Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện hiện đại AU. Chương 6
Tae-rok có một kiểu dịu dàng rất riêng, khó hiểu. Đôi khi, Nan-young đang tự hỏi rốt cuộc anh ta muốn gì ở cậu, thì đột nhiên Tae-rok lại tiến đến thật gần, đủ để cậu cảm nhận được nhịp đập nơi trái tim anh. Nan-young thường xuyên bất an, bởi vì giữa họ chỉ có những cái ôm, mà chưa bao giờ có một lời khẳng định rõ ràng về mối quan hệ này là gì. Vì lẽ đó, cậu không thể ngừng nghi ngờ Tae-rok, và luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ muốn chạy trốn. Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, khi Nan-young mới chỉ đôi mươi, thậm chí còn chưa đón sinh nhật của mình.
Vào những khoảnh khắc ấy, Tae-rok sẽ lặng lẽ đến bên cậu, bật một bộ phim lên rồi nắm lấy tay Nan-young. Hoặc anh ta sẽ vào phòng cậu vào mỗi buổi sáng, khi cậu đang giả vờ ngủ, chỉ đơn giản là đứng nhìn cậu một lúc rất lâu rồi mới rời đi.
Nhưng chúng ta rốt cuộc là gì của nhau?
Có lẽ, không xác định bất cứ điều gì lại là lựa chọn tốt nhất. Đó là kết luận gần đây của Nan-young.
Khi kỳ khai giảng đầu tiên đang đến gần, Nan-young bận rộn sắp xếp thời khóa biểu. Tae-rok đã ra ngoài từ sáng sớm cuối tuần để đi chơi gôn với chủ tịch của một công ty khác, và đến giờ vẫn chưa thấy trở về.
"Thật là phiền phức."
Trước khi đi, cậu chợt nhớ lại những lời Tae-rok đã nói khi anh nhìn cậu rất lâu lúc cậu đang giả vờ ngủ. Tae-rok trông có vẻ bận rộn vô cùng, nhưng thực tế anh ta lại cực kỳ ghét rất nhiều thứ. Nan-young tự hỏi, liệu một ngày nào đó cậu có trở thành một trong những "điều phiền toái" đó không.
Không giống như các cặp đôi hay những mối quan hệ đã được định rõ, nếu họ chia tay, họ sẽ trở thành người xa lạ. Chính điều đó đã khiến Nan-young đi đến kết luận rằng, giữ mọi thứ như hiện tại là tốt nhất. Cứ coi đây như một "sự cố đáng ngờ thoáng qua" mà thôi. Ôm ấp thì có thể làm giữa các thành viên trong gia đình, chỉ cần che giấu đi những cảm xúc bất an của mình… Đó là suy nghĩ cuối cùng của Nan-young.
À, mình lại nghĩ nhiều quá rồi! Có biết bao nhiêu thứ để lo lắng. Cậu phải thích nghi với môi trường mới, và chào hỏi những người bạn đến từ khắp nơi trên đất nước mà cậu chưa từng gặp bao giờ. Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ khiến cậu thấy bồn chồn.
Cuối cùng, Nan-young gục đầu xuống bàn. Cậu đã gõ gõ vào chiếc bàn đen bao lâu rồi nhỉ? Một thông báo bật lên, báo hiệu xe của Tae-rok đã về.
Nan-young vô thức bật dậy, vội vàng dọn dẹp bàn ăn lộn xộn, rồi chạy vào phòng kiểm tra tóc tai và quần áo trước khi bước ra ngoài. Sau đó, cậu cắn chặt môi vì xấu hổ khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương.
"Mình thật ngốc."
Sau tiếng thở dài của Nan-young, Tae-rok bước vào đúng lúc cậu vừa ra khỏi phòng tắm. Ngay khi nhìn thấy Nan-young, anh ta không chào hỏi gì mà chỉ buông một câu cộc lốc: "Chú đi tắm đây," rồi thẳng tắp bước vào phòng tắm.
Nan-young đứng ngây ra vì bất ngờ, thì Tae-rok lại bất ngờ mở cửa từ bên trong.
"Pha cà phê đi."
Đó là một câu ra lệnh, không phải hỏi. Nan-young gật đầu chậm chạp.
Tae-rok về cơ bản là một người sành ăn, dù anh ta thích nấu nướng, nhưng lại thường chỉ chọn những món nhanh gọn, chỉ cần một cái chảo là có thể làm xong ngay, ăn cho qua bữa rồi thôi. Nan-young thì khác, cậu tỉ mỉ xay hạt cà phê theo cách Tae-rok đã chỉ, cân đong cẩn thận, cho vào phin lọc rồi đun nước đến nhiệt độ chuẩn xác.
Quá trình này có vẻ phiền phức, nhưng Nan-young thực sự rất thích nó. Khi cậu dành thời gian và công sức cho từng bước, đầu óc nặng trĩu của cậu như được gột rửa, trở nên trống rỗng, và trái tim cậu cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đúng lúc Nan-young đang đong đếm thời gian để pha cà phê và chia đều vào từng tách, Tae-rok bước ra. Anh ta tắm cực kỳ nhanh, cứ như một người lính vậy.
"Pha ngon đấy."
Tae-rok lẩm bẩm, như thể anh ta có thể biết điều đó chỉ bằng cách ngửi mùi.
Cơ thể anh ta chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng trên chiếc quần dài, trông thật sự quá gợi cảm. Nan-young vô thức đảo mắt nhìn đi chỗ khác.
Tae-rok lấy một chiếc bánh quy bơ từ hộp đồ ăn vặt mà Nan-young đã âm thầm tích trữ. Sau đó, anh mở gói và đưa cho Nan-young.
Và rồi, Nan-young phát hiện ra. Chiếc nhẫn trên ngón áp út bên tay trái của anh.
Nan-young bối rối không thể rời mắt khỏi ngón tay của Tae-rok. Tae-rok cũng theo ánh mắt đó, và chỉ buông một tiếng "À," ngắn gọn.
Chỉ vậy thôi sao?
Thật sự chỉ có vậy thôi sao?
Nan-young bối rối đến nỗi cậu không biết cà phê đang đi vào miệng hay mũi mình nữa. Cậu uống nó như thể đang uống rượu chứ không phải cà phê, thậm chí chẳng thèm quan tâm đến việc lưỡi mình bị bỏng rát. Trong khi đó, Tae-rok vẫn đang thản nhiên thưởng thức hương thơm và hương vị của tách cà phê.
Dừng lại ngay bây giờ, dù Nan-young đã tự nhủ rằng tốt hơn hết là cứ giữ mọi thứ như hiện tại, nhưng đầu óc cậu vẫn bị vây lấy bởi sự bối rối, giận dữ và cả nỗi buồn. Đó là ai? Sẽ là ai đây? Chắc chắn không ai dám từ chối Tae-rok. Bố mẹ cậu còn từng kể rằng ban đầu họ gặp nhau vì lợi ích kinh doanh, nhưng sau đó lại nảy sinh tình cảm. Trong cái thế giới này, chuyện hứa hôn với một người vừa mới gặp hôm qua chỉ vì lợi ích cũng chẳng có gì lạ.
Đã từ khi nào vậy? Mình chưa từng lọt vào tâm trí anh ấy dù chỉ một khoảnh khắc sao?
Ôi, nghĩ đến điều đó khiến cậu muốn òa khóc. Nan-young cắn chặt môi, cúi gằm mặt xuống. Cậu không thể ở lại đây thêm nữa. Cậu cần phải rời đi ngay lập tức! Định đứng dậy, nhưng Tae-rok đã nhanh hơn một bước. Anh nắm lấy tay Nan-young, rồi lấy thứ gì đó từ túi áo choàng và đặt vào lòng bàn tay cậu.
"...Cái này là gì ạ?"
"Cứ đeo nó đi."
Cẩn thận mở tay ra, cậu thấy một chiếc nhẫn nằm trong đó. Nó có thiết kế giống hệt chiếc nhẫn của Tae-rok.
Nan-young chỉ biết nhìn chằm chằm vào nó, bởi vì mọi thứ quá đỗi bất ngờ, cậu không thể tin đó là sự thật.
"Đừng tháo nó ra dù chỉ một giây kể từ ngày khai giảng. Hãy cho mọi người thấy nếu họ hỏi cháu có bạn trai hay không, và cho mọi người thấy nếu ai đó có ý định để ý đến cháu."
"...Cháu có bạn trai ạ?"
Sau đó, Tae-rok cười khẩy, ngả người ra ghế. Trông anh ta lúc này cực kỳ... côn đồ. Tae-rok nghiêng người ra sau, một tay buông thõng, tay kia vẫn giữ chiếc cốc, hỏi lại:
"Vậy cháu nghĩ chúng ta đang làm gì?"
"..."
Nan-young nhìn Tae-rok, rồi lại nhìn xuống chiếc nhẫn trong tay mình. Nó lấp lánh màu bạc, với một viên kim cương nhỏ được đính trên một thiết kế đơn giản nhưng tinh tế. Quả là một chiếc nhẫn đôi quá xa xỉ đối với một đứa trẻ mới hai mươi tuổi.
"Cái này có đắt không ạ?"
"Anh trai chú không cho cháu tiền tiêu vặt à?"
"Nhưng... cháu cảm thấy quá nặng nề ạ."
"Vậy thì chú nên chia tiền nhẫn với bạn trai nhỏ hơn mười ba tuổi của mình à?"
Nan-young không trả lời. Cậu vẫn còn đang ngơ ngác, không thể tin vào những gì đang diễn ra. Rồi cậu thốt ra một câu hỏi tương tự như Tae-rok vừa hỏi, nhưng mang một sức nặng hoàn toàn khác:
"Chúng ta là người yêu ạ?"
"Vậy cháu nghĩ chúng ta là gì?"
"Cháu chỉ... cháu định cứ ở như vậy rồi dọn ra ngoài thôi."
"Cháu đang nói những điều khiến chú buồn đấy."
"Chú đã nói rằng cháu sẽ không có mặt trong chuyện tình cảm của chú mà."
Đó là một sự thật hiển nhiên đến tàn nhẫn. Thực sự, sẽ không một ai có thể tưởng tượng ra tình huống trớ trêu này. Bẩn thỉu, ghê tởm, xấu xí và cấm kỵ. Gương mặt Nan-young trở nên u ám.
"Cháu đã giữ điều đó trong lòng à?"
Tuy nhiên, Tae-rok vẫn thản nhiên. Anh ta đang phá vỡ mọi điều mà chính mình từng nói. Lee Tae-rok, chứ không phải Nan-young ở độ tuổi mà anh ta chế nhạo vì thiếu khả năng tự chủ, mới là người đang hành động mà không có bất kỳ sự kiềm chế nào. Và anh ta chính là người không hề do dự khi kéo Nan-young vào chuyện tình cảm của mình.
Nhưng anh ta sẽ không dừng lại ở đây, và anh ta sẽ không làm vậy.
"Ừ. Chúng ta."
Tae-rok chậm rãi vuốt ve miệng ly cà phê. Trong khi đó, ánh mắt anh ta dừng lại ở đôi môi của Nan-young. những ngón tay anh ta như đang vuốt ve môi mình, và Nan-young chợt lo lắng. Cậu muốn liếm môi, nhưng thật khó để điều khiển ngay cả cái lưỡi của mình.
"Chúng ta..."
"Chúng ta là những người sẽ cùng nhau xuống địa ngục."
"Lee Nan-young. Chú sẽ đưa cháu xuống địa ngục."
"Chúng ta... chúng ta có hẹn hò đến lúc đó không ạ?"
"Chú sẽ có cháu trai và làm những việc như thế này chỉ với ý định chia tay sao?"
"Những việc như thế nào ạ? Cho cháu một chiếc nhẫn?"
"Cháu à... nếu cháu từng thoáng nhìn thấy những gì chú đang nghĩ, cháu sẽ không bao giờ muốn gặp lại chú nữa."
Nan-young nuốt khan. Tae-rok nhìn xuống. Ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc cốc.
"Chú không phải là một người tốt đâu."
"...Cháu biết."
Tae-rok khẽ cười.
"Và cháu là một diễn viên tồi tệ hơn cháu nghĩ đấy."
Tae-rok nhớ lại ánh mắt của Nan-young. Lee Nan-young đã ý thức và căng thẳng về anh kể từ trước khi lên xe. Sau khi lên xe, cậu vô thức nhìn anh, và ánh mắt đó chân thành và dai dẳng đến nỗi Tae-rok luôn phải kiểm tra cơ thể mình khi khỏa thân để tắm. Liệu ánh mắt của Nan-young có còn lưu lại trên cơ thể anh không?
Lee Nan-young đã đánh dấu anh mỗi ngày. Mỗi ngày cậu đều quan sát, muốn để lại dấu vết của mình và khao khát anh.
Và Lee Tae-rok cũng biết mọi hành động của Nan-young như lòng bàn tay. Chúng ta cũng giống như đang nhìn nhau qua một lớp giấy dán mỏng.
"Cháu đã thích chú từ lâu rồi, phải không?"
Khuôn mặt Nan-young méo mó vì bối rối.
Tae-rok lấy lại chiếc nhẫn vẫn còn nằm giữa các ngón tay của Nan-young. Sau đó, anh kéo tay Nan-young.
"Cứ đeo nó đi. Cháu là của chú. Chú và cháu sẽ cùng nhau xuống địa ngục, vì vậy cái này gần giống như một chiếc nhẫn cưới hơn là một chiếc nhẫn đôi. Nếu cháu tháo nó ra, chú sẽ xăm nó lên đây."
"..."
" chú ba mươi ba tuổi và cháu là mối tình đầu của chú."
Tae-rok thờ ơ nói.
"Chú không thay đổi ý định một khi chú đã yêu ai đó. Lee Nan-young, bây giờ là cơ hội duy nhất để cháu trốn thoát. Nhưng chú sẽ bắt cháu lại và cháu sẽ bị bắt. Vì vậy, trái tim cháu sẽ thoải mái hơn nếu cháu nắm tay chú và đi dạo thay vì chạy trốn."
"Từ khi nào... từ khi nào chú định làm điều này?"
"Điều đó có quan trọng không?"
Tae-rok tự hỏi liệu nguồn gốc có quan trọng đến vậy khi điều đó đã xảy ra hay không. Điểm bắt đầu cũng không có ý nghĩa gì. Anh đã chờ đợi rất lâu cho năm mới, và bây giờ anh đang đếm từng ngày cho đến sinh nhật của Nan-young. Anh sẽ tặng Nan-young một chiếc xe hơi vào ngày sinh nhật của cậu, và Nan-young sẽ chỉ được tự do trong thế giới của Tae-rok mặc dù có một chiếc xe hơi mà cậu có thể đi bất cứ đâu. Cháu nên biết ơn đi. Tae-rok có sức mạnh để mở rộng thế giới của Nan-young như cậu muốn.
"Chú không sợ thế giới sao?"
"Có lẽ sẽ có tin đồn lan truyền vào một ngày nào đó."
"Gia đình cháu sẽ nghĩ gì ạ?"
"Chú đã sẵn sàng cắt đứt quan hệ với họ. Chú cũng có sức mạnh để chôn vùi những tin đồn đó."
"Cháu... ý cháu là... cháu..."
Một âm thanh của sóng biển. Rõ ràng đây là một tòa nhà cao tầng, không có nước ở gần, và ngay cả có thì ở độ cao này cũng không thể nghe thấy. Nhưng khi cậu lắng nghe kỹ hơn, âm thanh của những con sóng đang cuồn cuộn tràn về phía Nan-young, nhấn chìm cậu.
"Cháu..."
Chỉ cần bước ra khỏi đây thôi.
Tae-rok đã nói rằng anh sẽ chỉ cho cậu một cơ hội để trốn thoát, nhưng Nan-young tin rằng cậu có thể trốn thoát ngay lúc này, ngay tại thời điểm này, như một cơ hội cuối cùng nếu cậu thực sự từ chối. Cậu chắc chắn rằng Tae-rok sẽ để cậu đi.
Vì vậy, cậu chỉ cần rút lui.
Nhưng trái tim của Nan-young đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể cậu trước cả khi cậu tự mình nhận ra. Có vẻ như trái tim cậu đã lớn nhanh hơn cơ thể, và kiên nhẫn chờ đợi. Để tái ngộ với Lee Tae-rok. Để lựa chọn thời điểm này.
Nan-young đứng bật dậy. Chiếc cốc đổ ầm xuống sàn. Bên trong không có gì cả, nhưng chiếc cốc đã vỡ tan tành. Đó là chiếc cốc mà cậu đã sử dụng từ khi còn nhỏ. Nó tượng trưng cho cả thời thơ ấu của cậu.
Nó đã vỡ vụn, và Nan-young ngẩng đầu lên, như thể vừa bị bỏng.
"Cháu..."
Mình đã có biểu cảm gì? Chú đã có biểu cảm gì mà...
Khi cậu nhận ra, Tae-rok đã ôm lấy khuôn mặt cậu và đặt một nụ hôn sâu. Đôi môi của anh ta nóng bỏng, hoàn toàn khác với cái lạnh từ bàn tay anh. Nan-young ngửi thấy mùi sữa tắm đặc trưng của Tae-rok trên cơ thể anh – mùi gỗ đậm... và tiếng sóng biển vô nghĩa vẫn vẳng đến từ rất xa, như một giai điệu nền.
ầm! Chiếc cốc của Tae-rok cũng đổ xuống. Cà phê đen đặc tràn ra từ cốc của anh ta, nuốt chửng chiếc cốc vỡ của Nan-young.
Thời thơ ấu đã tan vỡ, Nan-young đã trưởng thành, và Tae-rok đã hoàn toàn nhấn chìm Nan-young.
Lưỡi anh ta tiến vào, và khi Nan-young bị nuốt chửng bởi thứ chất độc đậm đặc, mê hoặc đó, cậu mò mẫm tìm tay Tae-rok, rồi vươn tay ôm lấy cổ anh ta.
Cơ thể cậu, vốn đã tê liệt bấy lâu, cuối cùng cũng được giải thoát, thoải mái lạ lùng.
Hãy cùng nhau xuống địa ngục.
Tae-rok thì thầm.
Nan-young gật đầu.
"Chú không định làm điều này cho đến sau sinh nhật của cháu."
Tae-rok thản nhiên nói, trong khi đặt Nan-young nằm gọn giữa hai chân mình và từ tốn cởi bỏ chiếc áo choàng tắm.
"Chú nói thật đấy." Anh khẽ vỗ vào má Nan-young khi thấy cậu có vẻ không tin tưởng.
"Chú đã đợi đến khi cháu đủ tuổi trưởng thành sao? Chú không đợi lâu lắm... Chỉ có nửa năm thôi mà."
"Ừm. Nhưng sao chú có cảm giác như đã đợi lâu thế."
Lee Tae-rok, một người đàn ông ít nói, lại thể hiện trái tim mình theo một cách rất riêng, rất đặc biệt.
"Cứ như thể chú đã đợi từ một kiếp trước rất xa xôi."
Chính xác là theo cách này, anh đã nói ra những lời đó.
"...Đó thực sự không phải là điều mà chú sẽ nói."
"Có vẻ như cháu đang căng thẳng. Giống như cháu đang nói những điều cháu không nên nói vì cháu đang căng thẳng."
"Cháu... cháu luôn như vậy”.
"Chú biết."
"Ư!" Nan-young giật mình kêu khẽ khi Tae-rok đột nhiên đưa tay xuống quần cậu.
"Chú biết cháu luôn như vậy."
Có vẻ như Tae-rok đã nhìn Nan-young trong một thời gian rất, rất dài. Nhưng tại sao? Anh hiếm khi nhìn thấy cậu, và phần lớn thời gian, anh sống mà không có sự hiện diện của cậu.
Không có cách nào để giải thích được điều đó. Cậu chỉ nghĩ rằng đó là những gì trái tim anh muốn. Trái tim anh đã trở nên sâu sắc đến mức này sau khi sống cùng cậu được nửa năm. Có rất nhiều điều không thể giải thích được trên thế giới, và có lẽ việc họ sinh ra là máu mủ ruột thịt cũng là một điều khó hiểu và vô lý, nhưng lại đầy sức hút.
"Mở chân ra đi."
Tae-rok thong thả vươn tay, lấy tuýp gel từ ngăn kéo. Nan-young giật mình, mắt mở to khi nhìn thấy loại ống quen thuộc ấy.
"Chú đã dùng cái này với ai ạ?!"
"Chú đã mua nó để dùng với cháu."
Nếu lời đó là thật, vậy thì tuýp gel này hẳn vẫn còn nguyên, chưa từng được chạm đến.
Tae-rok xé gói, bóp một lượng gel lớn ra tay, rồi đưa ra một mệnh lệnh đầy khó khăn và có phần bối rối cho Nan-young: "Chú định cởi quần cho cháu, nhưng nếu chú tự cởi, chú nghĩ mình sẽ mất kiên nhẫn ngay lập tức. Cháu có thể tự cởi nó ra không?"
"...Vậy thì đừng nhìn cháu. Hoặc là, một ít rượu..."
"Không được uống rượu. Cháu không thể tỉnh rượu nhanh, và quan trọng nhất, cháu phải thật tỉnh táo. Để không bỏ lỡ bất cứ điều gì dù chỉ là tình cờ."
Nan-young bò về phía trước, giả vờ như đang cởi quần. Tae-rok không hề bận tâm đến "màn trình diễn" trốn tránh táo tợn đó. Anh đã cho cậu đủ cơ hội rồi. Chính Nan-young là người đã bỏ lỡ.
"Tư thế tốt đấy." Tae-rok nở nụ cười, nhưng trái ngược với giọng điệu và hành động có vẻ vui vẻ, đầu óc anh đang bốc hỏa. Anh đã chờ đợi quá lâu, và đây chính là thời khắc kết thúc mọi sự chờ đợi đó.
Tae-rok liếm môi, dùng đầu gối ấn mạnh vào cạp quần đã tụt xuống của Nan-young.
"Aaah!"
Đầu gối anh ấn vào phần thun của quần, khiến Nan-young hoàn toàn không còn đường trốn thoát. Một bài học mà cậu đã khắc cốt ghi tâm: việc bỏ chạy nửa vời chỉ khiến cơ thể càng bị trói buộc chặt hơn.
Và rồi, Tae-rok nhìn vào cặp mông trắng trẻo, mềm mại của Nan-young, bất chợt cắn mạnh một cái đầy bốc đồng.
"Á!" Nan-young kêu lên vì bất ngờ. Tae-rok bật cười khúc khích trước tiếng rên rỉ chẳng hề gợi cảm chút nào ấy.
Bàn tay ướt đẫm gel chạm vào giữa hai chân Nan-young, khiến trái tim cậu không thể nào ổn định lại được. Anh vuốt nhẹ sợi dây thần kinh mỏng manh giữa hai tinh hoàn, rồi xoa nắn vào đáy chậu. Trái ngược hoàn toàn với màn dạo đầu êm dịu đó, anh bất ngờ đâm thẳng hai ngón tay vào cùng một lúc. Gel trơn trượt giúp việc xâm nhập diễn ra suôn sẻ.
"Sao lại lỏng lẻo thế này, Nan-young à."
"A, A! Không, A!"
Tất nhiên, cậu không hề lỏng lẻo. Tae-rok chỉ đang trêu chọc thôi. Nan-young cũng yếu ớt trước những lời trêu chọc đó, hệt như cậu không thể giải rượu vậy. Cả người cậu đỏ bừng, từ dưới chiếc áo phông cuộn lên đến tận gáy, rồi lan xuống dọc cột sống.
Tae-rok quá vội vàng, cứ thế thúc các ngón tay vào sâu hơn. Anh vốn không phải người thiếu kiên nhẫn đến vậy, nhưng thật khó lòng cưỡng lại khi nhìn Nan-young trần trụi. Tae-rok dùng tay dịu dàng vuốt ve dọc theo cột sống của Nan-young, rồi lại cọ xát và đâm chọc khắp nơi.
"Ugh, Ư. Ư...!"
Tiếng rên rỉ của Nan-young chỉ tràn ngập sự đau đớn và bối rối.
Tae-rok nheo mắt quan sát. Ngón giữa của anh cũng muốn tiến sâu hơn vào bên trong Nan-young. Khỏi phải nói, dương vật của anh cũng vậy.
"Ooh..."
Nan-young đang khổ sở, mồ hôi lạnh toát ra, dần dần cố gắng bò về phía trước. Cậu thật dai dẳng. Sự bền bỉ là một phẩm chất đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Tae-rok lại vượt trội hơn hẳn về sự bền bỉ. Anh đã định đóng dấu nó vào ngày hôm nay. Nan-young là một người có quá nhiều suy nghĩ, vì vậy, nếu anh cứ để cậu một mình như thế này, không ai biết cậu sẽ đưa ra quyết định gì hoặc làm gì. Hôm nay, Tae-rok đã định nói với Nan-young rằng "chú và cháu đã kết thúc rồi", rằng "chúng ta đã đi quá xa để còn sợ hãi thế giới này nữa".
"Oat!"
Hông của Nan-young bị Tae-rok tóm lấy và kéo giật xuống. Ngay khoảnh khắc đó, đầu ngón tay của anh đã chạm tới đâu đó sâu bên trong Nan-young. Tae-rok khẽ cười trước cảm giác săn chắc ấy.
"Hoo, Ah!"
Phản ứng của Nan-young hoàn toàn chân thật. Cột sống của cậu đập thình thịch vì cảm giác chưa từng trải qua. Hai cánh tay cậu hoàn toàn khuỵu xuống, và cậu úp mặt vào giường.
Tae-rok giữ cho phần dưới của Nan-young không bị sụp xuống, rồi đẩy thêm một ngón tay nữa vào và đâm mạnh lên.
"Aah, A! A! A!"
Một tiếng rên rỉ không thể kìm nén đã bật ra. Tae-rok nắm lấy thứ của Nan-young và bóc tem cho cậu. Nan-young rên rỉ và khóc vì niềm khoái cảm gần như đau đớn.
"Đừng khóc." Tae-rok an ủi thờ ơ, "vì cháu sẽ phải khóc nhiều hơn trong tương lai kìa."