Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
chương 40
"Hừm... Hay là ta đang mơ nhỉ?"
Tae Rok lẩm bẩm, giọng mang chút ngạc nhiên, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, không hề lay chuyển.
"Vậy giờ tiểu nữ có thể diện kiến ngài rồi chứ?"
"......"
"Đã lâu không gặp."
"Chuyện gì khiến phu nhân phải đích thân đến tận đây vậy?"
Đối phương mỉm cười trước giọng điệu châm biếm của Tae Rok.
"Tiểu nữ có lý do gì phải biết xấu hổ sao? Ngài đâu phải là cha của tiểu nữ. Người mà tiểu nữ không cần phải e dè chỉ có cha mẹ và anh chị em ruột của mình thôi."
Tae Rok im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị khách không mời mà đến một lúc lâu, nhưng vẫn không hề có ý định nhường đường.
"Ngài không hề có ý định mời tiểu nữ vào trong sao?"
"Ta không thấy có lý do gì để làm vậy cả."
Tae Rok khoanh tay trước ngực, thái độ thờ ơ, lạnh nhạt. Sa On, người đang tạm trú ở đây, có lẽ đã kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt như vừa nhìn thấy ma, nhưng Tae Rok thì không hề. Anh không hề tò mò về việc đối phương là thật hay là ảo. Chính xác hơn, anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
"Người vợ của ta đã đến đây vì chuyện gì, giờ ngươi lại xuất hiện để làm ta xao động sao?"
Coi như đây là một lời cảnh cáo, bảo cô ta hãy quay về đi. Tuy nhiên, Nan Ok chỉ cười khúc khích, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm.
"Tiểu nữ dám đâu mà có thể trở thành người có khả năng làm rung chuyển Đại quân? Chẳng phải người duy nhất trên đời này có thể khiến ngài xao động chỉ có một người duy nhất thôi sao?"
"Ta không biết đấy. Ý ngươi là nói đến Bệ hạ à?"
"Đùa gì vậy. Con người ngài vẫn không hề thay đổi trong suốt những năm qua. Tiểu nữ biết rõ ngài đâu phải là một người ngây thơ, không biết gì cả. Tiểu nữ biết rõ ngài không phải là một người như vậy."
"Có vẻ như chúng ta giống nhau ở điểm ích kỷ."
Nan Ok đáp lời, giọng lảnh lót như tiếng chim họa mi. Cô ta mân mê cánh cửa chạm khắc hoa văn tinh xảo, rồi liếc mắt nhìn vào bên trong phòng.
"Tiểu nữ mặc y phục nam nhân, lại chẳng hề có ý định tư thông với Đại quân, hay bất kỳ người nam nhân nào khác. Tiểu nữ chỉ đơn thuần muốn hỏi thăm ngài mà thôi. Đại quân chắc chắn sẽ không mảy may rung động trước tiểu nữ, vậy nên tiểu nữ xin phép được vào trong chốc lát."
"Ngươi cũng thật gan dạ đấy."
"Vâng, tiểu nữ vẫn luôn sống rất tốt."
"Và cũng thật trơ trẽn. Để ta gọi lính canh tuần tra ban đêm đến bắt ngươi đi bây giờ nhé?"
"Tiểu nữ biết rõ ngài sẽ không làm vậy đâu. Tiểu nữ biết rằng ngài không hề muốn vướng vào những rắc rối không đáng có, như việc một người mà ngài không hề đoái hoài bỗng dưng xuất hiện với tư cách là vợ ngài, rồi bị liên lụy."
Nan Ok đáp trả, không hề nao núng.
Tae Rok nhướn mày. Thật đáng ghét, cô ta quá giống anh. Anh ghét việc cô ta quá giống anh.
Coi như anh cho phép cô ta vào, coi như anh sẽ nghe cô ta nói những gì cần nói. Tae Rok lách người sang một bên. Ngay khi Nan Ok bước vào phòng, cánh cửa đã tự động đóng lại. Tae Rok nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ, rồi buông một câu hờ hững:
"Mũ gat và áo khoác đó cũng khá hợp với ngươi đấy?"
Nghe vậy, Nan Ok cởi chiếc mũ gat. Mái tóc được búi cao gọn gàng lộ ra, được chăm chút kỹ lưỡng.
"Búi tóc cũng hợp với tiểu nữ mà, đúng không ạ?"
"Là ngươi mặc như vậy để thoải mái, hay là đạo Chúa mà ngươi tin tưởng bắt ngươi phải ăn mặc như thế?"
"Dù sao, tiểu nữ cũng cần một lý do chính đáng để bước chân vào nơi này, với tư cách là một tội nhân đã gây ra rắc rối lớn cho gia tộc."
Tae Rok chỉ nhếch mép, giễu cợt: "Nhờ có ngươi, gia tộc Min danh giá của ngươi đang đóng vai mồi nhử cho ta đấy. Nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, cả gia tộc ngươi bị diệt vong, ta phải làm sao?"
"Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tiểu nữ cũng có thể trở thành một công thần tái xuất giang hồ, biết đâu đấy."
"Ồ, có vẻ ngươi biết ta định làm gì nhỉ?"
"Tiểu nữ không biết. Thật ra, tiểu nữ cũng chẳng quan tâm."
Anh không mời cô ta ngồi, và cô ta cũng không dám hỏi xin phép. Một bầu không khí ngột ngạt bao trùm căn phòng. Tae Rok quay người, mở chiếc hộp trang điểm bằng xà cừ. Chiếc hộp lộng lẫy gắn liền với bàn trang điểm, một vật dụng xa xỉ và lạc lõng ở nơi này. Đó là món quà Tae Rok đã chuẩn bị, cất kỹ trong hộp, để dành tặng cho người anh định kết hôn. Nan Ok chưa từng sử dụng nó. Anh đã định cho Nan Young xem nó, trêu chọc cậu trong những khoảnh khắc thân mật. Bàn tay anh nhẹ nhàng, thận trọng đặt chiếc norigae vào trong hộp, như thể đang nâng niu một báu vật.
Nan Ok chăm chú quan sát bàn tay ấy, rồi cất tiếng hỏi: "Ngài... sống thế nào rồi ạ?"
"Ngươi thấy đấy, rất tốt."
"Không, tiểu nữ không hỏi về Đại quân, mà tiểu nữ hỏi về ngài ấy."
Tae Rok đang mải mê ngắm nhìn chiếc norigae, từ từ quay đầu lại nhìn Nan Ok. Nhưng dù có nhìn Nan Ok, anh vẫn không cảm thấy cô ta xinh đẹp, quyến rũ. Thậm chí, anh cũng chẳng thấy điều đó ở bất kỳ người đàn ông nào khác. Vốn dĩ, anh chẳng mấy quan tâm đến người khác. Đàn ông - những kẻ phiền toái, những mùi hương khó chịu - tất cả đều khiến Tae Rok khó chịu. Chỉ có ham muốn mãnh liệt của anh dành cho Nan Young là không hề phai nhạt.
"Ngài và cháu trai ngài... mối quan hệ giữa hai người vẫn như trước đây chứ ạ?"
Một thoáng rung động thoáng qua trên gương mặt vốn dĩ vô cảm của Tae Rok. Nan Ok khẽ mỉm cười, như thể cô đã nhìn thấu tất cả chỉ qua một vết nứt nhỏ trên vẻ mặt anh.
"Tiểu nữ biết ngay mà..."
"Ta không hề biết, nhưng giờ thì ta thấy ngươi thật kỳ lạ. Ngươi bảo ta phải suy nghĩ thấu đáo vì ngươi biết rõ đó là tội lỗi, nhưng giờ ngươi lại nói ngươi đã biết chuyện này sẽ xảy ra. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi mong muốn điều gì? Có phải ngươi mong muốn chuyện này xảy ra không?"
"Sao tiểu nữ có thể mong muốn chuyện đó được? Tiểu nữ chỉ nghĩ rằng, dù đó là một mối quan hệ chỉ mang lại đau khổ cho cả hai, thì cuối cùng hai người cũng sẽ tìm cách để dan díu với nhau thôi." Nan Ok nở một nụ cười bí hiểm. "Tiểu nữ khá giỏi trong việc nhìn thấu một vài chuyện, giống như các pháp sư vậy... thưa Đại quân."
Tae Rok nhướn mày, tỏ vẻ hoài nghi. "Thật là một điều kinh khủng khi có khả năng thần giao cách cảm trong một gia đình quý tộc. Tiểu nữ đã phải chịu đựng rất nhiều. Có lẽ đó là lý do tại sao tiểu nữ không hề luyến tiếc gia tộc. Tiểu nữ đã trở nên tốt hơn một chút nhờ tin vào Chúa, nhưng tiểu nữ vẫn có thể nhìn thấy một vài thứ."
"Nói nhảm!" Tae Rok gắt lên. "Ngươi không chỉ tin vào những điều kỳ quái, mà còn nói những điều vô nghĩa nữa."
"Tiểu nữ sẽ biết ơn hơn nếu ngài nghĩ như vậy." Nan Ok khẽ cười. Sự thờ ơ lạnh lùng và niềm tin gần như mù quáng của Tae Rok lại khiến Nan Ok cảm thấy thoải mái hơn.
Tae Rok hỏi khi thấy cô ta cầm chiếc mũ gat trên tay: "Ngươi định rời đi à?"
"Vâng. Và tiểu nữ định gặp một người trên đường về."
"Gặp ai..." Tae Rok định hỏi thêm thì chợt nhận ra và nhăn mặt. "Đừng có chọc tức một đứa trẻ vô tội!"
Nan Ok chỉ kéo chiếc mũ gat xuống sâu hơn, che khuất khuôn mặt, trước thái độ đột ngột trở nên đe dọa và hung hăng của anh.
"Có lẽ ngài sẽ cho phép tiểu nữ vào gặp ngài ấy chứ."
"Ta không cho phép."
"Ngài lấy danh nghĩa gì để nói vậy ạ?"
"Ta không thể cho phép bất kỳ ai đến nhà nó vào cái đêm khuya khoắt thế này được."
"Ngài không tin cháu mình sao?"
"Nếu như duyên phận vợ chồng tiếp tục kéo dài, hai người đã hận thù và cắn xé lẫn nhau rồi. Quả là khắc khẩu." Tae Rok nghiến răng, "Với tư cách là một trưởng bối, ta không thể chấp nhận được."
"Ngài đang nói vô lý. Lúc nãy ngài vẫn còn đối xử với Đại quân Heonwi như một người đàn ông trưởng thành, giờ ngài lại coi ngài ấy như một đứa trẻ không đủ khả năng phân biệt đúng sai là sao?"
"Min Nan Ok, đừng cố tình chọc tức ta nữa. Lòng tôn trọng ta dành cho ngươi vì mối duyên trong quá khứ cũng có giới hạn thôi."
"Thưa ngài..." Nan Ok hạ giọng, nghiêm túc hỏi: "Ngài cũng đối xử với cháu mình như thế này sao?"
"Đó không phải việc của ngươi."
"Nếu chỉ là mối quan hệ giữa những người thuộc tông thất và ruột thịt, ngài có quyền làm vậy. Nhưng nếu hai người không chỉ đơn thuần là những người thuộc tông thất và ruột thịt, tiểu nữ lo lắng cho Đại quân Heonwi. Chẳng phải ngài ấy còn trẻ và non nớt sao? Cứ thế này, ngài ấy sẽ bùng nổ hoặc bị đè nén mất..."
Một tiếng động lớn vang lên. Bàn tay Tae Rok đập mạnh vào tủ đựng quần áo bằng gỗ ngô đồng. Gỗ ngô đồng càng được bôi dầu theo năm tháng càng bóng và chắc. Chiếc tủ có lẽ rất bền chắc, vì Tae Rok đã tự tay lắp ráp nó khi rời cung, nhưng cú đấm của anh đã khiến nó nứt toác.
"Chỉ một lần là quá đủ cho việc ngươi xen vào chuyện giữa ta và đứa trẻ đó, chọc ngoáy vào nó bằng những lời vô nghĩa rồi."
"Chẳng phải vì ngài đã có những cảm xúc đó từ đầu nên tiểu nữ mới dám chọc ngoáy hay sao? Nếu ngài cần một cái cớ, nếu ngài cần một lời bào chữa, hãy nói thẳng ra đi. Nếu Đại quân Heonwi sợ hãi mối quan hệ này, không muốn nó nữa, tiểu nữ xin phép được giúp ngài ấy ạ."
"Nan Ok, ngươi có sức mạnh gì?"
Tae Rok tiến lại gần. Vẻ uy nghi của anh khiến người ta phải kinh ngạc. Ngay cả Nan Ok luôn giữ thái độ ngang hàng, cũng phải nín thở trong giây lát. Cô chợt nhận ra anh đã thờ ơ với mình đến nhường nào, và những ân huệ cô vô tình nhận được trước đây thực chất chỉ là sự xao nhãng thoáng qua. Đôi mắt sắc lạnh, long lanh như dạ xoa, cùng khí phách và dáng vẻ của một con báo săn mồi được tạo thành từ những thớ cơ săn chắc, không chút mỡ thừa.
"Đừng xen vào chuyện của ta. Ta không quan tâm ngươi căm ghét cha và gia tộc mình đến mức nào. Ta cũng chẳng bận tâm nếu gia đình ngươi tan nát, ngươi cảm thấy tội lỗi. Thậm chí, nếu ngươi không thấy khó chịu hay đau khổ, ta có thể tạo ra những điều còn khó chịu và đau khổ hơn gấp bội."
"......"
"Vậy nên, đừng chọc giận Nan Young, và mau rời khỏi đây."
"...Ngài sợ?"
Nan Ok khẽ nhếch mép. Cô cảm thấy như vừa tìm thấy một lối thoát, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, bởi Tae Rok đã dao động, dù cô biết đó chỉ là một sự phô trương.
"Chúa không bỏ rơi những tội nhân đã quay đầu. Nếu Đại quân Heonwi muốn dừng lại, việc tiểu nữ giúp ngài ấy là điều nên làm. Nhưng xem ra ngài đang sợ điều đó."
"......"
"Vậy giấc mơ của ngài là cùng cháu trai ngài rơi xuống địa ngục?"
Đôi mắt Tae Rok chao đảo như sóng lớn, rồi đột ngột đông cứng lại trong giây lát. Ánh mắt anh trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, khô cằn, không một giọt nước mắt. Anh từ từ cúi người, thì thầm vào tai Nan Ok:
"Ngay cả như vậy, người nghe được những lời này không phải Lee Nan Young, mà là ngươi."
"......"
Và Tae Rok đứng thẳng dậy một cách dễ dàng.
"Cứ làm theo ý ngươi."
Cách anh nói chuyện thô lỗ, không chút kiêng dè, như những kẻ thuộc tầng lớp thấp hèn.
"Dù ngươi có giở trò gì đi nữa, Lee Nan Young cũng sẽ không rời khỏi bốn bức tường thành này đâu."
Tae Rok dang tay, mở toang cánh cửa. Một cơn gió mạnh mẽ ùa vào, thổi tung vạt áo. Nan Ok vô thức lùi lại một bước, như bị thôi miên bởi cơn gió dữ dội.
"Ngươi có biết không? Các Đại quân không được phép rời khỏi thành mà không có sự cho phép của nhà vua."
Tae Rok nở một nụ cười nhưng đồng thời cũng toát lên vẻ rùng rợn, quỷ dị.
"Nếu ta trở thành vua, giam cầm Nan Young vĩnh viễn trong thành, cháu trai ta sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở bên ta. Dù đó có là địa ngục, hay bất cứ nơi đâu đi chăng nữa."
Khuôn mặt Nan Ok méo mó, lộ rõ vẻ kinh hãi.
"...Ngài thực sự là một người chồng tồi tệ."
"Vậy nên vợ ta đã rời bỏ ta. Chúng ta vốn dĩ đã không hợp nhau rồi. Còn chuyện ân ái, ta sẽ bàn bạc với cháu ta."
"......"
"Giờ chúng ta không còn là vợ chồng, và tiểu nữ cũng không còn là vợ của ngài nữa, nên tiểu nữ xin phép nói thẳng."
Tae Rok nắm chặt lấy tay nắm cửa, buông một câu gọn lỏn:
"Đừng suy nghĩ nhiều, cút ra khỏi thành ngay đi."
Nan Ok lùi lại ngay khi cánh cửa mở ra. Vừa bị đẩy ra khỏi ngưỡng cửa, bước lên bậc thềm bên ngoài, Min Nan Ok đột nhiên biến đổi, trở thành một người đàn ông mặc long bào, đội mũ ikseongwan - trang phục và mũ miện tượng trưng cho quyền lực tối cao của nhà vua.
"......"
Nan Ok đã biến thành Lee Geon, hoàng huynh, cũng là tiên vương. ông ta nhìn Tae Rok bằng đôi mắt lạnh lùng, sắc bén.
"Thì ra một con quỷ cũng dám ngang nhiên bước vào phủ đệ của người thuộc hoàng tộc, dù đây không phải là cung điện."
"Một con quỷ cũng có thể đội lốt một vị vua cơ đấy."
Đúng là giọng nói của Lee Geon. Tae Rok thở dài, một âm thanh pha trộn giữa sự mệt mỏi và nỗi chán chường.
"Vậy thì, chẳng lẽ hoàng huynh đã đích thân hạ cố đến tận đây chỉ để quở trách ta à?"
"Tae Rok à..."
"Ta hỏi, ngài đến đây để chỉ trích ta vì ta đã thèm muốn đứa con trai thứ hai mà ngài yêu quý, phải không?"
"Lee Tae Rok."
Tae Rok quay người. Anh rút thanh kiếm từ phía sau tấm bình phong. Mũi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào tiên vương, vào cái bóng đang bắt chước hoàng huynh của anh. Mùi tanh nồng của kim loại sắc bén xé toạc không gian, dường như chia cắt cả hơi thở.
"Ta biết ngài đã dốc lòng vun đắp tình cảm gia đình. Và giờ mọi chuyện đã diễn ra đúng như ý ngài. Vậy, tại sao ngài lại xuất hiện trước mặt ta?"
"......"
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."
Tae Rok cau mày. "Một vị vua không nên tỏ ra yếu đuối như vậy. Thật ra, ta đã luôn muốn nói điều này từ khi ngài còn sống."
Không hiểu sao, chuôi kiếm trong tay anh bỗng trở nên nóng rực. Tae Rok nắm chặt hơn. Mồ hôi túa ra như tắm, dù mùa thu đã đến.
"Sự thân thiết mà ngài mong muốn, ta đã có được rồi. Phải, ta sẽ có cả sự ám ảnh. Dù ngài có nói gì hay không muốn điều đó, ta vẫn quyết định làm vậy."
Anh nhớ lại khoảnh khắc Lee Nan Young nắm lấy ngón tay anh. Tae Rok rùng mình, như thể ngón tay ấy vẫn đang nắm chặt lấy anh ngay lúc này.
"Chính đứa trẻ đó đã chọn ta!"
Tae Rok rên rỉ, mồ hôi nhễ nhại. "Không phải ta đã chọn, mà là đứa trẻ đó đã chọn ta...!"
Hơi thở anh trở nên gấp gáp. Tae Rok loạng choạng lùi lại. Anh dùng tay áo che mặt, ho dữ dội. Lee Geon vừa bước qua ngưỡng cửa, nhưng không hề tiến lại gần hơn. Ông chỉ nhìn Tae Rok bằng một vẻ mặt buồn bã khó hiểu.
"Ta có thể giết chết những người đàn ông khác và chiếm lấy cháu ta. Ta có thể cứu sống những đứa con trai khác và chiếm lấy cháu... Chết tiệt..."
Tầm nhìn của anh lúc thu hẹp lại, lúc mở rộng ra, chập chờn như ngọn lửa bùng lên rồi tắt ngấm.
"Lee Nan Young... phải là của ta."
"......"
"Chẳng phải thứ mà đứa trẻ đó nắm lấy trong ngày thôi nôi, là ta sao?"
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, như tiếng thứ gì đó tan vỡ.
"Thưa ngài!"
Tae Rok lờ mờ mở mắt.
"Điện hạ! Mau tỉnh dậy đi ạ!"
Khói đen đặc quánh tràn ngập căn phòng, khiến người ta nghẹt thở. Tae Rok cố gắng gượng dậy, vị thái giám trung thành đã hầu hạ anh bao năm nay đỡ lấy. Nhưng anh sớm loạng choạng, không vững.
"Điện hạ! Sàn nhà đã bị sập, lửa đã bốc lên cao rồi ạ! Ngài phải ra ngoài ngay thôi!"
Khói xộc thẳng vào mũi họng, khiến anh ho sặc sụa, muốn nôn mửa. Ngọn lửa thiêu đốt khiến mồ hôi túa ra như tắm, dù đang là mùa thu mát mẻ. Tae Rok lảo đảo đứng dậy, chỉ có thể dựa vào thân thể già nua của vị thái giám. Trong cơn hoảng loạn, anh đột ngột quay người lại.
Chiếc norigae bằng hổ phách nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Trong căn phòng ngập tràn lửa và khói này, có vô vàn thứ quý giá hơn chiếc norigae tầm thường kia. Nhưng Tae Rok vẫn cúi xuống, nắm chặt lấy nó trong tay, rồi lảo đảo bước ra ngoài.
"Thưa ngài! Điện hạ!"
Sa On cũng vừa chạy đến nơi. Anh không màng đến ngọn lửa đang bùng cháy, lao thẳng vào, đỡ lấy Tae Rok từ tay vị thái giám già.
Một người hầu hớt hải chạy tới, đưa cho anh bát kimchi nước. Anh uống cạn thứ nước mặn chát, chua lòm để xua tan khói, rồi trả lại.
Các tùy tùng và người hầu nam đang gấp rút chuyển nước để dập lửa. Các người hầu nữ và những người lớn tuổi hơn thì cần mẫn múc nước.
"Thật may vì chúng ta đã phát hiện ra ngọn lửa kịp thời. Có lẽ không cần phải gọi đến Kimhwagun ạ."
"...Hãy nhanh chóng dập lửa, đừng để nó lan sang những khu nhà khác."
"Vâng ạ...! Nhưng, thưa ngài, có lẽ ngài đã hít phải khói độc, có lẽ chúng ta nên mời thái y đến khám..."
"Không cần. Đừng lo lắng cho ta."
Tae Rok nhúng miếng vải thô vào chậu nước và lau mặt, cố gắng xua đi sự khó chịu.
"Chúng ta có thể dập tắt đám cháy mà không gây ra thiệt hại lớn, đúng không?"
"Vâng ạ!" Sa On đáp lời Tae Rok, không chút do dự.
Anh ta đã phát hiện ra đám cháy nhanh chóng như lời thái giám báo cáo... và may mắn thay, vì đây là một cung điện rộng lớn, đám cháy sẽ không lan sang các khu vực khác. Anh ta đã cử người đi gọi đội Kimhwagun (đội lính cứu hỏa) ngay cả khi tình hình chưa đến mức báo động.
"Nếu vậy thì ta..."
Tae Rok loạng choạng một chút, rồi đột ngột đứng thẳng và quay người lại.
"Có lẽ ta nên tạm lánh nạn ở cung của cháu mình."
Dù vừa trải qua một tình huống nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần chậm trễ một chút thôi là có thể mất mạng, nhưng trong đầu Tae Rok chỉ nghĩ đến một điều duy nhất. Không, ngay từ đầu, anh đã chỉ nghĩ đến điều đó mà thôi.
Trước khi bước qua cổng, Tae Rok đứng im lặng một lúc, xoa trán để hạ nhiệt. Vẻ ngoài anh bình tĩnh, nhưng bên trong lại đang cuộn trào. Anh từ từ đưa tay từ trán xuống, nhẹ nhàng xoa cằm. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh buộc chặt vạt áo khoác và mạnh mẽ bước ra ngoài.
Anh đã ra lệnh dọn dẹp tất cả những ngôi nhà dân quanh cung để đảm bảo an toàn. Vậy nên, một đám cháy nhỏ ở phòng Sarangchae (khu nhà khách) bên trong nội cung cũng không thể lan ra ngoài hàng rào kiên cố. Anh bước đi, không gian dần trở nên tĩnh lặng và tối tăm, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ Hợi (9-11 giờ đêm), thời điểm lính canh tuần tra khắp các con phố. Dù sao thì hộ bài của anh cũng cho phép anh tự do đi lại trong thành phố, ngoại trừ cung điện. Tae Rok, trong bộ trang phục giản dị, hướng về phía khu nhà của Nan Young.
Thay vì đi vào bằng cổng chính, Tae Rok dừng lại trước hàng rào và nắm chặt lấy viên gạch. Hàng rào được trang trí hoa văn tinh xảo, cao đủ để che khuất bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào, nhưng Tae Rok quyết tâm vượt qua nó. Anh nắm chặt viên gạch, dùng chân làm điểm tựa và trèo lên tường một cách dễ dàng. Nan Young thật biết cách biến vị Thúc Phụ, đồng thời là một Đại Quân, thành một tên trộm thực thụ!
Người đầu tiên chạm mặt Tae Rok ngay sau khi anh vừa trèo qua hàng rào lại chính là thái giám Sim Eung, đang chuẩn bị rời cung.
"Ối, chẳng phải ngài là Đại Quân sao?!"
Sim Eung ôm chặt lấy trái tim đang đập thình thịch, lảo đảo lùi lại. Tae Rok phủi vạt áo, cất lời xin lỗi một cách hời hợt
"Ta suýt chút nữa đã làm cho một vị thái giám già giật mình mà ngã nhào rồi."
"Không... nhưng tại sao ngài lại trèo qua hàng rào...?"
Sim Eung bối rối lắp bắp, tay chỉ hết vào cổng chính lại đến bức tường mà Tae Rok vừa vượt qua một cách cuống quýt.
"Không cần thiết phải làm phiền những người hầu bận rộn như vậy đâu."
Tae Rok tiến lại gần Sim Eung. Cái bóng cao lớn của anh đổ xuống khiến Sim Eung cảm thấy lo lắng, như thể một con yêu tinh đang tiến đến nuốt chửng mình.
"Ta chỉ đến để gặp cháu trai thôi mà."
Bàn tay của Tae Rok đặt lên vai Sim Eung.
"Không cần phải làm ồn ào lên..."
"......"
"Mà. Chuyện này đâu có gì nghiêm trọng đến mức đó đâu."
Trái tim của Sim Eung không những không bình tĩnh lại mà còn đập mạnh hơn, liên hồi, thảng thốt.
.
• Tiếp tục ở chương sau