Hối Lỗi - Chương 26

 

Chương 26

"Hức...!"
Nan-young có vòm miệng yếu. Sống lưng cậu trở nên cứng đờ. Tae-rok nắm chặt tay Nan-young đến mức nó có thể vỡ vụn ra và nhắm mắt lại.
Và khi Nan-young nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của Tae-rok, cậu vô thức nhắm mắt lại.
Khi mọi thứ xung quanh yên tĩnh và không thể nhìn thấy gì, cơ thể cậu càng trở nên bồng bềnh hơn. Tae-rok biết rằng eo cậu đang giật giật là vì đầu gối của Nan-young chạm vào đùi anh rồi lại rời ra. Từ khi còn nhỏ, anh đã nghĩ rằng cơ thể cậu mềm mại, và có vẻ như điều đó vẫn đúng cả khi cậu lớn lên. Cơ thể mềm mại phản ứng tương ứng với lực tác dụng.
Tae-rok, người đang xoa chiếc răng hàm muộn nhất của Nan-young, đã rời môi cậu ra. Nan-young cũng mở mắt ra. Gương mặt cậu tái mét đến nỗi cậu có thể ngất xỉu ngay lập tức thật đáng xem. Tae-rok dùng ngón tay cái lau đi máu dính trên môi Nan-young và xoa nó lên môi mình. Nan-young vô thức đưa tay ra vết thương trên môi Tae-rok, nhưng cậu đã bị Tae-rok bắt được.
"Thúc phụ thực sự phát điên rồi sao...!"
Nan-young không thể kiềm chế được và hét lên.
"Bây giờ đang là thời gian tang lễ!"
Cậu tức giận và bối rối đến mức đầu óc cậu đỏ bừng.
"ta biết chứ. tacũng đang cử hành tang lễ cho hoàng
huynh mà."
Tương tự, đầu óc Tae-rok cũng đen ngòm. Chỉ là anh không bối rối.
Tae-rok rời khỏi Nan-young và đứng dậy. Tae-rok
đã liếc nhìn chiếc bàn bát giác mà anh đã đẩy sang một bên, đột nhiên đưa chân ra chạm vào đầu gối Nan-young. Khi anh ấn nó xuống, Nan-young rên lên.
"Cháu sẽ không nhìn ai khác bằng đôi mắt đó, phải không."
"Hức... A, đau quá..."
"Không bao giờ được có chuyện đó xảy ra. Cháu đã hiểu chưa? Không ai được nhìn cháu bằng đôi mắt đó, ngoại trừ ta trong cuộc đời cháu."
Nan-young không biết đôi mắt đó mà Tae-rok đang nói đến là gì. Tâm trí cậu trống rỗng và đầu óc cậu không hoạt động bình thường. Tuy nhiên, nhờ đó, một câu trả lời đã bật ra một cách phản xạ mà không cần phải che giấu hay né tránh.
"Vâng... hức... cháu sẽ... ạ."
Nan-young gật đầu mà không biết tại sao anh lại tức giận như vậy. Sau khi Tae-rok nhấc chân đang ấn xuống của mình ra, một giọng nói nức nở đã vang lên.
Anh không có ý định ép buộc cậu đến mức này. Tuy nhiên, anh phải loại bỏ thói quen đó từ trước. Anh sẽ ổn ngay cả khi cậu không nhìn anh bằng đôi mắt đó nữa.
Tae-rok thở dài . Tae-rok ấn nhẹ vào phần trước của chiếc samo trắng. Trán anh, được che phủ bởi chiếc manggeon, nhức nhối. Tiếng khóc bắt đầu vang lên sau lưng Tae-rok khi anh quay đi. Đó không phải là tiếng sụt sịt xấu xí và khó chịu, mà là một nỗ lực để kìm nén tiếng khóc bằng mọi cách.
Âm thanh đó dần dần khôi phục lý trí của Tae-rok. Tae-rok nhắm mắt lại. Anh hít một hơi thật sâu và quay lại.
"...ta làm cháu sợ rồi sao."
Anh thì thầm trong khi cúi xuống và ôm Nan-young. Trước âm thanh đó, tiếng khóc của Nan-young bắt đầu tuôn ra như thể nó vừa bị chọc thủng. Tae-rok từ từ vỗ lưng Nan-young. Tiếng khóc nấc nghẹn ngào và đau khổ thật đau lòng.
"ta xin lỗi, cháu à. Đây không phải là lúc
ta nên hành động như thế này."
Tuy nhiên, Tae-rok biết. Ngay cả khi anh quay trở lại khoảnh khắc trước, anh sẽ đưa ra lựa chọn tương tự. Ngay cả khi anh cuối cùng cũng khiến cậu khóc và an ủi cậu như thế này.
"Hức hức... hức, hức..."
"Cháu hẳn đã rất buồn vì mất phụ
hoàng, nhưng ta đã hành động thật trẻ con."
"..."
"Có lẽ là vì ta cũng đã mất
đi hoàng huynh ."
"Hức..."
"Haha... Điều này cũng quá hèn nhát rồi, phải không?"
Tae-rok tự chế giễu mình vì lời bào chữa không thuyết phục đó. Anh mất anh trai và có cảm giác mất mát và đau buồn, nhưng anh đã không thích Tiên Vương với tư cách là một người đàn ông khi lớn lên với tư cách là một người đàn ông. Anh cũng không tôn trọng ông. Vậy mà giờ anh lại nói rằng đó là vì anh cũng mất anh trai. Tae-rok từ từ vuốt ve lưng Nan-young.
Tay của Nan-young, người đã khóc không ngừng trong vòng tay anh trong một thời gian dài, run rẩy và đưa lên lưng Tae-rok. Cậu nắm lấy vạt áo của Tae-rok. Giống như cách cậu đã tỏ ra rụt rè khi nhìn Sa-on trước đây. Rồi cậu thu hết can đảm và đưa lên che lưng Tae-rok. Tae-rok nuốt một tiếng thở dài trước lực siết chặt.
Tiếng thở dài của anh trở nên thường xuyên hơn trước Nan-young. Như thể anh đang kìm nén điều gì đó, như thể anh đang chịu đựng điều gì đó.
Tae-rok đã ở đó cho đến khi Nan-young ngừng khóc.

Nan-young mở mắt ra vì có tiếng động bên ngoài. Cậu đang được ai đó ôm trong vòng tay.
Cậu chớp mắt như thể mắt cậu đã tan chảy vì khóc quá nhiều. Nan-young chậm rãi chớp mắt. Cậu không cần phải kiểm tra xem ai đang ôm mình. Cậu có thể biết chỉ bằng mùi hương. Cảm giác sột soạt của sobok đang cào vào má cậu. Mặc dù nó có thể hơi đau, Nan-young không quan tâm và thay vào đó tựa vào ngực anh.
Cho dù có chuyện gì đã xảy ra giữa Nan-young và Tae-rok, bây giờ anh chỉ đơn giản là người thúc phụ đã bảo vệ cậu từ lâu.
Nan-young càng ấn má mình vào ngực Tae-rok hơn. Ngay cả nhịp tim của anh cũng giống như vậy. Nó nặng nề và chậm rãi nhưng không hề lười biếng.
"Thúc phụ chắc chắn vẫn nhớ rằng hôm nay là ngày Thừa vị , đúng không."
Trước nhịp tim đó, Nan-young, người đã nghĩ rằng Tae-rok đang ngủ say, đã giật mình. Tae-rok thậm chí còn không nhìn xuống Nan-young, người đang ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh đã giải quyết sự tò mò của Nan-young ngay cả khi cậu không hỏi, có lẽ là vì anh không thể ngủ được nên quầng thâm dưới mắt anh hơi thô ráp.
"ta đã ở đây cả đêm. Cách khiến cháu ngừng khóc hơi khó đấy."
"C-cả đêm ạ?"
"Nếu không thì thúc phụ có công quay lại dinh thự của mình rồi lại quay lại đây không."
Tae-rok đẩy Nan-young ra một cách nhẹ nhàng. Rồi anh xoay vai và cánh tay đau nhức của mình vì đã làm việc chăm chỉ cả đêm để thả lỏng chúng. Một âm thanh nghiến răng ghê rợn vang lên.
"Các cung nhân đã đợi bên ngoài từ một khắc (khoảng 15 phút) trước rồi, vậy nên chúng ta hãy để họ vào đi."
Tae-rok không đợi câu trả lời của Nan-young và giật lấy chốt cửa. Đồng thời, những người đang đợi đã cúi đầu.
Họ là những người đã đi tìm chủ nhân của mình suốt đêm và đến được đây. Trên tay họ có cầm joebok  mặc trong triều. Đó là một khoảnh khắc họ đã quên đi sự ra đi của Tiên Vương. Vì họ có một vị vua mới.
"...Cháu sẽ thay đồ ở phòng khác."
Tae-rok bắt lấy Nan-young, người đang che mặt vì sự bối rối và đứng dậy.
"Đừng làm ồn ào mà chỉ cần giải quyết nhanh chóng thôi."
Và Tae-rok nhìn xuống cổ tay mà anh đã nắm lấy. Anh nghĩ rằng nó đã lành, nhưng nó vẫn được quấn chặt bằng vải trắng. Nan-young đi theo ánh mắt của Tae-rok và vội vàng kéo tay áo xuống để che nó lại.
"..."
Tae-rok không nói gì. Thay vào đó, anh ra hiệu. Theo đó, các cung nhân đã mang nước rửa mặt và nước súc miệng đến.
Họ chải mượt mái tóc xõa của cậu và búi thành kiểu sangtu. Họ quấn trán cậu bằng một chiếc manggeon và mặc chiếc jeokraui. Sau khi mặc chiếc jungdan trắng, jeokrasang và pyeseul cùng màu, cậu đeo chiếc thắt lưng da. Ngay sau khi cậu định đội chiếc yanggwan mạ vàng lên đầu cuối cùng sau khi mặc tất cả những thứ khác, Tae-rok đột nhiên tiến lại gần.
Tae-rok im lặng đưa tay ra cho Sim-eung, người đang cầm chiếc yanggwan. Có thể nào hoạn quan lại từ chối ý muốn của Đại quân. Sim-eung đưa chiếc quan cho Tae-rok và lùi lại.
"..."
Tae-rok nhẹ nhàng ấn cằm Nan-young lên bằng ngón tay trỏ. Nan-young nhìn anh với đôi mắt điềm tĩnh. Cậu đã trở nên bình tĩnh hơn sau khi khóc nhiều như vậy sao? Hoặc có lẽ cậu đang cố gắng trưởng thành một chút vì hôm nay cậu sẽ trở thành em trai chứ không phải là con trai của nhà vua.
Dù bằng cách nào đi nữa, Tae-rok chỉ thấy cậu là Lee Nan-young, người luôn còn trẻ trong mắt anh, cách anh mười ba tuổi. Tae-rok đội chiếc yanggwan lên đầu Nan-young.
"Thúc phụ đã nghĩ rằng cháu trông thật kỳ cục khi mặc nó trong đám cưới của thúc phụ. ta đã tự hỏi liệu chiếc quan có rơi xuống và nuốt chửng khuôn mặt của cháu không."
"...Đó là chuyện của ngày xưa rồi ạ."
"Nó không quá xa xưa với thúc phụ đâu."
Lần này Tae-rok nhận lấy chiếc quan của mình và đưa cho Nan-young. Đó là một lời thúc giục thầm lặng để cháu làm điều đó cho thúc phụ như thúc phụ đã làm cho cháu. Anh hơi cúi đầu và eo để Nan-young có thể thoải mái. Nan-young cắn môi, nghĩ rằng cậu sẽ bị nghi ngờ nếu cậu do dự ở đây, và trang trí chiếc quan phục mạ vàng cuối cùng cho người thúc phụ của mình một cách hờ hững.
"Mười năm trước thậm chí còn không ít hơn khoảng cách tuổi tác giữa thúc phụ và cháu đấy."
Tae-rok lẩm bẩm sau khi cuối cùng đã mặc tất cả những thứ cần thiết.
Nan-young và Tae-rok cùng nhau bước ra ngoài. Nhờ thức dậy rất sớm và chuẩn bị cho đến sáng, Nan-young loạng choạng một lúc ngay khi đặt chân xuống đất. Tae-rok nắm lấy tay và eo của Nan-young để đỡ cậu. Nan-young nghiến răng và lùi lại dù vẫn còn chóng mặt.
"Cháu rất thất vọng về những gì đã xảy ra ngày hôm qua, thúc phụ à."
"Và sao?"
"Ngoại trừ các Quốc tang, cháu không muốn nhìn thấy thúc phụ vì bất cứ chuyện gì khác nữa."
Có vẻ như cậu đang thu hết can đảm. Tae-rok cười thầm khi nhìn vào nắm đấm đang run rẩy của cậu bên trong tay áo, cậu thậm chí còn không thể nhìn vào mắt anh. Đó có phải là một nụ cười chế nhạo không?
"Để tất cả các thủ tục của Quốc tang kết thúc thì phải mất ba năm, vậy có vẻ như cháu sẽ phải gặp thúc phụ trong ba năm đó đấy, cháu à."
"Ngay cả khi cháu gặp thúc phụ, mọi chuyện sẽ không còn như trước nữa đâu ạ."
"Ừ. ta biết rõ rằng cách an ủi cháu rất khó, vậy nên cháu cứ làm những gì cháu muốn đi."
Tae-rok đáp lại một cách lạnh lùng.
"Thúc phụ không quan tâm. Sẽ rất thú vị nếu xem ai sẽ bứt rứt hơn đấy."
Tae-rok nói vậy rồi sải bước đi trước. Nan-young, người đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang khuất dần của Tae-rok với một vẻ mặt kinh ngạc.
Cháu tò mò về thúc phụ, nhưng cháu cũng sẽ tò mò về những người đàn ông khác. Hoặc có lẽ cháu có thể thích cả phụ nữ. Cảm xúc này chỉ là một sự tò mò nhất thời thôi. Cháu sẽ kết thúc nó trong ba năm đó.
Nan-young quyết tâm. Cậu không thể phạm thêm tội lỗi nào nữa. Sẽ không có gì hơn thế nữa. Cậu nghiến răng và đi cách xa Tae-rok.
Tae-rok chỉ xoay đầu lại mà không nhìn xuống dấu hiệu của Nan-young đang đi sau anh. Anh sớm vuốt mặt xuống.
Anh thực sự chỉ đang làm những việc không trưởng thành từ ngày hôm qua.
Mặc dù anh biết điều đó, Tae-rok vẫn cắn chặt răng.
Thúc phụ biết cháu nhìn thúc phụ như thế nào, nhưng chỉ có cháu là không biết thôi. Cháu bảo cháu sẽ không nhìn thúc phụ bằng đôi mắt đó trong khi cháu đang nhìn thúc phụ bằng đôi mắt đó. Đôi môi Tae-rok nhếch mép và mắt anh lo lắng khi anh lẩm bẩm như vậy. Đôi mắt, không phải đôi môi, phản ánh trái tim, nhưng Tae-rok nghĩ rằng trái tim anh nằm trên môi.

Chỉ có nhà vua mới có thể đi ở giữa. Đó là con đường của nhà vua. Nan-young nhớ lại giọng nói của anh trai cậu, người đã từng là Thế tử, sau đó là nhiếp chính Vương, và bây giờ sẽ trở thành nhà vua, khi nghe thấy tiếng "Hãy lùi lại" do nhà vua hô lên. Đó là ngay sau khi nhà vua vừa băng hà.

"Chỉ còn lại chúng ta thôi. Nan-young à. Chỉ còn anh em chúng ta và công chúa thôi. Chúng ta... đừng cãi nhau mà hãy sống vì nhau nhé."

Mi mắt của hoàng huynh cậu sưng húp. Nan-young không bị sưng mắt dù cậu có khóc, nhưng hoàng huynh  có mí mắt dày hơn vì cậu ta giống với vị vua đã băng hà. Nan-young chợt nhận ra rằng cậu không có nhiều điểm chung với hoàng huynh mình.

"Nan-young à. Thật ra ta sợ lắm. ta thực sự rất sợ. ta đã chuẩn bị cho cả đời mình rồi, nhưng ta vẫn còn thiếu sót.... ta cảm thấy như thể ta chỉ thiếu sót thôi."

Cuối cùng, Thế tử đã ôm chầm lấy Nan-young cùng với sự chân thành cậu ta đã thổ lộ khi khóc lóc. Nan-young cứng đờ cảm nhận được sức nặng của hoàng huynh mình rồi nhắm chặt mắt lại. Rồi cậu đáp lại cái ôm.
đệ
cũng sợ .
Những lời Nan-young đã không thể nói ra.
Nan-young cúi đầu và lẩm bẩm trong lòng khi nhìn vào đôi giày của vị vua mới đang đi ngang qua cậu.
đệ cũng sợ lắm, hoàng
huynh.
Thứ lọt vào tầm mắt của Nan-young không chỉ là chân của nhà vua. Chân của Tae-rok, người đang ở bên cạnh cậu, cũng có thể nhìn thấy. Đôi hắc hài của anh lớn hơn của hoàng
huynh.
Và Sim Su-hwan, người đang nhìn Nan-young từ vị trí của các danghagwan bên kia.
"..."
Sim Su-hwan tin rằng Nan-young yêu Thế tử. Ngay cả sau khi cậu đến khu
nghỉ dưỡng đợt trước, niềm tin đó vẫn không thay đổi, mặc dù nó đã bị lung lay phần nào.
Nhưng mình thật ngốc. Mình đã không thể nhìn thấy nó vì mình ở quá gần.
Sim Su-hwan cắn chặt môi. Vị vua đang leo lên long ỷ không hề có trong tâm trí anh. Anh phải hoàn toàn tập trung và chúc mừng thời điểm này như một chư thần, nhưng anh chỉ đang nhìn Nan-young.
Và Lee Tae-rok bên cạnh cậu.
"...Mình đã hiểu sai rồi."
Anh đang lang thang trong cung để gặp Nan-young, người mà anh chưa từng gặp kể từ sau chuyến đi nghỉ. Dù biết rằng đây không phải là lúc thích hợp, và dù biết rằng đó là một hành động hèn nhát, anh vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội này để an ủi cậu.
Su-hwan
đã biết Nan-young từ trước khi cậu ra khỏi cung, đã tính toán những nơi mà cậu có thể đến. Nan-young không có thể lực tốt để đi khắp cung điện rộng lớn này. Thật kỳ lạ, Nan-young yếu hơn trong cung. Ở đất nước này, nơi có những bác sĩ giỏi hơn bất kỳ ai, cậu lại hành xử như một cái cây bắt đầu héo úa vì một cái bóng không tồn tại đã xuất hiện. Theo đó, cậu chủ yếu ở dinh thự của mình. Nó đủ lớn và luôn ấm áp.
Lý do Su-hwan đến đó đầu tiên cũng là vì điều đó. Vì không còn ai sử dụng nơi này nữa nên không ai có thể nhìn thấy cậu vì có điềm gở trong cung. Có lẽ có hai hoặc ba người, nhưng họ sẽ bận rộn với công việc của mình.
Mặc dù anh cảm thấy như thể mình là một tên trộm, Su-hwan đã quyết định trở nên trơ trẽn. Anh đã có linh cảm rằng nếu anh không làm vậy, anh sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Nan-young.
Và đó là những gì Su-hwan đã nghe thấy ở đó. Âm thanh của Nan-young và Tae-rok.

'Đừng bao giờ nhìn ai khác bằng đôi mắt đó nữa.'
'Hức... a...'
'Đặc biệt là đàn ông.'
'Hức... A, đau quá...'

Chắc chắn đó là giọng của Lee Tae-rok. Anh không thể chắc chắn chỉ với những tiếng rên rỉ, nhưng giọng nói tiếp theo chắc chắn là của Nan-young.
Su-hwan vội vã quay người và trốn sau một cái cột bên cạnh cánh cửa.

'Trả lời đi, Nan-young à. Trước khi ta tức giận hơn.'

Su-hwan biết cái giọng đó. Không phải là Lee Tae-rok đã từng như vậy trước đây và anh đã nghe thấy nó. Đó là giọng của một người đàn ông đang rơi vào một ham muốn bạo lực. Vừa hưng phấn vừa cầu xin và đồng thời muốn đè bẹp.

'Vâng... hức... cháu sẽ ạ.'

Giọng của Nan-young buồn thảm. Su-hwan cắn chặt răng. Hóa ra anh đã cư xử như một người thúc phụ yêu quý cháu trai mình cho đến nay và đã khiến tất cả mọi người tin rằng anh chỉ yêu quý cháu mình, nhưng anh đã âm thầm đè bẹp cháu mình đằng sau lưng anh.
Mình phải cứu ngài ấy.
Su-hwan muốn xông vào và cứu Nan-young ngay lập tức. Anh thậm chí còn chuẩn bị làm điều đó.
Nếu là Lee Tae-rok, cái gã máu lạnh đó, anh sẽ dồn ép Nan-young hơn nữa ở đó. Không ai biết anh sẽ làm gì nữa.
Đó là vào lúc Su-hwan đang nắm chặt tay và chuẩn bị rời khỏi cái cột.

'...ta làm cháu sợ rồi sao.'

Một giọng dỗ dành Nan-young, trầm đến mức không gợi lại dù chỉ một chút về cái giọng trước đó, vang lên.

'ta xin lỗi, cháu à. Đây không phải là lúc ta nên hành động như thế này.'

Anh đang dỗ dành cậu. Sau khi dồn ép cậu như vậy. Sau khi làm cậu khóc như thế này. Giống như cái cách ai đó tát bạn rồi hỏi bạn có đau không.
Tuy nhiên, ngay cả khi Su-hwan cảm thấy Tae-rok hèn hạ, anh cũng không thể xông vào ngay lập tức. Bởi vì Tae-rok đã cư xử vô cùng dịu dàng và tử tế ngay bây giờ, không giống như khi anh bạo lực một lúc trước. Không phải với tư cách là một người thúc
phụ mà với tư cách là một người đàn ông.
Tiếng khóc của Nan-young sớm bùng nổ.

'Hức hức... hức, hức...'
'Cháu hẳn đã rất buồn vì mất phụ
hoàng, nhưng ta đã hành động thật trẻ con.'

Mặt anh nóng bừng. Thật là một âm thanh âu yếm bí mật.

'Có lẽ là vì ta cũng đã mất hoàng huynh.'

Hắn Dám... dám đối xử với cháu mình như một người yêu trong khi nhắc đến Tiên Vương sao?’
Mặc dù Su-hwan run rẩy vì sự trơ trẽn của Lee Tae-rok, anh lại sợ hãi một phần.
Không phải là Lee Tae-rok đang quên hoặc cố gắng quên rằng anh ta có quan hệ huyết thống với Nan-young. Anh nhận thức rất rõ điều đó. Anh biết phụ
hoàng cháu là ai và hoàng huynh ta là ai... và anh đang nói những điều như vậy và tạo ra những âm thanh như vậy với cháu mình.
Đại quân Heonwi thực sự không biết sao. Cái việc bảo cậu đừng nhìn những người đàn ông khác bằng đôi mắt đó là một sự ghen tuông nguyên thủy và một sự bộc lộ tính chiếm hữu đến mức nào. Nó trẻ con và thành thật đến mức nào.
Su-hwan chạy trốn khỏi dinh thự của Nan-young như thể đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó bẩn thỉu. Không có gì hơn để nghe. Nó bẩn thỉu, thật bẩn thỉu. Sao họ có thể làm điều này trong khi Quốc tang  chứ.
Tuy nhiên, khuôn mặt của Su-hwan, người đang run rẩy, đã trở nên đỏ như táo tàu, giống như một người vừa tận mắt chứng kiến một cảnh sắc tình, và cái phần dưới cơ thể của anh, bị che khuất dưới quần áo, đã trở nên cứng đờ và nóng bỏng như một khúc gỗ bị đốt cháy và dập tắt.
Nó bẩn thỉu, thật bẩn thỉu....
Su-hwan lẩm bẩm trong lòng và nhìn chằm chằm vào những người đàn ông đang ở phía trên.
"Hãy nói rằng cháu không biết, rồi ta sẽ cứu cháu..."
Su-hwan lẩm bẩm trong khi cúi đầu theo các quan
lại. Âm thanh la hét để ca ngợi vị vua mới, "Thiên tuế, thiên thiên tuế" đã dập tắt tiếng nói của Su-hwan.
Nan-young đang ở trong tiếng nói đó. Nan-young không thể chịu đựng được vì cậu lo lắng về người thúc
phụ điềm tĩnh bên cạnh mình.
"..."
Cuối cùng Nan-young cũng nhìn sang một bên. Và cậu đã bắt gặp ánh mắt của Tae-rok, người đang nhìn cậu như thể anh đã đợi cậu làm vậy.

Tiếp tục ở chương sau

Bình luận
soulmate50s
soulmate50sChương 26
Sốp năng suất quá ạ
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·11/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo