọc.
“Em đoán được không?”
“Tránh xa ra.”
Jaegyeom đáp trả, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên.
Đêm trôi qua trong nhịp điệu dịu dàng của những câu chuyện và ánh sao lấp lánh. Jeongju kể lại một kỷ niệm lúc đóng phim, khi một bạn diễn vấp vào vạt áo dài giữa cảnh quay, ngã nhào khiến cả đoàn cười nghiêng ngả.
Mesani chăm chú lắng nghe, hỏi dồn dập.
“Ảnh có khóc không? Có giận không?”
Một lúc sau, khi câu chuyện dần lắng, Taehee nhân lúc Mesani và Yoo Namsaeng mải mê chỉ trỏ những ngôi sao sáng, khẽ luồn tay dưới mép vải tìm tay Jaegyeom.
Những ngón tay chạm nhau, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, không thể chối từ. Trước khi Jaegyeom kịp phản ứng, Taehee nghiêng người, đặt một nụ hôn nhanh và dịu dàng lên má anh.
Jaegyeom cứng đờ, hơi thở ngừng lại, khuôn mặt đỏ bừng. Anh vội quay đầu, liếc quanh, Mesani vẫn ríu rít nói về sao, Yoo Namsaeng gật gù chẳng để tâm, Jeongju vẫn lặng lẽ nhấp nước. Thấy không ai chú ý, anh quay ngoắt lại, trừng mắt với Taehee.
“Taehee, dừng lại, họ thấy bây giờ!”
Taehee cười tinh nghịch, ánh đèn lấp lánh trong mắt hắn.
“Chỉ một cái thôi mà.”
Hắn thì thầm, chẳng chút hối lỗi.
“Có ai thấy đâu.”
Jaegyeom hừ nhẹ, khoanh chặt tay trước ngực, nhưng môi anh khẽ cong lên như không kìm được.
“Đồ phiền phức.”
Yên lặng trở lại, rồi năng lượng của Mesani cũng dần cạn. Cậu bé ngáp dài, dụi mắt bằng đôi tay bụ bẫm. Jeongju đặt ly xuống, khẽ khàng nói.
“Thôi, nhóc con, đến giờ đi ngủ rồi.”
“Nhưng em còn muốn thức mà!”
Mesani phụng phịu, giọng đã ngái ngủ.
“Cả ngày nghịch đủ rồi.”
Jeongju dịu dàng đáp.
“Vào trong, anh kể chuyện cho nhóc nhé.”
Mắt Mesani sáng rỡ, cơn buồn ngủ tan biến.
“Kể chuyện như hôm trước sao? Được ạ!”
Cậu bật dậy, bế Yoo Namsaeng lên.
“Đi nào, đi ngủ thôi!”
Ba người dần bước về phía căn nhà, Jeongju theo sau như một người chăn cừu tận tụy. Trong khi đó, Taehee và Jaegyeom vẫn ngồi lại trên tấm vải, màn đêm vây quanh họ như một cái ôm dịu dàng.
Không khí tĩnh lặng, thoảng mùi than củi và hương cỏ ướt sương. Ánh mắt họ chạm nhau, trong đôi mắt Taehee, những ngôi sao như sáng rõ hơn. Và lần này, Jaegyeom không né tránh.
Vài phút sau, Jeongju trở lại, tay cầm chai rượu.
“Uống rượu không?”
Anh thả người ngồi xuống tấm vải, khẽ thở dài.
Mỗi người cầm một ly, tiếng thủy tinh chạm nhau lách cách vang lên trong khung cảnh yên bình, rồi họ cùng nhấp từng ngụm trong sự tĩnh lặng dễ chịu, nơi lời nói trở nên không cần thiết. Cuộc trò chuyện dần tan, nhường chỗ cho âm thanh dịu dàng của thiên nhiên, tiếng dế rả rích, gió lùa qua tán lá, và đâu đó vọng lại tiếng cú rúc trong đêm.
Jaegyeom ngả người ra sau, vai khẽ chạm vào Taehee, và anh hoàn toàn buông bỏ lớp phòng bị. Hơi ấm từ người bên cạnh, sự hiện diện của những người thân thương, chừng đó là đủ. Hơn cả đủ.
Đêm dài kéo dài bất tận, như một tấm thảm dệt nên từ sự yên bình, tiếng cười và những lời hứa chưa thốt thành lời, một đêm mà Jaegyeom biết rằng anh sẽ giữ mãi trong lòng, ngay cả khi những ngôi sao dần mờ đi trong ánh bình minh.