Chương 30
"..."
"Từ bao giờ?"
Nan-young đáp lại với một giọng nói như tiếng khóc khô khốc.
"...Cháu đã tìm hiểu những nơi mà thúc phụ thường đi cắm trại qua đêm. Tất cả đều là những nơi không thích hợp để săn bắn. Tuy nhiên, ống tên của thúc phụ luôn trống rỗng khi thúc phụ trở về."
Tae-rok khẽ cười. Đó là một nụ cười ấm áp đến mức người ta có thể hiểu lầm nội dung của cuộc trò chuyện.
“Không làm những gì mình có thể làm chẳng phải là ngu ngốc như làm thối rữa một bao lúa mạch hay sao, cháu trai.”
"Không làm những gì mình có thể làm chẳng phải là sự khiêm tốn của một học giả sao, thúc phụ."
Tae-rok đặt tay lên nơi Nan-young đang đặt tay lên. Nó thừa sức che phủ cả hình bóng bàn tay của Nan-young.
“Nhưng cháu và hoàng huynh của cháu không thân thiết lắm, phải không? Chẳng lẽ cháu nghĩ thúc phụ sẽ làm hại cả cháu sao? Cháu có muốn cứu một hoàng huynh mà cháu không thân thiết lắm không?"
Tae-rok nói như thể anh hoàn toàn có thể giết nhà vua, và Nan-young nghĩ rằng anh có thể làm được nếu anh quyết tâm.
Và như anh đã nói, cậu không có một mối quan hệ thực sự tốt với hoàng huynh mình. Tuy nhiên….
“Cháu không phải là không thích huynh ấy. Không phải vậy đâu…!”
Nhưng cậu không ghét hoàng huynh mình.
"Nhà vua không quan tâm đến cháu đâu, Nan-young à."
Tae-rok thì thầm như Ma vương đang dụ dỗ Đức Phật.
"Cháu không quan tâm. Cháu chỉ đang giữ đạo đức của mình thôi. Vì đạo đức là một lời hứa với bản thân cháu… Ngay cả khi đối phương không để ý, cháu vẫn muốn ngăn thúc phụ lại để bảo vệ bản thân cháu. Cháu không muốn thúc phụ làm vậy…."
"Vậy ta không làm nhé, Nan-young à."
"...Đừng làm vậy mà, thúc phụ..."
"Nhưng cháu lại quá yếu để ngăn thúc phụ lại, phải làm sao đây."
Nan-young lặng lẽ rơi nước mắt.
Cậu nhớ đến hoàng huynh hiền lành của mình. Cậu cũng nhớ đến phụ vương còn hiền lành hơn huynh ấy.
"Cháu phải làm gì thì mới được?"
Tae-rok tặc lưỡi. Cái âm thanh tặc lưỡi đó vang vọng qua cánh cửa. Cái âm thanh đó như một cành liễu roi quất vào sống lưng Nan-young.
"Chà, thúc phụ là người có mọi thứ trừ ngai vàng, vì vậy thúc phụ không thiếu thứ gì cả. Sao cháu không cởi quần áo của mình ra đi."
"Quần áo của cháu sao ạ?"
Nan-young trở nên tái mét.
“Đúng vậy. Bởi vì thứ duy nhất mà thúc phụ không có trong số những thứ cháu có là nó. Cháu không thể ngăn cản thúc phụ nếu cháu không chuẩn bị cho điều đó.”
"..."
Tae-rok tiến lại gần. Rồi anh ôm lấy eo Nan-young và kéo cậu lại gần. Bàn tay anh suýt xoa vòng lấy mông cậu.
“Hơn nữa, chẳng phải cháu sẽ có được danh nghĩa là vì nhà vua sao? Chẳng phải là điều tốt hay sao?"
"Đừng nói như thể đó là những gì cháu muốn."
“Vậy không phải sao?”
Nan-young cắn môi và trừng mắt nhìn Tae-rok. Nói dối.
Thúc phụ là một kẻ nói dối. Một kẻ lừa đảo lành nghề. Thúc phụ còn tệ hơn một kẻ côn đồ trên đường phố. Và thúc phụ vẫn hèn nhát.
Tae-rok nhìn về phía phòng bên cạnh. Cậu có thể cảm thấy sự hiện diện của ai đó trong căn phòng vốn yên tĩnh và tối tăm cho đến tận bây giờ. Là Sim-eung sao.
Tae-rok bỏ tay khỏi nơi anh đã sờ soạng tay Nan-young xuyên qua tờ giấy. Anh cũng đứng dậy.
"Thúc phụ không giấu cháu bất cứ điều gì. Thậm chí thúc phụ còn không mắng cháu vì những hành động như lén nghe trộm. Thúc phụ đã đủ khoan dung rồi, vậy cháu tự mình lo liệu những chuyện còn lại đi."
"..."
“Để lấy lại những gì người ta muốn lấy, mình phải cho họ nhiều hơn thế. Hãy đến gặp thúc phụ khi cháu đã đưa ra quyết định của mình, cháu trai. Ngay cả khi cháu không phải là vợ thúc phụ, thúc phụ cũng sẽ tha thứ cho việc cháu không xin phép để bước qua cổng. Nhưng nếu cháu chỉ định mè nheo… tốt hơn là đừng nghe thấy gì cả. Thúc phụ không muốn làm hại cả cháu."
Và Tae-rok bỏ đi.
"Sao cháu không cởi quần áo của mình ra đi", anh đã nói, và anh đã nói rằng cậu không chuẩn bị cho điều đó. Thậm chí còn có danh nghĩa, anh đã nói.
Những lời lăng mạ chế nhạo và xúc phạm cậu, trêu chọc và kích động cậu. Thúc phụ vốn dĩ là một người như vậy sao? Nan-young không thể nghĩ gì cả khi đầu óc cậu trở nên đỏ ngầu. Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tae-rok đang rời đi.
Tiếp sau sự xúc phạm là sự bất lực. Tae-rok biết Lee Nan-young rất rõ. Nó trái ngược với việc Nan-young chỉ biết những phần rời rạc của Tae-rok mà anh muốn cho cậu thấy. Trong một gia đình không mong đợi bất cứ điều gì từ cậu, trong một sự thờ ơ ấm áp, trong một sự bỏ rơi hiền lành, Nan-young luôn khao khát chứng minh sự tồn tại của mình. Và Tae-rok đã chỉ ra chính xác phần đó.
Nhưng, đó có phải là tất cả những gì anh đã chỉ ra không?
Không có thời gian để nghĩ về lý do tại sao Tae-rok lại nói về danh nghĩa. Vào thời điểm đó, Nan-young có vẻ như đã bị chiếm hữu bởi một thứ gì đó. Cậu mở toang cả hai lớp cửa sổ ra như thể bị thôi miên. Tae-rok đang hướng về phía cuối hành lang. Cậu chạy về phía anh trước khi cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
"..."
Tae-rok đã biết từ lâu rằng Nan-young đang chạy về phía anh. Anh có thể nghe thấy sàn nhà rung chuyển, và anh có thể ngửi thấy cái mùi hương mà anh chưa từng cho cậu.
Vì vậy, anh đã không ngạc nhiên khi Nan-young nắm lấy anh, xoay anh lại một cách thô bạo và ôm lấy mặt anh để kéo anh xuống.
Nan-young nhắm chặt mắt lại, còn Tae-rok thì không. Ngay cả như vậy, vì cái lực kéo thô bạo của cậu đáng kinh ngạc nên chiếc gat của Tae-rok đã ngả ra phía sau. Âm thanh của hổ phách và ngọc bích cọ xát vào nhau, thứ gắn liền với dây mũ, vang vọng trong tai và đầu Nan-young như một ảo ảnh. Tae-rok nhìn trán của Nan-young, thứ nhăn nhúm lại như thể cậu đang phàn nàn về chứng chóng mặt, và kéo chặt eo cậu.
“...Cái đó gọi là hôn sao?"
"..."
Nan-young ngước nhìn với đôi mắt bất bình.
Khi hai lớp cửa sổ mở ra, ánh sáng trong phòng, thứ đã bị chặn lại, chiếu ra bên ngoài, và hai người đàn ông có thể nhìn thấy khuôn mặt của nhau. Nan-young cảm thấy tim mình rung động trước khuôn mặt của người thúc phụ, người đang âm mưu một điều gì đó mà cậu sợ hãi ngay cả khi chỉ nghĩ đến nó. Lòng bàn tay và lòng bàn chân cậu ngứa ran dù cậu đã cố gắng phớt lờ nó.
Tae-rok nhìn vào khuôn mặt của Nan-young, cậui đang nhìn anh một cách oán hận, và siết chặt bàn tay ôm eo cậu. Lưng và eo cậu bị siết chặt hơn và dính vào cơ thể của Tae-rok. Bây giờ cậu sẽ không thể dễ dàng lùi lại được. Tae-rok đã mỉm cười một chút ngay sau đó.
“Cái đó cũng gọi là hôn sao? Cháu trai của thúc phụ... Cháu sẽ không bao giờ kết hôn được mất."
"Cháu không bảo thúc phụ trêu chọc cháu."
"Tất nhiên. Thúc phụ không bảo cháu có hứng thú với thúc phụ chỉ với điều này. Thay vì một hành động nghịch ngợm như thế này, một cuộc tạo phản...."
Nan-young che miệng Tae-rok lại. Tae-rok nhìn chằm chằm vào Nan-young. Và anh tiếp tục nói bất chấp đôi môi bị bịt kín.
"...Cuộc tạo phản có vẻ thú vị hơn."
Nan-young bỏ tay khỏi tay, thứ vốn không có tác dụng, vì cậu biết rằng cậu sẽ không ngăn thúc phụ bằng cách này. Và cậu quàng tay qua cổ anh. Rồi cậu giật cổ anh và nghiêng đầu. Giống như cái cách Tae-rok đã làm với cậu.
Nan-young dùng lưỡi giống như cái cách Tae-rok đã làm. Tuy nhiên, Tae-rok đã không mở môi dễ dàng. Chỉ có Nan-young mới đang nóng lòng.
cậu không biết tại sao cái cách này lại xuất hiện trong đầu cậu khi thúc phụ bảo cậu thêm một chút nữa.
Không, nó thậm chí không xuất hiện trong đầu cậu ngay từ đầu. Cơ thể cậu chỉ đơn giản là di chuyển.
Tae-rok đẩy trán của Nan-young, người nhắm chặt mắt và đang cố gắng hết sức, ra. Sức mạnh khiến cậu nhíu mày , Lee Nan-young chỉ đang liếm môi anh.
"Đừng nhắm mắt khi hôn ta."
Nan-young chậm rãi chớp đôi mắt ướt đẫm của mình.
"Cháu phải nhìn rõ cháu đang hôn ai. Thúc phụ biết cháu sẽ nghĩ đến ai khi cháu nhắm mắt lại."
"..."
Đôi mắt trống rỗng của Nan-young trở lại với sức mạnh một cách đau đớn. Tae-rok bảo đừng nhắm mắt lại, và móc ngón tay vào khóe miệng Nan-young. Sau đó, anh làm hở môi cậu ra để chúng không thể khép lại như mí mắt, và anh rút lưỡi ra.
Nước bọt chảy ra do sự mút ẩm ướt. Bàn tay của Tae-rok cũng ướt, và gò má và khóe miệng của Nan-young, nơi tay Tae-rok đang đặt lên, cũng ướt.
Eo cậu dần dần ngả ra phía sau. Tuy nhiên, Tae-rok đang giữ chặt sống lưng cậu để cậu không bị ngã. Cánh tay của Nan-young trượt từ cổ Tae-rok xuống hàng áo. Hàng áo trắng tinh và cứng cáp đã bị tóm lấy.
"Ướt... ah...."
Một tiếng rên rỉ bật ra giữa đôi môi không khép lại được. Bàn tay của Nan-young trượt xuống và lấy đi hàng áo của Tae-rok. Tae-rok nhấc đầu lên vì cái cảm giác cào cào vào cổ anh, rồi anh cười khẩy với Nan-young, cậu đang chớp mắt một cách lộn xộn như thể đang nhìn thấy một thứ gì đó vô nghĩa. Dải dải áo trắng như rắn trắng đang nằm trong tay Nan-young.
"Cháu đã lấy đi ân huệ của thúc phụ rồi."
"..."
"Đại quân? Ngài có lẽ cảm thấy khó chịu ở đâu đó sao?"
Vào thời điểm đó, giọng nói của Sim-eung vang lên từ bên trong phòng bên cạnh, phía sau cánh cửa đôi đã mở. Nan-young mở to mắt và cố gắng đẩy Tae-rok ra. Tuy nhiên, Tae-rok nhất quyết không buông tay.
Hàng áo của Tae-rok đang nằm trong tay cậu, y phục của cậu đang bị xộc xệch, và có lẽ biểu cảm của cậu sẽ rất tồi tệ. Bất cứ ai cũng có thể nhận ra rằng một điều gì đó không nên tưởng tượng chút nào đã xảy ra giữa hai người.
Tae-rok tò mò liệu Nan-young có yêu cầu anh giúp đỡ không. Tuy nhiên, Nan-young có một biểu cảm bối rối và run rẩy, nhưng cậu không nhìn anh dù chỉ một lần và cất một giọng nói có vẻ hợp lý.
"Không có gì. Quyển sách ta đang đọc rất thú vị nên ta vẫn chưa ngủ được. ta sẽ đi ngủ ngay thôi, nên hãy cứ quay lại đi."
"Hừ..."
Tae-rok cười như thể anh thấy điều đó thú vị.
Hai người họ đang ngồi trên sàn vào lúc đó. Tae-rok khuỵu xuống như thể Nan-young đã đẩy anh, và Nan-young đang đứng trên đầu gối mình giữa hai chân anh. Tae-rok hy vọng rằng Sim-eung sẽ nhìn thấy cảnh này, vì vậy anh vừa tiếc vừa nghĩ rằng Nan-young rất kiên quyết trước cái cách cậu đối phó, vì cậu đã không mong đợi điều đó.
"Vâng. Vậy hãy gọi tiểu nhân bất cứ khi nào ngài cần đến ạ."
"Được rồi."
"Gọi sao? Xem ra cháu thường gọi hoạn quan ngay cả vào ban đêm. cháu định làm gì bằng cách gọi một người bị thiến?"
Nan-young đã tát vào má Tae-rok cùng lúc với việc Sim-eung quay lưng đi.
Nan-young đã biết mình đã làm gì chỉ sau khi nhìn thấy Tae-rok quay đầu sau khi đang thở dốc. Quá hoảng sợ, cậu nắm lấy bàn tay đã tát má Tae-rok và run lên như lá rung.
Tae-rok khúc khích trước cái vẻ ngoài run rẩy hơn cả khi họ hôn nhau. Cậu đang làm điều gì đó còn hơn cả việc đánh một người lớn tuổi, nhưng cậu lại ngạc nhiên vì điều này.
Hơn nữa, những hành động của Nan-young đã không khiến Tae-rok khó chịu chút nào đến mức Tae-rok cũng phải ngạc nhiên. Anh đã không tức giận. Thay vào đó, anh đã rất vui vẻ gần đây.
"Cháu, cháu xin lỗi."
"Người nên xin lỗi không phải là cháu đâu. Thúc phụ cũng biết điều đó."
Tae-rok ấn vào môi dưới sưng mọng của Nan-young rồi thả ra. Các đầu ngón tay của Tae-rok trở nên lấp lánh vì nước bọt của Nan-young.
"Nan-young à."
"..."
“Những nỗ lực của cháu rất đáng khen, nhưng thúc phụ tiếc là nó sẽ không có tác dụng chỉ với điều này đâu."
"..."
"Thúc phụ yêu quý cháu, nhưng thúc phụ sẽ không hạ thấp mình đến mức bán đi sự chính nghĩa của mình chỉ vì đôi môi của cháu đâu."
Có một danh nghĩa nào đó trong cuộc tạo phản. Nan-young vuốt môi bằng mu bàn tay và hỏi lại.
"Thúc phụ... Ý thúc phụ là gì?"
Tae-rok vuốt ve sống lưng Nan-young.
Một cơ thể gầy gò. Một cơ thể mềm yếu. Ấn tượng của Tae-rok về Nan-young không thay đổi nhiều so với lần đầu tiên họ gặp nhau.
Điều đã thay đổi là anh đã trở nên hưng phấn với cơ thể này, không giống như trước đây.
Tuy nhiên, anh đã che giấu ham muốn của mình một cách khéo léo. Liệu cậu có thể ngăn anh chỉ bằng điều này không? Trong giây lát, Tae-rok đã gần như từ bỏ mọi thứ chỉ vì thứ mà anh đã nói.
"Thúc phụ sẽ dàn dựng một cuộc nổi loạn mà mọi thứ đều sẽ bị đặt lên bàn cân."
"Thúc phụ à, làm ơn..."
"Cháu cũng phải đặt mọi thứ lên bàn cân."
Tae-rok đẩy Nan-young ra và đứng dậy.
Nan-young ngã ngồi xuống phía sau, ngước nhìn Tae-rok một cách thất thần. Tae-rok cúi xuống và lấy lại chiếc áo tcủa mình từ tay Nan-young. Cái cảm giác vuốt ve lòng bàn tay của cậu khi nó trượt ra cũng giống như cái cảm giác ngứa ngáy khi Tae-rok hôn cậu trước đó, vì vậy Nan-young không biết phải nhìn đi đâu.
"Lee Nan-young."
Tae-rok gọi Nan-young với một giọng nói khá lạnh lùng và ánh mắt lạnh lùng.
“Thúc phụ đang thúc đẩy cháu, nhưng thúc phụ hy vọng cháu sẽ không chỉ cảm thấy tiếc cho bản thân mình. Thật kỳ lạ khi chỉ có cháu không biết cái cảm giác của cháu, cái cảm giác mà thúc phụ đã nhận thấy."
"Cảm giác của cháu là gì chứ!"
Đó là một giọng nói đầy oan ức. Trong khoảnh khắc, Tae-rok cảm thấy muốn úp Nan-young lên đùi và đánh mông cậu ngay cả khi cậu mặc quần áo lót. Đó là một ham muốn điên cuồng, nhưng anh đã kìm nén nó. Làm thế nào mà sự khó chịu và hưng phấn có thể chạm vào nhau?
"Thúc phụ có phải nói với cháu đến cả điều đó không?"
Tae-rok nói một cách lạnh lùng.
"Cháu có một cái nhìn trong mắt mà cháu nhìn thúc phụ bằng nó, cháu không nghĩ thúc phụ sẽ biết sao. Lee Nan-young, không phải cháu chỉ muốn xác nhận liệu mình có thích đàn ông khi cháu hôn Sim Su-hwan không đâu. Khi cháu hôn thúc phụ sau đó, cháu có còn tò mò về những người đàn ông khác không. Chắc chắn là không. Vì cháu thông minh và câu trả lời cháu đang tìm kiếm đã có rồi."
"!"
“Cháu không thể hành động như thể thúc phụ đã hãm hiếp cháu sau khi cháu nhìn thúc phụ bằng cái ánh mắt đó được. Nan-young à, chúng ta đã đồng thuận rồi.”
Tae-rok đã cười lạnh lùng, nắm lấy lan can và bước qua. Anh đang đến và đi như một người đàn ông đã mật đàm. Nan-young tiến lại gần và nắm lấy lan can ngay khi Tae-rok khuỵu xuống bên dưới. Tóc cậu bay phấp phới.
Cậu đã cố gắng nắm lấy anh, nhưng cậu không thể nghĩ ra từ nào để nắm lấy anh, và cậu cũng không biết cách làm. Nan-young không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục đứng đó cho đến khi cơ thể cậu lạnh cóng vì gió lạnh. Không thể làm gì.
Nan-young đã thức cả đêm, cảm thấy miệng mình khô khốc và không ăn nhiều vào bữa sáng.
Tae-rok đã không cho cậu một ngày cụ thể nào để đến. Tuy nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc Tae-rok không biết khi nào anh sẽ gây ra một cuộc tạo phản.
Nếu cậu không đi hôm nay thì anh có gây ra nó vào ngày mai không. Nếu cậu không đi vào ngày mai thì anh có gây ra nó vào ngày kia không.
"Đại quân, ngài đang gật gù trước thức ăn như vậy thì làm sao ạ?"
Nan-young, người thậm chí còn không biết thìa có đi vào miệng cậu hay vào mũi cậu, giật mình tỉnh dậy trước lời trách mắng của Sim-eung.
"Ôi trời. Ngài giống như ngài lúc năm tuổi vậy. Không, ngài còn vụng về hơn hồi đó nữa."
Sim-eung đã cố tình trêu chọc cậu một cách sinh động. Nan-young cười gượng gạo.
Trong khi đó, cậu đã bất chợt bị ám ảnh bởi độ tuổi năm tuổi trong khi đang xúc canh.
"Năm tuổi... Thúc phụ, đó là khi ta gặp thúc phụ lần đầu, phải không?"
Sim-eung lắc đầu trước câu hỏi đó.
"Không ạ. Dù sao thì ngài ấy cũng là một người lớn tuổi, vì vậy ngài ấy đã đến buổi lễ đầy tháng của ngài. Tiểu nhân đã không hề mơ rằng mình sẽ phục vụ ngài vào thời điểm đó, nhưng tiểu nhân vẫn nghe nói về những gì ngài đã nhặt vào ngày hôm đó."
Sim-eung che miệng bằng tay áo và cười khúc khích.
Vì Đại quân của triều đình vốn đã xinh đẹp và đáng yêu từ khi sinh ra, nên sự quan tâm đến Nan-young trong cung điện đã rất cao. Các cung nữ thuộc Sansilcheong, những người chăm sóc Nan-young, thường xuyên khoe khoang và nói về việc hôm nay Đại quân của triều đình như thế nào.
Cậu đáng yêu đến vậy ngay cả khi cậu còn là một đứa bé nhăn nheo ngay sau khi sinh, vậy thì cậu phải như thế nào vào ngày đầy tháng chứ. Đã có tin đồn trong cung là Nan-young đã nhặt gì trong đó.
“Ngài đã cầm lấy ngón tay của Baek an Đại quân vào thời điểm đó.”
Sim-eung kể câu chuyện với giọng điệu vui vẻ trong khi pha trà ở bên cạnh. ông đã nghe câu chuyện đó nhiều lần, vì vậy ông có thể kể nó như thể mình đã nhìn thấy nó ngay trước mắt.
“Baek an Đại quân, lúc đó mười bốn tuổi, đã lạnh lùng và xa cách, nhưng khoảnh khắc ngài nắm lấy tay ngài ấy, ngài ấy đã bối rối và không biết phải làm gì...."
"Nói dối. Thúc phụ ấy ạ? Không thể nào."
Nan-young chế nhạo và cắt ngang ông.
Sim-eung hắng giọng. Tất nhiên, ông cũng không chắc chắn vì ông không trực tiếp nhìn thấy nó. Ông thậm chí còn nghĩ rằng người đó có thể không phải là vị Đại quân máu lạnh.
“Không ạ, ngài ấy chắc chắn đã ngạc nhiên. Và vì ngài ấy là một người không hay bối rối, nên ký ức đó hẳn đã đọng lại trong ngài ấy rất sâu. Thần chắc chắn rằng ngài ấy vẫn không thể quên được nó cho đến tận bây giờ. Lý do thần có thể chắc chắn là biểu cảm của ngài khi ngài năm tuổi và gặp thúc phụ một lần nữa, và ngài trốn sau quần áo của ngài ấy ạ. Thần đã nghĩ rằng ‘À, ngài ấy chắc hẳn đã ngạc nhiên như thế vào ngày đầy tháng’ ạ.”
"..."
Hình ảnh của cậu được phản chiếu trên mặt nước trong veo của món súp.
Nan-young nghĩ rằng cậu biết rất nhiều về thúc phụ mình. Dù sao thì cậu và thúc phụ là ruột thịt, người mà cậu đã dành nhiều thời gian nhất khi lớn lên ngoài Sim-eung.
Hoàng huynh cậu đã được phong làm Thế tử từ sớm, và kể từ đó huynh ấy đã quá bận rộn để chơi với cậu. Tae-rok đã nói rằng Đại quân là những người cần phải giết thời gian, nhưng nhờ có điều đó, cậu mới có thể gặp Tae-rok.
Vì vậy, cậu đã nghĩ rằng cậu biết rất nhiều về thúc phụ mình.
Có lẽ có nhiều hơn thế này. Thúc phụ cậu đã mười bốn tuổi khi anh gặp cậu lần đầu tiên.
Vì vậy, cái ngày cậu có thể hiểu thúc phụ mình, cái ngày cậu có thể ước tính được những gì anh đang làm, có thể sẽ không bao giờ đến.
Nan-young siết chặt thìa.
Khi bạn không thể đọc được các nước đi, bạn chỉ cần lật nó lên.
"Liên hệ với nhà thúc phụ ta."
"Dạ?"
"Ta muốn đến thăm nhà thúc phụ vào Rằm tháng này, vì vậy hãy nói rằng ta nhất định phải gặp thúc phụ."
Hãy cứ ở đó và đừng đi đâu cả, và hãy cứ đợi mỗi mình ta thôi.