Hối Lỗi - Chương 39

 

chương 39

Nan Young, người bất ngờ đến phòng tắm cùng với Tae Rok, đã bị lột sạch quần áo bởi tay anh trước khi cậu kịp định thần lại.

"Trên người cháu có mùi rượu. Có vẻ như cháu cần phải tắm trước ta."

Tae Rok cười tươi rồi bế Nan Young và thả cậu xuống bồn tắm.

Nan Young bất ngờ bị rơi xuống nước, đã vô cùng bàng hoàng. Tuy nhiên, vì cậu đã ướt sũng và bị cởi hết quần áo nên cậu không thể nào ra ngoài được. Tae Rok cũng cởi jeogori và quần ra sau khi đặt Nan Young xuống. Rồi khi anh cũng bước vào thì nước đã bắn tung tóe ra ngoài.

"Sau khi tắm xong."

Tae Rok lẩm bẩm trong khi nhắm mắt lại.

"Ta sẽ cho cháu xem một thứ."

Cơ thể cậu, vốn bị tê cứng vì ngủ không thoải mái, từ từ được thả lỏng. Tae Rok đặt tay phải lên vai trái và kéo căng cổ và vai. Anh lặp lại hành động đó ở phía bên kia.

"Thứ gì ạ...?"

"Thứ mà cháu sẽ thích."

Nan Young co rúm người lại và nghĩ xem có thứ gì mà cậu sẽ thích hay không.

Có lẽ là vì cậu đã lớn lên mà không hề thiếu thốn gì nên cậu không có nhiều điều thích và ghét rõ ràng. Điều đó cũng đúng với mọi người. Nan Young đột nhiên cảm thấy như cậu có thể hiểu tại sao Tae Rok lại trở thành một người lạnh lùng như vậy. Chẳng phải là vì anh đã cảm thấy buồn chán và vô vị sao.

Tuy nhiên, cậu không cảm thấy buồn chán. Vì có thúc phụ. Vì thúc phụ đã tìm đến cậu, trêu chọc cậu, trách mắng cậu và còn cõng cậu nữa.

Nan Young chống cằm lên đầu gối ướt đẫm và nhìn Tae Rok. Anh nhắm mắt và chỉ mấp máy môi hỏi "Sao." mà không phát ra tiếng.

"Cháu nghĩ rằng cháu đã không lớn lên như thúc phụ là nhờ có thúc phụ đấy ạ."

Tae Rok chỉ chớp một mắt khi nghe thấy giọng trả lời bất mãn khá xấc xược đó.

"Nhưng dạo gần đây... cháu lo lắng rằng cháu đang trở nên giống thúc phụ. Cháu cũng đang cáu kỉnh với những người bên dưới...."

"Cháu được ta nuôi nấng thì việc cháu trở nên giống ta là điều đương nhiên thôi."

"Thúc phụ không phải là một người đáng để noi theo...."

"Sao. Lúc nào chẳng bảo muốn trở nên giống ta."

Tae Rok dui chân ra và ôm Nan Young vào lòng.

"Giờ mới nhận ra à? Rằng cháu không muốn trở nên giống ta mà chỉ muốn ngủ với ta thôi?"

Vẻ khó xử và đau khổ đồng thời xuất hiện trên khuôn mặt Nan Young. Cái bộ dạng cắn môi đó trông như một kỹ nữ lão luyện.

Tae Rok đã phát điên lên vì thích thú với việc Nan Young phản ứng rõ ràng mỗi khi anh trêu chọc cậu như thế này. Anh đã nghiện nó. Cậu càng nhìn cậu càng thấy thú vị. Cậu đã phản ứng theo mọi cách mà anh đã chọc ngoáy. Nan Young đã sai lầm rồi. Trở nên giống anh á. Vẫn còn xa lắm.

"Ta chưa từng thấy ai ghét ngủ với ta cả."

"Đó là vì thúc phụ là một đại quân nên họ không thể nói ra một cách thật lòng thôi!"

Nan Young nói trong khi cố gắng thoát khỏi vòng tay của Tae Rok, người đã ôm chặt lấy eo cậu. Âm thanh của nước bắn tung tóe vang lên dữ dội.

"Dù vậy thì cháu cũng đã bắn đầy vào thứ của ta mà, đúng không. Ta vẫn còn nhớ rõ như in đây này."

Gân xanh nổi lên trên cánh tay Tae Rok. Anh đã hành động như thể sự chống cự kịch liệt của Nan Young chỉ là một trò chơi thú vị đối với anh.

"Thúc phụ thì dối trá với mỗi một người cháu còn những người cháu khác thì lại muốn giết đi...!"

"Nghe nói thì ở đâu đó, có một người thúc phụ."

Tae Rok cố tình hạ giọng và lẩm bẩm một cách nghiêm trọng.

"Không còn gì để nói ngoài việc đó là một tên khốn kiếp?"

Vừa nói vậy, anh vừa bật cười như thể mọi chuyện chỉ là trò đùa.

Cậu không muốn nghe thấy anh cười một cách tàn nhẫn. Nếu cậu là bạn thân của anh thì cậu đã đấm anh rồi. Không, nếu cậu là bạn thân của anh thì cậu đã không biết rằng anh có ý đồ phản nghịch rồi. Nan Young đã làm ngơ, đã làm ngơ rồi, cuối cùng cậu đã bịt tai và nhắm mắt lại. Tae Rok chuẩn bị hôn Nan Young đang như vậy.

"điện hạ, có điều gì không ổn ạ?"

Nhìn cái cách  nói thì đó là Suno. Có vẻ như anh ta đã đến vì nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe. Nan Young cứng đờ người. Rồi Tae Rok quỳ gối xuống và dựa cằm lên ngực Nan Young cao hơn anh và ngước lên nhìn cậu. Như thể bảo cậu trả lời nhanh lên, anh còn cù lét ngực Nan Young bằng cằm.

"A, không có gì. Không có gì không ổn cả. ngươi cứ đi làm việc đi. Nếu, nếu ta cần thì ta sẽ gọi ngươi."

Nan Young đã đẩy đầu Tae Rok đang cố gắng cù lét xương ức cậu ra. Tae Rok đã bướng bỉnh như một đứa trẻ. Anh không chịu rời đi mà ngược lại còn nắm lấy mông Nan Young và banh ra. Nan Young đã hạ mắt xuống định bảo anh dừng lại thì đột nhiên kinh hoàng trước dương vật của Tae Rok đang xuất hiện trong tầm mắt cậu. Thật khó để nhìn bằng cả hai mắt mà nó còn đang cương cứng nữa chứ.

Suno nói "Vâng" rồi rời đi. Nan Young ôm mặt.

"Sao thúc phụ cứ làm vậy vậy...."

Nghe tiếng khóc của cậu, Tae Rok đã hỏi lại như thể anh không biết gì cả.

"Cháu đã mơ thấy ta mà."

Tim Nan Young thắt lại. Tae Rok hoàn toàn dán tai mình vào ngực Nan Young đang đột nhiên đập nhanh hơn và nhắm mắt lại. Tiếng thở hắt ra của cậu dịu dàng và nhẹ nhàng. Nó chắc chắn sẽ khác với của anh.

"Ta đã xuất hiện bao nhiêu lần."

"......"

"Ta đã xuất hiện bao nhiêu lần... Nói đi."

Tae Rok lẩm bẩm. Trán anh chà xát vào phần nằm giữa hai bầu ngực Nan Young.

Nan Young đã chóng mặt vì mái tóc và làn da của anh đang cọ xát vào cơ thể cậu.

Cậu nhắm nghiền mắt và cố gắng nói gì đó. Cậu không có thời gian để chọn lọc kỹ càng.

"Cháu nghĩ thúc phụ là người muốn đến đây vì cháu...."

Nghe vậy, Tae Rok khẽ cười. Nụ cười của anh trút xuống ngực Nan Young.

"Sao cháu biết hay vậy."

Đây là một câu trả lời mà Nan Young đã không lường trước được.

"Ta chỉ nghĩ đến cháu thôi. Ta đã không như thế này ngay cả khi ta lần đầu tiên được khai sáng về sắc dục."

"...Nói dối."

"Tại sao ta phải nói dối. Có ai ở đây sẽ thích thú nếu ta nói dối không?"

"......"

"Không ai thích thú cả. Thậm chí ta cũng không có lợi ích gì."

Tae Rok lẩm bẩm rồi nghiêng đầu sang một bên và nhẹ nhàng mút lấy đầu vú Nan Young.

"Loạn luân là trọng tội, chúng ta còn dan díu với nhau nữa thì dù ta có nói thật rằng ta muốn nhìn thấy cháu thì có gì thay đổi đâu. Liệu mối nhân duyên giữa chúng ta có thể trở thành mối nhân duyên tình ái không, liệu chúng ta có thể trở thành mối quan hệ sống chết có nhau không."

Nghe những lời đó một cách ngây người, nước mắt đã rơi xuống từ mắt Nan Young. Nó đã rơi xuống trên vai Tae Rok. Tae Rok ngẩng đầu lên.

"Nếu theo lời cháu thì cháu cũng không muốn yêu đương gì với ta mà. Nếu đã lỡ rồi thì chỉ cần cơ thể thích thú là được rồi, đúng không."

"...Giờ, giờ nếu cháu không làm thì...."

Anh giáng một đòn chí mạng vào lòng người bằng một giọng nói dịu dàng. Nan Young không thể nói hết câu và thở dốc.

"Giờ nếu cháu không làm thì trọng tội sẽ thành khinh tội à?"

"...Hức, hức."

Nan Young tự biết rằng những lời đó vô lý đến mức nào.

"Phải làm sao đây... Chúng ta sẽ không đến được một nơi tốt đẹp dù cháu làm gì đi chăng nữa."

Đau quá. Ngực cậu đau quá. Có lẽ ngực cậu đã bị nghiền nát khi cằm Tae Rok ấn vào ngực cậu. Sao cậu có thể đau đến vậy được. Cậu cảm thấy như thể mình sắp tắt thở đến nơi rồi.

Lượng nước mắt rơi ra từ mắt cậu ngày càng tăng. Thậm chí nó còn tạo ra âm thanh khi rơi xuống nước.

Tae Rok nhấc bổng Nan Young và rời khỏi bồn tắm. Cậu sẽ sớm ngất xỉu nếu cứ khóc mãi. Vì trời ẩm ướt, ngột ngạt và cơ thể cậu lại nóng ran.

Nan Young chỉ lặng lẽ khóc trong khi Tae Rok mặc quần áo cho cậu. Và cậu chỉ im lặng khi anh nắm tay cậu và rời đi. Cậu trông như thể chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài vậy.

Dù vậy thì có lẽ vì may mắn mà không có ai nhìn thấy họ cả trên đường đi. Tae Rok đặt Nan Young ngồi giữa phòng Sarangchae và ngồi đối diện với cậu và lau tóc cho cậu và hôn cậu hết lần này đến lần khác. Đó có thể là mí mắt, đầu mũi hoặc má.

"Cháu trai."

Môi Tae Rok cù lét mí mắt Nan Young. Nan Young nhắm mắt lại và chỉ lặng lẽ rơi nước mắt và gật đầu. Tae Rok lau khóe mắt Nan Young bằng những đầu ngón tay cứng cáp.

"Đừng khóc nữa."

"Cháu đâu có khóc."

Cháu không khóc đấy chứ. Cháu đang sưng húp cả lên đây này.

Tae Rok khẽ cười.

"Ta đã bảo là ta sẽ tặng quà cho cháu mà."

Anh đưa tay xuống dưới ghế tựa. Có tiếng sột soạt. Âm thanh nhẹ nhàng như tiếng lá rụng bị nghiền nát. Tuy nhiên, thứ bên trong nó chắc chắn không hề nhẹ nhàng.

Dù Tae Rok đã lấy ra thứ mình nắm được và cho cậu xem trước mặt nhưng Nan Young vẫn không thể hiểu được nó là gì.

"Nhìn đi."

Tae Rok xoa xoa tờ giấy đã được mở ra bằng đầu ngón tay và vẫy ngón tay. Nan Young chớp mắt chậm rãi. Cậu không phải là không biết đọc. Tuy nhiên, cậu cần thời gian để hiểu điều đó trong đầu mình.

"Hết."

Tae Rok định kéo tay lại đột ngột. Cậu đã vươn tay ra để nắm lấy nó nhưng tay Nan Young đã không chạm được và chỉ khuấy động không khí. Đương nhiên là cậu cũng đã bị kéo vào vòng tay Tae Rok khi cậu nghiêng người về phía trước để cố gắng nắm lấy nó.

"Ch, chờ đã ạ. Chờ đã mà...!"

"Mạng sống của ta mà, sẽ khó để cho cháu xem lại đấy."

"Thúc phụ đã bảo là thúc phụ tặng cháu mà, thúc phụ không được làm vậy!"

Lời nói của Nan Young đã đúng. Có lẽ Tae Rok đã đổi ý rồi. Không còn gì để nói nếu anh lấy đi món quà mà anh đã hứa tặng. Tae Rok nhún vai một cách nhẹ nhàng, cất tờ giấy vào trong lòng rồi ôm chầm lấy Nan Young. Anh nhanh chóng và đe dọa như một con thú đang lao vào.

Tuy nhiên, những gì tiếp theo lại khác với những hành động đe dọa đó, đó chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng. Cậu chỉ mở to mắt vì ngạc nhiên và bối rối và ngậm chặt miệng. Tae Rok nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đó rồi tự nhiên chuyển chủ đề.

"Nghe nói hôm nay cháu đã gặp Bệ hạ."

"......"

"Cháu đã đến đó và nói gì vậy. Cháu đã báo cáo ta à? Cháu đã bán đứng thúc phụ à?"

Nan Young cắn môi. Đó là đôi môi đã bị Nan Young hành hạ dã man trong thời gian gần đây. Tae Rok cảm thấy tiếc cho nó. Anh còn bận mút mát và liếm láp nó thì làm sao anh có thể để cậu làm vậy. Một khi đã vượt qua giới hạn thì Tae Rok không còn gì phải e ngại nữa. Một khi đã phạm tội thì nó sẽ hằn sâu vào cơ thể như một vết sẹo không thể xóa nhòa. Nếu vậy thì có quan trọng gì việc nó là một hay hai, nông hay sâu.

"...Không có nghĩa là cháu sẽ quên món quà đó đâu."

"Thì ra là vậy. Thật đáng tiếc."

"Mau trả lại cho cháu đi. Cái đó, đó là danh sách những kẻ phản nghịch mà, đúng không?"

"Nếu cháu muốn nghe câu trả lời cho điều đó thì hãy trả lời câu hỏi mà thúc phụ đang hỏi trước đi. Cháu đã vào cung và gặp riêng ngài ấy à?"

"......"

Sự im lặng là câu trả lời.

"Ta đã mang nó đến như một món quà nhưng khi nghe tin cháu đã vào cung thì ta đã đổi ý rồi."

"Sao tâm địa của một người đàn ông lại có thể giống như cây sậy được chứ."

"Đó là một vấn đề liên quan đến mạng sống mà, liệu có cây sậy nào nặng hơn chuyện này không. Vậy, cháu đã gặp riêng và bán đứng thúc phụ và định một mình thoát thân à?"

"...Không phải ạ. Và cháu đâu có âm mưu phản nghịch."

"Cháu đã làm những chuyện còn tồi tệ hơn thế. Ta nghĩ rằng cháu đã làm những chuyện còn tồi tệ hơn thế. Kể từ khi cháu ăn thúc phụ một cách ngon lành."

Nan Young trừng mắt nhìn Tae Rok. Tae Rok không hề chớp mắt.

Ngược lại, Nan Young đã nằm ngửa ra và Tae Rok đã phủ lên người cậu.

"Nếu cháu muốn thứ này thì cháu không được bắt cá hai tay."

Tae Rok va chế giễu vừa lấy tờ giấy ra khỏi túi, kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón giữa và lắc lư. Rồi anh ném nó ra đằng sau. Ánh mắt Nan Young vội vàng đuổi theo nó, Tae Rok liền nắm lấy mặt cậu và xoay nó về phía anh.

"Nếu cháu định dang rộng chân cho bất kỳ ai theo cách này thì làm sao ta có thể tin cháu được chứ."

Tuy nội dung những lời lẽ kết tội cậu một cách tùy tiện như một con điếm, giọng nói của anh ngọt ngào đến nhường nào. Nó ân cần và dịu dàng đến nhường nào. Tae Rok khẽ hít thở trên đôi mắt đã trở thành một cái hồ trong tích tắc của Nan Young. Anh mút lấy nước đọng trên mắt Nan Young và ôm cậu thật chặt.

Anh hít hà hương thơm của Nan Young đang ôm trong lòng. Anh nhanh chóng nhận ra rằng Nan Young được ôm trong lòng đã trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Tae Rok tách người ra và thấy Nan Young đang nhìn anh với đôi mắt khô khốc và đầy oán hận.

"Vậy thì cháu phải làm bao nhiêu lần ạ."

Nan Young có đôi mắt đỏ hoe đến mức gần như bị rách ra, đã hỏi. Tae Rok khẽ nhăn mặt trước cái giọng nói trống rỗng đó. Nan Young lấy tay lau mặt rồi hỏi lại.

"Nếu cháu không dang rộng chân cho ai khác và chỉ dang rộng chân cho thúc phụ thì cháu phải dang rộng chân cho thúc phụ bao nhiêu lần thì thúc phụ mới đưa nó cho cháu ạ?"

"......"

"Nếu thúc phụ bảo cháu không được làm thì cháu sẽ không kết hôn đâu nên hãy đưa nó cho cháu đi."

"Cháu đang bảo ta đưa nó cho cháu như một món tiền hoa hồng đấy à."

"Nó đâu có khác gì tiền hoa hồng đâu ạ."

Nan Young đáp lại bằng một giọng trầm lặng dù Tae Rok đã cố tình nói những lời chế giễu.

"Thúc phụ là người đầu tiên đối xử với cháu như một kỹ nam."

Ngay cả khi nói những lời này, giọng nói ca Nan Young vẫn dịu dàng và cách nói của cậu vẫn nhẹ nhàng. Tuy nhiên, đôi mắt cậu trông như một cái giếng khô cạn.

Anh đã ngay lập tức nhận lại nó. Không có gì sai trong những lời nói của Nan Young cả.

"Cháu đã từng lầm tưởng rằng thúc phụ sẽ đối xử với cháu khác biệt."

Nan Young dường như không có ở đây. Cậu có vẻ như đang nhìn một khoảng không vô định ở một nơi nào đó khác.

"Đối với thúc phụ thì cháu cũng chỉ là một món đồ chơi để thêm phần thú vị vào cuộc sống nhàm chán của thúc phụ thôi, đúng không ạ?"

Đồ chơi....

Có lẽ đúng là có thứ như vậy trên trang phục của Nan Young mà cậu đã cởi ra và chưa được sắp xếp.

Tae Rok đặt Nan Young xuống khỏi người mình và hướng về phía nơi quần áo cậu bị vứt bừa bãi. Và anh đã tìm thấy chiếc norigae (ngọc bội)đó bên trong và nhấc nó lên.

"Chỉ là thứ này thôi sao?"

Anh lăn chiếc norigae hổ phách trong tay rồi nắm chặt nó như muốn bóp nát nó.

"Nó phải quý giá hơn chứ. Vì cháu là người thân của ta mà."

Tae Rok mặc quần áo vào. Nan Young ngồi bệt xuống sàn và nhìn anh một cách ngây người. Cậu còn không thể hỏi "Thúc phụ đi ạ?".

Tờ giấy mà cậu muốn lấy đã nằm trong vòng tay của Tae Rok. Có vẻ như sẽ không còn cơ hội để cướp nó đi hoặc để anh lấy nó ra nữa.

Khi anh đã mặc xong quần áo, anh quay lại nhìn Nan Young. Có tiếng lá rụng từ trong lòng anh. Nan Young và Tae Rok cảm thấy như một cơn gió vô hình đang chia cắt cả hai người trước âm thanh sột soạt đó.

"Lúc nãy ta đã lỡ lời."

"......"

"Ta sẽ lấy chiếc norigae này đi. Ta sẽ luôn ghi nhớ rằng cháu còn quý giá hơn thứ này."

Tae Rok cất chiếc norigae của Nan Young, thứ mà anh đã cầm trong tay mà không thèm hỏi ý kiến cậu, vào trong lòng và cúi người rời khỏi phòng.

Thứ anh mang đi chỉ là chiếc norigae. Vậy nên thứ cậu mất chỉ là chiếc norigae thôi. Nhưng Nan Young đã không còn gì cả và thậm chí thứ mà anh đã cướp đi là chính cậu nên cậu chỉ có thể ngồi một cách ngây người như một đứa trẻ bị bỏ rơi cho đến khi ánh nắng ban trưa trở thành ánh hoàng hôn.

----------------------

 

Tae Rok nằm xuống và chống tay lên. Anh đặt mắt cá chân lên đùi đang co lên và dùng tay không chống lên đầu để tung chiếc norigae bằng hổ phách lên không trung rồi bắt lấy nó. Tinh thể lụa màu xanh lục đậm giống như một loại cây cỏ mùa hè rậm rạp đã lan rộng ra và tụ lại mỗi khi nó bay lên và rơi xuống. Cái hình dáng đó trông giống như một con bướm ngũ sắc.

"......"

Anh làm việc đó trông giống hệt như một kẻ ăn chơi chính hiệu nhưng vẻ mặt Tae Rok lại rất nghiêm trọng. Anh trông như thể đang rất tức giận. Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh mỗi khi anh nhẹ nhàng tung, bắt và nắm lấy nó đến nỗi người ta cứ nghĩ rằng anh sẽ nghiền nát viên hổ phách ngay lập tức. Bầu không khí trong cung cũng trở nên lạnh lẽo vì tâm trạng của chủ nhân không được tốt.

Có lẽ là vì không biết hay vì không quan tâm đến bầu không khí căng thẳng đó mà ai đó đã gọi anh từ bên ngoài "Thưa Đại quân."

Tae Rok chống khuỷu tay và nâng người lên. Không có cửa sổ nào được mở nhưng lại có vẻ như một cơn gió lạnh lẽo đang thổi tới.

"Ai vậy."

Không có ai trả lời dù anh đã hỏi.

"Ta hi ai vậy."

Ngay cả khi anh hỏi bằng một giọng nói khiến những người biết Tae Rok hay không biết Tae Rok đều sẽ phải rùng mình thì đối phương vẫn không phản ứng gì.

Đến lúc đó Tae Rok mới tiến đến gần cửa.

"Sa- On à."

Anh hỏi dù anh biết rằng đó không phải là anh ta.

"Nếu không phải là Sa On thì cút đi. Ta không gọi ai c."

Anh không tin vào những điều tầm thường. Nếu đó không phải là thứ anh có thể hiểu và chấp nhận bằng đầu óc của mình thì anh sẽ coi nó là một thứ vô nghĩa. Nếu đó là một thứ vô nghĩa thì anh sẽ không làm những việc hèn hạ như mê hoặc người khác.

Khoảnh khắc Tae Rok định quay người đi một cách tàn nhẫn.

"Nếu ngài không cho tiểu nữ vào thì tiểu nữ có thể đến chỗ Đại quân Heon wi được không?"

Đó là một giọng nói thanh tao. Đến lúc đó Tae Rok mới nhớ lại rằng có một giọng nói tương tự như vậy trong những ký ức mà anh đã lãng quên.

Anh dựa người vào khung cửa với một tiếng cười khẩy.

"Ngươi dám dùng một người thuộc tông thất để cân đo đong đếm sao?"

"Ngài định đánh tiểu nữà? Nếu vậy thì xin hãy mở cái này ra. Dù có bị đánh thì tiểu nữ cũng sẽ bị Đại quân đánh cho bầm dập thôi."

Cô ta đã vô cùng trơ trẽn. Đến mức này thì anh cũng muốn nhìn mặt cô ta rồi. Tae Rok kéo tay nắm cửa và mở cửa ra. Một cơn gió se lạnh đặc trưng của mùa thu ùa vào.

Đối phương đang mặc một bộ durumagi không thể nói là tốt và đội một chiếc mũ gat cũ. Trời tối nên anh không nhìn rõ. Tae Rok giơ tay bật đèn rồi thắp sáng cái bàn. Rồi vị khách không mời mà đến đã khẽ nhấc mũ lên, và đến lúc đó anh mới có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ta.

Tiếp tục chương sau

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo