Hối Lỗi - Chương 38

Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

chương 38

Nan-young xoa xoa khắp cơ thể, như thể nó là một vật thể xa lạ, không thuộc về cậu. Cậu giật mình thảng thốt khi cảm giác như Tae-rok vừa đặt tay lên tay mình.

Dù chỉ là ảo giác, hơi ấm ấy vẫn vương vấn mãi trong tâm trí cậu, không chịu tan biến.

Thực ra, người luôn miệng gọi "thúc phụ" trong những giấc mơ đêm khuya, không ai khác chính là Nan-young.

Khách đến cung của Nan-young vào thời điểm giao mùa, khi những tàn dư của mùa hè dần nhường chỗ cho thu sang. Sương trắng vừa giáng xuống, gió trở nên lạnh lẽo hơn, và những chiếc lá bắt đầu chuyển mình, khoác lên những sắc vàng, sắc đỏ rực rỡ.

"Đại quân Heonwi đâu?"

Tae-rok đã tìm cậu vào chính cái ngày sương trắng giáng xuống ấy.

Khi ấy, Nan-young đang chuẩn bị tiến cung.

"Ngài ấy đã đi yết kiến Bệ hạ rồi ạ."

Sim-eung hoảng hốt báo cáo với Tae-rok, người đột ngột xuất hiện mà không hề báo trước.

"Cháu ta lại đi một mình sao?"

"Ngài ấy nói rằng ngài ấy muốn đi một mình ạ."

"Không phải là đi gặp gỡ ai khác đấy chứ?"

"Dạ...?"

"Không có gì."

Tae-rok khẽ cười. Nụ cười ấy rạng rỡ đến nỗi Sim-eung tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không.

Tae-rok không hề e dè, cứ như anh mới là chủ nhân thực sự của nơi này.

"Vậy thì ta cứ đợi đến khi cháu ta về thôi."

"Thưa... thưa ngài..."

"Sao? Đại quân Heonwi đã bảo ta đừng đợi vì hôm nay sẽ không về à?"

Không phải là không về, nhưng việc không biết khi nào người đó sẽ về cũng chẳng khác nào người đó sẽ không về cả. Để khách chờ đợi vô vọng không phải là phép lịch sự của chủ nhà, mà khách lại hành xử như vậy cũng thật khó xử.

Nhưng anh ta không phải là một vị khách bình thường. Anh ta là một đại quân, là thúc phụ của chủ nhà, hoàng đệ của tiên vương!

Tae-rok bỏ ngoài tai sự bối rối của Sim-eung, bước thẳng vào sảnh Sarangchae.

"Quả nhiên, đây đúng là một căn phòng đậm chất Nan-young."

Bên trong sảnh Sarangchae tràn ngập những chậu lan. Những bụi lan xanh tốt, được chăm sóc tỉ mỉ, đặt dọc theo cửa sổ.

Sim-eung cảm thấy mặt mình nóng bừng một cách khó hiểu khi nghe thấy giọng lẩm bẩm ấy. Ngài ấy gọi tên cháu trai mình, nghe như đang gọi người yêu vậy! Nhưng chắc chắn là ông đang ảo tưởng. Không thể nào có chuyện đó được.

"Ngươi cứ làm việc của mình đi."

Tae-rok vừa lẩm bẩm vừa ngân nga, cởi chiếc mũ gat ra. Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi những dấu vết Nan-young để lại.

Sim-eung lặng lẽ rút lui. Tae-rok ngồi xuống chiếc ghế tựa mà Nan-young vẫn thường ngồi. Anh ngắm nghía những văn phẩm và dụng cụ vẽ vời, vẫn còn vương lại dấu vết sử dụng.

Rồi anh nhắm mắt lại, tận hưởng làn hương thoảng qua ô cửa sổ đang mở.

Hương thơm se sắt của cây cối, mùi lá rụng chín muồi, gợi nhớ về mùa thu.

Tiếng giấy sột soạt trong túi anh vang lên, như tiếng bước chân giẫm lên lá khô.


"Sao đệ lại gầy đi thế này? Có phải cuộc sống bên ngoài không hợp với đệ không?"

Nan-young cảm thấy tội lỗi khi nghe hoàng huynh ân cần hỏi han. Vị trà trong miệng cậu trở nên nhạt nhẽo.

"Đệ rời khỏi cung điện đã nhiều năm rồi, sao có thể không thích nghi được chứ, điện hạ? Có lẽ đệ chỉ cảm thấy khó chịu vì thời tiết thay đổi thôi ạ."

"Ừm... Thời tiết đổi thay, mọi thứ cũng đổi khác mà."

Nhà vua gật đầu, giọng trầm nhẹ nói thêm: "Đệ cũng đã trải qua nhiều chuyện rồi..."

Ý của nhà vua là Nan-young đã mất đi người cha kính yêu, đồng thời cũng là một vị vua đáng kính. Nhưng đối với Nan-young, câu nói ấy lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, nhức nhối và tội lỗi.

Trong thời gian quốc tang, lẽ ra cậu phải giữ mình thanh tịnh, vậy mà cậu lại dan díu với chính thúc phụ của mình. Cậu đã cố gắng tự tha thứ cho bản thân, biện minh rằng tất cả chỉ bắt nguồn từ lòng trung thành và sự kính trọng. Nhưng rồi người thúc phụ ấy đã tàn nhẫn lột trần cậu, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Anh xới tung tâm can cậu lên, đào bới từng chút một những bí mật đen tối nhất. Anh phơi bày sự thật trần trụi: "Cháu chỉ đơn thuần ham muốn ta, và cháu đang cố gắng khoác lên cho những ham muốn đó một chiếc áo ngụy trang lộng lẫy mà thôi."

Cậu không thể phủ nhận. Sự thật ấy đau đớn và nhục nhã.

"Đại quân Heonwi."

Nhà vua gọi Nan-young, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Cậu giật mình ngẩng lên, nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào mặt nước trà đang rung rinh, phản chiếu một hình ảnh méo mó. Nhà vua xua mọi người xung quanh đi, rồi hỏi cậu bằng một giọng lo lắng, dịu dàng hơn:

"Nan-young à, có chuyện gì vậy? Đệ không ổn sao?"

"..."

"Ta không chỉ là một vị vua, mà còn là hoàng huynh của đệ nữa mà. Nếu đệ có bất kỳ lo lắng nào, hãy nói với ta. Ta luôn sẵn lòng lắng nghe."

Nan-young mấp máy môi. Có, có chuyện... Có một chuyện thần phải báo với điện hạ hơn bất cứ điều gì khác. Một bí mật đang đè nặng lên trái tim cậu.

"...Liệu ngài đã từng... gặp riêng Đại quân Baek An chưa ạ?"

"Đệ đang nói đến thúc phụ à?"

Nhà vua cau mày, vẻ mặt thoáng chút khó hiểu. Rồi anh lắc đầu.

"Ta chưa từng."

Khi còn nhỏ, anh đã từng thoáng ghen tị với người em trai của mình, vì cậu được mọi người yêu mến, dễ gần và không bao giờ gây áp lực cho bất kỳ ai. Nhưng đó chỉ là một thoáng qua. Bây giờ thì không còn nữa. Suy nghĩ ấy đã biến mất từ lâu. Huống chi là ghen tị với người thúc phụ. Người thúc phụ ấy lạnh lùng và xa cách với tất cả mọi người. Nan-young là một trường hợp đặc biệt đến mức có thể nói là hiếm hoi, một ngoại lệ duy nhất.

Tae-rok đã ở cái ngưỡng mà người ta chỉ còn có thể ghen tị với những điều phi thường, chứ đừng nói đến những đặc ân hiếm hoi. Hơn nữa, việc gặp riêng anh là điều không tưởng, vì mối quan hệ giữa họ vốn chẳng hề thân thiết.

"Có phải thúc phụ đã gặp phải chuyện gì đó, nên đệ mới buồn bã thế này không?"

Nhà vua đoán rằng Nan-young và Tae-rok có lẽ khá gần gũi, nên cẩn thận hỏi thăm. Cậu trông có vẻ ủ rũ vì lo lắng cho thúc phụ.

Nan-young nắm chặt chén trà trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch.

"Không, không ạ. Không có gì đâu ạ."

Anh đã không đến. Anh đã không nói một lời nào. Rốt cuộc, anh đang nghĩ gì? Anh có thực sự muốn gây ra một cuộc tạo phản? Hoàng huynh của mình, không, chúng ta đã làm gì sai, mà thúc phụ lại tàn nhẫn và công bằng đến mức này?

"Nan-young à, nếu có bất cứ điều gì khiến đệ khó chịu, đừng ngại, cứ nói với ta..."

Mình phải nói. Mình phải nói ra sự thật. Đó là bổn phận của mình. Đó là trách nhiệm của mình....

"...Không có gì đâu ạ. Chỉ là đệ chưa quen với việc thời tiết thay đổi thôi."

Dù đau đớn như thể vừa nuốt phải một cục kim loại lạnh lẽo, Nan-young vẫn không thể thú nhận sự thật.


Cảm thấy xấu hổ và đau khổ, Nan-young ra ngoài uống rượu một mình. Cậu đã dặn dò không ai được phép làm phiền, rồi tự mình rót đầy chén, cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng thứ chất lỏng cay xè.

Cậu đã uống bao nhiêu ly rồi? Có lẽ không nhiều lắm. Nhưng so với trước đây, đó là lượng rượu lớn nhất mà cậu từng uống.

Nan-young loạng choạng bước đi, hết va vào chỗ này đến chỗ khác, rồi lại ngã xuống, chật vật đứng dậy.

"A.... Trăng... trăng sáng quá..."

Trăng đêm nay sáng rực như một vầng thái dương thứ hai.

Vừa nãy còn loạng choạng ngã dúi dụi, giờ Nan-young ngồi bệt xuống đất, ngước nhìn bầu trời đêm mênh mông.

Cậu muốn ngả lưng ra, nhưng "danh dự" của một đại quân lại ghì chặt cậu xuống. Có lẽ vì thế mà thúc phụ đã từng than thở rằng làm một đại quân là một gánh nặng, một lời nguyền rủa. Danh phận thì lửng lơ, vị trí thì bấp bênh, nhưng gánh nặng lại chất chồng.

"Mình sợ... mình sợ rằng mọi thứ sẽ đổ ập xuống mình như thế này..."

Nan-young khẽ cười, tiếng cười nghe có chút chua xót. Cậu cảm thấy đầu óc quay cuồng, như thể vầng trăng đang lao thẳng xuống, cậu vội vã tựa đầu vào bức tường rào để giữ thăng bằng.

Cứ ngồi như vậy một lúc, Nan-young cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí. Cậu bám vào tường, chật vật đứng dậy.

Bước đi loạng choạng, tâm trí cậu ngập tràn những suy nghĩ hỗn độn: về Tae-rok lạnh lùng như tảng băng, về thúc mẫu đã từng là vợ của Tae-rok, về điện hạ - người anh trai hoàng tộc, về phụ hoàng uy nghiêm, về những bí mật đen tối của Tae-rok, và Lee Tae-rok, Lee Tae-rok... Thúc phụ ơi!

Người mở cửa đón cậu khi cậu về đến nhà là Kang Mu.

"Sim-eung đâu rồi?"

Cậu chớp mắt, hỏi với giọng ngạc nhiên. Cậu nghĩ rằng có lẽ Sim-eung đã về nhà riêng rồi.

Kang Mu vội vã đỡ lấy đại quân đang loạng choạng suýt ngã nhào vì vướng vào bậc cửa, rồi thì thầm báo cáo:

"Đại quân Baek An đã đến ạ."

"...Gì cơ?"

Cơn say ban nãy của Nan-young đã tan biến, nhưng thay vào đó là một cơn choáng váng còn kinh khủng hơn. Nỗ lực đứng vững của cậu trở nên vô nghĩa, tan thành bọt biển. Ngược lại, cậu càng phải dựa vào Kang Mu nhiều hơn.

Kang Mu đỡ lấy chủ nhân đang lảo đảo, thì thầm nhanh chóng nhưng rõ ràng:

"Ngài ấy vẫn... vẫn đang ở trong Sarangchae ạ. Ngài bảo rằng ngài sẽ đợi đến khi gặp được điện hạ rồi mới rời đi..."

"Ôi, không được mà..."

Đôi môi mềm nhũn và chiếc lưỡi sưng tấy vì say mèm khiến cậu không thể thốt nên lời rõ ràng.

Kang Mu nghĩ, cách duy nhất để đưa cậu đi là cõng cậu trên lưng. Nếu ông đưa được cậu về phòng, sau đó gọi vị thái giám lớn tuổi đến báo cáo tình hình cho Đại quân Baek An thì...

"Ta cứ tưởng cháu sẽ qua đêm ở đâu đó ngoài kia rồi chứ," một giọng nói vang lên, khiến Kang Mu rùng mình khi ông đang cúi xuống để cõng Nan-young.

"Thật may mắn là cháu đã về dù muộn..."

Kang Mu cứng đờ, không thể dễ dàng di chuyển dù ông đã nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

Cuối cùng, đôi chân cũng xuất hiện trong tầm mắt ông. Đó là đôi giày heukhye đen bóng. Đôi tất trắng muốt tỏa sáng nhợt nhạt dưới ánh trăng.

"Đại quân Heon wi. Chẳng lẽ cháu – một đại quân cao quý – lại lăn lộn trên đường phố thế này sao?"

Tae-rok hoàn toàn phớt lờ Kang Mu, như thể ông ta không hề tồn tại. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng phủi bụi trên đầu gối của Nan-young đang được cõng trên lưng Kang Mu.

"Trông cháu thế này là sao? Thật xấu hổ khi để trưởng bối nhìn thấy bộ dạng này...."

Tuy nhiên, giọng nói đó không hề mang chút xấu hổ nào, mà nghe như đang cáu kỉnh, nhưng đồng thời lại pha chút vui vẻ.

"Thưa Đại quân... Tiểu nhân thấy Đại quân Heon wi đã quá say rồi nên..."

"Những đánh giá đó không phải là điều mà kẻ dưới như ngươi được phép lên tiếng,"

Bất chợt, lưng Kang Mu trở nên nhẹ bẫng. Khi ông ngẩng đầu lên, Tae-rok đã cõng Nan-young trên lưng từ lúc nào. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt.

"Ta cứ nghĩ rằng ta sẽ không còn cõng cháu nữa kể từ khi cháu còn bé,"

"Dù sao thì, cõng một đứa cháu đã trưởng thành cũng không tệ lắm," a

Nan-young cựa quậy và lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Kang Mu không thể nghe thấy. Tae-rok chỉ khẽ cười, có lẽ vì anh đã nghe được những lời cậu nói.

Kang Mu đứng chôn chân tại chỗ. Mối quan hệ giữa thúc phụ và cháu trai thân thiết... đó là tất cả những gì ông có thể tự nhủ. Chỉ đến khi Tae-rok đã khuất bóng về phía Sarangchae, Kang Mu mới dám nhấc chân.

Mỗi bước đi của ông nặng nề như đang lội trong vũng bùn lầy lội. Tiếng chân kêu cót két vang lên nghe thật rợn người. Ông cảm thấy như vừa chứng kiến một điều cấm kỵ, như thể bị tà ma ám ảnh.


"Cái tên bợm rượu này," Tae-rok cau mày, nhưng khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười. Anh nhẹ nhàng thả Nan-young đang ngủ say trên lưng xuống sàn.

Nan-young loạng choạng ngồi bệt xuống, xoa xoa mông và ngước nhìn anh. Có lẽ cậu đã ngủ gật trong lúc được cõng về nên vẫn còn mơ màng. Ánh mắt cậu chớp chớp vô định, không hề có tiêu cự.

"Cháu đã say xỉn ở đâu vậy?" Tae-rok ngồi xổm xuống trước mặt Nan-young, khẽ gõ lên chiếc mũ gat trên đầu cậu. Chiếc mũ đang đội hờ hững đã nghiêng hẳn sang một bên và rơi xuống bên cạnh vai cậu vì cái chạm nhẹ đó.

"Lee Nan-young."

Nan-young khẽ nhắm mắt, tựa đầu vào bàn tay đang xoa má cậu. Tae-rok bật cười trước vẻ đáng yêu đến nực cười của cậu, và xoa mạnh hơn.

"Đại quân Heonwi à."

Cậu nhắm mắt hờ hững khi anh gọi tên, nhưng lại mở mắt khi anh xoa má.

Tae-rok nhìn hàng mi đang run rẩy của Nan-young, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay.

"......"

Có lẽ vì cậu chưa từng bị ai đe dọa, cậu như sắp ngủ thiếp đi đến nơi rồi.

"Nếu không phải là ta, thì cháu cũng sẽ ngủ gật như vậy sao?" Tae-rok hỏi bằng giọng nói trầm ấm, sâu lắng.

Nan-young không đáp lời. Có lẽ cậu đã say bí tỉ. Không biết cậu đã uống bao nhiêu, nhưng mỗi hơi thở cậu phả ra đều nồng nặc mùi rượu ngọt ngào đến nao lòng.

Tae-rok tặc lưỡi, khẽ kêu lên một tiếng. Anh cởi chiếc mũ gat khỏi đầu Nan-young và đỡ cậu đứng dậy. Nhưng cậu hoàn toàn mất kiểm soát, khuỵu xuống và chỉ có thể chống bằng đầu gối. Cậu gần như hoàn toàn dựa vào Tae-rok để giữ thăng bằng. Tae-rok bắt đầu cởi từng lớp y phục trên người Nan-young.

"Không chỉ suýt chút nữa thì lăn ra đường, cháu còn say khướt đến nỗi chẳng còn chút dáng vẻ nào của một vị đại quân nữa rồi."

Trên người cậu chỉ còn lại chiếc jeogori mỏng manh. Anh dùng chân đẩy mạnh chiếc norigae bằng hổ phách quý giá lăn lông lốc trên sàn nhà.

"Hôm nay ta đến để bàn một chuyện vô cùng quan trọng, cháu định ngủ say bí tỉ như thế này sao?"

Anh bế Nan-young lên và hỏi. Đôi mắt cậu díp lại, chìm dần vào giấc ngủ sâu... hoàn toàn không còn chút tỉnh táo nào, có vẻ như việc trò chuyện là điều không thể.

Anh nhẹ nhàng đặt Nan-young nằm xuống chiếc ghế tựa. Bị bóng tối che khuất, Nan-young hé mở mắt.

"...Lại nữa à..."

Cậu lẩm bẩm, nhưng Tae-rok không thể phân biệt được đó là tiếng thở dài vui sướng hay đau khổ.

"Sao lại 'lại nữa à'?"

 

"Lại là thúc phụ... trong mơ..."

Tae-rok giữ chặt lấy hai bên má cậu, ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình, khi cậu cố gắng quay mặt đi.

Có vẻ như cậu đau đớn, Nan-young khẽ rên rỉ. Tae-rok không hề lay chuyển, dù cậu cố gắng vùng vẫy. Ngược lại, anh càng siết chặt hơn, đến nỗi có lẽ ngày mai cậu sẽ có những vết bầm tím trên gò má.

"Cháu đang mơ à, cháu trai bé nhỏ?"

Nan-young giật mình, ngừng hẳn mọi động tác phản kháng. Cậu ngước nhìn Tae-rok, đôi môi hơi hé mở, ánh mắt ngập tràn sự bối rối và hoang mang.

"Cháu trai..."

Nan-young lẩm bẩm: "Mơ...?" trước giọng nói vừa dịu dàng, vừa tĩnh lặng đang gọi tên cậu.

Tae-rok không đáp lời.

Hình như cậu đã mơ thấy anh trong những giấc mơ, và dường như, điều đó xảy ra khá thường xuyên.

Từ những ngày hè oi ả đến khi sương trắng giăng đầy, Tae-rok cũng đã đắm mình trong những giấc mơ về Nan-young. Nhưng khác với Nan-young, anh không hề vùng vẫy để thoát khỏi chúng. Ngược lại, anh còn hoan nghênh, tận hưởng từng khoảnh khắc.

"Đại quân Heon wi."

Tae-rok nghiêng đầu, gọi đứa cháu trai của mình.

"Xem ra... chúng ta đã gặp nhau trong những giấc mơ suốt thời gian qua."

Tae-rok cúi xuống, chạm môi vào cổ Nan-young và nhẹ nhàng liếm láp. Cậu cảm thấy nhột nhạt, khó chịu. Nan-young rùng mình, giật mình một cái.

Bàn tay Tae-rok trượt xuống, vuốt ve phần hông trên lớp quần áo của cậu. Anh cảm nhận được một vật thể cứng cáp, đang dần trỗi dậy. Đó là dương vật đang cương cứng của Nan-young. Anh không ngần ngại luồn tay vào bên trong lớp vải. Khối thịt vẫn còn mềm mại, chưa hoàn toàn thức giấc.

"Cháu say quá rồi."

Tae-rok khẽ cười, tiếp tục mân mê thứ kia. Nhưng dù vậy, nó vẫn không dễ dàng cương cứng hoàn toàn. Có lẽ vì cậu đã uống quá nhiều.

Nước dãi trong suốt đọng lại ở khóe miệng hơi hé mở của Nan-young. Là do Tae-rok cứ mải miết vuốt ve cậu. Bên cạnh khóe miệng còn hằn lên những dấu ngón tay, tạo thành một vết lúm đồng tiền mơ hồ.

Tae-rok rút tay ra khỏi quần Nan-young. Anh nằm xuống cạnh cậu, gối đầu lên một tay. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực Nan-young đang phập phồng theo nhịp thở đều đặn.

"...Lần sau, ta sẽ không bỏ qua chỉ vì cháu không còn ý thức nữa đâu."

Anh nhắm mắt, lẩm bẩm một mình. Tiếng thở đều đều của Nan-young nghe êm dịu như một khúc hát ru.

Nan-young giật mình tỉnh giấc, như thể vừa bị ong đốt. Cậu bật dậy, nhận ra trời vẫn còn tờ mờ sáng.

Theo phản xạ, cậu đưa tay lên ngực, nhưng rồi khựng lại. Nan-young hốt hoảng nhìn bàn tay mình, vội vàng hất nó ra như thể vừa chạm phải một con côn trùng đáng sợ.

"A..."

Tae-rok rên rỉ một tiếng khó chịu. Anh dụi mắt, hất tay sang một bên rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.

"...Đại quân bợm rượu. Cháu tỉnh rồi à?"

"Thúc phụ, thúc phụ... thúc phụ đến từ khi nào vậy ạ?"

Tae-rok ngáp dài rồi ngồi dậy.

"Ta đến và đợi từ khi mặt trời lên đến đỉnh đầu."

"Cháu... từ ban ngày ạ?"

"Ta đến và thấy Đại quân Heon wi nhập cung yết kiến Bệ hạ, nên ta biết phải làm sao. Ta chỉ có thể đợi thôi. Rồi khi mặt trời lặn thì chủ nhà say khướt trở về. Thật là một cách tiếp đãi khách tệ hại."

"Thúc phụ đến mà không hề báo trước mà..." Nan-young càng siết chặt vạt áo, che kín ngực mình. Tae-rok cảm thấy buồn cười trước bộ dạng cảnh giác, cố gắng giữ khoảng cách của Nan-young. Có vẻ như cậu vẫn hoàn toàn không biết rằng, càng hành động như vậy, anh càng chỉ muốn xé toạc lớp vải kia ra mà thôi.

"Dù sao thì ta cũng đã bị cháu ghét cay ghét đắng rồi, liệu có vấn đề gì nếu ta trở nên vô lễ hơn một chút không?"

Tae-rok duỗi thẳng tay chân, ngáp dài. Có vẻ như cơ thể anh mỏi nhừ vì phải ngủ trên chiếc ghế tựa chật hẹp. Với vóc dáng cao lớn của Tae-rok, việc ngủ trên chiếc ghế không tương xứng với kích thước cơ thể của Nan-young chắc chắn là một cực hình.

"Ta muốn tắm."

Tae-rok ngái ngủ nhìn Nan-young.

"Đại quân Heon wi tiếp đãi khách theo cách này sao?"

"......"

Dù anh gọi cậu bằng tước vị trang trọng, Nan-young vẫn không thể phớt lờ yêu cầu của anh.


Tình cờ, những người hầu trong cung cũng vừa bắt đầu nổi lửa trong bếp. Nan-young ra lệnh cho Suno chuẩn bị nước ấm, nói rằng cậu muốn tắm. Câu chuyện về việc Đại quân hiếm khi say khướt trở về nhà đêm qua đã lan truyền khắp nơi, từ người hầu, nô lệ đến các tùy tùng. Suno gật đầu lia lịa, không dám nói nửa lời.

Nước nóng đã sẵn sàng, Nan-young ngập ngừng hướng về phía Sarangchae.

"Cứ đến phòng tắm mà tắm thôi."

Tae-rok vừa cởi chiếc áo khoác ngoài vừa liếc nhìn lại phía sau. Nan-young đang nắm chặt lấy tay nắm cửa, cố gắng tránh ánh mắt anh. Anh nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò chân thành, tiến lại gần cậu.

"Sao cháu cứ giữ khoảng cách với thúc phụ vậy?"

"Vậy thì cháu không giữ khoảng cách, mà cứ thế làm... chuyện đó với thúc phụ sao?"

"Cháu còn dám cãi à? Học đâu ra cái giọng điệu láu cá đó vậy?"

"Cháu cũng biết đùa mà."

"Vậy cháu học từ ai?"

Tae-rok chống tay lên tường, giam Nan-young giữa vòng tay mình. Anh từ tốn hỏi, giọng nói trầm thấp.

"Sim Su hwan?"

"...Sao tự dưng lại lôi anh ta vào đây?"

Nan-young bất mãn hỏi, liếc xéo anh một cái.

"Thì dù có nghĩ thế nào, người xúi giục cháu lén la lén lút lẻn vào nhà thúc phụ như một con mèo hoang, chỉ có thể là hắn ta thôi mà."

"......"

"Ta không nghĩ Đô Tổng Quản lại dạy dỗ con cái thất bại đến vậy đâu. Làm sao Đô Tổng Quản có thể ngờ rằng con trai mình lại bán đứng bạn thân của cha mình chứ. Một trong những người đã từng kề vai sát cánh cùng ta lại chính là bạn thân của Đô Tổng Quản đấy."

"Có lẽ anh ta không cố ý bán đứng thúc phụ đâu. Anh ta chỉ là thiếu suy nghĩ và hơi nóng tính thôi."

"Không cố ý thì là gì? Nếu bị phát hiện âm mưu phản nghịch thì coi như xong đời."

Tae-rok đưa tay xuống, bất ngờ nắm chặt lấy mông Nan-young.

"Hay là hắn ta tin rằng hắn ta và gia tộc của hắn ta có thể thoát tội nếu hắn ta nhận ra cháu và thúc phụ đang dan díu với nhau?"

".....!"

Khuôn mặt Nan-young trắng bệch như tờ giấy. Tim cậu thắt lại, một nỗi sợ hãi lan tỏa khi cậu nhận ra Tae-rok đã biết Shim Su Hwan đến nhà đe dọa cậu. Sự hoảng loạn bao trùm đến mức cậu thậm chí còn không cảm thấy bàn tay anh đang đặt lên mông mình.

"Tại sao cháu lại giao du với những thành phần như vậy hả, Nan-young..."

"Ư!"

Dù cậu cố gắng đẩy Tae-rok ra, người đang áp sát cậu, anh vẫn đứng im như tượng. Ngược lại, anh còn cố tình ép dương vật của mình, gần như cương cứng, vào người cậu.

"Nước nguội mất ạ!"

Cuối cùng, Nan-young chọn tấn công vào mặt Tae-rok. Cậu cau có đẩy mạnh mặt anh ra. Tae-rok khẽ thở dài khi bị đẩy ra như vậy.

"Lửa đã nổi, nước đã mang đến, bao nhiêu công sức đã bỏ ra. Cháu không thể để tất cả những nỗ lực đó đổ sông đổ biển được."

"Thì... thì cứ cho là vậy đi."

"Đi tắm thôi."

Và anh kéo cậu đi về phía nhà tắm.

.

Tiếp tục chương sau

 

 

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo