chương 38
Nan Young xoa xoa cơ thể mình như thể nó là một thứ gì đó xa lạ. Cậu đã giật mình khi cảm thấy như Tae Rok vừa đặt tay lên tay cậu.
Dù vậy, hơi ấm đó vẫn không rời khỏi tâm trí cậu.
Thật ra, người cứ gọi thúc phụ vào trong giấc mơ không ai khác chính là cậu.
Khách đã đến cung của Nan Young vào một thời điểm có thể nói là từ cuối hè sang thu. Sau khi sương trắng giáng xuống, gió trở nên lạnh lẽo và lá cây đang dần chuyển sang màu vàng và đỏ.
"Đại quân Heon wi đâu?"
Tae Rok đã tìm cậu sau khi sương trắng giáng xuống sau khi cậu gặp anh ngay sau khi tiết trời xử thử.
Vào thời điểm đó, Nan Young đang chuẩn bị vào cung.
"Ngài đã đi yết kiến Bệ hạ."
Shim Eung hoảng hốt báo cáo với Tae Rok, người đột nhiên đến mà không hề báo trước.
"cháu ta mà lại đi một mình?"
"Ngài ấy đã nói rằng ngài sẽ đi một mình."
"Không phải là đi gặp gỡ ai khác chứ?"
"Dạ...?"
"Không có gì."
Tae Rok khẽ cười. Nụ cười đó rạng rỡ đến nỗi Shim Eung tự hỏi liệu mình có nghe đúng không.
Tae Rok không hề dè dặt như một người chủ nhà trong một ngôi nhà không có chủ.
"Vậy thì ta chỉ cần đợi đến khi cháu ta về thôi."
"Thưa, thưa ngài...."
"Sao. Đại quân Heon wi đã bảo ta đừng đợi vì hôm nay nó sẽ không về à."
Không phải vậy, nhưng việc không biết khi nào ngài sẽ về cũng giống như việc ngài sẽ không về vậy. Bắt khách đợi vô tận cũng không phải là điều một chủ nhànên làm, và việc vị khách hành xử như vậy cũng rất bối rối.
Tuy nhiên, anh không chỉ là một vị khách bình thường mà là một đại quân và là thúc phụ của chủ nhà. Anh là hoàng đệ của tiên vương.
Tae Rok phớt lờ sự bối rối của Shim Eung và bước vào sảnh Sarangchae.
"Đây đúng là một căn phòng rất là Nan Young."
Bên trong sảnh Sarangchae có rất nhiều hoa lan. Có những bụi cây rậm rạp được chăm sóc kỹ lưỡng bên kia cửa.
Shim Eung cảm thấy mặt mình nóng bừng một cách khó hiểu trước cái giọng lẩm bẩm và dùng tay khẽ chạm vào đầu hoa lan. Ngài ấy gọi cháu trai mình như thể đang gọi người yêu sao. Tuy nhiên, đây chắc chắn là ảo giác của ông. Không thể nào có chuyện đó được.
"Cứ làm việc của ngươi đi."
Tae Rok lẩm bẩm như đang ngân nga khi cởi mũ gat ra. Ánh mắt anh vẫn đang nhìn lại những dấu vết của Nan Young.
Shim Eung rút lui và Tae Rok ngồi xuống ghế tựa mà Nan Young thường ngồi. Anh cũng ngắm nhìn những văn phòng phẩm và những dụng cụ vẽ vời còn sót lại dấu vết sử dụng.
Rồi anh nhắm mắt lại trước mùi hương bay vào qua cửa sổ đang mở.
Đó là mùi cây cối se sắt và mùi lá rụng đã chín muồi.
Tiếng giấy sột soạt trong túi anh kêu lên như tiếng giẫm lên lá rụng.
-----------------------------
"Sao đệ lại gầy đi thế này. Có phải cuộc sống bên ngoài không phù hợp với đệ không?"
Nan Young cảm thấy tội lỗi trước người hoàng huynh đang hỏi cậu một cách dịu dàng nên cậu không cảm nhận được vị gì của nước trà mình đang uống.
"Đã mấy năm kể từ khi đệ rời khỏi cung điện rồi, sao đệ có thể không thích nghi được chứ, điện hạ. Có vẻ như đệ chỉ đang cảm thấy khó chịu vì thời tiết thay đổi thôi."
"Ừ.... Thời tiết cũng thay đổi và nhiều thứ cũng đã thay đổi."
Nhà vua gật đầu và nhỏ nhẹ nói thêm.
"Đệ cũng đã trải qua nhiều chuyện...."
Ý nhà vua là cậu đã mất đi người cha đồng thời là một vị vua, nhưng đối với Nan Young thì nó lại mang một ý nghĩa khác.
Cậu có thể nói rằng vẫn còn đang trong thời gian để tang nhưng cậu đã dan díu với thúc phụ mình trong khoảng thời gian đó. Cậu đã tự tha thứ cho mình khi nghĩ rằng nó bắt nguồn từ lòng trung thành, nhưng người thúc phụ đã cởi quần áo cậu ra và xới tung cậu lên đến tận bên trong như thể anh đang đào bới cậu từng chút một. Anh đã vạch trần và xới tung cậu lên. ‘Cháu chỉ ham muốn thúc phụ và cháu chỉ muốn hợp lý hóa những ham muốn đó thôi.’
Cậu không thể phủ nhận điều đó.
"Đại quân Heon wi."
Nhà vua gọi Nan Young, cậu đang nhìn chằm chằm vào mặt nước trà đang rung rinh. Nhà vua xua mọi người xung quanh đi rồi hỏi cậu một cách yên tĩnh hơn.
"Nan Young à, có chuyện gì vậy?"
"......"
"ta không chỉ là một vị vua mà còn là hoàng huynh của đệ nữa mà. Nếu đệ có bất kỳ lo lắng nào thì hãy nói với ta."
Nan Young mấp máy môi.
Có, có chuyện gì đó... Có một chuyện ta phải báo với điện hạ hơn bất cứ điều gì khác.
"...Liệu ngài có từng gặp riêng Đại quân Baek An không?"
"Đệ đang nói đến thúc phụ à."
Nhà vua cau mày. Rồi lắc đầu.
"ta chưa từng."
Khi còn nhỏ, anh đã từng ghen tị với người em trai, người mà mọi người đều yêu mến và không gây áp lực cho ai dù chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng bây giờ thì không. Anh chỉ nghĩ như vậy một lần thôi, và kể từ đó anh chưa từng nghĩ như vậy. Hơn hết là về người thúc phụ. Người thúc phụ đó lạnh lùng và không có tình cảm với bất kỳ ai. Không phải anh chỉ lạnh lùng với cậu mà là Nan Young là một trường hợp đặc biệt đến mức có thể nói là hiếm hoi.
Anh đã vượt qua cái tuổi và vị trí mà người ta ghen tị với những việc đặc biệt chứ đừng nói là những việc hiếm hoi. Việc gặp riêng cũng không thể xảy ra vì họ không thân thiết.
"Có phải thúc phụ đã xảy ra chuyện gì nên đệ mới như vậy không?"
Nhà vua, người cho rằng có lẽ cả hai người thân thiết nên đã cẩn thận hỏi Nan Young, người có vẻ buồn bã vì thúc phụ cậu đã xảy ra chuyện gì đó.
Nan Young nắm chặt chén trà.
"Không, không. Không có gì cả."
Anh đã không đến. Anh đã không nói gì cả. Anh đang nghĩ gì vậy. Anh có thực sự định gây ra một cuộc tạo phản hay không. Hoàng huynh mình, không, chúng ta đã làm gì sai mà thúc phụ lại tàn nhẫn một cách công bằng đến vậy.
"Nan Young à, nếu có bất cứ điều gì đang khiến đệ cảm thấy khó chịu thì đệ đừng ngại mà hãy nói với ta nhé...."
Mình phải nói. Mình phải nói. Đó là bổn phận của mình. Đó là nhiệm vụ của mình....
"...Không có gì đâu ạ. Chỉ là đệ không quen với việc thời tiết thay đổi thôi."
Tuy nhiên, Nan Young đã không thể thú nhận sự thật dù cậu đang đau đớn như thể cậu vừa nuốt phải một cục kim.
------------------------
Nan Young, người cảm thấy xấu hổ và đau khổ, đã ra ngoài uống rượu. Cậu đã nói rằng không ai được phép vào rồi một mình rót đầy chén và lấp đầy cơ thể bằng rượu.
Cậu đã uống bao nhiêu ly rồi. Có lẽ không nhiều. Tuy nhiên, đó cũng là lượng rượu lớn nhất mà cậu từng uống cho đến bây giờ.
Nan Young loạng choạng bước đi, va vào hết chỗ này đến chỗ khác rồi lại ngã xuống và đứng dậy.
"A.... Trăng... trăng sáng quá."
Trăng sáng như mặt trời.
Vì cậu đã ngã ngay trước đó nên Nan Young đang ngồi bệt xuống và nhìn lên bầu trời.
Cậu muốn nằm ngửa ra nhưng thể diện của một đại quân đang giữ chặt cậu. Có lẽ vì vậy nên người thúc phụ đã nói với cậu rằng làm một đại quân là một điều đáng nguyền rủa đến nhường nào. Thể diện lửng lơ, vị trí lửng lơ, nhưng lại có quá nhiều gánh nặng.
"Mình sợ rằng nó sẽ đổ ập xuống người mình như thế này...."
Nan Young cười khúc khích. Rồi cậu cảm thấy chóng mặt vì như thể trăng đang lao đến và cậu đã dựa đầu vào bức tường rào.
Cứ như vậy một lúc, Nan Young cuối cùng đã giữ được lý trí và đứng dậy trong khi bám vào tường.
Cậu bước đi loạng choạng trong khi nghĩ về Tae Rok, người đã từng là tảng băng, người thúc mẫu đã từng là vợ của Tae Rok, điện hạ người là hoàng huynh cậu, người cha, những bí mật của Tae Rok, và Lee Tae Rok, Lee Tae Rok.... ...thúc phụ ơi.
Người mở cửa cho cậu khi cậu về đến nhà là Kang Mu.
"Shim Eung đâu rồi?"
Cậu chớp mắt và hỏi khi nghĩ rằng có lẽ ông đã quay trở về nhà riêng rồi.
Kang Mu ôm lấy đại quân đang suýt chút nữa thì ngã nhào về phía trước vì vướng vào ngưỡng cửa và thì thầm báo cáo.
"Đại quân Baek An đã đến ạ."
"...Gì cơ?"
Cơn say của Nan Young đã biến mất nhưng thay vào đó một cơn say còn lớn hơn đã ập đến như một cơn sóng thần. Những nỗ lực đứng dậy đã trở thành vô ích và tan thành bọt biển mà ngược lại cậu lại càng dựa vào Kang Mu nhiều hơn.
Kang Mu đỡ lấy chủ nhân đang kéo lê bước chân và thì thầm nhanh chóng nhưng rõ ràng.
"Ngài ấy vẫn... vẫn ở trong Sarangchae ạ. Ngài bảo rằng ngài sẽ đợi đến khi gặp được điện hạ rồi mới rời đi...."
"Ơ, không được mà...."
Đôi môi mềm nhũn và chiếc lưỡi sưng tấy vì say không thể phát âm rõ ràng.
Kang Mu nghĩ rằng cậu chỉ có thể được di chuyển nếu ông cõng cậu trên lưng. Nếu ông đưa cậu đến phòng rồi gọi vị thái giám lớn tuổi đến và báo cáo tình hình với Đại quân Baek An thì....
"Ta cứ tưởng cháu sẽ qua đêm bên ngoài."
Kang Mu rùng mình khi đang cúi người xuống để cõng Nan Young trên lưng.
"Thật may vì cháu đã về dù muộn..."
Kang Mu không thể dễ dàng di chuyển dù ông có nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
Đến giờ, bàn chân đã xuất hiện trong tầm mắt ông. Đó là giày heukhye. Đôi tất trắng muốt đang phát sáng nhợt nhạt dưới ánh trăng.
"Đại quân Heon wi. Có phải cháu đã trở thành một đại quân và lăn lộn trên đường phố không?"
Tae Rok đã phớt lờ Kang Mu như thể anh không có ở đó và phủi đầu gối của Nan Young đang được cõng trên lưng ông.
"Trông cháu thế này là sao. Thật xấu hổ khi để người lớn tuổi nhìn thấy...."
Tuy nhiên, giọng nói đó không hề xấu hổ mà có vẻ như đang cáu kỉnh, và đồng thời có vẻ vui vẻ.
"Thưa Đại quân... Tiểu nhân thấy Đại quân Heon wi đã quá say rồi nên..."
"Những đánh giá đó không phải là thứ mà những người bên dưới được phép làm."
Lưng của Kang Mu đột nhiên trở nên nhẹ bẫng. Khi ông ngẩng đầu lên, Tae Rok đã cõng Nan Young trên lưng từ lúc nào rồi. Đó là một chuyện xảy ra trong chớp mắt.
"Ta cứ nghĩ rằng ta sẽ không còn cõng cháu nữa kể từ khi cháu còn bé."
Anh chắc chắn đang thì thầm nhưng anh đang thì thầm đủ to để cậucó thể nghe thấy.
"Dù sao thì cõng một người cháu đã trưởng thành cũng không tệ lắm."
Nan Young vùng vẫy và lẩm bẩm gì đó. Kang Mu không nghe thấy. Tae Rok chỉ khẽ cười có lẽ là vì ông đã nghe thấy. Kang Mu sợ rằng anh sẽ không trả lời.
Chỉ là mối quan hệ thúc phụ và cháu thân thiết thôi, Kang Mu chỉ có thể di chuyển sau khi Tae Rok đi về phía Sarangchae một lúc lâu.
ông cảm thấy như thể đang đi trên một vũng bùn mỗi khi di chuyển đôi chân đang kêu cót két. Thật rùng rợn như thể ông vừa nhìn thấy một thứ gì đó không nên thấy và bị trúng tà.
-------------------------------
"Cái tên bợm rượu này."
Tae Rok cau mày và cười. Rồi anh thả Nan Young đang được cõng trên vai xuống sàn. Nan Young, người đột ngột ngồi bệt xuống, xoa mông và nhìn lên trên. Có lẽ cậu đã ngủ gật trong khoảng thời gian ngắn được cõng đến đây nên cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Ánh mắt cậu đang chớp chớp một cách mơ màng không hề có tiêu cự.
"Cháu đã say xỉn ở đâu vậy?"
Tae Rok ngồi xổm xuống trước mặt Nan Young và khẽ gõ vào mũ gat của cậu. Thứ đang được đặt hờ hững trên đầu cậu đã nghiêng hẳn sang một bên và cuối cùng rơi xuống bên cạnh vai cậu vì cái chạm đó.
"Lee Nan Young."
Nan Young nhắm mắt lại và tựa đầu vào bàn tay đang xoa má cậu. Tae Rok bật cười vì cảm thấy nực cười và hoàn toàn xoa má cậu.
"Đại quân Heon wi."
Cậu đã nhắm mắt một cách thờ ơ khi anh gọi tên cậu, nhưng cậu đã mở mắt ra khi anh xoa má cậu.
Tae Rok nhìn hàng mi đang rung rinh của Nan Young và chỉ xoa xoa bàn tay.
"......"
Có lẽ là vì cậu chưa từng bị ai đe dọa. Cậu có vẻ như sắp ngủ thiếp đi vậy.
"Nếu không phải là ta thì cháu cũng sẽ ngủ gật như vậy sao?"
Tae Rok hỏi bằng giọng nói sâu lắng.
Nan Young không trả lời. Có lẽ là vì cậu quá say. Không biết cậu đã uống bao nhiêu mà mỗi hơi thở của cậu đều phảng phất mùi rượu ngọt ngào.
Tae Rok tặc lưỡi và phát ra âm thanh. Anh cởi mũ gat của Nan Young và giúp cậu đứng dậy. Cậu không thể đứng thẳng được mà ngã khuỵu xuống và chỉ có thể đứng bằng đầu gối. Cậu gần như dựa vào Tae Rok trong trạng thái đó. Tae Rok cởi từng món đồ trên người Nan Young.
"Cháu không chỉ suýt chút nữa thì lăn ra đường mà còn say khướt đến nỗi không còn dáng vẻ của một đại quân nữa rồi."
Cậu chỉ còn lại chiếc jeogori. Anh đã dùng chân đá văng chiếc norigae bằng hổ phách quý giá đã rơi xuống sàn ra xa.
"Ta đã đến để nói chuyện quan trọng ngày hôm nay, cháu định ngủ như thế này sao?"
Anh bế Nan Young lên và hỏi. Ánh mắt cậu đang chìm vào giấc ngủ và tỉnh giấc không hề có chút tỉnh táo nào nên có vẻ như không thể nói chuyện được.
Anh đặt Nan Young nằm xuống ghế tựa. Nan Young mở mắt ra sau khi có một cái bóng phủ xuống mặt cậu.
"...Lại nữa à."
Cậu lẩm bẩm nhưng anh không biết liệu đó là sự vui mừng hay đau khổ.
"Sao lại nữa à."
Tae Rok khẽ hỏi.
"Lại là thúc phụ... mơ...."
Tae Rok nắm lấy má cậu và bắt cậu nhìn anh vì cậu đang cố gắng trở mình.
Có vẻ như cậu đau nên Nan Young đã rên rỉ. Tae Rok không hề lay chuyển dù cậu có vùng vẫy, mà ngược lại anh còn nắm chặt hơn đến nỗi cậu có lẽ sẽ bị bầm tím.
"Cháu đang mơ à, cháu trai?"
Tae Rok vừa cười vừa hỏi.
Nan Young giật mình rồi ngừng vùng vẫy. Và cậu ngước lên nhìn Tae Rok với đôi môi hơi hé mở.
"Cháu trai."
Nan Young lẩm bẩm "Mơ...?" trước giọng nói vừa yên tĩnh vừa dịu dàng đang gọi cậu.
Tae Rok đã không trả lời.
Có vẻ như cậu đã mơ thấy những giấc mơ về anh. Hơn nữa, cũng khá thường xuyên.
Từ tiết trời xử thử đến tiết trời sương trắng, Tae Rok cũng đã mơ thấy những giấc mơ về Nan Young. Tuy nhiên, anh không hề vùng vẫy khỏi những giấc mơ đó như Nan Young mà ngược lại còn hoan nghênh chúng.
"Đại quân Heon wi."
Tae Rok nghiêng đầu và gọi cháu mình.
"Có vẻ như chúng ta đã gặp nhau trong giấc mơ suốt thời gian qua."
Tae Rok đưa môi đến cổ Nan Young và liếm láp. Cậu cảm thấy vô cùng ngứa ngáy. Nan Young rùng mình và giật mình như gật đầu.
Tae Rok đưa tay xuống và mân mê phần hông bên trên quần của cậu. Anh đã nắm được một thứ gì đó dày cộm. Đó là dương vật đang cương cứng của cậu. Rồi anh đưa tay xuống và cho tay vào bên trong quần của Nan Young. Khối thịt bị nắm được vẫn còn mềm mại.
"Cháu say quá rồi."
Tae Rok khẽ cười và liên tục mân mê thứ của Nan Young. Dù vậy nó vẫn không dễ dàng cương cứng. Có lẽ là vì cậu đã quá say.
Nước dãi trong suốt đang đọng lại ở khóe miệng hơi hé mở. Đó là vì Tae Rok cứ nắm lấy nó. Có cả dấu ngón tay bên cạnh khóe miệng cậu như lúm đồng tiền.
Tae Rok rút tay ra khỏi quần Nan Young. Và anh nằm xuống và gối đầu lên tay bên cạnh cậu. Anh từ từ vỗ về ngực Nan Young đang thở đều.
"...Lần sau ta sẽ không bỏ qua chỉ vì cháu không còn ý thức nữa đâu."
Anh nhắm mắt và lẩm bẩm. Tiếng thở đều đều của Nan Young nghe như một bài hát ru đối với anh.
-------------------------------
Nan Young đột nhiên tỉnh dậy như bị ong đốt. Cậu đã giật mình và đứng dậy khi nhận ra rằng đêm đã dài hơn ngày và vẫn còn tờ mờ sáng.
Vô thức đứng dậy khiến bàn tay đang đặt trên ngực cậu từ từ rơi xuống. Nan Young vô tình nhìn thấy bàn tay đó và hốt hoảng ném nó đi như thể đang hất một con côn trùng.
"A...."
Rồi Tae Rok rên rỉ một cách khó chịu. Anh dụi mắt rồi hất tay sang một bên và kiểm tra xung quanh.
"...Đại quân bợm rượu. Cháu tỉnh rồi sao."
"Thúc phụ, thúc phụ... thúc phụ đến từ khi nào vậy?"
Nan Young hỏi trong khi ôm lấy trái tim đang hoảng loạn.
Tae Rok ngáp rồi ngồi dậy.
"Ta đã đến và đợi từ khi mặt trời lên đến đỉnh đầu."
"Cháu, từ ban ngày ạ?"
"Ta đã đến và thấy Đại quân Heon wi nhập cung yết kiến Bệ hạ nên ta biết phải làm sao. Ta chỉ có thể đợi thôi. Rồi khi mặt trời lặn thì chủ nhà say khướt trở về. Cách tiếp đãi khách thật là kinh khủng."
"Thúc phụ đã đến mà không hề báo trước mà...."
Nan Young lẩm bẩm một cách bất mãn trong khi che ngực kỹ hơn. Tae Rok cảm thấy buồn cười trước cái bộ dạng nắm chặt vạt áo và giữ khoảng cách của Nan Young. Có vẻ như cậu vẫn hoàn toàn không biết gì về việc anh càng muốn xé toạc nó ra hơn khi cậu hành động như vậy.
"Dù sao thì ta cũng đã bị cháu ghét cay ghét đắng rồi, liệu có vấn đề gì nếu ta trở nên vô lễ hơn một chút không."
Tae Rok duỗi thẳng tay chân và ngáp. Có vẻ như cơ thể anh mỏi nhừ vì ngủ trên ghế tựa. Đặc biệt là Tae Rok, người có vóc dáng và chiều cao vượt trội hơn người khác, có vẻ như không hề nghỉ ngơi chút nào vì phải ngủ theo kích thước của ghế tựa của Nan Young.
"ta muốn tắm."
Tae Rok lẩm bẩm trong khi nhìn Nan Young với đôi mắt ngái ngủ.
"Đại quân Heon wi tiếp đãi khách theo cách này à?"
"......"
Ngay cả khi anh gọi cậubằng tước vị thì Nan Young vẫn không thể phớt lờ được.
--------------------------------
Tình cờ là cậu cũng vừa bắt đầu đốt lửa trong bếp. Nan Young ra lệnh cho Suno chuẩn bị nước ấm vì cậu muốn tắm. Vì câu chuyện về việc đại quân hiếm khi say khướt mà về nhà đêm qua đã lan truyền khắp mọi nơi, bất kể là người hầu, nô lệ hay tùy tùng, Suno đều gật đầu mà không nói một lời nào.
Nước đã được chuẩn bị xong và Nan Young hướng về phía Sarangchae.
"Cứ đến phòng tắm mà tắm thôi."
Tae Rok vừa cởi dapho vừa liếc nhìn lại phía sau. Nan Young đã nắm chặt tay nắm cửa và đang tránh ánh mắt anh. Anh nghiêng đầu và tiến đến gần cậu.
"Tại sao cháu lại giữ khoảng cách với thúc phụ vậy?"
Anh hỏi với một thái độ như thể anh chỉ tò mò một cách chân thành.
"Vậy thì cháu không giữ khoảng cách mà cứ thế làm chuyện đó với thúc phụ sao?"
"Cháu còn cãi được à. Cháu đã học những lời lẽ láu cá đó từ đâu vậy?"
"Cháu cũng biết đùa mà."
"Vậy cháu đã học nó từ đâu?"
Tae Rok chống tay lên tường bên cạnh Nan Young và từ tốn hỏi.
"Shim Su hwan?"
"...Tại sao hắn lại được nhắc đến ở đây."
Nan Young bất mãn hỏi trong khi liếc nhìn anh.
"Thì dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì người dụ dỗ cháu lén lút lẻn vào nhà thúc phụ như một con mèo hoang cũng chỉ có thể là hắn thôi mà."
"......"
"Ta không nghĩ Đô Tổng Quản lại trồng trọt thất bại đến vậy đâu. Làm sao Đô Tổng Quản có thể biết được rằng con trai mình đã bán đứng bạn thân của cha mình chứ. Một trong những người đã ở cùng ta chính là bạn thân của Đô Tổng Quản đấy."
"Có lẽ anh ta không cố gắng bán đứng thúc phụ đâu. Anh ta chỉ là thiếu suy nghĩ và hơi nóng tính thôi."
"Không phải thì là gì. Sẽ hết nếu bị phát hiện đang âm mưu phản nghịch."
Tae Rok đưa tay xuống và nắm chặt lấy mông Nan Young.
"Hay là hắn ta tin rằng hắn ta và gia tộc của hắn ta có thể thoát khỏi nếu hắn ta nhận ra rằng cháu và thúc phụ đang dan díu với nhau?"
".....!"
Mặt Nan Young tái mét. Cậu cảm thấy tim mình thắt lại vì anh biết rằng Shim Su hwan đã đến nhà cậu và đe dọa cậu. Cậu thậm chí còn không cảm thấy thúc phụ đang nắm lấy mông cậu.
"Tại sao cháu lại giao du với những đứa trẻ như vậy vậy, Nan Young à...."
"Ư!"
Dù cậu có cố gắng đẩy Tae Rok đang áp sát vào mình ra thì anh cũng không hề nhúc nhích. Ngược lại anh còn áp thứ của anh đang gần như cương cứng vào cậu.
"Nước nguội mất!"
Cuối cùng thứ mà Nan Young đã chọn là mặt của Tae Rok. Cậu cau có trong khi đẩy mặt thúc phụ ra. Tae Rok thở dài trong khi bị tay cậu đẩy ra.
"Lửa cũng đã được đốt và nước cũng đã được mang đến, có rất nhiều công sức đã được bỏ ra. Cháu không thể làm cho nỗ lực đó trở nên vô ích được."
"Thì ... cứ cho là vậy đi."
Tae Rok đáp lại một cách thờ ơ.
"Đi tắm thôi."
Rồi anh nắm lấy tay Nan Young và bước đi.
Tiếp tục chương sau