Hối Lỗi - Chương 37

chương 37

Sau khi Tae Rok giải thích tình trạng của Nan Young cho thái giám hầu hạ anh và ra lệnh cho anh đi lấy những dược liệu bổ dưỡng đơn giản rồi quay trở lại phòng, Nan Young đã ngủ thiếp đi trong khi nghiêng người sang một bên. Có lẽ vì nóng do sốt nên cậu đã kéo chăn xuống tận chân. Tae Rok tặc lưỡi khi nghĩ rằng Nan Young vẫn còn quá trẻ dù đã đến tuổi đội mũ quan. Rồi anh mở cửa sổ ra.

Trời có mưa và ẩm ướt, nhưng dù sao thì cái nóng ngột ngạt đã kéo dài dai dẳng suốt hai tuần trước cũng đã phần nào dịu đi. Ngược lại, tiếng mưa còn giúp đầu óc anh minh mẫn hơn. Tae Rok mở tất cả các cửa sổ ra và quay lại chỗ Nan Young.

Có lẽ cậu vừa uống thuốc sắc và ngủ thiếp đi nên bát thuốc sắc trống rỗng được đặt trên đầu cậu. Tae Rok có thói quen dùng tay vuốt ve bát rồi nếm thử. Anh không cảm thấy bất kỳ vị đắng rát lưỡi nào. Anh biết rằng chuyện đó không thể xảy ra trong cung của mình nhưng anh vẫn kiểm tra xem có độc hay không để phòng ngừa.

"Khi tỉnh dậy thì cho cháu tắm rửa rồi... cho cháu ăn dưa hấu nhỉ."

Tae Rok dùng vải màn lau mồ hôi đọng trên trán Nan Young. Người ta nói rằng chỉ khi cơ thể khỏe mạnh thì mới ra nhiều mồ hôi. Quả thật, Nan Young ít ra mồ hôi hơn so với những người khác dù cậu rất dễ bị nóng.

Tae Rok cứ nhìn Nan Young như vậy một lúc rồi từ bỏ cái bàn làm việc và đi đến gần cửa sổ và ngồi nghiêng. Rồi anh lấy cuốn sách đang đọc ra.

Bên ngoài có tiếng mưa rơi, bên trong có tiếng thở đều đều và tiếng lật trang sách.

Tae Rok không cảm thấy nhàm chán mà chỉ vui vẻ chờ đợi Nan Young tỉnh dậy. Thời gian trôi qua không hề tẻ nhạt mà lại vui vẻ như tiếng mưa rơi. Anh không hề hay biết về sự thay đổi trong tâm trạng của mình mà chỉ lặp đi lặp lại việc nhìn Nan Young mỗi khi lật một trang sách.

 

Tae Rok gọi Nan Young vừa tắm xong. Sảnh đường mát mẻ nhờ gió thổi qua do trời mưa. Tae Rok cho Nan Young đang ngập ngừng tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh anh rồi đưa cho cậu miếng dưa hấu đã được cắt tỉa đẹp mắt.

"Đã cuối mùa rồi. Sẽ không còn nữa đâu nên cháu hãy thưởng thức đi."

Tae Rok đối xử với Nan Young một cách lịch sự khi đối xử với cậu với tư cách là một đại quân. Tuy nhiên, anh không phải lúc nào cũng sử dụng cách nói lịch sự trong khi làm chuyện đó nên Nan Young gần đây đã không đều đặn giật mình trước cách nói của anh. Đặc biệt là khi Tae Rok thì thầm một cách uể oải và nhẹ nhàng như bây giờ.

"......"

Để quên đi những hành vi dính nhớp đã bất ngờ trào dâng trong đầu mình trong vài ngày qua, Nan Young đã cắn một miếng dưa hấu. Khi cậu nhai thứ giòn tan, vị ngọt đã lan tỏa khắp miệng cậu.

"Sắp đến mùa thu rồi mà trời lại mưa thế này, haizz... Đáng lẽ thời tiết không nên xấu như vậy ngay trước mùa thu hoạch mới phải."

Nan Young chỉ nhai dưa hấu thay vì trả lời.

Cậu cảm thấy kỳ lạ khi Tae Rok lại nói những lời như vậy. Nhưng nghĩ lại thì Tae Rok cũng lạnh lùng như lời đồn nhưng anh lại không đối xử như vậy với đất nước hay người dân. Có lẽ anh không quan tâm đến từng cá nhân mà chỉ quan tâm đến tập thể.

Dù chỉ trong giây lát nhưng Nan Young đã nghĩ rằng Tae Rok có lẽ đã là một vị vua khá tốt.

Và cậu đã giật mình kinh ngạc trước ý nghĩ đó.

"Cháu không còn là trẻ con nữa rồi."

Tae Rok tặc lưỡi khi thấy Nan Young vì giật mình mà làm rơi miếng dưa hấu đang cầm trên đùi.

"Cháu trai, cháu hay làm phiền người khác quá đấy."

Anh nhặt nó lên và giũ sạch vạt áo hơi bị dính bẩn. Trong khi Tae Rok đang tập trung giũ áo thì miếng dưa hấu rơi trên đùi Nan Young đã nằm trong miệng anh từ lúc nào. Cậu không ngờ rằng anh lại có thể làm những hành động như vậy.... Nan Young đã ngạc nhiên trước sự chu đáo bất ngờ của Tae Rok và ngây người ra nhìn anh. Và cậu đã vô tình buột miệng nói ra những lời này.

"Cháu nghĩ thúc phụ sẽ là một người cha tốt."

Ánh mắt Tae Rok vừa lau sạch nước trái cây đã cứng đờ lại vì nghi ngờ những gì anh vừa nghe thấy.

Sau khi nghiền ngẫm và hiểu hết ý nghĩa lời nói của Nan Young, anh đã vô cùng sửng sốt. Đã dan díu với nhau từ trước khi mùa mưa bắt đầu cho đến tận sáng sớm khi mùa mưa đang hoành hành và bây giờ họ vẫn đang ở bên nhau như thế này, vậy mà cậu lại nói những lời như vậy.

Tae Rok ăn nốt miếng dưa hấu còn sót lại cho đến khi chỉ còn lại lớp vỏ trắng rồi hỏi lại một cách mỉa mai.

"Cháu có thể có con sao?"

"D?"

"Ta bây giờ không có vợ và chắc chắn sẽ không có người phụ nữ nào đến với ta nữa, và cháu là người duy nhất dan díu với ta lại nói những lời như vậy thì ta mới thấy khó tin."

"D?"

"Nếu cháu không sinh con cho ta thì tại sao cháu lại nói những lời như vậy, ta thực sự không hiểu...."

"Không, không, thúc phụ à... Nhưng, cháu và thúc phụ cả đời...."

Nan Young tỏ vẻ khó xử và lắp bắp.

"Cháu và thúc phụ sẽ không làm những chuyện như thế này cả đời mà...."

"Những chuyện như thế này?"

Tae Rok bị thu hút bởi cách diễn đạt đó trong những lời mà Nan Young đã nói.

"Vâng. Những chuyện như thế này...."

Tuy nhiên, Nan Young biết phép tắc dù không biết nhiều về tình yêu thương giữa người với người nên cậu đã chắc chắn về lời nói của mình. Cậu chắc chắn rằng chúng ta không thể ở bên nhau mãi mãi và chúng ta sẽ không làm như vậy.

Tae Rok cảm thấy tâm trạng mình trở nên tồi tệ.

"Ta cứ nghĩ rằng ý đồ phản nghịch của ta sẽ không dễ dàng tắt ngấm nên ta sẽ làm chuyện đó cho đến khi cháu sinh con cho ta chứ."

"Không ạ...."

Nan Young thận trọng nhưng kiên quyết lắc đầu.

"Thúc phụ chỉ muốn trêu chọc cháu và nếu có thể thì muốn sỉ nhục cháu và chỉ muốn vui vẻ một chút thôi mà."

Tae Rok dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn nhẹ vào xương lông mày của mình.

Tiếng mưa rơi dày đặc giữa hai người. Những hạt mưa vẫn còn lớn và cơn gió vốn dĩ đã thổi cũng đã dừng lại và chỉ rơi thẳng xuống.

"Đúng vậy. Cháu cũng đã nhắc đến chuyện kết hôn ngày hôm qua rồi."

"......"

"Phải rồi, sẽ rất khó xử nếu bụng của chú rể phình to trước lễ cưới."

Tae Rok kể những câu chuyện tục tĩu như thể anh thực sự quan tâm đến cậu, khiến Nan Young há hốc mồm.

"Ta đã biết cháu giỏi chịu đựng từ khi còn nhỏ và cháu đã luôn hoàn thành tốt vai trò của mình với tư cách là một đại quân hơn là ham muốn cá nhân, nhưng chỉ một hai lần thôi. Lời nói dối đó chỉ có tác dụng với những người bên dưới thôi chứ không có tác dụng với ta đâu."

"......"

"Cháu là người muốn ở bên ta mà, Nan Young à."

Mặt Nan Young dần đỏ lên, bắt đầu từ ngực rồi lan lên cổ và đến má tai.

"Đừng... đừng có tự ý suy đoán như vậy."

Nan Young vừa ngập ngừng vừa nói một cách rõ ràng.

"Thúc phụ đang đánh giá quá cao bản thân mình đấy. Cháu không, cháu không thích thúc phụ đến mức đó đâu."

Thì ra cậu cũng thích anh.

Tae Rok nhìn chằm chằm Nan Young, người không hề hay biết rằng mình vừa vô tình thú nhận.

"Ra vậy."

Tae Rok lẩm bẩm rồi chuyển tay chống cằm. Rồi anh lẩm bẩm. Rồi anh tự giễu cợt.

"Người sốt ruột không phải là mình vậy mà cái bộ dạng này là sao...."

Dù cười một cách mệt mỏi, Tae Rok vẫn không buông tha cho Nan Young. Nan Young vẫn bị mắc kẹt trong vòng tay anh, không thể thoát ra cũng không thể hoàn toàn tựa vào anh.

Tiếng mưa rơi cũng dần yếu đi như thể đang đuổi theo hơi thở của Nan Young.

 

"Trời đã tạnh mưa rồi nên tốt hơn hết là cháu nên quay về thôi. Giữ chủ nhân của cung quá lâu cũng không tốt đâu."

Tae Rok, người đã bỏ đi mà không hề nói với Nan Young sau bữa ăn, đã quay lại và nói những lời đó.

Có lẽ anh đã đi ra ngoài để giải quyết công việc. Tae Rok đang đội mũ gat và mặc dapho. Nan Young đang vẽ theo cây lan mà Tae Rok đã làm gãy trong phòng, ngẩng đầu lên.

"...Lá lan bị gãy rồi."

Có lẽ cậu đang bối rối vì đột nhiên bị bảo rời đi. Tae Rok trượt ánh mắt từ Nan Young đang nói những lời vô nghĩa sang cây lan.

"À."

Anh là người đã làm gãy nó.

"Đáng quý vậy mà...."

Tae Rok đã bỏ qua vì anh cảm thấy Nan Young đã tỏ ra đáng trách vì anh đã làm gãy nó trong khi nghĩ về cậu, "Quý giá vậy mà, cháu đã làm gãy nó khi cháu nghĩ về ta đấy." Anh thậm chí còn không biết rằng dáng vẻ đó của anh không giống một người lớn tuổi chút nào.

"Chuẩn bị đi thôi, Đại quân Heon wi."

Nan Young lúng túng đứng dậy trước cái giọng điệu cộc lốc đó.

Quần áo của cậu bị bẩn nên cậu đang mặc quần áo của Tae Rok. Vì vậy nên chiếc jeogori (áo khoác ngắn) mà Nan Young khoác lên người quá rộng so với cậu. Tae Rok nhìn Nan Young đang quay lưng lại với anh và thay quần áo và đột nhiên anh tò mò. Nếu anh cứ thế tiến lên và đâm vào bên trong thì Nan Young sẽ phải nhón chân lên nhỉ. Liệu toàn bộ cơ thể cậu có được nhấc lên hay không.

"Quần áo ca cháu...."

Những suy nghĩ dâm dục đã bị cắt đứt bởi lời nói của Nan Young đang cầm trên tay quần áo của cậu đang tỏ vẻ khó xử.

Tae Rok đã mang quần áo của Nan Young đã được hong khô trên sàn Ondol. Cui cùng khi mặc quần áo vừa vặn với mình, Nan Young đã thay đổi từ 'Lee Nan Young của Lee Tae Rok' thành 'Đại quân Heon wi' là cháu trai của anh.

"Ta phải tiếp khách nên ta không thể đưa cháu đi được."

"Khách ạ?"

Tae Rok tiến đến gần và thắt chặt dây áo của Nan Young chặt hơn một chút. Nan Young hỏi lại vì cậu nghĩ rằng anh không nghe thấy câu hỏi của mình.

"Thúc phụ, khách ạ?"

"Ừm."

"Ơ, khách nào ạ?"

"Có, có lẽ là Min Ik Hwan và...."

"Cháu đã nghe lén được hết rồi đấy."

Tae Rok bật cười rồi xoay người Nan Young lại. Rồi anh nắm lấy vai cậu và nghiêng đầu thì thầm.

"Ta không muốn làm hại cháu nên cháu hãy giả vờ như không nghe thấy gì, giả vờ như không biết gì và quay trở về đi."

Nhưng sẽ có bao nhiêu người có thể quay trở về sau khi nghe những lời này.

Nan Young lại quay lại và nắm lấy Tae Rok. Cậu nắm lấy tay anh một cách tha thiết và cầu xin.

"Tại sao, tại sao thúc phụ lại muốn gặp những người đó nữa! Cháu không phải là cháu của thúc phụ sao? Thúc phụ, bệ hạ cũng là cháu của thúc phụ ...!"

Tae Rok nắm lấy cổ tay Nan Young mà anh đã làm tổn thương một lần rồi vặn ra và nói một cách dứt khoát.

"Ta không muốn làm những chuyện như thế này với người cháu đó nên nó  khác."

Tae Rok, người đang mặc quần áo không có gì đáng chê trách như thể anh sẽ tiếp khách hoặc ra ngoài ngay lập tức, đã kéo Nan Young lại và hôn cậu.

Nụ hôn của Tae Rok khác biệt đến mức không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai khác. Anh hôn và hít vào như muốn cướp đi hơi thở của đối phương. Và anh đi vào bên trong đối phương sắp nghẹt thở và vung vẩy. Đó là một kiểu hút thở giống hệt như những gì anh làm khi làm chuyện đó.

Sức lực trong bàn tay Nan Young cạn kiệt. Dù vậy Tae Rok vẫn không buông tay cậu ra.

"Cháu nghĩ thúc phụ là loại người dâm loạn đến nỗi mê man vì cháu à?"

"......"

"Đừng gọi ta là thúc phụ. Và... nếu cháu cứ nói những lời như vậy thì đừng ghen tị với điện hạ, hoàng huynh của cháu."

Nan Young lùi lại một bước với khuôn mặt tái nhợt.

Người đàn ông đó xa lạ. Đồng thời cậu chợt nhận ra rõ ràng rằng anh đã quan tâm đến cậu đến mức nào cho đến tận bây giờ. Anh biết mọi chuyện. Anh đang đào bới mọi ngóc ngách trong trái tim mà ngay cả bản thân cậu cũng không biết.

Nan Young trừng mắt nhìn Tae Rok.

"...Thúc phụ biết hết mọi chuyện."

"......"

"Thúc phụ biết hết mọi chuyện, vì thúc phụ thấy rõ mọi chuyện nên mọi chuyện có vẻ dễ dàng với thúc phụ sao? Ngay cả phản nghịch cũng có vẻ dễ dàng sao?"

Tae Rok nhìn Nan Young từ trên xuống như thể muốn xem thử.

"Thúc phụ quá kiêu ngạo rồi."

"......"

"Cháu không biết thúc phụ mà cháu từng ngưỡng mộ đã đi đâu mất rồi. Những cảm xúc mà cháu từng có, hừ, cháu hối hận lắm."

Nan Young nhỏ những giọt nước mắt như hạt cườm.

"Tại sao thúc phụ lại tàn nhẫn đến vậy...."

"......"

"Thà thúc phụ đánh cháu còn đỡ đau hơn. Thà thúc phụ đánh cháu còn...."

Tae Rok hơi nhăn mặt trước vẻ mặt đau khổ đó. Khi cậu khóc, lông mày và đuôi mắt cậu rũ xuống và cậu gần như nhắm mắt lại và khóc nấc, giống hệt như khi cậu còn bé.

"Thúc phụ ghét cháu sao?"

Tae Rok có chút bối rối.

"Có phải thúc phụ ghét cháu vì cháu là hoàng đệ của bệ hạ không?"

Nan Young đã diễn giải mọi lời nói và hành động của Tae Rok là vì anh muốn sỉ nhục cậu chỉ vì cậu là hoàng đệ của nhà vua. Nếu đó là ý đồ của anh thì thúc phụ cậu thực sự đáng để kiêu ngạo. Vì có vẻ như cả cảm xúc lẫn nhân cách của cậu đều đã bị sỉ nhục một cách triệt để.

Và Tae Rok không hề đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.

Thà anh nói dối và nói không thì tốt hơn. Nếu anh dỗ dành và an ủi cậu như mọi khi, cậu cũng có thể ngốc nghếch bỏ qua như mọi khi.

Nan Young dùng mu bàn tay lau mạnh mặt và mở to mắt.

"Mọi chuyện sẽ không... không diễn ra theo ý thúc phụ đâu."

"Ha...."

Câu trả lời đáp lại chỉ có vậy thôi sao. Tae Rok cảm thấy vô cùng ngớ ngẩn trước những lời nói ngây thơ đến mức ngu ngốc đó. Vậy nên anh chỉ khẽ cười.

Nan Young đã đủ mệt mỏi và tả tơi trong vài ngày qua, không còn bị tổn thương bởi tiếng cười nhạo của anh nữa. Thay vào đó, cậu quay người và rời khỏi phòng.

"Đại quân Heon wi. Cháu định rời đi một mình mà không có ai hầu hạ sao?"

"Thúc phụ nghĩ cháu là trẻ con sao?"

Những bước chân sải bước vẫn yên tĩnh dù trong tình huống đó. Tae Rok đuổi theo Nan Young trong khoảng cách nhất định. Anh dừng lại và nhìn cậu đang đi giày. Nan Young đứng dưới ánh nắng mặt trời, trừng mắt nhìn Tae Rok đang ở sâu trong sảnh, trong bóng tối.

"Thúc phụ biết rõ rằng cháu không còn là trẻ con nữa mà, đúng không?"

"......"

"Cháu xin phép đi trước. Cháu không thể nói rằng cháu đã có một thời gian tốt đẹp, ngay cả khi nói dối đi nữa, thúc phụ à. Xin kiếu."

Nan Young cúi gập người rồi quay người đi một cách tàn nhẫn.

Tae Rok không đuổi theo. Thay vào đó, khi tiếng bước chân biến mất, anh quay trở lại phòng và từ từ quỳ xuống.

"......"

Anh nhặt từng tờ giấy mà Nan Young đã vẽ lên. Mỗi bức đều vô cùng xinh đẹp. Những câu thơ được viết cũng đều khác nhau và toàn là những nội dung khá khó mà cậu không biết đã học thuộc chúng từ khi nào.

"...Thông minh thật."

Tae Rok khẽ vuốt cằm.

 

Không lâu sau khi rời khỏi cung của Tae Rok và đến ngõ đầu tiên, Nan Young đã phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc.

"Shim Eung!"

"Ôi trời, điện hạ."

Shim Eung đang đội mũ gat và đi ra. Shim Eung tiến lại gần Nan Young và ân cần xem xét cậu trong khi phát ra những tiếng than khóc mà một người già có thể phát ra.

"Sao ngài lại không nhớ đến tiểu nhân vậy? Ngài nói là sẽ đi một lát thôi vậy mà sao ngài lại ở đó lâu như vậy?"

"...Không hiểu sao ngươi còn nghiêm trọng hơn cả ta."

"Thì có đáng lo lắm chứ. Tiểu nhân không thể nào không biết ngài mỗi khi thay đổi chỗ ngủ thì lại bị ốm mà."

"......"

"Không sai mà, ngày đầu tiên thì ngài bị sốt, còn từ ngày hôm sau thì trời lại mưa, tiểu nhân thậm chí còn tưởng tượng rằng ngài đã bị nhốt trong phòng Sarangchae na ch."

Hoàn toàn không sai. Thật ra đó là một sự tưởng tượng khá phù hợp. Nan Young hắng giọng.

"Về nhanh thôi."

Nan Young muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi có Tae Rok đến mức cậu muốn rời đi càng xa càng tốt.

Shim Eung đang đuổi theo Nan Young đang đi trước đã phát hiện ra dáng đi ca chủ nhân có gì đó kỳ lạ nên nghi ngờ hỏi.

"điện hạ, nhưng sao ngài lại đi khập khiễng vậy ạ?"

"A...."

Mặt Nan Young đỏ bừng khi cậu không hề biết rằng mình đang đi khập khiễng. Nan Young vội vàng kéo mũ gat xuống che mặt hơn rồi trả lời một cách lạnh lùng.

"Có vẻ như ta đã bị trẹo mắt cá chân rồi...."

"Ôi, ngài phải cẩn thận chứ. Ngài phải khỏe mạnh trong ba năm tới ch."

Ba năm. Nghe vậy, Nan Young giật mình như bị dội một gáo nước lạnh.

Phải rồi. Đó là thời gian quốc tang. Tang lễ ba năm vẫn chưa kết thúc mà Nan Young đã dan díu với thúc phụ mình.

Nan Young nghiến răng. Và cậu đã đi như chạy trốn dù cậu có đi khập khiễng hơn đi chăng nữa, dù hông cậu có đau nhức và háng cậu có bị cọ xát đi chăng nữa.

Mình điên rồi. Mình điên rồi. cậu sợ những gì mình đã làm.

Nhưng người điên nhất là người thúc phụ. Người thúc phụ đang ấp ủ ý đồ phản nghịch ngay từ bây giờ mới là người điên nhất.

Nhưng, nhưng....

Cậu càng siết chặt răng hơn. Nước mắt lưng tròng. Đó là sự oan ức, giận dữ và ghê tởm bản thân. Những lời mà Tae Rok đã cấy vào cậu cứ khiến cậu phải tự hỏi. Có phải những việc cậu làm thực sự là vì hoàng huynh mình hay không. Hay là cậu chỉ cần một lý do chính đáng cho những ham muốn mà cậu dành cho người thúc phụ. Nếu đó là lòng trung thành thì tại sao cậu lại ghen tị với hoàng huynh mình. Chỉ vì những lời trêu chọc của thúc phụ.

----------------

Nan Young không thể nào biết được Tae Rok đã đưa ra quyết định gì. Cậu không biết liệu anh có thay đổi ý định hay không hay liệu anh có định thực hiện kế hoạch của mình như cũ hay không, trí tưởng tượng của cậu càng lớn và nỗi lo lắng cũng càng lớn hơn.

Nan Young đã không thể ăn uống đầy đủ và ngủ ngon giấc đến mức Shim Eung phải lo lắng.

Cậu cảm thấy bản thân mình đang bị bào mòn từng ngày. Cậu đã vô cùng lo lắng. Trong số những người tham gia vào ý đồ phản nghịch mà Tae Rok ấp ủ, cậu chỉ biết hai người, còn về những người còn lại thì cậu không biết gì cả. Cậu không có bằng chứng gì cả mà chỉ có nỗi sợ hãi rằng con dao sẽ chĩa vào hoàng huynh cậu vào bất cứ lúc nào.

Và.....

"A...."

Nan Young ôm lấy cơ thể mình và co rúm người lại.

Và đêm nào cậu cũng mơ thấy những giấc mơ về anh. Lý do khiến cậu không thể ngủ được không chỉ là vì sợ hãi. Không, đó là lý do lớn nhất.

Những giấc mơ quá chân thực đến nỗi cậu phải đứng dậy cởi quần áo và sờ soạng người mình vì không biết liệu có phải cậu thực sự đang bị chạm vào hay không, liệu có phải anh đã đến và vào bên trong rồi rời đi hay không. Cậu phải cẩn thận kiểm tra xem cửa sổ có đóng chặt hay không dù trời có nóng đến đâu. Và cậu chỉ có thể co rúm người trong chăn khi đang khỏa thân và tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Cậu không thể dám hỏi bất kỳ ai rằng có lẽ thúc phụ đã vào phòng mình hay không vì sợ sẽ gây ra những nghi ngờ.

Cậu có quá nhạy cảm và quá cầu toàn hay không. Cậu có đang nảy sinh những chứng nghi ngờ không có thật và chúng đang bén rễ sâu trong xương tủy của mình hay không. Tuy nhiên, dù có cẩn thận đến đâu thì vẫn là chưa đủ. Vì tội lỗi mà cậu và anh đã phạm phải thực sự rất kinh khủng....

Tiếp tục chương sau

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo