Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
chương 39
Nan-young bất ngờ bị Tae-rok kéo vào phòng tắm, và trước khi cậu kịp phản ứng, anh đã lột sạch quần áo trên người cậu.
"Trên người cháu toàn mùi rượu. Xem ra cháu cần phải tắm rửa sạch sẽ trước ta rồi."
Tae-rok nở một nụ cười rạng rỡ, bế Nan-young lên và thả cậu xuống bồn tắm.
Nan-young hoàn toàn bất ngờ khi bị rơi tõm xuống nước. Dù choáng váng, nhưng với tình trạng ướt sũng và không mảnh vải che thân, cậu chẳng thể nào trèo ra ngoài được. Tae-rok cũng nhanh chóng cởi bỏ jeogori và quần áo ngoài, rồi bước vào bồn tắm. Nước bắn tung tóe khắp nơi.
"Sau khi tắm xong,"
"Ta sẽ cho cháu xem một thứ."
Cơ thể cậu, vốn đang tê cứng vì giấc ngủ chập chờn, dần dần được thư giãn trong làn nước ấm. Tae-rok đặt tay phải lên vai trái, xoa bóp cổ và vai. Anh lặp lại động tác tương tự ở phía bên kia.
"Thứ gì ạ...?"
"Một thứ mà cháu chắc chắn sẽ thích."
Nan-young co rúm người lại, cố gắng nghĩ xem có thứ gì trên đời mà cậu thực sự thích không.
Có lẽ vì cậu lớn lên trong nhung lụa, không thiếu thốn bất cứ thứ gì, nên cậu không có nhiều sở thích hay ác cảm rõ ràng. Điều đó cũng đúng với những người xung quanh cậu. Bỗng nhiên, Nan-young cảm thấy như mình hiểu được phần nào lý do Tae-rok trở nên lạnh lùng như vậy. Chẳng phải vì anh cảm thấy mọi thứ đều nhàm chán và vô vị sao?
Tuy nhiên, cậu thì không cảm thấy như vậy. Vì có thúc phụ. Vì thúc phụ luôn tìm đến cậu, trêu chọc cậu, trách mắng cậu, thậm chí còn cõng cậu trên lưng nữa.
Nan-young chống cằm lên đầu gối ướt đẫm, lặng lẽ nhìn Tae-rok. Anh vẫn nhắm mắt, chỉ khẽ mấp máy môi hỏi "Sao?" mà không phát ra âm thanh.
"Cháu nghĩ rằng cháu không trở nên giống như thúc phụ là nhờ có thúc phụ đấy ạ."
Tae-rok chỉ khẽ chớp mắt, không hề tỏ ra khó chịu trước giọng điệu bất mãn, thậm chí có phần xấc xược của Nan-young.
"Nhưng dạo gần đây... Cháu lo lắng rằng cháu đang dần trở nên giống thúc phụ. Cháu cũng bắt đầu cáu kỉnh với những hạ nhân ..."
"Cháu được ta nuôi nấng, dạy dỗ, việc cháu có những nét giống ta là điều đương nhiên thôi."
"Thúc phụ không phải là một tấm gương tốt để noi theo...."
"Sao? Chẳng phải lúc nào cháu cũng miệng nói muốn trở nên giống ta còn gì?"
Tae-rok duỗi chân ra, kéo Nan-young vào lòng. Vòng tay anh siết chặt, ôm trọn lấy cậu.
"Giờ mới nhận ra à? Rằng cháu không hề muốn trở nên giống ta, mà chỉ muốn lên giường với ta thôi?"
Một thoáng bối rối và đau khổ đan xen hiện lên trên khuôn mặt Nan-young. Cái vẻ cắn môi, vừa ngượng ngùng vừa quyến rũ đó, khiến cậu trông như một kỹ nữ lão luyện.
Tae-rok gần như phát điên vì thích thú trước những phản ứng rõ ràng của Nan-young mỗi khi anh trêu chọc cậu như vậy. Anh nghiện nó. Càng nhìn cậu, anh càng cảm thấy hứng thú. Cậu phản ứng một cách chân thật nhất với mọi lời trêu chọc của anh. Nan-young đã lầm rồi. Trở nên giống anh ư? Vẫn còn xa lắm.
"Ta chưa từng thấy ai ghét ngủ với ta cả."
"Đó là vì thúc phụ là một đại quân, nên họ không dám nói ra những lời thật lòng thôi!"
Nan-young vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi vòng tay Tae-rok, anh đang ôm chặt lấy eo cậu. Tiếng nước bắn tung tóe vang lên dữ dội, phá tan sự tĩnh lặng.
"Dù vậy, cháu cũng đã bắn đầy vào ta rồi còn gì. Ta vẫn còn nhớ rõ mồn một đây này."
Gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên cánh tay Tae-rok. Anh hành động như thể sự chống cự quyết liệt của Nan-young chỉ là một trò chơi thú vị đối với anh.
"Thúc phụ thì dối trá với mỗi một người cháu, còn những người cháu khác thì lại muốn giết đi...!"
"Nghe nói ở đâu đó, có một người thúc phụ..."
Tae-rok cố tình hạ giọng, lẩm bẩm một cách nghiêm trọng, đầy kịch tính.
"Không còn gì để nói ngoài việc đó là một tên khốn kiếp?"
Vừa nói dứt lời, anh vừa bật cười thành tiếng, như thể tất cả chỉ là một trò đùa vô vị. Nụ cười ấy lạnh lùng và đầy ẩn ý.
Cậu không muốn nghe thấy tiếng cười tàn nhẫn ấy thêm một lần nào nữa. Nếu là bạn thân của anh, cậu đã đấm cho anh một trận rồi. Không, nếu là bạn thân thật sự, cậu đã không hề hay biết về những ý đồ phản nghịch của anh ta. Nan-young cố lờ đi, lờ đi tất cả. Cuối cùng, cậu bịt chặt tai và nhắm nghiền mắt. Tae-rok chuẩn bị hôn Nan-young trong trạng thái ấy thì...
"Điện hạ, có chuyện gì không ổn ạ?"
Nghe cái giọng điệu quen thuộc này, chắc chắn là Suno rồi. Có vẻ như anh ta đã nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe nên mới vội vã chạy đến. Nan-young cứng đờ như tượng đá. Rồi Tae-rok bất ngờ quỳ xuống, tựa cằm lên ngực Nan-young cao hơn anh, rồi ngước mắt lên nhìn cậu. Như thể muốn hối thúc cậu trả lời nhanh lên, anh còn dùng cằm cọ cọ vào ngực cậu, trêu chọc.
"A, không có gì. Thật sự không có gì đâu. Ngươi cứ đi làm việc của mình đi. Nếu, nếu ta cần gì, ta sẽ gọi ngươi."
Nan-young cố gắng đẩy cái đầu Tae-rok đang cố tình cù lét xương ức cậu ra. Tae-rok bướng bỉnh hệt như một đứa trẻ. Anh không những không chịu rời đi mà còn trắng trợn nắm lấy mông Nan-young, banh ra. Nan-young cúi gằm mặt xuống định bảo anh dừng lại thì đột nhiên kinh hoàng tột độ khi hình ảnh dương vật đang cương cứng của Tae-rok hiện ra ngay trước mắt. Nó quá lớn, quá khủng khiếp, đến mức cậu không thể tin vào mắt mình.
Suno đáp lời "Vâng" rồi nhanh chóng rời đi. Nan-young ôm chặt mặt, xấu hổ muốn độn thổ.
"Sao thúc phụ cứ làm vậy vậy chứ..."
Nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của cậu, Tae-rok giả vờ ngây ngô hỏi lại:
"Cháu lại mơ thấy ta rồi à?"
Tim Nan-young thắt lại. Tae-rok hoàn toàn dán tai mình vào ngực Nan-young. Tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Cậu nhắm nghiền mắt lại. Tiếng thở hắt ra của cậu dịu dàng và nhẹ nhàng. Chắc chắn là khác xa so với tiếng thở mạnh mẽ, đầy dục vọng của anh.
"Ta đã xuất hiện bao nhiêu lần?"
"......"
"Ta đã xuất hiện bao nhiêu lần... Nói đi."
Tae-rok lẩm bẩm, trán anh cọ xát vào khoảng giữa hai bầu ngực căng tròn của Nan-young.
Nan-young cảm thấy choáng váng vì mái tóc và làn da anh đang mơn trớn, cọ xát khắp cơ thể cậu.
Cậu nhắm nghiền mắt, cố gắng thốt ra điều gì đó. Cậu không còn thời gian để suy nghĩ cẩn thận, chọn lọc từng câu chữ.
"Cháu... cháu nghĩ thúc phụ là người muốn đến đây vì cháu...."
Nghe vậy, Tae-rok khẽ bật cười. Nụ cười trầm ấm của anh lan tỏa khắp ngực Nan-young, khiến cậu run rẩy.
"Sao cháu biết hay vậy?"
Đây là một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Nan-young.
"Ta chỉ nghĩ đến cháu thôi. Ngay cả khi lần đầu tiên ta biết đến sắc dục, ta cũng chưa từng như thế này."
"...Nói dối."
"Tại sao ta phải nói dối? Có ai ở đây sẽ vui vẻ khi ta nói dối không?"
"......"
"Không ai cả. Thậm chí ta còn chẳng được lợi lộc gì."
Tae-rok lẩm bẩm rồi nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng mút lấy đầu vú Nan-young.
"Loạn luân là trọng tội, chúng ta còn dan díu với nhau nữa. Dù ta có nói thật lòng rằng ta muốn nhìn thấy cháu, thì có gì thay đổi được chứ? Liệu mối nhân duyên giữa chúng ta có thể trở thành một mối tình ái say đắm không? Liệu chúng ta có thể trở thành những người sống chết có nhau không?"
Nghe những lời cay đắng ấy, Nan-young chết lặng. Nước mắt trào ra từ khóe mắt cậu, lăn dài xuống bờ vai Tae-rok. Tae-rok ngẩng đầu lên, ánh mắt chất chứa bao điều khó nói.
"Nếu đúng như lời cháu nói, thì cháu cũng không hề muốn yêu đương gì với ta, phải không? Nếu mọi chuyện đã lỡ làng thế này, thì chỉ cần cơ thể thích thú là đủ rồi, đúng không nào?"
"...Giờ... giờ nếu cháu không làm thì...."
Anh giáng một đòn chí mạng vào trái tim cậu bằng một giọng nói dịu dàng đến tàn nhẫn. Nan-young không thể nói hết câu, cậu thở dốc, nghẹn ngào.
"Giờ nếu cháu không làm, thì trọng tội sẽ biến thành khinh tội sao?"
"...Hức, hức."
Nan-young thừa biết những lời đó vô lý đến mức nào.
"Phải làm sao đây... Dù cháu làm gì đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể đến được một nơi tốt đẹp hơn..."
Đau quá. Lồng ngực cậu đau nhói. Có lẽ nào nó đã bị nghiền nát dưới sức nặng của chiếc cằm Tae-rok? Sao cậu có thể đau đớn đến vậy? Cậu cảm thấy như thể mình sắp lịm đi đến nơi rồi.
Nước mắt tuôn rơi không ngừng, tạo thành những tiếng tí tách nhỏ bé khi rơi xuống mặt nước.
Tae-rok nhấc bổng Nan-young ra khỏi bồn tắm. Cậu sẽ sớm ngất xỉu mất nếu cứ tiếp tục khóc lóc thế này. Không khí ẩm ướt, ngột ngạt, cộng thêm việc cơ thể cậu đang nóng bừng lên.
Nan-young chỉ lặng lẽ khóc, mặc cho Tae-rok lau khô người và mặc quần áo cho cậu. ... Cậu im lặng như một cái xác không hồn khi anh nắm tay cậu, dẫn cậu rời đi. Cậu trông như thể chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.
Có lẽ vì may mắn, trên đường đi họ không gặp phải bất kỳ ai. Tae-rok đặt Nan-young ngồi giữa phòng Sarangchae, anh ngồi đối diện với cậu, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu, rồi hôn lên cậu hết lần này đến lần khác. Có khi là mí mắt, có khi là đầu mũi, hoặc đôi má ửng hồng.
"Cháu trai à."
Môi Tae-rok khẽ chạm vào mí mắt Nan-young, trêu chọc. Nan-young nhắm nghiền mắt lại, chỉ lặng lẽ khóc và gật đầu. Tae-rok dùng những ngón tay thô ráp lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt cậu.
"Đừng khóc nữa."
"Cháu đâu có khóc..."
Cháu đang khóc đấy chứ. Đôi mắt cháu sưng húp hết cả lên rồi này.
Tae-rok khẽ cười.
"Ta đã hứa là sẽ tặng quà cho cháu mà."
Anh thò tay xuống dưới ghế tựa. Một tiếng sột soạt khẽ vang lên, tựa như tiếng lá khô bị nghiền nát dưới chân. Dù âm thanh mong manh, thứ bên trong chắc chắn không hề nhẹ nhàng.
Tae-rok đưa ra cho cậu xem, nhưng Nan-young vẫn ngơ ngác, không hiểu đó là vật gì.
"Nhìn đi."
Tae-rok dùng đầu ngón tay xoa nhẹ tờ giấy vừa được mở ra. Nan-young chớp mắt chậm rãi. Cậu không phải không biết chữ, nhưng cần thời gian để xử lý thông tin.
"Hết rồi."
Tae-rok đột ngột định rụt tay lại. Nan-young vội vàng vươn tay ra níu giữ, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Đương nhiên, khi cậu nghiêng người về phía trước, cậu mất thăng bằng và ngã nhào vào vòng tay Tae-rok.
"Chờ... chờ đã ạ! Chờ đã mà...!"
"Mạng sống của ta đấy, không dễ gì cho cháu xem lại đâu."
"Thúc phụ đã bảo là tặng cháu rồi mà! Thúc phụ không được nuốt lời!"
Lời Nan-young nói chí lý. Có lẽ Tae-rok đã đổi ý. Không còn gì để nói nếu anh lấy lại món quà đã hứa. Tae-rok nhún vai, cất tờ giấy vào trong ngực áo rồi ôm chầm lấy Nan-young. Động tác nhanh chóng và dứt khoát, như một con thú đang vồ mồi.
Nhưng điều tiếp theo lại hoàn toàn trái ngược với vẻ đe dọa đó. Chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ. Nan-young mở to mắt ngạc nhiên, bối rối đến mức mím chặt môi. Tae-rok nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, rồi tự nhiên chuyển chủ đề:
"Nghe nói hôm nay cháu gặp Bệ hạ."
"......"
"Cháu đến đó nói gì vậy? Cháu báo cáo ta à? Cháu bán đứng thúc phụ rồi à?"
Nan-young cắn môi. Đôi môi ấy gần đây đã bị cậu "hành hạ" không thương tiếc. Tae-rok cảm thấy xót xa. Anh còn chưa kịp mút mát, nâng niu, sao có thể để cậu làm vậy? Một khi đã vượt qua giới hạn, Tae-rok sẽ không còn gì phải e dè. Một khi đã phạm tội, vết nhơ sẽ khắc sâu vào cơ thể, như một vết sẹo vĩnh viễn. Vậy thì có quan trọng gì việc nó là một hay hai, nông hay sâu?
"...Không có nghĩa là cháu sẽ quên món quà đó đâu."
"Thì ra là vậy... Thật đáng tiếc."
"Mau trả lại cho cháu đi! Cái đó... đó là danh sách những kẻ phản nghịch, đúng không ạ?"
"Nếu cháu muốn biết câu trả lời cho câu hỏi đó, thì hãy trả lời câu hỏi của thúc phụ trước đã. Cháu lén vào cung và gặp riêng ngài ấy sao?"
"......"
Sự im lặng chính là câu trả lời.
"Ta vốn định mang nó đến như một món quà cho cháu. Nhưng khi nghe tin cháu lẻn vào cung, ta đã đổi ý."
"Sao tâm địa của người lại có thể dễ thay đổi như cây sậy vậy chứ?"
"Đây là chuyện liên quan đến mạng sống cơ mà. Có cây sậy nào lại quan trọng hơn chuyện này không? Vậy, cháu lén gặp riêng... rồi định bán đứng thúc phụ để một mình thoát thân sao?"
"...Không phải ạ. Và cháu đâu có âm mưu phản nghịch gì cả!"
"Ta nghĩ cháu làm những chuyện còn tồi tệ hơn thế nhiều. Kể từ khi cháu 'ăn' thúc phụ một cách ngon lành ấy."
Nan-young trừng mắt nhìn Tae-rok. Tae-rok không hề nao núng, thậm chí còn không chớp mắt.
Đột nhiên, Nan-young ngả người ra, và Tae-rok nhanh chóng phủ lên người cậu.
"Nếu cháu muốn thứ này, thì cháu không được bắt cá hai tay."
Tae-rok vừa chế giễu, vừa rút tờ giấy ra khỏi túi. Anh kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi lắc lư trêu ngươi. Sau đó, anh ném nó ra sau lưng. Đôi mắt Nan-young vội vã đuổi theo tờ giấy, nhưng Tae-rok đã kịp nắm lấy mặt cậu và xoay nó trở lại.
"Nếu cháu định dang rộng chân cho bất kỳ ai theo cái kiểu này, thì làm sao ta có thể tin cháu được chứ?"
Dù những lời lẽ đó mang nặng sự kết tội và xúc phạm, chẳng khác nào gọi cậu là một con điếm lẳng lơ, nhưng giọng nói của anh lại ngọt ngào đến lạ thường. Nó ân cần và dịu dàng, như đang vuốt ve một vết thương sâu. Tae-rok khẽ hít thở trên đôi mắt Nan-young, khiến chúng trở nên long lanh như một cái hồ trong tích tắc. Anh mút lấy những giọt nước mắt đọng trên mi cậu, rồi ôm chặt cậu vào lòng.
Anh hít sâu, tận hưởng hương thơm quen thuộc của Nan-young trong vòng tay. Bỗng anh nhận ra, Nan-young trong vòng tay anh bỗng trở nên im lặng đến lạ thường. Tae-rok buông cậu ra, và bắt gặp ánh mắt khô khốc, đầy oán hận của Nan-young đang nhìn mình chằm chằm.
"Vậy... cháu phải làm bao nhiêu lần thì mới đủ ạ?"
Đôi mắt Nan-young đỏ hoe, như sắp vỡ òa, cất giọng hỏi, nghe xé lòng. Tae-rok khẽ nhíu mày trước giọng nói trống rỗng ấy. Nan-young đưa tay lau vội khuôn mặt, rồi lại hỏi:
"Nếu cháu không dang rộng chân cho bất kỳ ai khác, chỉ dang rộng chân cho thúc phụ... thì cháu phải dang rộng chân cho thúc phụ bao nhiêu lần... thì thúc phụ mới trao nó cho cháu ạ?"
"......"
"Nếu thúc phụ bảo cháu không được phép, cháu sẽ không kết hôn. Vậy nên... hãy trao nó cho cháu đi."
"Cháu đang bảo ta trao nó cho cháu như một món tiền hoa hồng đấy à?"
"Nó đâu có khác gì tiền hoa hồng đâu ạ."
Nan-young đáp lại, giọng điệu vẫn bình thản, dù Tae-rok cố tình buông lời chế giễu cay nghiệt.
"Thúc phụ là người đầu tiên đối xử với cháu như một kỹ nam."
Ngay cả khi thốt ra những lời này, giọng nói của Nan-young vẫn dịu dàng, cách nói của cậu vẫn nhẹ nhàng như làn gió. Nhưng đôi mắt cậu lại trống rỗng, khô cằn như một cái giếng cạn.
Anh chợt nhận ra. Không có gì sai trong lời nói của Nan-young cả.
"Cháu từng lầm tưởng rằng thúc phụ sẽ đối xử với cháu khác biệt..."
Nan-young dường như không còn ở đây nữa. Cậu như đang nhìn vào một khoảng không vô định, ở một thế giới nào đó xa xôi.
"Đối với thúc phụ, cháu cũng chỉ là một món đồ chơi, để thêm chút thú vị vào cuộc sống nhàm chán của thúc phụ thôi, đúng không ạ?"
Đồ chơi...
Có lẽ, đúng là có một thứ gì đó giống như vậy... trên những bộ y phục của Nan-young mà anh đã cởi ra, vẫn còn vương vãi, chưa được thu dọn.
Tae-rok nhẹ nhàng đặt Nan-young xuống, tránh để cậu bị đau, rồi hướng về phía đống quần áo xộc xệch của cậu. Anh lục lọi và tìm thấy chiếc norigae (ngọc bội) nằm lẫn bên trong. Anh nhấc nó lên, ngắm nghía.
"Chỉ là thứ này thôi sao?"
Anh xoay xoay chiếc norigae hổ phách trong tay, rồi đột ngột nắm chặt nó, như thể muốn bóp nát.
"Nó phải quý giá hơn chứ. Bởi vì cháu là người thân của ta mà."
Tae-rok nhanh chóng mặc lại quần áo. Nan-young vẫn ngồi bệt xuống sàn, đôi mắt mở to nhìn anh, ngây dại. Cậu thậm chí không thể thốt nên lời "Thúc phụ... người đi ạ?".
Tờ giấy mà cậu khao khát có được vẫn nằm trong vòng tay của Tae-rok. Dường như chẳng còn cơ hội nào để cướp lại nó, hoặc để anh chủ động đưa nó cho cậu.
Khi Tae-rok đã chỉnh tề quần áo, anh quay lại nhìn Nan-young. Một tiếng xào xạc nhẹ nhàng vang lên, như tiếng lá khô rơi từ trong lòng anh. Nan-young và Tae-rok cùng cảm nhận một cơn gió lạnh vô hình đang chia cắt họ, ngay sau cái âm thanh sột soạt ấy.
"Lúc nãy ta đã lỡ lời."
"......"
"Ta sẽ mang chiếc norigae này đi. Ta sẽ luôn ghi nhớ rằng cháu còn quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời."
Không đợi Nan-young đáp lời, Tae-rok cất chiếc norigae của cậu vào trong áo, cúi người rồi rời khỏi phòng, bước chân lạnh lùng.
Thứ anh mang đi chỉ là chiếc norigae. Vậy nên, thứ cậu mất chỉ là chiếc norigae mà thôi. Nhưng Nan-young cảm thấy mình đã mất tất cả. Thậm chí, thứ mà anh đã cướp đi chính là bản thân cậu. Cậu chỉ có thể ngồi ngây ngốc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, nhìn ánh nắng ban trưa dần nhường chỗ cho ánh hoàng hôn cô độc.
Tae-rok nằm xuống, chống tay lên, mắt hướng lên trần nhà. Anh tung chiếc norigae bằng hổ phách lên không trung rồi bắt lấy nó một cách điêu luyện. Tinh thể lụa màu xanh lục đậm, mềm mại và óng ả, giống như một lùm cây cỏ mùa hè rậm rạp, bung xòe và thu lại mỗi khi nó bay lên rồi lại rơi xuống. Cái hình dáng uyển chuyển ấy trông như một con bướm ngũ sắc đang chập chờn bay lượn.
"......"
Anh ta làm việc đó cứ như một gã ăn chơi thứ thiệt, nhưng vẻ mặt Tae-rok lại nghiêm trọng đến lạ. Anh trông như thể đang kìm nén một cơn giận dữ khủng khiếp. Gân xanh hằn lên mu bàn tay mỗi khi anh tung hứng, bắt lấy, rồi siết chặt viên hổ phách trong tay, khiến người ta có cảm giác anh sắp nghiền nát nó thành tro bụi. Bầu không khí trong cung cũng trở nên lạnh lẽo theo tâm trạng tồi tệ của chủ nhân.
Có lẽ vì không nhận ra, hoặc đơn giản là không quan tâm đến sự căng thẳng bao trùm, một giọng nói từ bên ngoài vọng vào: "Thưa Đại quân."
Tae-rok chống tay, bật người đứng dậy. Mặc dù không có cánh cửa sổ nào mở, nhưng dường như có một cơn gió lạnh lẽo đang thổi qua.
"Ai vậy?"
Không một ai đáp lời.
"Ta hỏi, ai vậy?"
Ngay cả khi anh cất giọng đanh thép, đủ khiến bất cứ ai, dù quen biết hay không quen biết Tae-rok, cũng phải rùng mình, đối phương vẫn im lặng như tờ.
Lúc này, Tae-rok mới bước đến gần cửa.
"Sa-On à?"
Anh hỏi, dù biết rõ đó không phải là Sa On.
"Nếu không phải Sa On thì biến đi. Ta không gọi ai cả."
Anh không tin vào những điều vô nghĩa, những thứ tầm thường. Nếu đó không phải là điều anh có thể hiểu và chấp nhận bằng lý trí, anh sẽ coi nó là vớ vẩn. Và nếu nó đã là vớ vẩn, anh sẽ không hạ mình đến mức bị mê hoặc bởi những trò rẻ tiền.
Ngay khi Tae-rok định quay người đi...
"Nếu ngài không cho tiểu nữ vào, vậy tiểu nữ có thể đến tìm Đại quân Heonwi được không?"
Một giọng nói thanh tao, nhẹ nhàng vang lên. Ngay lập tức, Tae-rok nhận ra, một giọng nói tương tự đã từng xuất hiện trong những ký ức mà anh gần như đã lãng quên.
Anh tựa người vào khung cửa, nhếch mép cười khẩy.
"Ngươi dám dùng người trong tông thất để mặc cả với ta sao?"
"Ngài định đánh tiểu nữ sao? Nếu vậy, xin hãy mở cửa ra. Dù có bị đánh, tiểu nữ cũng chỉ bị Đại quân đánh cho bầm dập thôi."
Cô ta trơ trẽn đến mức đáng kinh ngạc. Đến mức này, anh thực sự muốn nhìn xem mặt mũi cô ta ra sao. Tae-rok nắm lấy tay nắm cửa và mở toang cánh cửa. Một cơn gió se lạnh đặc trưng của mùa thu ùa vào phòng.
Đối phương mặc một bộ durumagi cũ kỹ, xơ xác và đội một chiếc mũ gat đã sờn. Trời tối, anh không thể nhìn rõ mặt. Tae-rok giơ tay bật đèn, thắp sáng chiếc bàn. Vị khách không mời mà đến khẽ nhấc chiếc mũ lên, và lúc đó, anh mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ta.
.
Tiếp tục chương sau