Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
chương 37
Sau khi dặn dò thái giám thân cận chuẩn bị những dược liệu bổ dưỡng, đơn giản cho Nan-young, Tae-rok quay trở lại phòng. Nan-young đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, người nghiêng hẳn sang một bên. Có lẽ do sốt cao, cậu đã vô thức kéo chăn xuống tận chân.
"Đến tuổi đội mũ quan rồi mà vẫn còn trẻ con quá,"
Trời đổ mưa rả rích, không khí ẩm ướt, nhưng dù sao cũng xua tan phần nào cái nóng ngột ngạt đã kéo dài suốt hai tuần qua. Ngược lại, tiếng mưa rơi còn giúp đầu óc anh tỉnh táo hơn. Anh mở tất cả các cửa sổ, để gió lùa vào, rồi quay lại nhìn Nan-young.
Chắc là vừa uống thuốc xong đã ngủ luôn, bát thuốc sắc trống rỗng được đặt ngay cạnh đầu cậu. Theo thói quen, Tae-rok đưa tay vuốt ve chiếc bát, rồi khẽ nếm thử. Anh không cảm thấy chút vị đắng rát lưỡi nào. Anh biết rằng chuyện đầu độc là điều không thể xảy ra trong cung của mình, nhưng anh vẫn cẩn thận kiểm tra, phòng ngừa vẫn hơn.
"Chờ Nan-young tỉnh dậy thì cho tắm rửa sạch sẽ... rồi cho ăn dưa hấu nhỉ?"
Tae-rok nhẹ nhàng dùng khăn màn lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Nan-young. Người ta thường nói, chỉ khi cơ thể khỏe mạnh mới ra nhiều mồ hôi. Quả thật, Nan-young ít ra mồ hôi hơn so với những người khác, dù cậu rất dễ bị nóng.
Tae-rok cứ đứng nhìn Nan-young như vậy một lúc, rồi từ bỏ ý định làm việc. Anh bước đến bên cửa sổ, ngồi xuống một cách thoải mái, lấy cuốn sách đang đọc dở ra.
Bên ngoài, tiếng mưa rơi tí tách. Bên trong, tiếng thở đều đều của Nan-young hòa cùng tiếng lật trang sách khe khẽ.
Tae-rok không hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại, anh vui vẻ chờ đợi Nan-young tỉnh giấc. Thời gian trôi qua không hề tẻ nhạt, mà lại vui vẻ như tiếng mưa rơi ngoài hiên. Anh không hề nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của mình, chỉ lặp đi lặp lại hành động nhìn Nan-young mỗi khi lật một trang sách.
Khi Nan-young vừa tắm xong, Tae-rok đã gọi cậu đến. Sảnh đường mát rượi nhờ gió thổi qua, mang theo hơi ẩm của cơn mưa. Tae-rok ra hiệu cho Nan-young, cậu có chút ngập ngừng tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh. Anh đưa cho cậu miếng dưa hấu đã được cắt tỉa đẹp mắt, trông vô cùng hấp dẫn.
"Đã cuối mùa rồi. Chắc chẳng còn dưa hấu ngon như thế này nữa đâu, cháu ăn từ từ mà thưởng thức nhé."
Tae-rok luôn giữ thái độ lịch thiệp với Nan-young, đúng mực như một vị đại quân. Tuy nhiên, anh ta không phải lúc nào cũng sử dụng kính ngữ khi "hành sự", nên Nan-young dạo gần đây cũng bớt giật mình trước cách nói chuyện của anh ta. Đặc biệt là khi Tae-rok thì thầm một cách lười biếng và nhẹ nhàng như lúc này.
"......"
Để xua đi những hình ảnh dính nhớp bất chợt trào dâng trong đầu suốt mấy ngày qua, Nan-young cắn một miếng dưa hấu. Tiếng "rộp" giòn tan vang lên, vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.
"Sắp sang thu rồi mà trời cứ mưa mãi, chán thật... lẽ ra thời tiết không nên dở chứng ngay trước mùa thu hoạch mới phải."
Nan-young chỉ im lặng nhai dưa hấu, không đáp lời.
Cậu thấy lạ khi Tae-rok lại nói ra những lời như vậy. Nhưng ngẫm lại thì Tae-rok dù lạnh lùng như lời đồn, lại chưa từng đối xử tệ bạc với đất nước hay người dân. Có lẽ anh ta không quan tâm đến từng cá nhân mà chỉ để ý đến lợi ích chung của cả cộng đồng.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Nan-young thoáng nghĩ rằng Tae-rok có lẽ sẽ là một vị vua tốt.
Cậu giật mình hoảng hốt trước suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. "Mình bị làm sao thế này!"
"Cháu vẫn còn vụng về như trẻ con vậy," Tae-rok tặc lưỡi khi thấy Nan-young giật mình đến nỗi làm rơi cả miếng dưa hấu đang cầm trên đùi.
"Cháu trai này, cháu phiền phức thật đấy." Anh nhặt miếng dưa lên và phủi sạch vạt áo hơi dính bẩn. Trong lúc Tae-rok đang mải mê phủi áo, miếng dưa hấu rơi trên đùi Nan-young đã "không cánh mà bay" vào miệng anh ta từ lúc nào. Cậu hoàn toàn không ngờ rằng anh ta lại có thể làm những hành động thân mật như vậy… Nan-young ngạc nhiên trước sự chu đáo bất ngờ của Tae-rok, ngây người ra nhìn anh… và vô tình buột miệng thốt ra một câu:
"Cháu nghĩ thúc phụ sẽ là một người cha tốt."
Ánh mắt Tae-rok, vốn vừa lau sạch nước dưa hấu, đột ngột cứng đờ lại, như thể anh ta không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Sau khi nghiền ngẫm từng chữ lời của Nan-young, Tae-rok sửng sốt đến lặng người. "Dan díu" với nhau từ trước khi mùa mưa bắt đầu, rồi đến tận những buổi sáng khi mưa tầm tã xối xả, và giờ đây, họ vẫn quấn quýt bên nhau như thế này… vậy mà cậu ta lại thốt ra những lời ấy!
Tae-rok gặm nốt miếng dưa hấu cuối cùng, chỉ còn lại lớp vỏ trắng trơ trọi, rồi cất giọng mỉa mai:
"Cháu có thể có con sao?"
"Dạ?"
"Ta bây giờ không có vợ, và chắc chắn sẽ chẳng có người phụ nữ nào muốn đến với ta nữa. Vậy mà người duy nhất 'dan díu' với ta lại nói những lời như vậy, nghe thật khó tin."
"Dạ?".
"Nếu cháu không định sinh con cho ta, thì tại sao cháu lại nói những lời đó? Ta thực sự không hiểu…"
"Không, không, thúc phụ à… Nhưng mà, cháu và thúc phụ… cả đời sao…" Nan-young bối rối, lắp bắp. "Cháu và thúc phụ sẽ không làm… những chuyện như thế này… cả đời chứ…"
"Những chuyện như thế này?"
"Vâng. Những chuyện như thế này…"
Dù không am hiểu nhiều về tình yêu, Nan-young vẫn biết đến phép tắc. Cậu chắc chắn rằng họ không thể ở bên nhau mãi mãi, và rằng họ sẽ không làm như vậy.
Tae-rok cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tâm trạng tụt dốc không phanh.
"Ta cứ tưởng rằng cái 'ý đồ phản nghịch' này của ta sẽ không dễ dàng dập tắt như vậy, nên ta định sẽ 'làm' đến khi nào cháu sinh con cho ta mới thôi."
"Không ạ…".
.
"Thúc phụ chỉ muốn trêu chọc cháu một chút thôi mà, à, và nếu được thì cũng muốn sỉ nhục cháu vài câu cho vui cửa vui nhà ấy mà!"
Tae-rok dùng ngón trỏ và ngón giữa xoa nhẹ vào giữa hai hàng lông mày, cố xua đi sự bực bội.
Giữa hai người, tiếng mưa rơi nặng hạt như trút nước. Những giọt mưa vẫn to tướng, nhưng cơn gió vừa thổi mạnh lúc nãy dường như đã dừng hẳn.
"Đúng vậy. Cháu còn chủ động nhắc đến chuyện kết hôn ngày hôm qua cơ mà."
"......"
"Phải rồi, sẽ rất kỳ cục nếu bụng của 'chú rể' lại phình to trước cả ngày cưới, đúng không?"
Tae-rok thản nhiên buông ra những lời trêu chọc tục tĩu, cứ như thể anh thực sự quan tâm đến cậu vậy. Nan-young há hốc mồm kinh ngạc.
"Ta biết cháu giỏi chịu đựng từ nhỏ rồi. Cháu luôn hoàn thành vai trò của mình như một đại quân, đặt lợi ích quốc gia lên trên ham muốn cá nhân. Nhưng đừng lúc nào cũng đóng kịch mãi thế. Cái trò dối trá đó chỉ lừa được lũ lính quèn bên dưới thôi, chứ không qua mắt được ta đâu."
"......"
"Cháu là người muốn ở bên ta mà, Nan-young à."
Khuôn mặt Nan-young dần đỏ ửng, bắt đầu từ ngực, lan lên cổ, rồi bừng lên tận má và tai.
"Đừng... đừng có tự ý suy đoán như vậy!" Nan-young lắp bắp, cố gắng nói thật rõ ràng. "Thúc phụ đang đánh giá bản thân quá cao rồi đấy. Cháu không, cháu không thích thúc phụ đến mức đó đâu!"
Thì ra cháu cũng thích ta...
Tae-rok nhìn chằm chằm Nan-young, cậu hoàn toàn không nhận ra rằng mình vừa vô tình thú nhận tình cảm.
"Ra vậy..."
Tae-rok chống cằm, lẩm bẩm. Rồi anh tự giễu cợt: "Hóa ra người sốt ruột không phải là mình... vậy cái bộ dạng này của ta là sao đây?"
Dù cười một cách mệt mỏi, Tae-rok vẫn không buông tha cho Nan-young. Nan-young vẫn mắc kẹt trong vòng tay anh, không thể thoát ra, cũng không thể hoàn toàn tựa vào anh.
Tiếng mưa rơi cũng dần yếu đi, như thể đang đuổi theo nhịp thở dồn dập của Nan-young.
"Mưa tạnh rồi, cháu nên về thôi. Ở lại phủ của ta lâu quá cũng không hay." Tae-rok quay lưng bỏ đi sau bữa ăn mà không hề nói một lời nào với Nan-young. Chắc anh ra ngoài giải quyết công việc. Anh đội mũ gat, mặc dapho.
Nan-young vẫn ngồi đó, cẩn thận vẽ lại cành lan mà Tae-rok đã vô tình làm gãy trong phòng. Cậu ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng anh.
"...Lá lan bị gãy rồi," cậu nói, có lẽ vẫn còn hơi bối rối vì đột ngột bị bảo phải rời đi.
Tae-rok liếc mắt nhìn từ Nan-young sang cành lan. "Ừ." Anh là người đã gây ra chuyện này mà.
"Đáng quý vậy mà...."
Tae-rok bỏ ngoài tai lời cậu. Anh cảm thấy Nan-young đang trách móc mình, vì cậu đã vô tình làm gãy cành lan khi nghĩ về anh. "Quý giá vậy mà, ta đã làm gãy nó khi ta nghĩ về cháu đấy," anh suýt nữa đã buột miệng nói ra. Anh thậm chí còn không nhận ra rằng dáng vẻ của mình chẳng giống một trưởng bối chút nào.
"Chuẩn bị đi thôi, Đại quân Heonwi."
Quần áo của cậu bị bẩn nên cậu đang mặc tạm đồ của Tae-rok. Chiếc jeogori (áo khoác ngắn) khoác lên người cậu rộng thùng thình. Tae-rok nhìn Nan-young đang quay lưng lại thay đồ. Bất chợt, một ý nghĩ kỳ quái lóe lên trong đầu anh: Nếu ta tiến lên và ôm đứa trẻ đó vào lòng, Nan-young sẽ phải nhón chân lên để giữ thăng bằng nhỉ? Liệu ta có thể nhấc bổng cả cơ thể nó lên không?
"Quần áo của cháu...."
Những suy nghĩ dâm đãng của anh bị cắt ngang bởi giọng Nan-young. Cậu cầm quần áo của mình, vẻ mặt có chút khó xử.
Tae-rok đưa cho Nan-young bộ quần áo đã được hong khô trên sàn Ondol. Cuối cùng, khi mặc bộ đồ vừa vặn, Nan-young đã trở lại thành "Đại quân Heonwi" - cháu trai của anh, thay vì "Lee Nan-young của Lee Tae-rok."
"Ta phải tiếp khách nên không thể đưa cháu đi được."
"Khách ạ?"
Tae-rok tiến lại gần Nan-young, thắt chặt dây áo cho cậu một chút. Nan-young tưởng anh không nghe thấy mình hỏi, nên lặp lại:
"Thúc phụ, có khách ạ?"
"Ừm."
"Ơ... khách nào vậy ạ?"
"Có lẽ là Min Ik Hwan và..."
"Cháu nghe được hết rồi,"
Tae-rok bật cười, xoay Nan-young lại đối diện với mình. Anh nắm lấy vai cậu, nghiêng đầu thì thầm:
"Ta không muốn làm hại cháu. Vậy nên cháu hãy giả vờ như chưa từng nghe thấy gì, giả vờ như không biết gì, rồi quay trở về đi."
Nhưng liệu có mấy ai có thể quay lưng đi sau khi nghe những lời này?
Nan-young một lần nữa quay phắt lại, nắm chặt lấy tay Tae-rok, tha thiết cầu xin:
"Tại sao? Tại sao thúc phụ còn muốn gặp những người đó nữa? Cháu... cháu không phải là cháu của thúc phụ sao? Thúc phụ, bệ hạ cũng là cháu của thúc phụ mà...!"
Tae-rok nắm lấy cổ tay Nan-young, cái cổ tay mà anh đã từng làm tổn thương, vặn mạnh ra, dứt khoát nói:
"Ta không muốn làm những chuyện này với nó, nên nó khác."
Tae-rok mặc quần áo, trông như thể sắp tiếp khách hoặc đi đâu đó ngay lập tức. Anh kéo Nan-young lại gần và hôn cậu.
Nụ hôn của Tae-rok khác biệt đến mức không thể lẫn vào đâu được. Anh hôn và hít sâu, như muốn cướp đi hơi thở của đối phương. Anh xâm nhập vào bên trong, khiến đối phương nghẹt thở, và quẫy đạp. Đó là kiểu chiếm đoạt hơi thở, giống hệt như khi anh làm chuyện đó.
Sức lực trong bàn tay Nan-young cạn kiệt dần. Dù vậy, Tae-rok vẫn không buông tay cậu ra.
"Cháu nghĩ ta là loại người dâm loạn, đến nỗi mê man vì cháu à?"
"......"
"Đừng gọi ta là thúc phụ nữa. Và... nếu cháu cứ nói những lời như vậy, thì đừng ghen tị với điện hạ, với hoàng huynh của cháu."
Nan-young lùi lại một bước, mặt cắt không còn giọt máu.
Người đàn ông trước mặt, sao mà xa lạ quá! Nhưng đồng thời, cậu chợt nhận ra một điều rõ ràng: Anh ta quan tâm đến cậu đến mức nào trong suốt thời gian qua. Anh ta biết mọi chuyện. Anh ta đang đào bới, lật tung mọi ngóc ngách tận sâu trong trái tim cậu, những nơi mà ngay cả bản thân Nan-young cũng chưa từng chạm tới.
Nan-young trừng trừng nhìn Tae-rok, giọng run rẩy: "...Thúc phụ... biết hết mọi chuyện."
"......"
"Thúc phụ biết hết mọi chuyện, vì thúc phụ thấy rõ mọi chuyện, nên mọi chuyện có vẻ dễ dàng với thúc phụ lắm sao? Ngay cả việc phản nghịch... cũng có vẻ dễ dàng ư?".
Tae-rok nhìn Nan-young từ đầu đến chân, như thể muốn lột trần cậu ra mà xem xét. "Thúc phụ... quá kiêu ngạo rồi."
"......"
"Cháu không biết vị thúc phụ mà cháu từng ngưỡng mộ đã biến đi đâu mất rồi. Những cảm xúc mà cháu từng dành cho người... hừ, cháu hối hận lắm!"
Những giọt nước mắt lăn dài trên má Nan-young, long lanh như những hạt cườm. "Tại sao... tại sao thúc phụ lại tàn nhẫn đến vậy?"
"......"
"Thà... thà thúc phụ đánh cháu còn đỡ đau hơn! Thà thúc phụ đánh cháu còn...."
Tae-rok khẽ nhíu mày trước vẻ mặt đau khổ đến tột cùng của Nan-young. Khi cậu khóc, đôi lông mày và đuôi mắt cụp xuống, ủ rũ... cậu gần như nhắm nghiền mắt lại, khóc nấc lên từng tiếng, hệt như cái cách cậu khóc khi còn là một đứa trẻ.
"Thúc phụ... ghét cháu sao?"
"Có phải... có phải thúc phụ ghét cháu chỉ vì cháu là hoàng đệ của bệ hạ không?"
Nan-young đã diễn giải mọi lời nói, mọi hành động của Tae-rok, rằng anh ta chỉ muốn sỉ nhục cậu chỉ vì cậu là hoàng đệ của nhà vua. Nếu đó thực sự là ý đồ của anh ta, thì vị thúc phụ này... quả thực đáng để kiêu ngạo. Bởi vì, có vẻ như, cả cảm xúc lẫn nhân cách của cậu, đã bị sỉ nhục một cách triệt để.
Tae-rok im lặng, không đáp lời.
Thà anh cứ nói dối, thà anh cứ phủ nhận phũ phàng còn hơn. Nếu anh dỗ ngọt, nếu anh ôm lấy cậu và an ủi như mọi khi, có lẽ cậu đã lại ngốc nghếch bỏ qua tất cả.
Nan-young dùng mu bàn tay lau mạnh mặt, cố gắng mở to mắt để ngăn nước mắt trào ra. "Mọi chuyện... sẽ không diễn ra theo ý của thúc phụ đâu!"
"Ha..."
Chỉ có vậy thôi sao? Đó là tất cả những gì anh có thể nói? Tae-rok thấy nực cười trước sự ngây thơ đến ngu ngốc của cậu. Anh bật ra một tiếng cười khẩy.
Nan-young đã quá mệt mỏi, quá tả tơi sau những ngày vừa qua để còn cảm thấy nhói đau vì tiếng cười chế giễu đó. Cậu quay người, bước ra khỏi phòng.
"Đại quân Heonwi. Cháu định rời đi một mình, không cần ai hầu hạ sao?"
"Thúc phụ nghĩ cháu vẫn còn là một đứa trẻ sao?"
Dù trong tình huống này, những bước chân của Nan-young vẫn vững chãi, yên tĩnh. Tae-rok đuổi theo cậu, giữ một khoảng cách nhất định. Anh dừng lại, nhìn cậu đang xỏ giày. Nan-young đứng dưới ánh nắng rực rỡ, trừng mắt nhìn Tae-rok đang đứng sâu trong bóng tối của sảnh.
"Thúc phụ biết rõ, cháu không còn là một đứa trẻ nữa mà,?"
"..."
"Cháu xin phép đi trước. Cháu không thể nói rằng cháu đã có một khoảng thời gian tốt đẹp, ngay cả khi nói dối đi nữa. Cáo từ, thúc phụ."
Nan-young cúi gập người chào, rồi quay lưng bước đi, không hề do dự.
Tae-rok không đuổi theo. Thay vào đó, khi tiếng bước chân đã hoàn toàn tan biến, anh quay trở lại phòng, từ từ quỳ xuống.
"..."
Anh nhặt từng tờ giấy mà Nan-young đã vẽ. Mỗi bức đều vô cùng tinh xảo, xinh đẹp. Những câu thơ được viết nắn nót, mang những ý nghĩa sâu xa mà anh không biết cậu đã học thuộc từ bao giờ.
"...Thông minh thật."
Tae-rok khẽ vuốt cằm.
Không lâu sau khi rời khỏi cung của Tae-rok và vừa rẽ vào con ngõ đầu tiên, Nan-young đã bắt gặp một khuôn mặt thân quen.
"Sim-eung!"
"Ôi chao, điện hạ!"
Sim-eung đang đội mũ gat, vội vã bước ra. Ông nhanh chóng tiến lại gần Nan-young, lo lắng quan sát cậu từ đầu đến chân, miệng không ngừng than thở như một ông già thực thụ.
"Sao ngài lại quên mất tiểu nhân thế này? Ngài nói chỉ đi một lát thôi, vậy mà lại ở đó lâu đến vậy!"
"...Không hiểu sao ngươi còn lo lắng hơn cả ta nữa."
"Chẳng phải là đáng lo lắm sao ạ? Tiểu nhân làm sao có thể quên, mỗi lần ngài đổi chỗ ngủ là y như rằng sẽ đổ bệnh!"
"..."
"Quả không sai mà! Ngày đầu tiên ngài đã bị sốt, sau đó trời lại mưa tầm tã. Tiểu nhân còn tưởng tượng ra cảnh ngài bị nhốt trong phòng Sarangchae nữa chứ!"
Ông ta nói trúng phóc! Thật ra, đó là một sự tưởng tượng còn quá ư là chính xác. Nan-young hắng giọng, cố gắng che giấu sự bối rối.
"Về thôi."
Nan-young chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi có Tae-rok kia, càng xa càng tốt.
Sim-eung, vừa đuổi theo Nan-young đang bước nhanh phía trước, chợt nhận ra dáng đi của chủ nhân có gì đó bất thường. Ông nghi hoặc hỏi: "Điện hạ, sao ngài lại đi khập khiễng vậy ạ?"
"A..."
Mặt Nan-young đỏ bừng như gấc, cậu hoàn toàn không nhận ra mình đang đi khập khiễng. Vội vàng kéo chiếc mũ gat xuống che kín mặt, cậu cố gắng trả lời bằng giọng lạnh lùng nhất có thể: "Không... Không có gì. Chắc là do ta mỏi chân thôi."
"Ái da, có vẻ như ta bị trẹo mắt cá chân rồi...."
"Ôi, ngài phải cẩn thận chứ! Ngài phải khỏe mạnh trong ba năm tới kia mà!"
Ba năm. Nghe vậy, Nan-young giật mình thảng thốt như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt.
Phải rồi. Đó là thời gian quốc tang. Tang lễ ba năm vẫn chưa kết thúc, vậy mà Nan-young đã dan díu với chính thúc phụ của mình!
Nan-young nghiến răng ken két, một nỗi ghê tởm bản thân trào dâng. Cậu đi như chạy trốn, mặc kệ cái chân khập khiễng, mặc kệ hông đau nhức, mặc kệ háng bị cọ xát đến rát bỏng.
Mình điên thật rồi!
Nhưng kẻ điên nhất, phải là người thúc phụ kia! Kẻ đang ấp ủ dã tâm phản nghịch ngay từ bây giờ, mới thật sự là điên rồ!
Nhưng… nhưng…
Cậu càng siết chặt răng hơn, nước mắt chực trào ra. Đó là sự oan ức, giận dữ, và cả sự ghê tởm bản thân đến tột cùng. Những lời Tae-rok đã gieo vào đầu cậu cứ ám ảnh, khiến cậu phải tự vấn: Có phải những việc mình làm, thực sự là vì hoàng huynh hay không? Hay là mình chỉ đang viện cớ, để che đậy những ham muốn bẩn thỉu dành cho người thúc phụ? Nếu đó là lòng trung thành, thì tại sao mình lại ghen tị với hoàng huynh? Chỉ vì những lời trêu chọc đầy ẩn ý của người đó…
Nan-young hoàn toàn không thể biết Tae-rok đã quyết định điều gì. Cậu không biết liệu anh có thay đổi ý định, hay vẫn kiên quyết thực hiện kế hoạch điên rồ của mình. Trí tưởng tượng càng bay xa, nỗi lo lắng trong cậu càng lớn.
Nan-young ăn không ngon, ngủ không yên, đến mức Sim-eung phải lo lắng ra mặt.
Cậu cảm thấy bản thân mình đang bị bào mòn từng ngày. Nỗi bất an gặm nhấm tâm can. Trong số những kẻ tham gia vào âm mưu phản nghịch của Tae-rok, cậu chỉ biết đúng hai người, còn về những kẻ còn lại, cậu hoàn toàn mù mờ. Cậu không có bất kỳ bằng chứng nào trong tay, chỉ có nỗi sợ hãi thường trực rằng lưỡi dao sẽ chĩa vào hoàng huynh cậu bất cứ lúc nào.
Và…
"A...."
Và đêm nào cậu cũng mơ thấy những giấc mơ về anh. Lý do khiến cậu không thể chợp mắt, không chỉ là vì sợ hãi. Không, đó mới là lý do lớn nhất!
Những giấc mơ quá chân thực, đến nỗi cậu phải bật dậy, cởi toạc quần áo, và sờ soạng khắp cơ thể mình. Cậu không thể phân biệt được, liệu đó có phải chỉ là mơ, hay anh đã thực sự đến, chạm vào cậu, xâm chiếm rồi rời đi? Cậu phải cẩn thận kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chặt hay chưa, dù trời có nóng bức đến đâu. Rồi cậu lại co ro trong chăn, trần truồng và tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác. Cậu không dám hỏi bất kỳ ai, liệu có phải thúc phụ đã lẻn vào phòng mình hay không, vì sợ sẽ khơi gợi những nghi ngờ.
Có lẽ nào cậu đang quá nhạy cảm, quá cầu toàn? Có lẽ nào những chứng nghi ngờ hoang tưởng đang gieo rắc mầm mống trong sâu thẳm tâm trí cậu? Tuy nhiên, dù có cẩn trọng đến đâu, cũng vẫn là chưa đủ. Bởi vì tội lỗi mà cậu và anh đã phạm phải, thực sự quá kinh khủng…
Tiếp tục chương sau