Hối Lỗi - Chương 42

Chương 42

"Ri ta che mắt cháu, làm tối sầm phòng lại, giả vờ là một người đàn ông khác rồi đi vào, phải không."

"......"

"Nếu là một người đàn ông khác, nếu là người khác thì đã không tự nguyện làm chuyện hạ tiện như trai bao thế này. Nếu là một thằng đàn ông khác thì chỉ thấy ghê tởm thôi chứ đừng nói là hưng phấn."

Đầu Tae-rok nóng bừng bừng. Có vẻ như ngọn lửa đã đột nhiên bùng lên và thiêu rụi khu nhà chính của anh, giờ đã nhảy vào đầu anh rồi.

"Thúc phụ thực sự nghĩ rằng cháu hưng phấn đến vậy vì đó là một người đàn ông khác sao?"

Nan-young cũng cảm thấy vô cùng oan ức khi là người bị bất ngờ tấn công trong khi đang ngủ. Dù cơ thể cậu vẫn còn rã rời, run rẩy như một con nai con mới sinh, nhưng cậu vẫn phải nói những gì cần nói. Thúc phụ đang quát mắng cậu như thể mình là một tên trai bao, nhưng chính cậu mới là người trở thành trai bao. Người bán thân đầu tiên là cậu, và người duy nhất bán thân cũng là cậu.

"Không phải là thúc phụ."

Nan-young cố gắng kìm nén cảm xúc khi nói. Cậu không muốn trở nên quá kích động ở đây. Vì cậu sẽ cảm thấy mình thua cuộc.

Nan-young, thậm chí không nhận ra, đã không còn coi Tae-rok như một người bề trên nữa. Giữa hai người không hề có cái kiểu lễ nghĩa như tuân theo ý kiến của người bề trên hoặc không cãi lại.

"Cháu chỉ ôm lấy thúc phụ và nghĩ người là Lee Tae-rok mà thôi."

"Cháu..."

"Vâng, ngay cả vậy mà vẫn lừa dối thúc phụ thì có lẽ cháu đã coi thúc phụ như một món đồ chơi tình dục rồi."

Nan-young nghiến răng lẩm bẩm.

"Hoa hồng là cháu đang nhận chứ không phải thúc phụ. Thế mà cháu lo lắng không biết thúc phụ có đuổi khách đi sau khi đã 'lên hương' hay không kìa...!"

Tae-rok tóm lấy cổ áo Nan-young và kéo mạnh lên. Nan-young, dù đang nghẹt thở, vẫn trừng mắt nhìn vào bóng dáng Tae-rok đang bị bóng tối nuốt chửng, trông như chính bóng tối vậy.

Một sự im lặng kéo dài. Nan-young không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Tae-rok cho đến khi mắt cay xè, rồi cậu mấp máy môi.

"Cháu nói vậy làm người tức giận sao?"

"......"

"Cháu cũng vậy. Cháu cũng tức giận với người. Người làm cháu giật mình. Thúc phụ luôn như vậy. Thúc phụ luôn trêu chọc cháu trước, nhưng lại không cho cháu tức giận."

Hình ảnh của chính mình mà Nan-young miêu tả thật xa lạ. Nếu Tae-rok tỉnh táo hơn một chút, ít bị dồn ép hơn một chút, thì anh sẽ cảm thấy xấu hổ vì cái vẻ trẻ con đó. Anh cảm thấy như màn sương mù dày đặc trước mắt anh đang tan dần. Và Nan-young là người đã làm điều đó. Màn sương mù dày đặc này cũng bắt nguồn từ cháu trai anh.

Từ trái tim... Khao khát cậu.

"Sao người lại trút giận lên cháu?"

Điều thức tỉnh Tae-rok là một giọng nói mỏng manh, yếu ớt, như một cơn gió heo may.

"Người đang trút giận lên cháu đấy."

Nan-young, trong khi bị Tae-rok giữ chặt, đã giơ tay lên. Tae-rok đã chuẩn bị để bị nó đánh vào mặt, nhưng bàn tay nắm chặt đó không hướng về má Tae-rok mà hướng về mắt Nan-young.

Có lẽ vì cậu nghĩ rằng mình sẽ không nhìn thấy, Nan-young chà xát mạnh vào mắt mình, kìm nén tiếng nức nở, và lẩm bẩm.

"Cháu không hứng thú với những người đàn ông khác. Cháu không tò mò về những người khác. Không ai khác làm cháu buồn đến vậy cả. Chỉ có người là đối xử tệ với cháu, làm nhục cháu, và cháu thì..."

Tại sao cháu lại vừa ghét bỏ vừa mong nhớ người đến vậy, và tại sao cháu lại muốn ân ái với Lee Tae-rok chứ không phải thúc phụ, chỉ một lần thôi cũng được. Cháu cũng không mong muốn điều đó... Nan-young nuốt những lời đó xuống.

Tae-rok có chút ngơ ngác, như thể anh vừa bị Nan-young đấm vào tay vậy.

"Người đang tức giận với cháu, hay thúc phụ đang tức giận với chính mình...?"

Nan-young hỏi bằng một giọng nói yếu ớt.

Tae-rok cảm thấy giọng điệu đó rất quen thuộc.

A... Đó là giọng điệu của huynh trưởng. Tae-rok thả cổ áo Nan-young ra và xoa mặt.

Dù anh không biết tại sao mình lại mơ một giấc mơ mà có lẽ không nên mơ, nhưng giấc mơ đó đã cho Lee Tae-rok cảm giác cấp bách phải xác nhận rằng huynh trưởng của anh đã không đến để mang Lee Nan-young đi, hơn là cảm giác nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi đám cháy.

Nan-young đã ngã xuống giường, sờ soạng cổ mình rồi cẩn thận xoay người lại.

"...Đi đâu đấy."

Tae-rok tóm lấy mắt cá chân của Nan-young.

"Cháu không đi đâu cả."

Nan-young lặng lẽ trả lời. Khi anh buông tay ra, cậu bò đến gần đèn bàn và thắp sáng nó. Ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp phòng, như một giọt mực rơi trên tờ giấy chất lượng cao.

"Có mùi khét."

Nan-young ngập ngừng quay đầu lại. Nhưng ánh mắt Tae-rok không hướng về khuôn mặt Nan-young mà hướng về giữa hai bờ mông của Nan-young, cậu đang quỳ xuống để thắp đèn. Có lẽ vì anh đã bắn bên trong quá sâu nên nó không chảy ra, nhưng da thịt cậu đã đỏ ửng vì bị cọ xát vào nhau.

"Đã có chuyện gì vậy?"

Nan-young cau mày khi quay lại và nhìn thấy vết bẩn còn sót lại trên má và xương lông mày của Tae-rok.

"Không có gì đâu."

Anh cảm thấy mình sẽ lại lao vào nếu cứ nhìn bộ dạng này, nên Tae-rok vừa nói vừa thắt lại dây áo cho Nan-young. Quần áo cậu nhàu nát trên giường và lẫn lộn với quần áo của anh.

"Một ngọn lửa nhỏ đã bùng lên khi nền nhà khu nhà chính của ta bị sập. Có lẽ là một viên đá đã rơi ra khỏi nền nhà."

"H?!"

"Ta đã phát hiện ra sớm, ta đã có thể dập tắt nó mà không cần đội cứu trợ đến, và trời cũng đang mưa nữa."

"Mưa sao...?"

Nan-young loạng choạng đứng dậy và mở cửa sổ. Quả nhiên, trời đang mưa như Tae-rok nói. Thậm chí có những vũng nước trên sàn, có lẽ đã mưa được một lúc rồi. Cậu đã quá đắm chìm vào hành động đến nỗi không nghe thấy gì cả.

Nan-young đỏ mặt. Nghĩ lại thì Tae-rok đã bịt miệng cậu khi cậu nghe thấy tiếng người bên ngoài.

"Đã dễ bị nóng trong người rồi, li còn ra hóng gió thu nữa, có gì hay chứ."

Tae-rok khẽ trách móc và đưa tay vòng qua người cậu từ phía sau. Nan-young dùng ánh mắt dõi theo cánh tay và đầu ngón tay đang lướt qua bên cạnh mình.

Cửa sổ đã đóng lại, nhưng cả hai đều không rời khỏi đó. Nan-young cảm thấy ấm áp từ cơ thể Tae-rok phía sau mình, và da gà nổi lên dịu đi.

"Không phải là thúc phụ nên mới tốt hơn sao?"

Tae-rok hỏi. Giọng anh dịu dàng.

Ngay cả bây giờ cũng giống như lúc nãy. Anh không nhìn thấy mặt cậu. Nhưng ngay cả như vậy, cậu cũng không thể giả vờ không biết gì như lúc nãy được nữa. Trong tình hình cả hai đã xác nhận nhau rồi, thì làm sao có thể nói những lời vớ vẩn như vậy được.

"Thật là vô nghĩa."

Nan-young tự giễu mình.

"Chuyện xảy ra trong chốc lát đó thì thay đổi được gì chứ."

"Ừ. Không có gì thay đổi c."

Tae-rok xoay Nan-young lại.

Nan-young nhìn chằm chằm vào Tae-rok rồi lặng lẽ lắc đầu.

"Sao người có thể dứt khoát đến vậy? Sao thúc phụ không hề hối hận gì cả... Thúc phụ không sợ sao? Cháu thì sợ... Không, thúc phụ có sợ gì không?"

Nan-young biết rằng ngay cả khi Tae-rok nói có, anh cũng sẽ nói rằng lo lắng để làm gì nếu chuyện đó chưa xảy ra ngay trước mắt. Nhưng không giống như những gì Nan-young nghĩ, Tae-rok đã không trả lời.

Ngước mắt lên, Nan-young thấy anh đang chăm chú nhìn mình.

Tae-rok đang nhớ lại huynh trưởng của mình, người đã quá sống động đến nỗi không thể coi là giấc mơ hay ảo ảnh được. Anh không chỉ có mình Lee Nan-young để nói với người đã xuất hiện trong bộ long bào và mũ (ikseongwan). Lee Tae-rok là một trọng tội phạm, kẻ đang lên kế hoạch tước đoạt và phản loạn, loại bỏ người cháu đầu tiên của mình khi cần thiết. Nhưng trước mặt phụ thân của cậu, người cháu đầu tiên thậm chí còn không xuất hiện trong tâm trí anh.

Loạn nghịch là trọng tội, hay loạn luân là trọng tội?

Tae-rok đã đưa ra kết luận trong lòng mình rồi. Không, chính xác hơn là anh đã quyết định thứ tự ưu tiên. Trước mặt huynh trưởng, người đã đến để gặp người em trai mình, người mà lẽ ra có thể đã giết một trong những đứa con của mình và đang khao khát và ám ảnh đứa con còn lại, giữa ngọn lửa có thể đã giết anh nếu anh đến muộn hơn một chút.

"Không có gì đáng sợ sao..."

Tae-rok lặng lẽ nhếch mép cười.

Nếu không có gì đáng sợ, anh đã không chạy đến đây bỏ mặc không gian đang bốc cháy của mình. Anh cũng đã không lén lút trèo tường.

Nan-young tránh ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của Tae-rok. Cậu cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Và để chuyển chủ đề, cậu đã đưa ra một câu hỏi mà cậu đã muốn hỏi nhưng đã trì hoãn nhiều lần.

"Người có bị thương ở đâu không?"

"Không. À, lòng bàn tay hơi xước."

"Lòng bàn tay sao?"

Tae-rok xòe tay ra trước mặt Nan-young. Trên bàn tay đủ lớn để che cả khuôn mặt Nan-young có một vết xước nhỏ. Nan-young nắm lấy tay Tae-rok bằng cả hai tay và nhìn chằm chằm vào vết thương rất nhỏ đó một cách nghiêm túc. Nhìn thấy dáng vẻ đó, môi Tae-rok mềm đi. Anh vừa mới nổi giận, nhưng bây giờ anh lại lo lắng đến mức không biết phải làm gì, trông cậu thật thà quá. Có lẽ là vì cậu còn trẻ.

"Người đã vội vàng ra ngoài nên bị xước sao ạ?"

"Ta đã vội vàng đi vào nên mới bị xước."

"Đi vào sao...?"

"Ta đã trèo tường mà."

Tae-rok gật đầu. Nan-young dõi theo ánh mắt anh rồi há hốc mồm kinh ngạc.

"Người đã trèo tường nhà cháu ạ?!"

"Cũng đáng để trèo đấy."

"Không, người có thể gõ cửa mà, sao thúc phụ lại trèo tường ạ?"

"Ta không muốn gây ồn ào vô ích."

Và Tae-rok nắm các ngón tay lại và nắm tay Nan-young.

"Ta đã đến đây để làm chuyện này với cháu, nếu người khác biết thì sẽ rắc rối đấy."

"......"

Tất nhiên, như anh nói, sẽ rất rắc rối. Nan-young hơi ngạc nhiên trước những lời nói hiển nhiên đó, vì thực ra cậu không nghĩ rằng Tae-rok lại là người quan tâm đến những điều đó. Chắc là anh phải quan tâm đến nó. Dù anh có giỏi việc gì đi nữa.

Nan-young nhẹ nhàng rút tay ra.

"Sao cháu lại như thế này nữa vậy."

Tae-rok nhướng mày nhìn vẻ mặt ủ rũ của Nan-young.

"Cháu không biết có phải thúc phụ sợ mối quan hệ này hay không, hay thúc phụ không hề quan tâm đến nó, cháu cứ bối rối mãi thôi."

"Phải có gì đó để bối rối chứ. Như hôm nay, cởi quần áo ra thì ân ái, mặc quần áo vào thì làm bộ không quen biết, đó chẳng phải là điều cháu muốn sao?"

"Không phải lúc nào cũng có thể lừa dối mọi người được đâu!"

"Nhưng ta cũng không thể dừng lại được, Nan-young à."

"Một trong hai chúng ta chỉ cần kết thúc nó là được! Thúc phụ không phải làm phản nữa... Không, nó vốn dĩ khô- không thể nào!"

Nan-young cũng cảm thấy mình không thể nào làm được nên đã lắp bắp rồi hét lên.

Tae-rok dùng mu bàn tay vuốt ve má Nan-young. Anh vừa vuốt vừa thì thầm.

"Nếu ta là vua... ta sẽ ban chiếu rằng Heonwi Đại quân không được phép bước ra khỏi kinh thành dù chỉ một bước."

Khoảnh khắc anh thốt ra mong muốn đó, mọi lý do chính đáng mà Tae-rok có đều bị biến thành một mong muốn riêng tư tầm thường của riêng Lee Tae-rok. Trên thực tế, đó là sự thật. Càng bóc trần nó ra, lý do chính đáng cho cuộc nổi loạn này càng trở nên xấu xí, cá nhân và tầm thường... Trái tim của Lee Tae-rok.

Sự thật lạnh lùng đó đã đứng sát sau lưng Tae-rok.

"Xin thúc phụ đừng nói những điều như vậy nữa..."

"Ừ, đúng vậy. Ta không nên nói những lời đó."

Một lúc im lặng trôi qua giữa hai người.

Không có nghĩa là họ đang chìm trong những suy nghĩ khác. Đặc biệt là Tae-rok, anh không có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài Nan-young. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm rồi đột nhiên, trước một sự thôi thúc không thể cưỡng lại, anh túm lấy cằm Nan-young và nhẹ nhàng kéo cậu lại gần.

Môi họ suýt chạm vào nhau.

Nan-young cũng không hề chống cự, cậu bị Tae-rok kéo đi. Nhưng ngay trước khi họ chạm vào nhau, Nan-young cất một giọng nói đầy cam chịu.

"...Nếu, nếu thúc phụ nhất định muốn trở thành vua, thì xin hãy tha cho huynh trưởng của cháu."

"......"

"Nếu thúc phụ nhất định phải trở thành vua, thì xin hãy để cháu và huynh trưởng rời khỏi đất nước này. Nếu thúc phụ làm vậy, thì cháu sẽ không mong muốn gì nữa. Cháu sẽ rời đi mà không để lại gì, sẽ quên hết mọi thứ, vậy thì thúc phụ hãy làm theo ý mình và sống hạnh phúc trăm năm với Trung điện nương nương."

"...Cháu biết rằng ta sẽ không bao giờ có một người vợ mà."

"Baek an Đại quân có thể làm được điều đó. Nhưng là vua không thể nào không có Trung điện nướng nương được."

Nan-young đã cúi gằm mặt, đột nhiên ngước mắt lên và nhìn Tae-rok. Đó là một ánh nhìn tĩnh lặng. Tae-rok nhận ra rằng Nan-young không chỉ đang khiêu khích anh mà là đang nói thật lòng.

"Đừng tàn sát lẫn nhau trong gia tộc, mà hãy sống như vậy đi."

"Cháu nói bằng một giọng điệu bỏ cuộc quá."

"Có ai trên đời này có thể đánh bại được thúc phụ đâu chứ."

Người ta có thể thấy sự cam chịu trong nụ cười gượng gạo của Nan-young.

"Lee Nan-young."

"Là một vị vua thì phải làm như vậy. Thúc phụ biết mà."

"......"

"Không thể có một cung điện trống vắng không có Trung điện. Cháu cũng sẽ không đưa ra bất kỳ tham vọng hay lý do chính đáng nào cho những điều hiển nhiên như vậy. Nghĩ lại thì... Ra vậy. Hóa ra việc thúc phụ trở thành vua mới là cách chúng ta kết thúc mối quan hệ này."

Bóng tối ngày càng bao trùm lên Tae-rok. Anh cảm thấy Nan-young ở rất xa, như thể cậu đang ở bên kia một con sông không thể vượt qua, dù họ đang chạm vào nhau như thế này.

"Cháu chỉ nhận ra bây giờ rằng mối quan hệ này, vốn bắt đầu vì cháu không muốn thúc phụ trở thành vua, lại kết thúc khi thúc phụ phải trở thành vua. Có vẻ như đó là lòng tham cá nhân của cháu, cháu chỉ cố tìm kiếm những lý do chính đáng chứ không phải lòng trung thành."

Nan-young ngước mắt lên và nhìn Tae-rok. Giờ Nan-young thậm chí còn không phản chiếu hình ảnh của anh trong mắt mình.

"Vậy nên nếu thúc phụ tha cho huynh trưởng của cháu, thì cháu sẽ rời đi và không bao giờ xuất hiện nữa."

"......"

Sau một sự im lặng căng thẳng, Nan-young nhón chân lên. Cậu nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Tae-rok rồi rời ra.

"Bây giờ có lẽ cháu đã hiểu thúc phụ hơn một chút rồi. Làm Đại quân thật là phiền phức và bất lực."

Thì thà là một đệ đệ  hay người cháu bình thường của ai đó còn hơn...

Những lời mà Nan-young nuốt xuống vang lên trong tâm trí Tae-rok như một giọng nói sống động.

Nan-young đẩy ngực Tae-rok đang đứng sững người ra rồi đi về phía giường. Cậu bỏ qua chỗ ướt và kéo chăn bông đã bị xô xuống. Khi cậu trùm chăn kín đầu và cuộn tròn lại, Nan-young trông như một cậu bé chứ không phải là một thanh niên. Tae-rok nhìn chằm chằm vào cậu rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Anh lại mở cửa sổ đã đóng. Một sự ngột ngạt không thể giải thích được thắt chặt trái tim anh.

 

Khi Nan-young thức dậy, Tae-rok đã không còn ở đó. Nan-young không mấy ngạc nhiên, vì cậu nghĩ rằng anh đã rời đi rồi.

Nan-young đứng dậy và tự mình gấp chăn rồi đẩy sang một bên, chờ đợi Shim Eung xuất hiện. Vẻ mặt Shim Eung trông mệt mỏi và hốc hác.

"Đã có chuyện gì xảy ra trong một đêm vậy?"

Nan-young cười và đùa với Shim Eung.

Nhưng Shim Eung không thể cười được.

Ông đã nhìn thấy Tae-rok và hoãn việc xuất cung. Ông không dám nghe lén, nên ông đã đi vòng quanh phòng mình suốt đêm, ngồi xuống rồi lại đứng lên, lảo đảo đi lại. Và khi trời sáng, ông đã đến tìm Nan-young, và khi nhìn thấy cậu đang cười rạng rỡ, ông đã hy vọng rằng những tưởng tượng mà ông đã nuôi dưỡng suốt đêm chỉ là những tưởng tượng hão huyền.

Đúng vậy, có lẽ đó chỉ là những tưởng tượng mục nát thôi.

"Ta đã không ngủ được chút nào."

Shim Eung cố gắng cười và nhìn vào bộ chăn gối ở góc phòng.

Sau đó, Nan-young ngập ngừng nói, "ta định... muốn giặt giũ." ri im lặng không nói gì thêm.

Sự bất an lại siết chặt Shim Eung.

"Vâng... tiểu nhân sẽ gọi người đến giặt."

"A, không!"

Nan-young ngăn lại và vùng vẫy.

"Liệu... liệu Shim Eung có thể xử lý chuyện này ở nhà riêng không?"

"Vâng...?"

Nan-young không biết, nhưng Tae-rok đã sử dụng phương pháp xử lý này từ trước. Làm thế nào mà họ lại nghĩ ra cùng một phương pháp chứ?

"Đừng hỏi gì cả... ta xin đấy."

Có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tất cả đều là những lời không thể thốt ra, nên Shim Eung chỉ có thể im lặng tuân lệnh.

Đó là lúc Shim Eung đang cố gắng bước ra khỏi cung. Ngay cả khi cung nữ và những người hầu khác đều đề nghị giúp đỡ, ông vẫn nói không. Ông chỉ muốn mọi người làm việc của mình bên ngoài.

Và ngay khi ông vừa bước qua ngưỡng cửa, Shim Eung đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Shim Eung à. Sao ngươi vẫn không thay đổi gì so với khi còn là một tiểu thái giám mới vào cung vậy."

Đó là giọng của Yoo Bong-soo, người đã từng là giáo quan thái giám dạy cho ông và những người cùng thời khi ông còn là một tiểu thái giám và hiện đang phục vụ cho Baek an Đại quân Lee Tae-rok.

"Y, Yoo lão gia!"

Shim Eung giật mình kêu lên và quay phắt người lại, khiến bộ chăn gối mà ông đang ôm rơi xuống.

Không giống như những gì Nan-young lo lắng, hầu như không có dấu hiệu của việc ân ái trên đống chăn trải đầy trên sàn. Nhờ Tae-rok bắn vào quá sâu bên trong Nan-young và anh đã gạt nó đi trong khi cậu ngủ.

Tuy nhiên, Yoo Bong-soo đã nhận ra mọi chuyện khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Shim Eung và cái cách ông lén lút mang đồ dùng cá nhân của người mình phục vụ ra ngoài, giống hệt như cách ông ta đã từng làm.

'Hãy đến Heonwi Đại quân và nói rằng ta đã vô tình đổ rượu lên giường cháu ta vào đêm qua và ta rất tiếc, nên hãy mang chăn cũ của nó đến để ta đổi cho nó một bộ chăn mới.'

Yoo Bong-soo cũng hiểu ra tại sao Tae-rok lại ra lệnh cho ông như vậy khi anh chạm vào cột gỗ thông đỏ bị cháy xém khi trở về vào lúc bình minh.

Yoo Bong-soo tặc lưỡi và giúp Shim Eung đang lúng túng nhặt chăn lên.

"Hãy mang cái này đến và chia cho ta và Yoo lão gia."

Yoo Bong-soo gọi tên người hầu đang đứng phía sau mình. Shim Eung lúng túng và gọi, "Lão gia!".

"Ngươi lại không nói được à."

Yoo Bong-soo khoanh tay sau lưng và thản nhiên đáp lại.

"Ngươi không cần phải đi đâu và nói những điều vô nghĩa. Nào, tại sao chúng ta không trò chuyện một chút như hồi ngươi còn là tiểu thái giám và bị ta mắng rồi chia nhau ăn bánh  yakgwa nhỉ."

Trước lời mời của Yoo Bong-soo, người có bộ râu trắng như tuyết, Shim Eung, người đã đến tuổi tri thiên mệnh, đã trở lại tuổi mười khi ông vừa trở thành một tiểu thái giám và gật đầu lia lịa với vẻ mặt sắp khóc.

Tiếp tục ở chương sau

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo