Hối Lỗi - Chương 48

Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 48

"Trước đây, chắc chắn ta sẽ không ngần ngại trả lời 'phải'. Nhưng giờ thì... ta thật sự không chắc nữa."

Có lẽ vì hoàng hôn đang buông xuống, nhuộm đỏ cả không gian, và cả hai đang đối diện nhau trong một sự tĩnh lặng kỳ lạ, mà Tae-rok đã vô thức thốt ra một sự thật, một điều mà ngay cả chính anh cũng không ngờ tới.

"Dạo này, ngày nào ta cũng ăn cơm với cháu, gặp cháu còn nhiều hơn bất kỳ ai khác. Thế nhưng, ta lại cảm thấy cháu ngày càng xa cách. Ta không biết có phải vì ta đang cố gắng vượt qua những bức tường cao ngất trong cung cấm, hay..."

Tae-rok chợt thấy những lời sướt mướt này thật nực cười. Anh chống tay xuống đùi, nghiêng người về phía trước, cố che giấu sự bối rối.

"Hay có lẽ bản chất của ta là một cơn khát không đáy, lòng tham này sẽ không bao giờ có điểm dừng..."

"......"

"Thật ra, dạo này ta chỉ muốn... ở bên cháu lâu hơn một chút thôi."

Tại sao...? Tại sao lại đúng vào lúc này...?

Nan-young vội vàng quay mặt đi, cắn chặt môi. Cậu không hề mong đợi câu trả lời này.

Không, khoan đã. Có thật là mình không mong đợi nó không?

Thời điểm này thật tồi tệ. Không, mối quan hệ của họ vốn đã rối ren. Sẽ chẳng bao giờ có một "thời điểm thích hợp" giữa cả hai.

"...Nếu thúc phụ cứ mãi ở bên cháu, người sẽ lại muốn một điều gì đó khác thôi." Nan-young cố tình đáp lại một cách lạnh lùng, cộc lốc.

Tae-rok khẽ bật cười. Anh lẩm bẩm "Ra vậy..." rồi lắc đầu, một nụ cười buồn thoáng qua trên môi.

"Không, có lẽ lần này thì không phải đâu."

"......"

"Điều duy nhất mà ta nhận ra sau khi sống lâu hơn cháu một chu kỳ thay đổi của núi sông, đó là... những gì ta thật sự khao khát, thường là thứ ta không bao giờ có thể chạm tới."

"......"

"Hơn nữa... nếu đó là trái tim của một con người, một trái tim bằng xương bằng thịt, thì dường như việc chiếm giữ nó hoàn toàn là điều không thể nào xảy ra..." Tae-rok nhẹ nhàng vuốt ve gò má Nan-young, nhưng cậu lại không thể ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.

"Có lẽ... có lẽ là vì đây là lần đầu tiên ta thực sự khao khát trái tim của một ai đó..."

Khuôn mặt Nan-young thoáng méo mó khi nghe những lời nói dịu dàng đến lạ thường. Anh ta luôn đối xử tệ bạc với cậu, vậy mà giờ đây, đột nhiên lại trở nên ôn nhu đến đáng ngờ, như thể anh ta đã có được mọi thứ mình mong muốn.

"Cháu biết... cháu biết thúc phụ rồi cũng sẽ lại muốn một thứ gì đó khác thôi. Cháu biết mà. Thúc phụ không thể chịu đựng được sự nhàm chán, đúng không?"

"Nan-young hiểu thúc phụ khá rõ đấy... Nhưng có lẽ cháu chưa nhận ra một điều này. Khi ở bên cháu, thúc phụ chẳng còn thấy thú vị với bất cứ thứ gì khác nữa."

"......"

"Vị thúc phụ này... thấy cháu là thú vị nhất..."

Ánh mắt Tae-rok nhìn chằm chằm vào cậu, nặng trĩu như một cái thòng lọng siết chặt. Nan-young bỗng nhớ đến Tae-rok mà cậu từng biết. Cậu đã tự nhủ rằng con người ôn nhu này không phải là Tae-rok thật sự, nhưng không, không thể nào. Con người này... cũng là thúc phụ của cậu. Chỉ là Lee Tae-rok trước mặt Lee Nan-young mà thôi.

Tae-rok chưa bao giờ thực sự che giấu bản chất thật của mình trước mặt cậu. Nếu không, làm sao Nan-young có thể biết rằng Tae-rok thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn những thứ mà anh không hứng thú, hay không yêu thích? Làm sao cậu có thể nhận ra sự thật rằng Lee Tae-rok luôn lắng nghe cậu nói, kể cả những lời nũng nịu vô nghĩa?

Lee Tae-rok... luôn quan tâm đến cậu. Anh không hề làm ngơ trước Lee Nan-young.

"... Thúc phụ không hợp làm vua đâu." Nan-young nở một nụ cười yếu ớt, gượng gạo.

Tae-rok khẽ cau mày trước lời nói đột ngột đó. Nhưng đó không phải là một cái nhíu mày khó chịu.

"Tại vì... thúc phụ quá thiên vị."

"Ta thiên vị thật sao?" Tae-rok khẽ hỏi, giọng mang chút hoài nghi.

Nan-young đáp, "Thúc phụ vốn dĩ không bao giờ thèm bận tâm đến những thứ mà người ghét cay ghét đắng, hoặc những điều người không quan tâm."

Tae-rok im lặng, "......"

Nan-young tiếp tục, giọng trầm thấp, "Mà thúc phụ cũng chẳng có nhiều thứ để tâm đến... Ngay cả khi người leo lên ngai vàng, người cũng chẳng thể tìm thấy niềm vui thực sự đâu."

Tae-rok ngước mắt, "Ai bảo ta muốn ngồi lên cái ngai vàng đó chỉ để cho vui vẻ chứ, Nan-young à."

"Thúc phụ cũng sẽ chẳng muốn nghe những lời lảm nhảm vô nghĩa từ đám quan lại xung quanh đâu," Nan-young nói, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.

Tae-rok lại im lặng, "......"

"Vậy nên, thật may mắn là mọi chuyện của thúc phụ đã trở nên rối tinh rối mù như bây giờ," Nan-young buông một câu, nghe có vẻ mâu thuẫn.

"Cái gì..." Tae-rok sững sờ.

Nan-young bật cười, một tiếng cười chua chát, tựa như không thốt nên lời. "Đó là một kế hoạch chỉ để lại đống tro tàn mà thôi. Dù cuộc nổi loạn có thành công, Tae-rok người sẽ sống mãi mãi trên cái đống đổ nát ấy. Người sẽ sống một cuộc đời của một vị vua, người đã phế truất chính cháu trai của mình. Thật may mắn vì thúc phụ đã không làm như vậy... Và nhờ đó, không có cháu, cũng không có huynh trưởng của cháu trên cái đống tàn tích mà Lee Tae-rok người định bước lên."

Và... Nan-young hít một hơi sâu.

"Nếu cháu phải một mình gánh chịu những đau khổ này, có lẽ cháu đã nhận ra rằng... cháu yêu thúc phụ quá nhiều... và cháu sẽ tự sát..."

"Lee Nan-young!" Tae-rok đột ngột nắm chặt lấy chân Nan-young. Vẻ mặt anh ta méo mó, đầy vẻ kinh hoàng, như thể anh ta đã tận mắt chứng kiến cảnh Nan-young tự vẫn ngay trước mắt mình.

"Hoặc có lẽ, trái tim này đã trở nên quá sâu sắc, quá tàn úa... Nhưng may mắn thay, mọi chuyện đã đi theo hướng này, nên có lẽ cháu có thể nghĩ đến việc kết thúc tất cả."

Nan-young thực lòng cảm kích Lee Tae-rok vì đã phơi bày, moi móc và phá hủy mọi thứ, ngay cả những phần sâu kín nhất trong tâm hồn cậu.

"Vậy nên... cháu cần phải làm gì đó cho thúc phụ... nhưng cháu... cháu..." Cậu cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh, nhưng cuối cùng, sống mũi cậu cũng cay xè. Nan-young cúi gằm mặt xuống, che giấu sự yếu đuối của mình. Cậu thú nhận, giọng nói nghẹn ngào, "Cháu..."

"Cháu đã phản bội thúc phụ."

Khoảnh khắc ấy, Tae-rok bỗng dưng hình dung ra cảnh Nan-young đang ân ái với một kẻ khác, hoặc thậm chí đang... ngậm thứ dơ bẩn kia của gã đàn ông nào đó. Chưa kịp để Tae-rok nhăn mặt, định bụng sẽ cho cậu một trận vì những suy nghĩ quái quỷ này, Nan-young đã cất lời trước.

"Cháu đã chặt đứt tay chân của thúc phụ rồi."

"......"

Lời khuyên này hóa ra lại là một lời thú tội đầy cay đắng? Tae-rok siết chặt rồi lại thả lỏng bàn tay, dò hỏi:

"Vậy thì tại sao tay chân ta vẫn còn lành lặn thế này?"

"Cháu đã thỉnh cầu bệ hạ không cho phép tông thất can thiệp vào triều chính ạ."

"......"

"Cháu cũng cầu xin ngài thu hồi binh lính riêng ạ."

"...Hừ."

Đó chính là điểm nhạy cảm nhất của Tae-rok. Anh ta cũng đồng ý với việc bãi bỏ tư binh, nhưng chỉ áp dụng cho những gia đình công thần khác thôi. Còn đám tay chân thân tín của anh thì... tuyệt đối không! Và việc được tự do thao túng triều chính, thoát khỏi những gông cùm trói buộc, là điều mà Tae-rok khao khát bấy lâu. Vậy mà giờ đây, anh ta lại phải từ bỏ tất cả sao? Chắc chắn anh ta sẽ nổi trận lôi đình, mắng nhiếc cậu một trận tơi bời rồi hùng hổ xông thẳng vào cung điện ngay lập tức.

...Nếu là Tae-rok của năm ngoái, chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.

Nhưng giờ đây, anh ta lại chẳng hề cảm thấy tức giận đến thế. So với những hình ảnh dâm ô mà anh vừa mường tượng ra, thì những lời này chỉ là một hạt cát nhỏ bé, chẳng đáng bận tâm.

Thế nhưng, dù chỉ là một điều nhỏ nhặt, việc Nan-young đã đưa ra lời khuyên như vậy, giữa biết bao người, vẫn khiến Tae-rok cảm thấy một nỗi cay đắng nghẹn ứ trong lòng, một nỗi đau âm ỉ. Nhưng anh ta không thể tức giận. Chính anh ta đã xúc phạm Nan-young, đã làm tổn thương cậu mà chẳng hề hay biết trái tim cậu đã phải chịu đựng những gì. Sự "phản bội" của Lee Nan-young là hoàn toàn chính đáng.

"Vậy ra Nan-young của chúng ta cũng không đến nỗi vô dụng khi ở bên cạnh thúc phụ nhỉ." Anh ta nói, giọng đầy chua chát.

Tae-rok nghiến răng, lẩm bẩm đầy cay đắng: "Chung chăn gối bao lâu nay, hóa ra không vô ích chút nào."

Nan-young nhắm chặt mắt, run rẩy chờ đợi. Bàn tay Tae-rok đang giơ lên, cậu nghĩ nó sẽ giáng một cái tát trời giáng vào má mình, không chút thương tiếc. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho cơn đau rát.

Nhưng không phải! Thay vì bàn tay tàn nhẫn, thứ chạm vào má cậu là một nụ hôn phớt nhẹ, hệt như làn gió thoảng qua.

"Chuyện bị thúc phụ mắng thì để sau đi," Tae-rok khàn giọng nói.

"..." Nan-young im lặng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Kỳ lạ thật, bây giờ ta lại không thấy giận chút nào," Tae-rok tiếp tục, dùng chính bàn tay vừa vuốt ve má Nan-young để che đi đôi mắt đang mở to của cậu.

"Ngay cả khi cháu thực sự chặt đứt tay chân ta, có lẽ ta cũng không nổi giận được."

"Thúc phụ...?" Nan-young bối rối gọi.

"Ta yêu cháu, Nan-young à."

Thình thịch.

Một tảng đá khổng lồ, nặng trịch giáng xuống lồng ngực Nan-young. Hay có lẽ đó là cả bầu trời sụp đổ. Hoặc có lẽ, không có gì rơi xuống cả, mà chính cậu đang chìm sâu, chìm sâu...

Toàn thân Nan-young bỗng trở nên lạnh lẽo, tê dại, không còn cảm giác gì.

Tae-rok nghiêng đầu, trao cho cậu một nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn. Cảm giác ấy quá chân thật, quá sống động. Anh kéo Nan-young đứng dậy. Nhưng chỉ trong chốc lát, bàn tay anh buông ra, lời thú nhận và nụ hôn kia tan biến vào không khí như một giấc mơ ảo ảnh.

"Ta... ta cũng không biết mình bị ma xui quỷ khiến gì nữa..." Tae-rok lúng túng nói, ánh mắt tránh né.

Chỉ còn lại tiếng cười khẽ, nhẹ tựa lá rơi, rồi Tae-rok quay lưng bỏ đi.

Nan-young chết lặng, hoàn toàn bị bỏ lại một mình. Phản ứng bất ngờ của Tae-rok khiến cậu chôn chân tại chỗ, mãi một lúc lâu sau mới có thể gượng dậy.

Như thể Nan-young đã phá tan tành mọi kế hoạch của Tae-rok, Tae-rok cũng nghiền nát Nan-young, phá hủy cả quyết tâm mà cậu vừa mới nhen nhóm.

Ngày đoàn sứ thần lên đường đã cận kề. Sim-eung bí mật chuẩn bị hành lý, đủ dùng cho những năm tháng sắp tới. Giữa bộn bề đó, ngày sóc vọng (ngày đầu tháng và rằm) cũng đến. Đã gần chín ngày kể từ khi cậu rời đi và không gặp Tae-rok.

Tông thất cúi đầu trước tiên. Công chúa, Nan-young và Tae-rok đứng đó, trang nghiêm. Tae-rok lớn tuổi hơn nên anh cúi đầu trước, và Nan-young cũng cúi đầu theo, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng.

Tae-rok không giỏi khóc lóc. Khóc lóc là việc của Nan-young. Cổ Nan-young nghẹn ứ, những tiếng nấc vỡ vụn thoát ra. Nhìn cậu khóc nức nở, Tae-rok chỉ nhíu mày, vẻ mặt kỳ lạ.

"Đại quân, ngài phải khóc lên chứ..."

"Ta biết."

Ngay cả khi nghe lời khuyên thầm thì, Tae-rok vẫn kiên quyết giữ vẻ mặt lạnh lùng.

"Đây là cách ta đang khóc."

Trong lòng Tae-rok lại nghĩ đến huynh trưởng. Huynh trưởng vừa là người anh, vừa là một vị vua có phần khiếm khuyết trong mắt anh. Khi còn sống, ông là vậy, và ngay cả sau khi qua đời, ông vẫn bị coi là người có thể "dẫn dụ" Lee Nan-young đi.

Chắc chắn mình sẽ bị trừng phạt vì điều này.

Cùng với tiếng khóc xé lòng của Nan-young, Tae-rok đứng thẳng dậy.

Sau đó, đến lượt các quan văn võ bá quan cúi đầu. Ai nấy đều liếc nhìn Tae-rok đang đi ngang qua trước mặt họ, và bất giác rùng mình. Thật may mắn khi Lee Tae-rok không phải là vua. Dù sao thì đó cũng là niềm an ủi duy nhất của họ lúc này.

Giờ là lúc Bộ Lễ phải lo liệu mọi việc: đưa các quan lại đến tế lễ, sắp xếp nơi đặt lăng mộ và người quản lý, v.v. Quá trình này sẽ kéo dài ít nhất một trăm năm mươi ngày, và trong khoảng thời gian đó, Nan-young sẽ phải lên đường đi sứ.

Vài năm... Dù chỉ là "vài năm," nhưng đó không phải là "vài năm trọn vẹn."

Nan-young lau vội dòng nước mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hình ảnh nhà vua đang cúi đầu. Trước khi chính thức phát tang, linh sàng cần được mở ra. Vào lúc đó, Nan-young cũng phải túc trực bên cạnh nhà vua. Cậu sẽ ở lại từ lễ Gaebinui (lễ mở quan tài) đến nghi thức cuối cùng, trước khi lên đường. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ cậu sẽ chẳng có lấy một giây để thở... Vậy nên, nếu sau tất cả, cậu có thể sắp xếp lại trái tim mình...

Nan-young bất giác liếc sang bên cạnh. Khuôn mặt nghiêng nghiêng tuyệt đẹp của Tae-rok lọt vào tầm mắt. Đôi mắt anh mang một vẻ suy đồi độc đáo, nhưng đôi môi và đường cằm khép chặt lại toát lên vẻ kiên định, gần như lấn át cả nét suy đồi kia.

Đó chính là dáng vẻ mà Nan-young luôn khát khao, luôn muốn noi theo.

Giống như cách thúc phụ đã nhìn cậu khi cậu khóc, Nan-young cũng dõi theo Tae-rok.

Cậu đã tự nhủ, chỉ cần sắp xếp lại trái tim mình là đủ...

"Ta yêu cháu, Nan-young à."

Nan-young nhắm nghiền mắt lại. Hình ảnh ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí, rõ ràng đến đau lòng. Hình ảnh Tae-rok vào buổi chiều chín ngày trước. Giọng nói trầm ấm, nụ hôn nồng nàn...

'Điện hạ, ngài thực sự không thay đổi ý định sao? Ngài vẫn quyết tâm rời đi chứ?'

Sim-eung đã hỏi cậu như vậy vào sáng nay. Có lẽ nào ông đã lờ mờ đoán ra điều gì, nên mới hỏi cậu câu đó?

Tae-rok cũng quay sang, hướng mắt về phía Nan-young. Nhưng ánh mắt họ không chạm nhau. Bởi vì Nan-young đã chủ động né tránh, và Tae-rok lại cố chấp đuổi theo.

Mùi hương thoang thoảng, vượt qua cả những thay đổi của thời tiết. Thật kỳ lạ, mỗi khi ngửi thấy mùi hương này, Nan-young lại nhớ đến những ngày cuối thu. Nhưng vẫn còn một chặng đường dài phía trước, trước khi mùa thu thực sự đến...

Đêm trước ngày lên đường, Nan-young trằn trọc, không tài nào chợp mắt được. Cậu đi đi lại lại bên ngoài cửa sổ, rồi tìm đến rượu để giải sầu. Thứ mà cậu vốn không thường xuyên đụng đến, nhưng hôm nay, nó dường như chẳng có tác dụng gì cả.

Trăng rằm dần khuyết thành trăng lưỡi liềm, cơ thể Nan-young cũng dần hồi phục. Cậu không còn nôn ra máu, những cơn đau dạ dày quằn quại cũng dịu đi. Nhưng giấc ngủ vẫn lẩn tránh cậu, và chứng tức ngực không hề thuyên giảm, mà còn trở nên tồi tệ hơn. Dường như ngày đoàn sứ thần lên đường càng đến gần, tình trạng của cậu càng suy sụp.

"Điện hạ."

Sim-eung gọi Nan-young khi ông bước vào để châm thêm dầu vào đèn. Nan-young đang chống cằm, chìm sâu trong mớ suy tư hỗn độn. Tiếng gọi bất ngờ khiến cậu giật mình ngẩng đầu.

Sim-eung cầm bình dầu nhỏ trên tay, ánh mắt hướng về phía cậu. Không chỉ hôm nay, mà thực ra ông đã lặng lẽ dõi theo Nan-young như vậy trong suốt những ngày qua. Ông quan sát tất cả, thậm chí cả những điều mà Nan-young không nhận ra ở chính mình. Vì lẽ đó, Sim-eung đã gọi Nan-young sau một hồi đắn đo.

Nan-young sững sờ. Ánh mắt Sim-eung nhìn cậu, giống hệt ánh mắt mà ông đã từng dành cho cậu khi cậu còn bé, yếu đuối hơn bây giờ rất nhiều.

Ông... biết hết rồi sao.

"Xin hãy đi bình an ạ."

Sim-eung khẽ khàng thúc giục Nan-young, giọng nói dịu dàng và nhân hậu lạ thường.

"Chẳng phải con đường dài chỉ bắt đầu khi trời sáng sao? Sao ngài lại định lén đi mà không chào ai vậy? Không sao đâu ạ. Ngài cứ an tâm mà đi."

"Nhưng..."

"Không ai nghi ngờ gì cả."

Sim-eung tiến lại gần, quỳ xuống bên cạnh Nan-young. Đôi tay ông khéo léo đổ dầu cá voi vào đèn, ánh sáng bừng lên soi rõ khuôn mặt Nan-young. Ông ngước nhìn cậu qua ngọn đèn đã sáng hơn, rực rỡ hơn.

"Ngài chỉ là đến chào hỏi trưởng bối thôi. Chẳng phải vậy sao ạ?"

"......"

Nhìn đôi môi Nan-young hơi hé mở, khuôn mặt ửng hồng ấm áp dưới ánh đèn, trái tim Sim-eung thắt lại. Ngay cả khi đang phục vụ một bề trên, Sim-eung vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước sự trưởng thành của Nan-young. Cậu đã từng yếu đuối đến thế. Cậu đã từng đau ốm liên miên đến thế. Việc Nan-young có thể lớn lên đến mức này quả là một điều kỳ diệu. Đó là một mạng sống được cứu rỗi nhờ vận may trời cho, nên ông chỉ mong Nan-young sẽ sống cuộc đời mình thật trọn vẹn, không vướng bận điều gì.

"Xin hãy lên đường bình an ạ."

"Sim-eung..."

"Dù sao thì chẳng phải ngài sẽ quay lại khi trời sáng sao? Không đời nào ngài lại từ bỏ nghĩa vụ của mình đâu ạ." Nan-young gật đầu, rồi đứng dậy.

"Ta sẽ đi bình an."

Nghe thấy giọng nói thì thầm đó, Sim-eung nhắm mắt lại.

Ông đã cầu nguyện rằng cậu sẽ sống được hơn năm tuổi. Ông lại cầu nguyện rằng cậu sẽ sống được hơn tám tuổi. Khi các vị bề trên thờ ơ, không quan tâm đến Đại quân ngay cả khi nghe tin về bệnh tật của cậu, khi họ chỉ dặn dò "hãy báo cáo nếu có chuyện gì thực sự nghiêm trọng hoặc khi chúng ta rảnh rỗi", Sim-eung vẫn tiếp tục cầu nguyện không ngừng.

Và trong suốt những năm tháng ấy, đã có một người nữa ở bên cạnh Nan-young từ năm cậu năm tuổi. Một người lặng lẽ ở bên cậu, dù không phải lúc nào cũng sưởi ấm cậu bằng sự ấm áp của mình. Vì người đó ở bên Nan-young như một cái cây thiêng che chở, nên Sim-eung đã bí mật để cậu dựa dẫm vào người đó, dù trong lòng không khỏi lo lắng, bất an.

"Vận mệnh thật trớ trêu và tàn nhẫn." Sim-eung thở dài, nặng trĩu.


Nhờ Kangmu vẫn còn thức, Nan-young có thể đi trên con đường không tối tăm.

"Khi trời sáng, hãy đến tìm ta cùng với Sim-eung."

"Ngài sẽ ngủ lại đây sao ạ?"

Nan-young luân phiên nhìn Kangmu và cánh cổng hùng vĩ đang sừng sững đâm xuyên qua bóng tối, rồi gật đầu.

"Ừ. Ta định ở lại đây một lát."

Kangmu không biết bí mật thầm kín của Nan-young, nhưng ông chắc chắn biết rằng mối quan hệ giữa Heonwi Đại quân và Baek An Đại quân vô cùng kỳ lạ. Cả hai rất thân thiết, nhưng đồng thời lại luôn cảnh giác với nhau. Mà phần lớn là Nan-young cảnh giác. Còn Tae-rok, thay vì trốn tránh, anh lại chọn cách đi vòng quanh cháu trai mình, ngay cả khi anh biết rằng mũi dao đang hướng về phía mình.

.

Trong khi Kangmu chìm đắm trong những ký ức về mối quan hệ giữa họ, Nan-young đã hạ quyết tâm. Cậu chạm tay vào cánh cổng. Thật bất ngờ, nó không hề khóa. Như thể có ai đó đang ngóng chờ cậu đến.

Cánh cổng hé mở, tiếp thêm dũng khí cho Nan-young. Tiếng cọt kẹt khe khẽ kéo Kangmu trở về thực tại, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của ông. Nan-young bước qua ngưỡng cửa, đặt chân vào một thế giới khác. Khi Kangmu định đưa tay ra giúp đỡ, cậu nhẹ nhàng từ chối. Cậu vẫy tay chào tạm biệt, nụ cười dịu dàng và thanh thoát như làn gió.

"Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé."

Cậu khoác lên mình chiếc áo durumagi trắng tinh khôi, búi tóc gonsangtu lỏng lẻo, giản dị, không một chiếc mũ. Kangmu dõi theo bóng Nan-young khuất dần sau cánh cổng hẹp, bất chợt cảm thấy cậu như một ảo ảnh. Một cánh bướm mỏng manh vừa thoảng qua.

Nan-young đã hoàn toàn quên lời Tae-rok về việc cần xin phép để vượt qua cánh cổng, trừ khi cậu là vợ anh. Giờ đây, cậu chỉ nhớ rằng mình có quyền tự do đến bất cứ nơi nào mình muốn sau khi bước qua cánh cổng đó. Nan-young chạy khắp cung điện tĩnh lặng, như thể đây là nhà mình. Tà áo cậu phấp phới, nhẹ nhàng như màn sương sớm.

Thật khó tin, nhưng chỉ duy nhất một căn phòng sáng đèn, như thể nó đang chờ đợi cậu, như thể nó đang vẫy gọi cậu đến đó. Hơi thở Nan-young trở nên gấp gáp. Cậu khom người, chống tay lên đầu gối để lấy lại nhịp thở. Thậm chí còn chẳng kịp chỉnh lại đôi giày cho ngay ngắn, cậu đã vội vã bước vào. Không phải là khu nhà chính trang trọng, mà là khu nhà trong, nơi có căn phòng nhìn ra lầu cao vút.

Đứng trước cánh cửa, Nan-young do dự. Bàn tay cậu nắm chặt lấy tay nắm cửa đến khi nó ấm lên vì thân nhiệt. Cậu thì thầm, giọng nói run run:

"Thúc phụ..."

Nan-young nắm chặt tay nắm cửa. Tim cậu đập thình thịch, mạnh mẽ đến mức cậu cảm giác như có một con ếch xanh nghịch ngợm đang nhảy nhót trong lồng ngực mình.

"Cháu có thể... vào trong được không ạ?"

Trước mặt Nan-young, một cái bóng khổng lồ in lên cánh cửa giấy dán mờ ảo. Chưa kịp để cậu nhìn rõ, cánh cửa đã bật mở. Trước khi cậu kịp định thần lại, Nan-young đã đứng trong phòng.

Cạch...

Một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau. Tae-rok đã nhẹ nhàng đẩy cửa đóng lại.

Điều đầu tiên Nan-young nhìn thấy là lồng ngực rộng lớn của anh. Cậu nhận ra Tae-rok vẫn chưa thay y phục ngủ.

Cảm nhận được ánh mắt của Nan-young, Tae-rok cố gắng kiềm chế thôi thúc muốn tháo búi tóc lỏng lẻo của cậu. Anh thì thầm, giọng trầm ấm:

"Nếu cháu không đến, ta đã định đi tìm cháu rồi."

"Tại sao... người vẫn chưa ngủ ạ?"

"Có lẽ nào cháu lại có thể ngủ được sao?"

Tất nhiên là không rồi.

Nan-young đã thức trắng đêm kể từ khi Tae-rok quay lại và dựng lên bức tường ngăn cách giữa họ.

"Ta rất vui vì cháu đã đến, và đúng là ta đã chờ đợi cháu. Nhưng có lẽ ý định của cháu khi đến đây khác với ý định của ta. Vậy nên, hãy hỏi xem sao đã."

Tae-rok luồn tay vào mái tóc Nan-young. Anh nhẹ nhàng gỡ búi tóc vội vàng của cậu, để những sợi tóc mềm mại xõa tung xuống. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nan-young vô thức ngước nhìn Tae-rok với vẻ mặt đầy lo lắng. Đôi mắt cậu vẫn còn cụp xuống, chất chứa nỗi bất an.

"Thúc phụ... thực sự... thấy cháu thú vị nhất sao ạ?"

 

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo