chương 40
"Hừ... Có phải ta đang mơ không vậy."
Tae Rok lẩm bẩm với một giọng điệu ngạc nhiên nhưng vẻ mặt anh không hề thay đổi.
"Giờ tiểu nữ có thể gặp ngài rồi chứ?"
"......"
"Đã lâu không gặp."
"Chuyện gì khiến phu nhân đến tận đây vậy."
Đối phương đã mỉm cười trước cái giọng mỉa mai của Tae Rok.
"Tiểu nữ có lý do gì để không biết xấu hổ sao? Ngài đâu phải là cha tiểu nữ. Người mà tiểu nữ không biết xấu hổ chỉ có cha mẹ và anh chị em của tiểu nữ thôi."
Tae Rok cứ nhìn khuôn mặt của vị khách không mời mà đến một lúc lâu nhưng anh vẫn không tránh đường cho cô ta.
"Ngài không hề có ý định mời tiểu nữ vào trong à."
"Ta không thấy có lý do gì để làm vậy cả."
Tae Rok khoanh tayy và tỏ vẻ thờ ơ. Sa On, người đang tạm trú với tư cách là một vị khách, có lẽ đã kinh ngạc như thể vừa nhìn thấy ma, nhưng Tae Rok thì không. Tae Rok không tò mò liệu đối phương là thật hay là ảo. Chính xác hơn là anh hoàn toàn không tò mò.
"Người vợ của ta đã đến đây vì chuyện gì vậy. ngươi lại xuất hiện để làm rung chuyển ta sao?"
Coi như đây là anh đang bảo cô ta quay lại đi. Tuy nhiên, Nan Ok chỉ cười khúc khích và hỏi lại.
"Tiểu nữ có dám trở thành một người có thể làm được chuyện đó hay không? Chẳng phải người duy nhất có thể làm rung chuyển Đại quân chỉ có một người duy nhất trên thế giới này sao?"
"Ta không biết đấy. Ý ngươi là nói đến Bệ hạ à."
"Đùa gì vậy. Con người ngài vẫn không thay đổi gì trong suốt thời gian qua à? Tiểu nữ biết rõ ngài đâu phải là một người không biết gì cả. Tiểu nữ biết rõ ngài không phải là một người như vậy."
"Có vẻ như chúng ta đã giống nhau về sự ích kỷ."
Nan Ok đã đáp lại như một con chim họa mi.
Rồi cô ta sờ soạng cánh cửa có hoa văn rồi liếc nhìn vào bên trong phòng.
"Tiểu nữ mặc quần áo của đàn ông và tiểu nữ cũng không có ý định dan díu với Đại quân, hay với bất kỳ người đàn ông nào khác, tiểu nữ chỉ muốn hỏi thăm ngài thôi. Đại quân chắc chắn sẽ không hề rung chuyển trước tiểu nữ dù chỉ một chút nên tiểu nữ vào được chứ."
"ngươi cũng gan dạ đấy."
"Vâng, tiểu nữ đã sống rất tốt."
"và cũng trơ trẽn đấy. Ta sẽ báo cáo với người lính canh đang tuần tra ban đêm ngay bây giờ để bắt ngươi đi nhé."
"Tiểu nữ biết rõ ngài sẽ không làm vậy đâu. Tiểu nữ biết rằng ngài không hề muốn những rắc rối như việc một người mà ngài không hề quan tâm lại đột nhiên xuất hiện với tư cách là vợ ngài và bị liên lụy."
Nan Ok cũng đáp trả mà không hề nhường nhịn.
Tae Rok nhướn mày. Quả thật rất giống nhau. Anh ghét vì cô ta quá giống.
Coi như anh bảo cô ta vào và nói những gì cô ta muốn nói đi, Tae Rok bước sang một bên. Ngay khi Nan Ok bước vào phòng, cánh cửa đã tự động đóng lại. Tae Rok nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi tiếp tục nói một cách không quan trọng.
"Mũ gat và áo khoác đó khá hợp với ngươi đấy?"
Nghe vậy, Nan Ok đã cởi mũ gat ra. Mái tóc được búi khá gọn gàng đã lộ ra.
"Búi tóc cũng hợp với tiểu nữ mà, đúng không?"
"Có phải là ngươi làm vậy để thoải mái hay là đạo Chúa mà ngươi tin tưởng đã bắt ngươi phải mặc như vậy?."
"Dù sao thì tiểu nữ cũng phải có lý do để có thể vào đây một cách chính đáng với tư cách là một tội nhân đã gây ra rắc rối lớn cho gia đình mình."
Lần này Tae Rok cũng chỉ có thể chế giễu cô ta.
"Nhờ ngươi mà cái gia tộc Min danh giá cuả ngươi đang đóng vai mồi nhử cho ta đấy, ta phải làm gì nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ và cả gia tộc ngươi bị diệt vong chứ."
"Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì tiểu nữ cũng có thể trở thành một công thần một lần nữa mà."
"Ồ. ngươi có vẻ biết ta định làm gì nhỉ?"
"Tiểu nữ không biết. Thật ra tiểu nữ cũng không quan tâm."
Anh đã không bảo cô ta ngồi và cô ta cũng không hỏi liệu cô ta có thể ngồi hay không. Đó chỉ là một tình huống vô cùng khó xử. Tae Rok quay người và mở hộp trang điểm bằng xà cừ ra. Chiếc hộp có gắn một chiếc bàn trang điểm, một thứ không hề phù hợp với nơi này, là thứ mà Tae Rok đã đựng trong một chiếc hộp để gửi cho người mà anh định kết hôn. Nan Ok chưa từng sử dụng nó, và anh đã định cho Nan Young xem nó và trêu chọc cậu khi họ dan díu với nhau. Bàn tay anh đặt chiếc norigae vào trong đó rất thận trọng và dịu dàng.
Nan Ok đã nhìn kỹ bàn tay đó, đã hỏi.
"Ngài sống thế nào rồi?"
"ngươi có thể thấy là tốt."
"Không, tiểu nữ không hỏi về Đại quân, mà tiểu nữ hỏi về ngài."
Tae Rok đang nhìn chằm chằm vào chiếc norigae, từ từ quay đầu lại nhìn Nan Ok. Tuy nhiên, Tae Rok đã không hề cảm thấy gì dù anh có nhìn Nan Ok, thì trông cũng không giống một người đàn ông xinh đẹp. Điều đó cũng đúng với những người đàn ông khác. Vốn dĩ anh đã không quan tâm đến người khác nhưng đặc biệt là những người đàn ông là những người gây phiền toái và mùi hương của họ là một sự khó chịu đối với Tae Rok. Chỉ có ham muốn của Tae Rok dành cho Nan Young là không hề nhạt nhẽo.
"Ngài và cháu trai có mối quan hệ như trước đây không?"
Một sự rung động đã xuất hiện trên vẻ mặt vốn dĩ vô cảm của Tae Rok. Nan Ok khẽ cười như thể cô biết rõ chỉ với một vết nứt trên vẻ mặt anh.
"Tiểu nữ biết ngay mà."
"Ta đã không biết, nhưng giờ ta thấy ngươi là một người kỳ lạ thật đấy. ngươi bảo ta phải suy nghĩ thấu đáo vì ngươi biết rằng đó là tội lỗi, nhưng giờ ngươi lại bảo ngươi đã biết chuyện đó. Ta hỏi ngươi rằng ngươi mong muốn điều gì, có phải ngươi mong muốn chuyện này đã xảy ra không?"
"Sao tiểu nữ có thể mong muốn chuyện này được. Tiểu nữ chỉ nghĩ rằng dù đó là một mối quan hệ chỉ có thể gây ra tổn hại cho nhau thì cuối cùng hai người cũng sẽ dan díu với nhau bằng cách nào đó thôi."
Nan Ok đã mỉm cười.
"Tiểu nữ khá giỏi trong việc nhìn thấy một số thứ, giống như các pháp sư trong số những người bị coi thường như đồ tể, nghệ sĩ và pháp sư vậy, thưa Đại quân."
Tae Rok nhướn mày. Anh tỏ vẻ nghi ngờ.
"Thật là một điều kinh khủng khi có thần giao cách cảm trong một gia đình quý tộc. Tiểu nữ đã phải chịu đựng rất nhiều. Có lẽ đó là lý do tại sao tiểu nữ không luyến tiếc gia đình. Tiểu nữ đã trở nên tốt hơn một chút nhờ tin vào Chúa, nhưng tiểu nữ vẫn có thể nhìn thấy một số thứ."
"Nói nhảm."
Tae Rok đã mắng.
"Ngươi không chỉ tin vào những điều kỳ quái mà ngươi còn nói những điều vô nghĩa nữa."
"Tiểu nữ sẽ biết ơn hơn nếu ngài nghĩ như vậy."
Nan Ok khẽ cười. Sự thờ ơ lạnh lùng và niềm tin gần như là cố chấp của Tae Rok lại khiến Nan Ok cảm thấy thoải mái hơn.
Tae Rok hỏi khi thấy cô ta đội mũ gat đang cầm trên tay.
"Ngươi định rời đi à."
"Vâng. Và tiểu nữ định gặp một người trên đường về."
"Gặp ai...."
Tae Rok định hỏi thì đã nhận ra và nhăn mặt.
"Đừng có chọc tức một đứa trẻ vô tội."
Nan Ok chỉ đội mũ gat sâu hơn trước cái bộ dạng đột nhiên trở nên đe dọa và hỗn xược của anh.
"Có lẽ ngài sẽ cho tiểu nữ vào gặp cậu ấy đấy."
"Ta không cho phép."
"Ngài lấy danh nghĩa gì để nói vậy?"
"Sao ta lại có thể cho phép ai đó đến nhà một người đàn ông vào cái đêm khuya khoắt như thế này chứ."
"Ngài không tin cháu mình sao?"
"Nếu như duyên phận vợ chồng tiếp tục kéo dài thì hai người đã hận thù và cắn xé lẫn nhau rồi. Thật khắc khẩu." Tae Rok nghiến răng.
"Với tư cách là một người lớn tuổi, ta cũng khó lòng chấp nhận được."
"Ngài đang nói vô lý rồi. Lúc nãy ngài vẫn còn đối xử với Đại quân Heon wi như một người đàn ông trưởng thành, nhưng giờ ngài lại đối xử với ngài ấy như một đứa trẻ không đủ tư cách để phân biệt lẽ phải như vậy là sao."
"Min Nan Ok, đừng có cố gắng chọc tức ta nữa. Lòng tôn trọng mà ta dành cho ngươi vì mối duyên trong quá khứ cũng có giới hạn thôi."
"thưa ngài."
Nan Ok hạ giọng và hỏi một cách nghiêm túc.
"Ngài cũng đối xử với cháu mình như thế này à?"
"Đó không phải là việc của ngươi."
"Nếu chỉ là mối quan hệ giữa những người thuộc tông thất và ruột thịt với nhau thì ngài có thể làm vậy. Nhưng nếu hai người không chỉ đơn thuần là những người thuộc tông thất và ruột thịt thì tôi lo lắng cho Đại quân Heon wi. Chẳng phải ngài ấy vẫn còn trẻ và non nớt sao? Cứ thế này thì có lẽ ngài ấy sẽ bùng nổ hoặc bị đè nén...."
Một âm thanh lớn vang lên. Đó là âm thanh bàn tay Tae Rok đập mạnh vào tủ đựng quần áo bằng gỗ ngô đồng. Gỗ ngô đồng càng được bôi dầu theo năm tháng thì càng bóng và chắc hơn. Nó có lẽ rất chắc chắn vì Tae Rok đã lắp ráp nó khi anh rời khỏi cung điện, nhưng bàn tay mà anh vung ra đã làm cho nó bị nứt toác.
"Chỉ một lần là đủ cho việc ngươi chỉ bảo vào chuyện giữa ta và đứa trẻ đó và chọc ngoáy vào nó bằng những lời vô nghĩa."
"Chẳng phải là vì ngài đã có những cảm xúc đó từ đầu sao nên tiểu nữ mới chọc ngoáy vào nó hay sao. Nếu ngài cần một cái cớ, nếu ngài cần một lời bào chữa thì hãy nói thẳng ra đi. Và nếu Đại quân Heon wi sợ hãi mối quan hệ này và không muốn nó nữa thì tiểu nữ xin phép được giúp ngài ấy."
"Nan Ok, ngươi có sức mạnh gì?"
Tae Rok tiến đến gần. Anh ta là một người đáng kinh ngạc. Ngay cả Nan Ok, người luôn hành xử một cách ngang bằng, cũng đã nghẹn thở trong tích tắc. cô có thể biết được anh đã thờ ơ với cô đến mức nào trong suốt thời gian qua và nhờ đó cô đã vô tình nhận được sự quan tâm như thế nào. Đôi mắt trợn ngược long lanh như dạ xoa và khí phách và phong thái của anh như một con báo được tạo thành từ cơ bắp mà không có chất béo.
"Đừng có xen vào chuyện của ta. Ta không quan tâm ngươi ghét cha và gia đình mình đến mức nào. Ta sẽ không quan tâm nếu gia đình ngươi tan nát và ngươi cảm thấy tội lỗi, ngược lại nếu đó không phải là một điều khó chịu và khó khăn để chịu đựng đối với ngươi thì ta có thể tạo ra những việc khó chịu và khó khăn đến mức nào đó."
"......"
"Vậy nên hãy đừng có chọc tức Nan Young và rời đi."
"...Ngài sợ à."
Nan Ok chỉ có thể nhếch mép lên. Cô cảm thấy như tìm thấy một lối thoát dù chỉ là một chút vì Tae Rok đã dao động dù cô biết đó chỉ là một sự khoe khoang.
"Chúa không bỏ rơi những tội nhân đã quay trở lại. Nếu Đại quân Heon wi muốn dừng lại thì việc tiểu nữ giúp ngài ấy là việc nên làm đối với tiểu nữ. Nhưng xem ra ngài đang sợ hãi điều đó."
"......"
"Vậy nên giấc mơ của ngài là cùng với cháu trai của ngài rơi xuống địa ngục ạ?"
Đôi mắt Tae Rok, thứ đã chao đảo như sóng lớn, đã ngưng tụ lại trong giây lát. Đôi mắt anh, thứ đã trở nên yên tĩnh trong tích tắc, đã khô cằn mà không có một giọt nước nào. Rồi anh từ từ cúi người và thì thầm vào tai Nan Ok.
"Ngay cả như vậy thì người nghe điều đó không phải là ngươi mà phải là Lee Nan Young."
"......"
Và Tae Rok đã thẳng người lên một cách dễ dàng.
"Cứ làm theo ý ngươi đi."
Cái cách anh nói chuyện rất thô lỗ như những người thuộc tầng lớp thấp kém.
"Dù ngươi có đưa ra câu trả lời nào đi chăng nữa thì Lee Nan Young cũng sẽ không rời khỏi bốn cổng thành này đâu."
Tae Rok dang tay mở toang cửa ra. Sau đó một cơn gió dữ dội đã thổi qua. Nan Ok đã lùi lại một bước không tự chủ được như thể bị thôi miên bởi cơn gió đó.
"Ngươi có biết không. Các đại quân không được phép rời khỏi thành phố nếu không có sự cho phép của nhà vua."
Tae Rok đang cười mỉm rất đẹp, yểu điệu và rùng rợn.
"Nếu ta trở thành nhà vua và khiến Nan Young không thể rời khỏi thành phố mãi mãi thì cháu trai của ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải đi cùng ta. Dù đó có là địa ngục hay bất cứ đâu đi chăng nữa."
Khuôn mặt Nan Ok méo mó.
"...Ngài thực sự là một người chồng tồi tệ."
"Vậy nên vợ ta đã rời bỏ ta. Chúng ta vốn dĩ đã không hợp nhau rồi. Chuyện ân ái, ta sẽ bàn bạc với cháu ta."
"......"
"Giờ hai chúng ta không còn là vợ chồng và tiểu nữ cũng không còn là vợ của ngài nữa nên tiểu nữ sẽ nói thẳng."
Tae Rok nắm lấy tay nắm cửa và nói một cách ngắn gọn.
"Đừng có nghĩ nhiều và cút ra khỏi thành phố đi."
-------------------
Nan Ok lùi lại ngay khi cửa mở ra. Ngay khi cô ta bị đẩy ra khỏi ngưỡng cửa và bước lên bậc thềm bên ngoài, cô đột nhiên biến từ Min Nan Ok thành một người đàn ông mặc long bào và đội mũ (ikseongwan - mũ của vua).
"......"
Tae Rok nhìn Nan Ok, người đã biến thành Lee Kwon, hoàng huynh và cũng là tiên vương của anh, bằng đôi mắt lạnh lùng.
"Thì ra một con quỷ cũng đã dám bước vào cung điện nơi có một người thuộc hoàng tộc đang sống dù đó không phải là cung điện."
"Một con quỷ cũng có thể đội lốt một vị vua à."
Đúng là giọng nói của Lee Kwon. Tae Rok thở dài, một âm thanh không biết là thở dài hay thở than.
"Vậy thì chẳng lẽ hoàng huynh đã đích thân đến tận đây để quở trách ta à?"
"Tae Rok à."
"Ta hỏi liệu ngài có đến để chỉ trích ta vì đã thèm muốn đứa con trai thứ hai mà ngài yêu quý hay không."
"Lee Tae Rok."
Tae Rok quay người lại. Anh rút thanh kiếm của mình mà anh đã dựng sau tấm bình phong ra. Anh chĩa mũi kiếm vào người hoàng huynh buồn bã, vào một thứ gì đó đang bắt chước hoàng huynh anh. Mũi kiếm mài sắc tạo ra một mùi tanh nồng dường như đang chia cắt cả hơi thở.
"Ta biết ngài đã cố gắng nỗ lực để tạo ra tình cảm thân thiết giữa những người trong gia đình. Vì vậy nên cuối cùng mọi chuyện đã diễn ra theo ý ngài rồi, vậy tại sao ngài lại xuất hiện trước mặt ta."
"......"
"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."
Tae Rok cau mày.
"Không nên để một vị vua thể hiện một dáng vẻ yếu đuối như vậy. Thật ra ta đã luôn muốn nói điều này kể từ khi ngài còn sống."
Không hiểu sao anh lại cảm thấy chuôi kiếm đang nắm trở nên nóng ran. Tae Rok nắm chặt thanh kiếm hơn. Anh không biết tại sao mình lại đổ mồ hôi như thể trời nóng dù mùa thu đã đến.
"Sự thân thiết mà ngài mong muốn, ta đã có được nó rồi. Vâng, ta sẽ có cả sự ám ảnh nữa. Kể cả khi ngài không nói hay không muốn thì ta vẫn định làm vậy."
Anh nhớ lại khoảnh khắc Lee Nan Young nắm lấy ngón tay anh. Tae Rok rùng mình như thể ngón tay đó đang nắm lấy anh ngay bây giờ.
"Người đã chọn ta là đứa trẻ đó!"
Tae Rok rên rỉ trong khi đổ mồ hôi.
"Không phải ta đã chọn mà là đứa trẻ đó đã chọn ta...!"
Hơi thở anh gấp gáp. Tae Rok loạng choạng và lùi lại. Anh dùng tay áo che mặt rồi ho dữ dội. Lee Kwon, người vừa bước qua ngưỡng cửa, không hề tiến lại gần hơn mà chỉ nhìn Tae Rok bằng một vẻ mặt buồn bã khó hiểu.
"Ta có thể giết chết những người đàn ông khác và chiếm lấy cháu ta. Ta có thể cứu sống những đứa con trai khác và chiếm lấy cháu... Chết tiệt..."
Tầm nhìn của anh thu hẹp lại rồi lại mở rộng ra.
"Lee Nan Young phải là của ta."
"......"
"Chẳng phải thứ mà đứa trẻ đó nắm lấy vào ngày thôi nôi là ta sao."
Và có một âm thanh đổ vỡ vang lên.
"thưa ngài!"
Tae Rok lờ mờ mở mắt ra.
"điện hạ! Mau dậy đi ạ!"
Khói đen đặc quánh tràn ngập căn phòng. Tae Rok đã nhấc người lên bằng sức mạnh từ vị thái giám đã hầu hạ anh cho đến khi anh già đến vậy. Tuy nhiên, anh sớm loạng choạng.
"điện hạ! Sàn đã bị vỡ và lửa đã bốc lên rồi ạ. Ngài phải ra ngoài thôi ạ!"
Khói đã gây ra một cơn ho đến mức anh muốn nôn mửa, và ngọn lửa đã khiến anh đổ mồ hôi dù đang là mùa thu. Tae Rok lảo đảo đứng dậy. Anh chỉ có thể dựa vào cơ thể già nua của người thái giám. Trong khi tinh thần anh đang hỗn loạn, anh đột ngột quay người lại.
Chiếc norigae bằng hổ phách đã nằm trên sàn.
Ở đây có rất nhiều thứ quý giá hơn chiếc norigae bằng hổ phách. Tuy nhiên, Tae Rok đã nắm lấy nó và lảo đảo bước ra ngoài.
"thưa ngài, điện hạ!"
Sa On cũng vừa chạy đến. Anh ta đã không sợ ngọn lửa mà trèo lên ngay lập tức và đỡ lấy Tae Rok từ người thái giám.
Một người hầu đã chạy đến và đưa kimchi nước cho anh. Anh đã uống thứ mặn và chua đó để loại bỏ khói rồi đưa nó trở lại.
Các tùy tùngvà những người hầu đàn ông đã di chuyển nước để dập lửa, còn những người hầu phụ nữ và những người hầu lớn tuổi thì múc nước.
"Thật may vì chúng ta đã phát hiện ra ngọn lửa một cách nhanh chóng. Chúng ta không cần phải gọi Kimhwagun (đội quân cấm lửa)."
"...Hãy nhanh chóng dập lửa để nó không lan sang những ngôi nhà khác."
"Vâng...! Nhưng thưa ngài, có lẽ ngài đã hít phải khói độc nên có lẽ chúng ta nên gọi thái y đến...."
"Không. Đừng lo lắng cho ta."
Tae Rok đã lau mặt bằng một miếng vải thô được treo trên chậu nước.
"Chúng ta sẽ có thể dập tắt nó mà không gây ra thiệt hại lớn, đúng không."
"Vâng!"
Sa On đã trả lời câu hỏi của Tae Rok mà không hề do dự.
Anh ta không chỉ phát hiện ra nó một cách nhanh chóng như lời thái giám nói mà vì đó là một cung điện lớn nên nó sẽ không lan sang những tòa nhà khác. Anh ta có thể nói chắc chắn rằng anh đã cử người đi gọi Kimhwagun ngay cả khi chưa đến mức phải gọi họ.
"Nếu vậy thì ta."
Tae Rok, người vừa lảo đảo, đột nhiên đứng thẳng và quay người lại.
"Có lẽ ta nên tạm trú trong cung của cháu mình."
Dù đã trải qua một tình huống mà anh có thể đã mất mạng nếu anh chậm trễ dù chỉ một chút, Tae Rok cũng chỉ có thể nghĩ đến một điều trong đầu mình. Không, ngay từ đầu anh đã chỉ nghĩ đến điều đó thôi.
Trước khi bước qua cổng, Tae Rok đã đứng im lặng một lúc và hạ nhiệt bằng cách nắm lấy trán. Anh đã hành xử bình tĩnh nhưng bên trong thì lại đang sôi sục. Anh từ từ đưa tay từ trán xuống và nhẹ nhàng xoa cằm. Sau khi suy nghĩ kỹ, anh đã buộc vạt áo khoác và mạnh mẽ bước ra ngoài.
Anh đã dọn dẹp những ngôi nhà dân gần cung của mình ở một khoảng cách nhất định, vì vậy một đám cháy nhỏ xảy ra ở phòng Sarangchae bên trong khu nội cung không đủ để gây ảnh hưởng đến bên ngoài hàng rào. Sau khi đi bộ một chút, thế giới đã trở nên yên tĩnh và tối tăm như thể không có gì xảy ra cả. Anh đã nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ hợi (9~11 giờ đêm), cái thời điểm mà những người lính canh tuần tra các con phố. Dù sao thì hộ bài của anh cũng cho phép anh đi đến bất cứ đâu trong thành phố trừ cung điện. Tae Rok đã hướng về cung của Nan Young trong khi đang mặc một bộ quần áo không trang trọng.
Tae Rok đã nhìn vào hàng rào thay vì cổng và túm lấy viên gạch. Những hàng rào có hoa văn xinh đẹp đủ cao để che khuất bất kỳ người đàn ông trưởng thành nào, nhưng Tae Rok không thể không vượt qua nó. Anh túm lấy viên gạch và dùng chân ấn vào bức tường để dễ dàng vượt qua. Nan Young đã biến người thúc phụ, người cũng là một đại quân, thành một tên trộm.
Người đã tình cờ chạm mặt Tae Rok vừa vượt qua hàng rào chính là Shim Eung đang chuẩn bị rời cung.
"A, không phải ngài là Đại quân sao!"
Shim Eung túm lấy trái tim đang đập thình thịch và lảo đảo lùi lại. Tae Rok đã phủi sạch vạt áo và gửi lời xin lỗi như không phải là một lời xin lỗi.
"Ta suýt chút nữa thì làm cho một vị thái giám già giật mình và ngã xuống rồi."
"Không, tại sao ngài lại đi qua hàng rào...."
Shim Eung bối rối và lắp bắp khi ông chỉ vào cổng và bức tường mà Tae Rok vừa vượt qua một cách bận rộn.
"Không cần thiết phải làm phiền những người hầu một cách bận rộn như vậy mà."
Tae Rok tiến đến gần Shim Eung. Shim Eung đã cảm thấy lo lắng vì cái bóng lớn của Tae Rok đang đến gần trông như một con yêu tinh nuốt chửng con người.
"Ta chỉ đến để gặp cháu trai thôi mà."
Bàn tay của Tae Rok đã đặt lên vai Shim Eung.
"Không cần phải gây ồn ào...."
"......"
"Mà. Không có chuyện gì đến mức phải làm vậy cả."
Trái tim của Shim Eung không những không bình tĩnh lại mà còn đập mạnh hơn.
• Tiếp tục ở chương sau